Bạn đang đọc Cô Gái Lạnh Lùng – Hàn Băng: Chương 4: Em Trai??? – Chào Hỏi Nhạt Nhẽo/Oan gia ngõ hẹp
Chương này ta tặng cho nàng Ari_Fire 🙂 Thanks nàng ^^
Hình trên là hột bôi Gia Kỳ ^^
CẢNH BÁO: CHƯƠNG NÀY CÓ TÌNH TIẾT BẠO LỰC, CẤM MỌI HÌNH THỨC BẮT CHƯỚC THEO
=====================================================================================
Cô nói, giọng nói không chút cảm xúc, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ả:
– Đừng có đụng vào tôi…
Ả gật gật đầu liên hồi như sợ rằng cô sẽ rút lại lời nói của mình. Nét mặt ả đầy hoảng sợ, chắc ả sẽ bị tổn thương tinh cmn thần không nhỏ đây ~.
~Còn về cô giáo ư? Đã chạy mất dép từ lâu rồi, từ cái lúc bọn nó bước vào lớp là bà cô đó lẻn ra ngoài luôn =.=
Lúc sau, cô lấy điện thoại gọi cho thuộc hạ:
– 12A Prime, mang bệnh nhân tâm thần đi.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng nói đầy vui vẻ của một chàng trai:
– Đại tỷ, tỷ về mà không báo cho đệ
Kèm theo đó là một cái bóng vụt đến ôm cô.
Cô ôm lại anh chàng, miệng hơi nở nụ cười, thằng em trai cô lớn rồi nhỉ?
– Qua đây làm gì?
– Gặp tỷ chứ sao? Tỷ không chịu gọi điện thoại cho đệ nha
_ Anh chàng vẫn tiếp tục ôm tỷ tỷ mình mà không để ý đến một đôi mắt toé lửa đang nhìn mình.
Thấy mọi người có vẻ đang thắc mắc thân phận mình, anh chàng liền nói:
– Chào các anh chị, em là Lãnh Nhiên, là EM TRAI của Băng tỷ a
À, tên em có vẻ hơn “gái tính” một tí nhưng thật ra em “chuẩn men” đó
~ Thêm nữa, em học lớp 10A nha nha nha
Vâng, với cái giọng nhão nhoẹt của Nhiên thế này mà có người tin cậu ta “chuẩn men” thì cũng sợ thật.
Rồi cô lại nói một câu:
– Nó là gay đấy.
Nghe vậy, các girl trong lớp tiếc hùi hụi, vì sự thật là anh chàng này phải nói là quá quá quá đập chai luôn ( nhưng với một con hủ nữ ta đây thì thật tuyệt a *chảy nước miếng* )
– Ủa mà tỷ về từ bao giờ vậy?
– Hôm kia.
– Vậy sao tỷ không báo cho đệ??? _ Anh chàng giơ ra bản mặt cún con làm nũng.
– Không thích.
– Hic… Sao tỷ nỡ… _ Anh chàng nước mắt lưng tròng chớp chớp mắt nhìn cô.
– Về lớp học đi. _ Cô phũ phàng buông một câu.
– Nhưng mà…
– Nhanh. _ Cô nghiêm mặt.
– Vậy gặp tỷ sau nhé.
( e hèm… về đoạn này thì thật ra là anh chàng Lãnh Nhiên ở trong biệt thự Lãnh gia, còn Băng ở Black Rose nên là không tỷ tỷ mình về ~.~ )
=====================================================================================
Cô bước chầm chậm về phía cuối lớp rồi thản nhiên ngồi xuống chiếc bàn cuối cùng của dãy hai.
Anh tiến lại gần cô, nói:
– Lại gặp nhau rồi a, bảo bối!
Cô ngước lên nhìn, hỏi:
– Ai?
– Cái gì? _ Vâng, giờ phút này vị họt bôi với cái đầu thông minh số một Tử Phong đây lại ngu ngơ như bò đeo nơ vì cái câu không đầu không cuối của cô.
– Ý cô ấy hỏi cậu là ai và ai là bảo bối của cậu. Hiểu chưa? _ Ngọc tiến tới, hất hàm lên giải thích cho cái bản mặt ng.u của anh.
Sau n giây ngẫm nghĩ lại, anh cuối cùng cũng ngộ ra rồi quay sang cô nói:
– Ây da, bảo bối à, em lạnh lùng như thế làm anh buồn quá đấy!!! _ Anh còn cố tình làm một bản mặt cún con mắt long lanh làm nũng ( fans hâm mộ Phong ca: *phụt máu mũi* )
Nhưng có vẻ với ai kia thì không hấn gì hết, cô còn hoàn toàn làm lơ anh luôn. Anh thở dài thườn thượt, xem ra đường tình duyên của anh lắm chông gai đây. Một phút mặc niệm… hết =)))) Thôi không sao, người có tâm sẽ được đền đáp thôi. Thế là anh liền về chỗ mình ( ngay trên chỗ Băng tỷ ) ngồi rồi quay xuống ngắm cô….
=====================================================================================
Màn hình quay sang góc nhỏ đang đứng…..
Gia Kỳ đột nhiên đứng lên đi về phía nhỏ, nói:
– Nhóc, còn nhớ anh không a???
Nhỏ nhìn cậu, nhìn trái nhìn phải, nhìn ngược nhìn xuôi rồi chốt một câu xanh rờn:
– Anh là ai a??????? _ Lại còn kèm theo cái bản mặt ngây thơ vô ( số ) tội cực kì đáng yêu mà nhìn cậu làm cậu phải kiềm chế bản năng khỏi bộc phát thật khổ sở.
– Buồn quá nhỉ, nhóc không nhớ a! Chúng ta vừa gặp nhau hôm qua mà _ Cậu khẽ lắc đầu, cô nhóc này có vẻ ghét cậu hay sao í nhỉ.
– À, tôi nhớ ra rồi! _ Nhỏ thốt lên. Ngay lúc cậu đang vui mừng vì nghĩ rằng ai kia có chút lưu luyến mình thì… _ Anh là cái tên hôn phu ch.ó chết mà ba mẹ tôi sắp đặt đúng không?
Thấy mặt cậu ngơ ngơ, nhỏ lại càng khẳng định đáp án này. Nhỏ hùng hổ nói:
– Khốn kiếp! Làm sao mà anh theo tôi đến đây hả??? Anh là đồ biến thái à? Thích theo dõi người khác lắm chứ gì?… bla bla…
– Im nào! Nói gì lắm vãi lúa! Cô trật tự một phút thì xảy ra chiến tranh thế giới à? _ Cậu nhanh nhạy bịt miệng nhỏ lại.
– Uhm…uhm… ả ô ra ( thả tôi ra )!!!!!!!!!!!!!!!!
À, nếu các nàng thắc mắc về vụ hôn phu gì gì đó thì đầu cua tai nheo nó là dư lày:
Hôm đấy bố mẹ nhỏ gọi về nhà bảo là để ăn bữa cơm gia đình.
Nhỏ vừa vào đến cửa nhà thì thấy mẹ ra đón, nói:
– Nhanh lên con gái, người ta sắp đến rồi a
~- Người ta nào vậy mẹ?
– Tí nữa rồi biết.
Thế là cái thân xác tội nghiệp của nhỏ bị lôi lên lầu một cách không thương tiếc.
Lát sau, nhỏ xuất hiện trong bộ dáng khác hoàn toàn. Nhỏ mặc một chiếc váy hồng, phần thân trên được đính kim cương, mặt dưới váy có hai lớp: một lớp váy dày bên trong và một lớp sa mỏng gắn kim cương phủ bên ngoài. Mái tóc nâu đen xoã tung, chiếc vương miện nhỏ nhắn nhẹ nhàng ngự trị trên đầu nhỏ, đôi mắt xanh da trời được bôi thêm một ít nhũ ở phía đuôi mắt khiến đôi mắt có vẻ mơ màng.
Mẹ nhỏ liền bảo:
– Tí nữa người ta đến thì ngoan ngoãn chút nghe không con gái?
– Vâng.
8h30………
– Khiếp, gì mà lâu vậy mẹ?
Nhỏ vừa nói hết câu thì ngoài cửa bước vào ba người: một người đàn ông và một người phụ nữ khoảng bằng tuổi bố mẹ nhỏ, theo sau một anh chàng cực kì cực kì ( mấy tỉ lần ) đẹp trai đang nở một nụ cười nhẹ.
Vừa thấy nhỏ, người phụ nữ kia liền nói:
– Ôi, con dâu! Con xinh thiệt đó!
– Ơ, à, dạ, cảm ơn cô! _ Nhỏ cười gượng rồi quay phắt sang nhìn mẹ _ Mẹ
, chuyện này là như nào a
~ Tại sao lại con dâu gì ở đây????????
– Ủa? Mẹ chưa nói với con à??
– Nói gì chứ?
– À, là sai sót của mẹ a
Thật ra thì cô đây là bạn thân của mẹ, gia đình hai bên đã quyết định nếu sinh một trai một gái thì sẽ cho chúng kết hôn với nhau. Vậy nên là con có hôn ước với Gia Kỳ đó.
– Hảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?? Mẹ nói gì cơ? Con có hôn ước á???????????????? Không được đâu. Con chỉ mới 17t thôi mà. Phải tận hưởng cuộc sống độc thân nữa chứ.
Thấy nhỏ nói vậy, nụ cười của cậu liền cứng nhắc, mặt trở nên thâm trầm. “Nhóc à, em dám từ chối anh sao?”
Ngay lúc đó, cậu tiến đến bên cạnh nhỏ, mặt dày nói:
– Vợ yêu à, em như thế anh buồn lắm đó!
Nhỏ bức xúc nói:
– Ai là vợ anh chứ! Tránh ra! Tên dê xồm này….ưm…ưm
Thấy nhỏ vẫn không chịu dừng lại, cậu liền bịt miệng nhỏ lại rồi quay sang nói với bố mẹ:
– Bố mẹ ( bố mẹ ở đây bao gồm cả bố mẹ vợ luôn đấy ^^ ), cho con với cô ấy ở riêng chút được không ạ?
– Được, được chứ! _ Và thế là mẹ nhỏ đã nhẫn tâm để nhỏ rơi vào tay giặc.
Chỉ chờ có thế, cậu liền kéo nhỏ ra ngoài.
=====================================================================================
Tại khu vườn sau nhà nhỏ……..
– Em yêu, ngoan ngoãn làm vợ anh đi chứ!
– Ai là em yêu của anh????????
Thấy nhỏ nói như vậy, mặt cậu liền tối sầm lại, cậu lấy tay nâng cằm nhỏ lên, nhìn thẳng vào mắt nhỏ rồi nói:
– Em là của tôi! Của tôi! Hiểu chưa?
Hiện giờ khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ còn là 0,00000000001 cm, và như một điều hiển nhiên, cậu hôn nhỏ, một cách mãnh liệt.
Cậu đưa lưỡi ra khẽ liếm nhẹ đôi môi nhỏ nhắn mà cậu thèm khát, cậu ngậm lấy môi dưới của nhỏ, khẽ mút rồi cắn cắn đến khi môi nhỏ trở nên sưng đỏ, rồi sau đó mới đưa lưỡi vào càn quét, chơi đùa với cái lưỡi mềm mại… dây dưa…
Thời gian như trôi qua cả thế kỉ, cậu buông nhỏ ra, nhìn gương mặt ửng hồng, đôi mắt mông lung, mơ màng của nhỏ, cậu cảm thấy như có dòng máu nóng chảy xuống dưới hạ thân…..
Khốn kiếp! Chưa bao giờ cậu mất kiểm soát thế này.
Cậu ôm chặt nhỏ, nói:
– Nếu tôi nói, tôi yêu em từ rất lâu rồi, em có tin không?
Nhỏ ngẩng đầu lên, mặt vẫn chưa hết đỏ, thẹn quá hoá giận, nhỏ đá vào chân cậu một cái thật mạnh khiến cậu khuỵu xuống, quát to:
– Đồ dê xồm này, ai cho anh làm như vậy với tôi hả? _ Ngừng một chút, nhỏ lại nói _ Chuyện hôm nay tôi coi như chưa có gì xảy ra. Đừng hòng tôi nhớ đến anh và yêu anh. KHÔNG BAO GIỜ.
Nói xong nhỏ chạy biến lên phòng.
Thấy nhỏ chạy với tốc độ như vậy, cả bốn bậc phụ huynh đều bất ngờ nhưng không kịp ngăn nhỏ lại. Lát sau, cậu bước vào, nói:
– Bố mẹ, mình về thôi, bố vợ, mẹ vợ, con xin phép.
– À, ừ.
Sau khi nghe thấy tiếng xe đi xa, nhỏ ( đã thay lại quần áo cũ ) mới bước xuống. Mẹ nhỏ liền hỏi:
– Có chuyện gì mà vừa nãy con chạy nhanh thế?
– À, không có gì đâu mẹ. Thôi, con về Black Rose đây.
– Ừ.
Tuy nói là vậy nhưng nhỏ không về Black Rose luôn mà lái xe lượn lờ ăn uống, shopping, có vẻ như nhỏ đang cố gắng quên đi điều gì đó thì phải.
=====================================================================================
Haizzzzz, hết chương rồi a
Các nàng nhớ comment và vote cho ta nha
~ ^^
Về cách xưng hô của Ngọc và Kỳ thì sẽ liên tục thay đổi cho phù hợp hoàn cảnh, tức là lúc thì tôi-cô, lúc thì tôi-em, anh-em, vân vân và mây mây =))))
Tình hình là sau khi viết về anh bạn Lãnh Nhiên của chúng ta thì ta nảy ra ý tưởng là sau này sẽ viết một chương ngoại truyện đam mỹ về bạn í ( ta là hủ nữ mà ^^ ), thế nên nàng nào thích thì đón đọc nha
~Cảm ơn đã đọc a
~ ^^