Cô Gái Lạnh Lùng - Hàn Băng

Chương Ngoại Truyện 1: Khởi Đầu Của Một Tình Yêu


Bạn đang đọc Cô Gái Lạnh Lùng – Hàn Băng: Chương Ngoại Truyện 1: Khởi Đầu Của Một Tình Yêu

Chương này ta tặng cho nàng Ari_Fire Thanks nàng nha ^^
Chương này sẽ lấy lời kể của bạn Gia Kỳ nha
~~Mà cái hình trên chả liên quan gì đâu, ta thích thì ta lấy thôi a =)))))
Chương này hơi sến súa chút ^^
=====================================================================================
Tôi gặp cô ấy, vào một ngày nắng nóng mùa hạ….
Năm ấy tôi vừa tròn 16t, chiều hôm đó người tôi đầy mồ hôi nhễ nhại vì vừa chơi bóng rổ.
Tôi lấy ra một chai nước, vặn nắp, mở miệng tu ừng ực. Trời nóng quá!
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng hét của một cô gái:
– Aaaaaaaa, tránh xa tôi ra, hai anh muốn làm gì? ( đến đây ai mà nghĩ chị này là Ngọc tỷ thì quá là sai lầm đó ^^ )
Vì bản tính tò mò, tôi liền đứng dậy đi đến.
Trước mắt tôi là một cảnh tượng máu chó quen thuộc: hai gã đàn ông to cao đầu trâu mặt ngựa đang túm tụm vào một góc bắt nạt một cô gái khoảng 20t xinh đẹp.
Tôi cảm thấy hai gã đàn ông kia thật đáng khinh, có sức vóc cao to thì không lo đi làm ăn kiếm sống mà lại đi trêu ghẹo con gái nhà lành làm méo gì, muốn ăn cơm tù ngồi bóc lịch hàng ngày à.
Đúng lúc tôi đang định xông ra làm anh hùng cứu mĩ nhân thì tôi nghe thấy tiếng của một cô bé khác:

– Lũ đực rựa các ngươi, bỏ ngay cái tay thối ra khỏi cơ thể chị ấy cho ta.
Chà chà, giọng điệu nghe hung hãn quá, ai vậy nhỉ?….
Xuất hiện trong tầm mắt tôi bây giờ là một cô bé cực kì cực kì ( mấy tỉ lần ) tuyệt sắc: mái tóc nâu đen được buộc gọn sau gáy lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt xanh long lanh những nước, cái mũi nhỏ hơi hếch, đôi môi đỏ mọng. Thân hình tuy vẫn còn có gì đó non nớt nhưng thật sự là một cái tiểu mĩ nhân đáng yêu a~~ ( ta: nhưng cách nói chuyện thì “đáng yêu” vãi lúa )
Hai gã đàn ông thấy đối phương là một cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp thì liền lập tức nổi máu dê, thở hồng hộc như bò nói:
– Em gái đáng yêu quá, đi với anh đi, anh sẽ cho em hạnh phúc a.
Ngay sau đó, tay của một gã đang định vươn ra ôm lấy cô bé ấy, tôi đang định xông ra can thiệp thì ngay lúc đó, cô bé ấy làm một hành động làm tôi trợn tròn mắt: cô ấy tung người lên, chân đá một cước vào mặt của gã đó, rồi cô ấy đáp xuống một cách nhẹ nhàng còn gã kia thì ngã xuống, ngất ( được mĩ nhân đánh ngất đã là vinh hạnh cho ông anh rồi đấy :))))
Gã còn lại thấy bạn mình như vậy liền chửi:
– Đm, con c.hó cái mất dạy này, mày muốn chết hả??_ rồi vung quyền lên, theo tôi đánh giá thì quyền này rất mạnh, rất nhanh, có khi lên đến 100km/h í chứ.
Ấy vậy mà cô nhóc ấy nhẹ nhàng giơ tay lên, chụp luôn quyền của gã đó. Ngay sau đó, cô ấy dùng tay kia làm một cú đấm móc vào cằm gã. Chậc chậc, chắc gã đau lắm đây.
Và hiển nhiên, gã ta ngất, còn gãy cổ vì cú đấm đầy uy lực của cô bé ấy.
Như thế chưa hả giận, cô bé còn tặng ỗi gã một cú vào “cái mà ai cũng biết là cái gì đấy”, chấm dứt đời trai của hai gã xấu số.
Sau đó, cô bé tiến đến chỗ chị gái xinh đẹp kia, nhẹ nhàng nói:
– Không sao rồi, chị bình tĩnh lại đi ạ!
Cô gái đó thút thít nói:

– Cảm… cảm ơn em…. Cảm ơn em nhiều lắm…
– Hì _ Cô bé nở một nụ cười rực rỡ.
Và… vào giây phút ấy… trái tim tôi đã bị cô gái nhỏ của đời tôi bắt giữ.
Từ đó, tôi bắt đầu tìm hiểu về cô ấy, tìm hiểu về những gì cô ấy thích, những gì cô ấy ghét, những gì xung quanh cô ấy. Có lẽ, tôi đã yêu cô ấy rồi, yêu một cách sâu đậm.
Tôi yêu cô ấy đến mức mà tôi còn tìm mọi cách để có được những bức ảnh chụp cô ấy rồi dán chúng trong phòng, coi chúng như báu vật của mình.
Có lẽ, ông trời cảm động với tấm lòng của tôi nên đã cho tôi một cơ hội được ở bên cô ấy.
Sáng sớm hôm đó, tôi bị bố mẹ dựng dậy với cái lí do là: “Đi gặp hôn thê của con chứ còn gì nữa, nhanh lên không người ta đợi.”
Vừa nghe xong chữ “hôn thê”, tôi lập tức bật dậy như lò xo, hét to:
– WHATTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT? HÔN THÊ? BỐ MẸ ĐÙA CON À?
– Đương nhiên là không đùa.
– Sh*t! Bố mẹ cũng biết con yêu người khác rồi mà.
– Cái thằng này…. _ Bố tôi tức giận.
– Thôi nào hai bố con. Kỳ, con dậy nhanh ẹ, cứ đến đấy thì con sẽ biết. Nhanh lên, cơ hội chỉ có một lần thôi đấy, phải nắm chắc _ Mẹ nói giọng thần bí rồi đi ra khỏi phòng.

– Aish!
Sửa soạn xong, tôi xuống nhà thì đã thấy bố mẹ quần áo chỉnh tề đang ngồi đợi. Bố nhìn thấy tôi liền nói:
– Cái thằng này, làm gì mà lâu thế không biết!
– Thôi nhanh nhanh để còn đi không người ta đợi, trễ lắm rồi! _ Mẹ liền chen vào nói.
Vào xe ngồi, đầu óc tôi hỗn độn bởi tôi nghĩ, nếu mình thực sự phải lấy cái cô hôn thê gì gì đó thì làm sao đây. Tình cảm của tôi sẽ thế nào? Chẳng lẽ ông trời không có mắt hay sao mà không nhìn thấy tôi yêu cô ấy đến vậy mà còn đày đoạ tôi như vậy?
Mải suy nghĩ, tôi không biết rằng xe đã dừng lại trước cửa Trần gia – nơi ở của người con gái tôi yêu nhất ( tức là khi không có Băng tỷ ở Việt Nam thì Ngọc tỷ ở cùng với bố mẹ, còn lúc Băng tỷ về thì Ngọc tỷ mới chuyển sang Black Rose ở cùng, mà bạn Gia Kỳ lại không biết điều đó ).
Đến khi mẹ gọi, tôi mới lại hoàn hồn. Bước ra khỏi xe, tôi bất ngờ, “Đây là Trần gia mà, không lẽ… Nhưng làm sao có thể, chẳng may hôn thê của mình lại là chị em gì đấy của cô ấy thì sao? Không đúng, cô ấy là con một mà……” Suy nghĩ của tôi hỗn độn, nhưng tôi vẫn cố gắng mỉm cười mà bước theo sau bố mẹ.
Kia rồi, đúng là cô ấy! Ngoài mặt thì có vẻ điềm tĩnh nhưng nội tâm tôi đã vui đến muốn điên lên rồi í chứ! Phải, tình yêu đơn phương 2 năm qua của tôi đã bước đầu có kết quả.
Nhưng đến khi cái miệng nhỏ đáng yêu kia nói lên một câu:
– Hảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?? Mẹ nói gì cơ? Con có hôn ước á???????????????? Không được đâu. Con chỉ mới 17t thôi mà. Phải tận hưởng cuộc sống độc thân nữa chứ.
Tôi tức giận. Phải, thật sự tức giận. Tại sao cô ấy không biết rằng lời nói này sẽ khiến tôi cảm thấy tổn thương chứ. Nụ cười trên mặt tôi ngay lập tức trở nên cứng ngắc.”Nhóc à, em dám từ chối anh sao?”
Tôi tiến đến bên cạnh cô ấy, nhẹ nói:
– Vợ yêu à, em như thế anh buồn lắm đó!
Cô ấy lại nói thêm một câu nữa khiến trái tim tôi tan nát:
– Ai là vợ anh chứ! Tránh ra! Tên dê xồm này….ưm…ưm…
Tôi dùng tay che miệng cô ấy lại. Cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, tôi quay sang bố mẹ và bố mẹ vợ, nói:

– Bố mẹ, cho con với cô ấy ở riêng chút được không ạ?
– Được, được chứ! _ Chỉ chờ câu nói này, tôi liền kéo cô ấy đi.
Ra đến khu vườn sau nhà, tôi cố gắng điều chỉnh sự tức giận của mình, quay sang nói với cô ấy:
– Em yêu, ngoan ngoãn làm vợ anh đi chứ!
– Ai là em yêu của anh???????? _ Và câu nói này đã thành công khiến sự tức giận của tôi bộc phát. Tôi nâng cằm cô ấy lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt ấy.
– Em là của tôi! Của tôi! Hiểu chưa? _ Nói xong, tôi liền lập tức hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đáng giận kia, tôi cố gắng hết sức có thể để không làm tổn thương cô ấy. Vừa chạm vào đôi môi kia, tôi liền ngay lập tức say mê bởi sự ngọt ngào, mềm mại của người con gái duy nhất mà tôi yêu.
Thấy cô ấy có vẻ sắp không thở nổi, tôi lưu luyến buông cô ấy ra. Nhìn vẻ mặt của cô ấy bây giờ, tôi thật sự muốn ngay lập tức nuốt cô ấy vào bụng, để cô ấy không thể chạy đi đâu được nữa, chỉ mãi ở bên tôi mà thôi.
Tôi vươn tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé ấy, nói:
– Nếu tôi nói, tôi yêu em từ rất lâu rồi, em có tin không?
Cô ấy không nói gì mà tặng cho tôi một cú đau điếng vào chân rồi mới quát to lên:
– Đồ dê xồm này, ai cho anh làm như vậy với tôi hả? _ Ngừng một chút, cô ấy lại nói _ Chuyện hôm nay tôi coi như chưa có gì xảy ra. Đừng hòng tôi nhớ đến anh và yêu anh. KHÔNG BAO GIỜ. _ Rồi cô ấy liền chạy biến về phòng.
Tôi lặng nhìn theo bóng dáng cô ấy khuất dần. Tôi mỉm cười. Cười thật hạnh phúc.
Có lẽ… tình yêu này của tôi không phải uổng phí nhỉ!
=====================================================================================
Xong chương rồi a
Đây là lần đầu tiên thử viết truyện mà theo lời kể của nhân vật nam nên có hơi lúng túng một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.