Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 26: Nếu Như Em Không Ly Hôn?
Tần Huyên như nhớ tới điều gì, cựa quậy trong lòng Dạ Huyền, hỏi cô : “Mẹ, lúc chú kia đi có hôn mẹ một cái”
“Dạ Huyền nhíu mày “ Thật sao?”
“Knhoong phải trên má, mà là chỗ này” Tần Huyên áp ngón tay nhỏ nhắn mềm mại lên môi cô.
Dạ Huyền đem tay con bỏ ra, lấy chăn đắp kín người cho con, nói “ Ôi, trẻ con, còn nhỏ không có chuyện gì thì đừng có nói lung tung”
Thấy Tần Huyên nhắm chặt hai mắt, không nói gì nữa, cô thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy không thoải mái, vừa nãy cô không có say, chỉ là không muốn mở mắt ra mà thôi. Cô biết Triều Ca đưa cô về, thậm chí còn bế cô đặt lên giường, cô thất thần trong giây lát, nụ hôn kia, cô cũng cảm nhận rất rõ ràng.
Năm năm không gặp, anh càng thêm ưu tú, nhưng cô lại rơi vào tình cảnh như thế này.
Cô cũng không còn là Tống Dạ Huyền năm đó, cùng anh ngồi ăn ở các quán vỉa hè bên đường, cùng anh kiếm tiền cho công trình mơ ước kia nữa rồi!
Kỳ thực, hai người phụ nữ khi nãy nói không sai, thời gian đã trôi qua năm năm rồi, mọi thứ đều thay đổi rồi. Cô có chồng, có con, mặc dù ly hôn nhưng cũng không còn như xưa nữa, cô không còn xứng với hình ảnh người con gái hoàn mỹ trong mắt anh nữa.
Đến giờ, cô mới biết mục đích mà Lục Húc Nghiên mời cô tới , đơn giản chính là chỉ cho cô thấy khoảng cánh giữa cô và Triều Ca xa như thế nào? Gặp lại anh, anh đã trưởng thành lên rất nhiều, còn cô thì đã có một cuộc hôn nhân tan vỡ.
Hoắc Trạch muốn giúp cô, mục đích cũng vì Lục Húc Nghiên, Hoắc Trạch yêu Húc Nghiên, điều này không còn là bí mật nữa. Nhưng từ đầu đến cuối, Húc Nghiên chỉ có một lòng say mê Triều Ca, cho nên Hoắc Trạch muốn cô và Triều Ca bên nhau, để cho Húc Nghiên thất bại, anh có cơ hội theo đuổi.
Nghĩ đến Tần Huyên, Dạ huyền nở nụ cười, đó là chút ấm áp cuối cùng của cô. Không cần kiêng kị bất cứ người nào đẻ bảo vệ.
Dạ Huyền trở mình ôm Tần Huyên “ Tần Huyên bé nhở, nếu như con không muốn ba mẹ ly hôn, mẹ sẽ cân nhắc lại”
Từ trong ngực, Tần Huyên ngẩng đầu lên nhìn cô “ Mẹ, mẹ đối với con thật tốt”
“ Tiểu tử thối, còn chưa ngủ à?” Nghe đứa con còn nói chuyện, cô mạnh mẽ vỗ đầu nó “Nhanh ngủ đi ẹ!”
“Lập tức, lập tức ngủ đây ạ!” Tần Huyên hận không thể nói xong liền ngủ được ngay.
Mãi cho đến khi cô nghe được tiếng hít thở đều đặn của con, Dạ Huyền nhẹ nhàng ngồi tựa lên. Đã hai ngày rồi cô chưa trở vè cái địa ngục kia, càng không muốn gặp lại Tần Địch Phi.
Lúc trước, mỗi lần họ cãi nhau, Tần Địch Phi liền ở nhà ngoan ngoãn mấy ngày. Lần này, bọn họ đã muốn ly hôn, không có lý nào Tần Địch Phi còn ở bên ngoài tìm hoa vấn liễu.
Cô không muốn trở lại, nhưng không thẻ không quay về được. Dạ Huyền cũng không muốn tiếp tục phiền lòng nữa, cô muốn phân rõ ranh giới giữa hai người nhưng vẫn không được.
Triều Ca, Triều Ca! Tại sao năm năm rồi anh mới trở về? Còn trở về ngay lúc mấu chốt nhất, lúc mà cô muốn ly hôn.
Nhưng lúc này anh trở vè thì có thay đổi được gì? Chỉ có thể làm cho nhau đau khổ mà thôi!
Cô đã không còn dũng khí để yêu anh, chỉ có thể chon dấu tình cảm trong lòng.
Mũi cô cay cay, cô che mũi lại, ôm mặt. Để cho hồi ức tràn về như nước lũ.