Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 25: Mẹ Cháu Rất Thương Cháu!
Triều Ca bị biểu hiện bình tĩnh của đứa nhỏ này làm cho bối rối “ Cháu tới đón mẹ về nhà?”
“ Ngược lại, cháu lại không muốn thế nha, nhưng mà ba ba cháu đã nới rồi, nếu như ba đến, mẹ tình nguyện uống say rồi đi chân trần trở về cũng không muốn ngồi lên xe ba mà về!” Tần Huyên ngáp một cái, đối với người mẹ vĩ đại của cậu, cậu không muốn nhìn thấy mẹ ôm cổ một thằng đàn ông khác.
Triều Ca liếc mắt nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong ngực mình, trầm giọng nói: “ Cháu mà rải đinh trên đường thì chắc chắn cô ấy không dám đi chân trần mà về rồi!”
“ Phốc – cháu cũng không dám nha, mẹ cháu sẽ xách dao xử lý cháu mất!” Một đứa trẻ nói chuyện rất khôn khéo, mà không chừng đứng nãy giờ, chân cậu cũng đã mởi nhừ rồi.
Triều Ca trầm mặc, người này làm mẹ kiểu gì? Dạy dỗ con kiểu gì mà?
“ Xe của nhà cháu đỗ ở đâu?” Triều Ca nhìn Tần Huyên ngáp liên tục, nó còn nhỏ tuổi, không nên đứng chờ ở đây, trước tiên nên đưa hai mẹ con người này đi đã.
Tần Huyên buông tay, xoay người rời đi, Triều Ca nhìn thấy trên lưng cậu bé còn mang theo cặp sách. “ Trên thực tế, ba cháu sai người đưa cháu tới, còn xe thì trở về rồi. A, đúng rồi, bình thường cháu hay theo mẹ đi lung tung lắm!”
Triều Ca bị nó làm cho hồ đồ, anh không rõ mối quan hệ giữa Tần Địch Phi và Tống Dạ Huyền là như thế nào? Quan hệ của hai người ấy dường như rất căng thẳng, nhưng thái độ và hành động của Tần Địch Phi lại lộ ra sự quan tâm cùng tôn trọng cô ấy.
“Đi theo chú” Triều Ca nhíu mi, quyết định đầu tiên phải đưa người say này đi nghỉ ngơi cái đã, còn những chuyện khác thì từ từ tìm hiểu.
Đang chuẩn bị lái xe đi, thì thấy Lục Húc Nghiên đi tới, phía sau còn xuất hiện thêm một người nữa, Triều Ca khẽ cau mày.
“ Có cần mẹ con cháu xuống xe không?” Phía sau, Tần Huyên chợt lên tiếng hỏi. Nó chán ghét người phụ nữ giả tạo kia, càng không thích mẹ tiếp xúc với Triều Ca.
Ở trong nhận thức của cậu, Tống Dạ Huyền chỉ được yêu một mình cậu mà thôi.
Nghe Tần Huyên nói vậy, Triều Ca khẽ cau mày, có chút không vui nói: “ Không cần, để chú gọi người tới chở cô ấy”
Triều Ca bấm số điện gọi cho Hoắc Trạch, nói mấy câu, sau đó nhìn thấy Hoắc Trạch lái xe tới, chở Húc Khiên đi. Lúc ấy anh mới khởi động và cho xe chạy.
“Tần Huyên, mẹ cháu thường uống rượu lắm à?”
Tần Huyên ngẩng đầu lên, nói : “ Trên thực tế, điều này cháu không rõ ràng lắm,bởi vì từ trước tới giờ mẹ không có uống rượu trước mặt cháu.”
“Mẹ cháu rất thương cháu”
Dạ Huyền bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh dậy, cô mơ thấy mình đem Dường Triều Ca đánh gục, sau đó Lục Húc Nghiên vọt vào. Sau đó Tần Địch Phi cũng chạy vào, Tần Địch Phi đánh nhau với Lục Húc Nghiên, cuối cùng Tần Địch Phi thắng.
Trong phòng chỉ còn lại 3 người, Tần Địch Phi trói cô lại, cô thấy Tần Huyên đi vào, gọi Tần Địch Phi là ba ba, gọi Triều Ca là mẹ.
Cô tức giận gầm lên, ngoại trừ việc làm cô tỉnh giấc, Tần Huyên ngủ sát vách cũng bị làm cho tỉnh dậy.
Bởi vì cô nói là : “ Triều Ca, anh dám động vào con trai tôi?”
Khi Tần Huyên ôm gối tới ngủ trong lòng cô, cô mới tỉnh ngộ ra, chỗ này là khách sạn, không phải trong xe của Triều Ca, càng không phải cô đang nằm mơ.
“Mẹ, mẹ nằm thấy mộng xuân à?” bởi vì mới 4h sáng, Tần Huyên còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
“Mộng xuân cái gì? Rõ ràng là ác mộng” Dạ Huyền sốt ruột giải thích, mà tại sao cô lại tới nơi này, không cần nghĩ cô cũng biết được đáp án.
“ Nhưng mà mẹ ơi! Mẹ nằm mơ mà toàn gọi tên đàn ông không thôi”
Dạ Huyền sờ đầu Tần Huyên “ Mẹ mơ thấy ba con giành đàn ông với mẹ, cho nên mẹ mới kích động!”