Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 23: Cô Cho Rằng Triều Ca Còn Xem Trọng Cô Ấy Ư?
Hát xong một bài, Dạ Huyền cũng không muốn hát nữa, nhưng nữ thần số mệnh tựa hồ vô cùng thích đùa giỡn với cô,cô không muốn hát nhưng toàn quay trúng cô, một chén rồi lại một chén, cô vẫn không say.
Hoắc Trạch ngồi bên cạnh, nhìn cô mà đau lòng.
“ Dạ Huyền, cô với tôi ra ngoài hóng mát chút đi”
Dạ Huyền uống xong những giọt cuối cùng trong ly, mặt đỏ bừng, nhìn anh cười nói: “ Cảm ơn anh. Nhưng tôi muốn đi rửa tay”
Uống nhiều rượu bia thật mệt.
Hoắc Trạch nắm tay cô dậy, rồi mở của phòng dìu cô ra ngoài. Trong phòng, Triều Ca nắm chặt micro, đang hát bỗng nhiên quên lời luôn.
Ra khỏi phòng, Dạ Huyền lập tức dựa vào tường, có chút mệt mỏi, cô cần được nghỉ ngơi.
“ Cô không nói với anh ta chuyện Tần Huyên sao?” Hoắc Trạch hỏi cô.
Dạ Huyền hiểu ý anh, nhưng vẫn giả ngu “ Chuyện của Tần Huyên? Hoắc Trạch, anh uống quá nhiều rồi!”
Dạ Huyền cười khanh khách, cười đến nước mắt đều rơi.
“Quên đi, tôi không nhúng tay vào chuyện của các người nữa”. Hoắc Trạch có chút bất mãn. “Tôi đưa cô vào phòng rửa tay”
Dạ Huyền hiểu ý của anh nhưng vẫn không ngừng phá đám, Hoắc Trạch một đường đỡ cô đến phòng để rửa tay.
Dạ Huyền không nghĩ đến việc vào đây rửa tay, cô muốn đi hóng mát, nhưng Hoắc Trạch đáng thương lại đem lời này cho là thật, cô cũng đành nhắm mắt mà đi vào.
KTV này vô cùng sang trọng, mỗi tầng đều có phòng rửa tay, Dạ Huyền mở nước nóng ra rửa tay, rồi nhìn vào gương sửa sang lại tóc của mình. Nhìn thấy son môi bị nhạt, lúc này cô mới hiểu câu hỏi của Hoắc Trạch, nhếch môi cười nhạt một cái. Đưa tay lên lau sạch son môi, lúc muốn đi ra ngoài thì lại nghe trong tolet truyền đến tiếng cười.
Cô căn bản không phải là người nhiều chuyện, nhưng tiếng cười này lại đặc biệt quen thuộc.
“Này, tôi nói nè, cô ta căn bản đâu muốn ly hôn, rõ ràng là một chân đạp hai thuyền.” Cánh cửa bên trái truyền đến tiếng cười.
“ Không phải sao? Nhìn vẻ mặt cô ta lúc hát chung với Triều Ca, thật đáng khinh. Có lẽ cô ta thấy Triều Ca trở về nên muốn quyến rũ anh ấy, cô còn nhớ lúc trước vì sao cô ta chiếm được Triều Ca không? Thật không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy! Tôi nói với cô cái này nha, xe hơi, quần áo, trang sức của cô ta toàn do Tần Địch Phi đưa đến, ngay cả con cũng có rồi, vậy mà còn muốn ly hôn, thật giả tạo!”
“Haizzz, do Húc Nguyên quá tốt bụng, loại phụ nữ như thế mà cũng mời tới đây? Tăng thêm tình địch ình à?”
“ Tình địch cũng phải nhìn mình có đủ tư cách không a? Cô ta không phải là người chuyên gia phá đám sao? Cô cho rằng Triều Ca còn xem trọng cô ta ư?”
Thời điểm Dạ Huyền bước từ phòng rửa tay đi ra, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, thậm chí đi ngang qua Hoắc Trạch mà cô vẫn không hề phát hiện ra anh ta.
“Dạ Huyền, cô sao vậy?” Hoắc Trạch thấy tâm tình cô có vẻ gì đó không thích hợp, đưa tay lên dìu cô.
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lo lắng của Hoắc Trạch, cô mới tỉnh táo lại : “ Không có chuyện gì đâu, do tác dụng của rượu mà thôi” Cô liếm môi, cười lung túng. “ Tôi ở cùng với Tần Huyên, mà nó luôn quấn lấy tôi nên không dám uống rượu, hôm nay anh để mặc cho tôi uống cho thoải mái.”
Hoắc Trạch thấy sắc mặt cô dần trở lại bình thường, nói năng cũng bình thường trở lại, liền an tâm, nói : “ Được rồi, tôi đưa cô trở lại phòng hát”
Khi trở lại, Dạ Huyền uống còn hăng say hơn lúc trước. Cô càng muốn say thì lại càng tỉnh táo, đến cuối cùng, cô là người uống nhiều nhất,nhưng lời hát vẫn rõ ràng, không sai lời, sai nhịp.