Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 24: Em Không Cảm Thấy Em Còn Thiếu Tôi Một Lời Giải Thích Sao?
“Thời gian không còn sớm nữa rồi, tôi đè nghị mọi người hát chung một bài rồi chúng ta giải tán đi!” Vợ lớp trưởng thông báo giờ đã là 11h rồi, Dạ Huyền rất ít khi chơi bời muộn như thế. So với việc lo lắng vì đã khuya, cô càng lo cho Tần Huyên khi nó ở nhà một mình hơn, vậy nên khi vợ lớp trưởng nói ra những lời này, cô liền đồng ý ngay.
Bài hát là dành cho phái nữ, toàn bộ nữ sinh Trung Quốc đều biết bài này, đó là bài “ Thần thoại mặt trăng”. Dạ Huyền không hát mà cúi đầu uống rượu, Hoắc Trạch bởi vì còn lại xe nên cũng ngồi nhìn cô mà không uống.
Dưới ánh đèn tờ mờ của KTV, Triều Ca nhìn cô uống từng ly từng ly không ngớt, dường như không biết say là gì?
Hát xong bài tập thể, mọi người lần lượt ra về, Dạ Huyền không thích ứng được với ánh đèn sáng do uống quá nhiều rượu, thời điểm mọi người đã về hết, chỉ còn mình cô ngồi đấy.
Nhìn mình lẻ loi trong căn phòng vắng, bỗng dưng nước mắt cô chảy xuống, đem ly rượu cuối cùng uống hết, một tay chống lên bàn bước ra ngoài.
Triệu Ca vừa tới bãi giữ xe, liền thấy Hoắc Trạch đã ngồi vào xe, anh vội hỏi “ Dạ Huyền đâu?”
“Cô ấy chưa về nên tôi cũng không còn cách nào cả” Hoắc Trạch đề nghị muốn đưa cô về nhưng cô lại từ chối.
Triều Ca đứng yên tại chỗ, định bước đi nhưng nghĩ sao lại lui về sau, nói : “ Hoắc Trạch, anh đợi lát nữa đưa Húc Khiên về, tôi đi xem cô ấy!”
Triệu Ca nhìn thấy Tống Dạ Huyền đang ói trong phong rửa tay, sau khi ói xong cô bước ra, cả người nồng nặc mùi rượu, một vài sợi tóc đã bị ướt do cô đã rửa mặt.
Hai tay cô ôm lấy đầu gối, ngồi tựa ở cửa phòng rửa tay, tóc rũ xuống che hết mặt cô, làm cho người ta không nhìn được sắc mặt cô lúc này thế nào?
Thật ra cô chưa say, nhưng cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, chỉ dẫn Tần Huyên đi ăn rồi hết. Buổi tối đến nơi này cũng không ăn gì, lại uống khá nhiều rượu nên cảm thấy dạ dày cồn cào, muốn ói.
Phát hiện ra có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên: “ A, quả nhiên không say rượu mà chính bản thân lại hoa mắt, Triều Ca, anh tranh tôi xa xa một chút”
Làm bộ như mình đã say, coi anh như không tồn tại, coi như không biết khoảng cách của anh và cô sâu cỡ nào.
“ Tống Dạ Huyền, em không cảm thấy em nợ tôi một lời giải thích sao?”
Nợ một lời giải thích?
Nhìn biểu hiện của anh có bao nhiêu thâm tình, có bao nhiêu thương tiếc, chính điều này càng làm cô khó xử.
Đáy lòng thầm mắng, nhưng trên mặt cô lại là nụ cười : “ Tôi không cảm thấy tôi nợ một lời giải thích nào với một người đàn ông tiêu sái anh tuấn là anh đây? A, nếu như có thì tốt nhỉ, tôi sẽ trực tiếp nhào tới anh!”
“…”
Đường Triều Ca tuy rằng rất phẫn nộ nhưng khi thấy cô chống đỡ không nỗi, liền tiến lên đỡ lấy cô, nói “ Tống Dạ Huyền, em còn dám nói những lời như vậy nữa xem?”
Mùi thơm của loại bột giặt quen thuộc mà ấm áp của anh xông vào mũi.
Tống Dạ Huyền nhắm mắt lại, thuận thế tựa vào lồng ngực của anh.
Vô liêm sỉ, vô lại ư? Trước giờ cô không quan tâm.
Haizzz, nếu sau này có cơ hội, cô muốn hỏi Triều Ca dùng bột giặt nhãn hiệu gì, cô muốn quần áo của Tần Huyên cũng có mùi thơm này, để cô có thể ôm và ngửi mỗi ngày.
Thật là thơm nha! Tống Dạ Huyền chép chép miệng, cố ý không để ý tới tình cảnh trước mắt.
Mà người nào đó bị YY không hề nhận ra người phụ nữ trong ngực mình đang thèm chảy nước miếng.
Triều Ca vừa ôm Tống Dạ Huyền ra khỏi cửa KTV liền thấy Tần Huyên đang ngáp.
“Haizzz, lại uống say rồi!” Tần Huyên liếc mắt nhìn người đang nằm trong ngực Đường Triều Ca mà than thở.
Ai nha…