Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 22: Lo Sợ Tình Yêu Bị Bại Lộ
Thời điểm trở lại phòng khách, Triều Ca nhìn thấy Dạ Huyền cùng một đám phụ nữ đang rút thăm thi đấu, nhìn thấy anh trở về có người đem tên của anh thả vào thùng.
“Triều Ca, anh phải nắm chắc cơ hội hát cùng Húc Nghiên nha ! Anh phải biết rằng không có anh ở đây Húc Nghiên gánh chịu không ít oan ức đấy!” Lớp trưởng nhiều chuyện, cái miệng lúc nào cũng bô bô không ngừng.
“Lớp trưởng, anh không sợ tôi đánh vợ của anh sao?” Triều Ca không chút khách khí đáp lại.
“Lớp trưởng kia cho uống rượu là được rồi!” Dạ Huyền nói thêm vào, rồi cùng tán gẫu với vợ lớp trưởng
Vòng thứ nhất, rất viên mãn chính là lớp trưởng cùng vợ lớp trưởng, hai người cùng hát một bài . Bài này vốn là bài hợp xướng nhưng vợ chồng họ lại cùng song ca.
Lớp trưởng cùng vợ âm tiết không hòa hợp bởi vậy hát bài này không hay, lớp trưởng bị nhiều người chê cười liền hát tiếp bài khiến người nghe ôm bụng cười to, rồi lại khiến người ta cảm động không thôi.
Tiếp theo vòng thứ hai, vòng thứ ba có người làm trò cười, cũng có bài hát vô cùng tốt, chỉ là không biết có phải trùng hợp hay không mà Triều Ca cùng Dạ Huyền trước sau không hát cùng, mấy lần đều là Húc Nghiên và những người khác hát . Hai người tựa hồ bị thần số mệnh bỏ quên, trước sau không gặp
Thật vất vả Dạ Huyền mới song ca cùng Hoắc Trạch, đang đến thời điểm chọn bài thì Hoắc Trạch lại cười từ chối “ Cổ họng tôi có điểm không thoải mái, theo tôi thì Triều Ca anh thay tôi hát đi, tôi uống rượu”
Dạ Huyền không rõ ý tứ của Hoắc Trạch, dựa theo quy tắc trò chơi nếu như uống rượu thì không cần hát nữa đấy sao?
“ Vậy tôi cũng uống rượu” Dạ Huyền cũng lười tính toán, cô dám cam đoan nếu như cô cùng Triều Ca có nửa điểm dính dáng thì phỏng chừng tối nay cô sẽ thấp thỏm không yên.
Dạ Huyền đang đưa tay cầm lấy ly rượu, liền nghe thấy giọng nói của Triều Ca xuyên qua microphone truyền đến “ Hát bài tủ của em?”
“Hát thì hát!” Dạ Huyền tức giận, đã như vậy nếu thật sự không hát thì chẳng phải cô có vẻ hẹp hòi sao?
Thời gian không còn sớm, hát hò liên tục, thời gian cũng muộn, lớp trưởng làm lãnh đạo đương nhiên vào lúc này phải phát tài lãnh đạo
“Bài thứ mấy?” lớp trưởng ngồi cạnh máy vi tính hỏi hai người
“Thứ sáu !”
“Thứ sáu”
Hai người đồng thanh trả lời, chen lẫn trong hoàn cảnh huyên náo có vẻ thật đặc biệt.
Lớp trưởng giật mình, nhưng nghĩ tới quan hệ trước đó của hai người vẫn chọn bài thứ sáu.
“ Có phải hay không sai rồi, bài của Huỳnh Hiểu Minh không phải là đơn ca sao?” Tên bài vừa chạy lên, đã có người lên tiếng thắc mắc.
“ Không có chuyện gì, tôi có thể hát, lớp trưởng không cần đổi bài!” Trước đây Dạ Huyền đã nghe qua , lúc đó hiếu kì không ngớt, còn đi nghiên cứu một thời gian. “Triều Ca anh hát trước một đoạn, đoạn hai tôi hát, đến đoạn cao trào anh hát, tôi hỗ trợ như thế đi!”
Triều Ca vốn định phản đối nhưng nhìn cô vén tay áo vồ vập liền trừng mắt một cái.
Đây là bài đơn ca, đoạn thứ nhất anh hát, đoạn thứ hai là Dạ Huyền hát, lưu luyến lại hết sức thâm tình. Cô mới hát một câu anh lại nghe có mấy phần tan nát cõi lòng.
Đoạn nhạc dạo vang lên, là tiếng đàn violon du dương, Lục Húc Nghiên ngồi bên nhẹ nhàng đụng anh một cái anh mới thôi đờ đẫn, cất tiếng hát.
Năm năm, rốt cuộc cô đã thay đổi như thế nào, cô lại đối với người nào si tình như vậy? Lo sợ tình yêu bị bại lộ!