Cô Gái Đông Dương

Chương 20


Bạn đang đọc Cô Gái Đông Dương – Chương 20

Phương tới khách sạn nơi Duy ở ngay sau đó, để sáng hôm sau, cả ba ra sân bay sớm. Vinh thì vẫn chưa hết ngạc nhiên về những gì đang diễn ra. Quá nhanh… như những cơn bão không báo trước được… Mới có vài ngày trước, Phương bặt vô âm tín, thế mà bây giờ, cô ngồi đây, bên cạnh Nhật Duy, cười nói như thể hai người chưa từng xa nhau … 5 năm! Thật không thể nào tin nổi!
_ Phương là một hiện tượng, phải không anh Vinh? _ Phương nhoài người qua Duy để nói chuyện với Vinh.
Vinh hơi bối rối vì chưa hiểu câu hỏi. Phương lắc nhẹ đầu:
_ Vì xuất hiện vào cuộc sống của các anh quá nhanh ấy mà!
Vinh thộn mặt ra, nghĩ ngợi. Duy bật cười, anh nắm lấy tay Phương, đẩy nhẹ cô ra, lắc lắc đầu:
_ Không nên chạm vào những … thắc mắc băn khoăn của anh ấy, trừ khi Phương muốn mất cả một chuyến bay … lãng mạn bên Duy!
Vinh liếc mắt nhìn rồi nhún vai. Cuối cùng anh tặc lưỡi:
_ Tôi lo … cho cái hợp đồng quá! Ai đời một bên đối tác lại chạy lẹ như thế này chứ!
“Ấy là chưa nói đến chuyện cuỗm mất cô vợ chưa cưới của người ta đi!” _ Vinh nghĩ thầm. Phương không quay lại nhìn anh, nhưng anh nghe thấy tiếng cô rõ ràng gẫy gọn:
_ Paul là người rất rõ ràng. Anh ấy chưa bao giờ đánh đồng chuyện công và chuyện tư!
_ Ai biết đâu! _ Vinh lẩm bẩm dù đã thấy vững dạ hơn. Nhưng bây giờ trong đầu anh lại xuất hiện chuyện khác, và anh vọt miệng hỏi:
_ Thế cô không đi học sao?
Duy quay sang Phương, có lẽ đây cũng là điều băn khoăn duy nhất của anh. Phương quay vào, mỉm cười:
_ Anh biết đấy … Có một số ngoại lệ ột số sinh viên…
Vinh nhớ đến bộ sưu tập mê hồn của cô mà anh mới được thưởng thức. Ngoại lệ cho những sinh viên xuất sắc! Cũng không khác với Việt Nam là mấy. Anh nhìn vào Duy, hơi trêu chọc:
_ Tôi biết những ngoại lệ ấy… Những sinh viên xuất sắc, đôi khi được nuông chiều quá mức, nghỉ học … như cơm bữa và … gây ra một số chuyện rắc rối!
_ Thế anh muốn tự mình giải quyết hàng đống tài liệu sao? _ Duy thản nhiên nói, rồi quay sang Phương, mỉm cười _ Thế thì cứ thoải mái với những ngoại lệ ấy phải không?
Dĩ nhiên anh không thể … lý luận nổi với hai con người này! Tốt nhất là kéo mũ lại, nhắm mắt vào, ngủ một giấc … để ngăn những băn khoăn, lo lắng đang cồn trong ruột. Người trong cuộc không lo thì mắc mớ gì một người ngoài cuộc như anh lại …lo lắng như thế nhỉ? Buồn cười thật!… Nhưng anh sợ bão tố xảy ra trong công ty Huy Hoàng lắm, mà chắc chắn anh sẽ bị lôi vào cơn bão ấy với một trách nhiệm nặng nề là … không ngăn cản họ lại! Bão sẽ lớn lắm đây!
Duy vẫn giữ chặt bàn tay của Phương và vẫn giữ nụ cười trên môi. Giấc mơ của anh đã thành hiện thực ở ngay bên cạnh anh, đang cùng anh trở về… Anh biết ở phía trước còn một bức tường chắn nữa, nhưng khi người ta đang hạnh phúc thì điều ấy có ý nghĩa gì. Anh sẽ vượt qua hết để giữ Phương lại, giữ mãi mãi trong vòng tay mình…
_ Khi trở về…_ Phương thì thầm_ Có lẽ sẽ phải đối mặt với nhiều thứ…
_ Sẽ có Duy ở bên cạnh! _ Duy khẳng định_ Bây giờ Duy đã hoàn toàn làm chủ cuộc đời mình rồi.
Ngả đầu trên vai Duy, Phương nghe mọi thứ đều trở nên nhẹ thênh thang. Những lo âu phía trước như đang có cánh và đang bay khỏi đôi vai bé nhỏ của cô. Và đâu đó xung quanh vang lên những khúc nhạc miên man về niềm hạnh phúc đang được nhân đôi… Cô đang bay… đang bay về phía hạnh phúc, về với quê hương, về với gia đình. Đã bao năm, bây giờ niềm thương nhớ mới nguôi ngoai. Chắc hẳn mẹ đang rất vui , phải không mẹ?
Sân bay náo nhiệt khiến lòng Phương thêm ngây ngất. Cô có cảm tưởng tất cả mọi người đang cười nói với cô, chào đón cô trở về. Đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh xung quanh và lần đầu tiên cô cảm thấy yêu cái không khí này, yêu những chiếc máy bay… những con đường dài… chúng đưa cô đi rồi lại đón cô trở về, vẫn giống như ngày hôm ấy! 5 năm… tất cả đều không thay đổi, thật tuyệt biết bao!
Duy bất chợt kéo cô về phía mình, ôm thật chặt trong vòng tay, thì thầm:
_ Cho cái ngày cách đây 4 năm! Duy đã chờ đợi phút giây này biết bao… Chào đón Phương trở về!
Phương mỉm cười, giấu mặt trong bờ vai rộng rãi của Duy. Bên cạnh, Vinh quay đi, mỉm cười nhẹ nhàng. Chẳng cần biết có những gì sẽ xảy ra… chỉ cần biết họ đã yêu nhau như thế nào, chờ đợi nhau ra sao … và bây giờ họ đã ở bên nhau, thế là đủ!
_ Tôi … tôi nghĩ là …
_ Duy đưa em về nhà ông ngoại, được không ạ? _ Phương hé mắt hỏi Vinh.
Tất nhiên Vinh gật đầu, nhún nhẹ vai:
_ Vậy tôi về nhà một mình vậy! Hai người cẩn thận nha!
_ Chào anh!
Cả hai cùng nói nhưng có vẻ như vẫn chưa muốn chấm dút cảm giác được … chào đón nhau trở về. Vinh bỏ đi một nước, tâm trí vẫn không rời khỏi đôi tình nhân, suýt nữa thì đâm phải một quý cô xinh đẹp. Anh đưa mắt nhìn ra xa, đột nhiên thấy ngạc nhiên khi xung quanh có rất nhiều đôi tình nhân đang chìm đắm trong không gian riêng của họ. Cuộc sống và tình yêu, đúng là không thể nào tách riêng biệt được!
Phương kéo Duy lên xe buýt. Xe giờ đã chật người, không còn lấy một chỗ trống. Duy ghé vào tai Phương nói nhỏ:
_ Lại phải trình diễn… thời trang rồi!
_ Đối với người tự tin vào vóc dáng của mình thì… không vấn đề!
_ Tuyệt đấy!
Phương cười. Một tay Duy bám nhẹ vào cái tay cầm, một tay kia kéo Phương đứng tựa sát vào mình. Phương đưa mắt nhìn mọi người, lắng nghe mọi người nói, trong lòng run run… Không còn tiếng Anh, không còn cảm giác xa cách… Ngay cả đến không khí để thở cũng rất quen thuộc! Phương lơ đãng nhìn ra ngoài. Những cánh đồng đang đổ ải, rộng bát ngát. Những ngôi nhà nhỏ bé núp dưới những tán cây trứng cá có lác đác quả đỏ. Nhiều người đang mải miết đạp trên những chiếc xe nhỏ, gương mặt ngời lên vẻ hài lòng thầm lặng… Chốc chốc xe lại dừng lại, nhận thêm khách. Một cô bé nhỏ vô tình dẫm phải chân Phương khi lùi lại lấy chỗ bám, cô bé lúng búng lời xin lỗi. Phương thấy thật dễ thương, cô bé đó không có nói” I’m sorry!”!
Phương nói thầm điều đó với Duy khiến anh phì cười. Một số người nhìn lại, tò mò. Phương nói nhỏ:
_ Họ quan tâm đến những người xung quanh!
_ Phương nghĩ mình đi lâu lắm à?
_ Đủ để thấy mọi thứ thật dễ thương!
Duy gục đầu lên vai Phương để giấu đi tiếng cười của mình. Ở Phương, mọi thứ mới … “ thật là dễ thương!” …
Xe dừng lại ở đường Hoàng Quốc Việt, Phương và Duy phải xuống để bắt xe khác đi về nhà mình. Duy đề nghị bắt một cái taxi cho nhanh, còn chuyện ngắm thành phố thì anh sẽ giúp cô ngay sau khi cả hai đã lấy lại được sức sau chuyến bay dài. Dĩ nhiên, Phương không từ chối. Cô đang đứng ngay trên đất Hà Nội, mảnh đất mà cô đã tưởng như không thể nào quay trở về được. Và cô còn có nhiều thời gian, rất nhiều thời gian nữa!
Ngôi nhà hai tầng có những mái ngói đỏ hiện ra trước mắt Phương khiến cô tưởng như mình đang ở trong một miền cổ tích nào đó. Tuổi thơ của cô trải qua ở ngay trong chiếc sân nhỏ với dàn hoa giấy màu hồng, với tán bàng xanh ngắt điểm những quả màu vàng thơm dìu dịu, với cô bé Mỹ Phương dễ thương cùng nhau chơi đồ hàng…Phương mỉm cười, nói nho nhỏ:
_ Chỉ có ở đây, Phương luôn thấy mình nhỏ bé!
_ Bây giờ, Phương không khác gì cô bé lớp mười năm xưa đâu… Chỉ là một giấc mơ xa cách kéo dài 5 năm thôi!
Phương gật đầu, đưa tay bấm hai hồi chuông dài theo thói quen năm xưa. Gần như ngay lập tức, một dáng người gầy gò xuất hiện. Niềm xúc động dâng lên trong lòng Phương… Ông ngoại cô đang bước ra, bước chân đã chậm hơn … và mái tóc đã trắng hơn … nhưng… đôi mắt ông nheo lại dưới ánh nắng, bỗng òa vỡ niềm vui. Ông thốt lên:
_ Phương! Ôi, Phương yêu quý của ông! Phương bám chặt tay vào song cửa, gật đầu lia lịa:
_ Cháu đây ông ơi!

Người ông run run mở vội cánh cổng, đẩy nó ra và kéo Phương vào lòng. Phương gục đầu vào vai ông, khóc nức nở.
_ Phương yêu quý của ông đã trở về…
Vuốt nhẹ mái tóc cô cháu gái yêu thương, ông hơi đẩy Phương ra. Cứ tưởng ông vĩnh viễn mất đi cơ hội được đón đứa con yêu thương của Hiền Lan trở về rồi, vậy mà, bây giờ, nó đang ở trong vòng tay ông, giống như những ngày xưa! Nhìn ngắm kỹ gương mặt cháu gái, ông cảm thấy đỡ day dứt khi nó không khác xưa là mấy…Mấy năm nay, ông đã để nó bơ vơ… cả gia đình đã bỏ nó trên một đất nước xa lạ… khi nó mới chỉ là một đứa trẻ!
Ánh mắt ông chạm vào người thanh niên đang đứng phía sau. Ông mỉm cười:
_ Nhật Duy phải không? Vào đi cháu!
_ Cháu chào ông ! _ Duy cất tiếng chào khi Phương quay đầu lại, hơi ngượng ngùng vì cảm thấy mình…quá mau nước mắt … trước mặt Duy.
Ông ngoại Phương kéo tay cháu gái, dịu dàng:
_ Vào đây kẻo mệt! Cả Duy nữa… Có lẽ ông phải cảm ơn cháu đúng không?
Phương tung chân, chạy như bay vào trong nhà. Lướt mắt khắp phòng khách, rồi chạy vào trong phòng ăn, chạy ra và leo lên trên lầu, mất hút. Duy ngồi xuống ghế, vừa đón lấy cốc nước từ tay ông ngoại Phương vừa cám ơn. Mắt ông hấp háy niềm vui nhưng giọng thì vẫn chậm rãi:
_ Cháu tìm thấy nó phải không?
_ Đó là một giấc mơ ông ạ! _ Duy nhẹ nhàng mỉm cười_ Đã hết 5 năm như lời hẹn ước, cháu và Phương đã gặp nhau… Chuyện trở về có lẽ là Phương đã .. sắp xếp từ trước đó rồi!
_ Nó ngang bướng lắm. Thật không hiểu nó sống ra sao?
Duy chưa biết tìm lời gì để nói thì Phương đã chạy ào xuống, miệng liếng thoắng:
_ Trời ơi, ông ơi… Không một cái gì đổi khác kể cả bức tranh … cháu ghét vẫn treo trên tường, y chang chỗ cũ. Làm thế nào mà ông giữ được như thế khi mà anh Hùng là người luôn luôn thay đổi?
_ Vì ai cũng mong cháu trở về! _ Ông nhìn cháu gái trìu mến_ Anh Hùng là người quyết định giữ nguyên đấy. Ai mà xê dịch cái gì không yên với nó!
Phương sà xuống dưới chân ông mình, bắt đầu sụt sịt:
_ Cháu biết lỗi rồi! Đã làm mọi người lo lắng lắm phải không ông?
_ Hãy chuộc lỗi bằng cách ở lại đây vĩnh viễn cháu ạ!
Phương không gật đầu. Cô đưa mắt nhìn Duy, rồi lại nhìn bâng quơ lên bức tranh treo tường. Nó vẫn ở đó, như bao năm nay. Không hề có gì là cũ đi… đúng là thời gian đã dừng lại… nhưng mẹ thì không còn nữa!
Duy đặt cái cốc nước xuống bàn kêu một tiếng nhỏ. Phương đứng dậy, đi vòng ra sau chiếc ghế ông mình ngồi, dịu dàng vòng tay qua cổ ông, thì thầm:
_Cháu nhớ ông nhiều nhiều lắm, ông ạ!
_ Phương yêu quý của ông lúc nào cũng thương ông mà, phải không?
Phương gật đầu nhè nhẹ. Ông vẫn không thay đổi cách gọi cô kể từ khi cô còn nhỏ xíu. Lúc nào cũng” Phương yêu quý của ông” làm anh Hùng ghen tỵ suốt một thời. Cô cảm thấy ấm áp như thể đang được mẹ che chở, ôm ấp. Cô đã đưa mẹ về đây, bên ông ngoại để có thể thấy ông vẫn khỏe, và vẫn thương nhớ mẹ khôn nguôi…
Cảm thấy cần có không gian riêng cho Phương và gia đình, Duy đứng lên xin phép ra về. Phương tiễn anh ra tận cổng, vẫy vẫy tay. Duy nắm lấy bàn tay đang vẫy của cô, nhíu mày:
_ Người ta vẫn đứng ngay trước mặt mà đã vẫy tay … đuổi rồi!
_ Chứ ở lại để nhìn thấy người ta khóc à? _ Phương hếch mũi lên_ Không đời nào đâu nghe!
Bất chợt Duy nhìn thật sâu vào mắt Phương, hỏi nhỏ:
_ Không sao chứ Phương?
_ Không … không sao! _ Phương bối rối mất mấy giây, rồi cô vờ gắt lên_ Mà sao hỏi thế chứ? Phương vui không có chỗ … chứa đây này!
Vuốt nhẹ vài sợi tóc trên trán Phương, Duy gật đầu:
_ Vậy thì tốt. Có gì gọi cho Duy nghe!
_ Phương sẽ ở chỗ cũ! _ Phương dịu giọng xuống_ Ông vẫn còn giữ chìa khóa mà.
Duy hiểu chỗ cũ ấy là căn nhà chung cư của hai mẹ con Phương trước đây. Phương yêu mẹ rất nhiều thì sự lựa chọn ấy cũng là tất yếu thôi. Nhưng có lẽ sẽ làm nhiều người đau lòng lắm!
_ Vậy … để mai Duy đến đón Phương đi chơi!
Phương mỉm cười. Dưới cái nắng nhẹ nhàng của mùa thu, nụ cười ấy như chao nghiêng đi với một vẻ ngọt ngào dễ chịu. Duy đã chờ đợi từ rất lâu…để lại được nhìn nụ cười ấy trong không gian quen thuộc này. Phương đã trở về, thật sự trở về với thế giới của anh… mà không… thật ra là thế giới của hai đứa, hoàn toàn của hai đứa!
Chuyến bay đến Việt Nam của Thục Uyên cũng cùng giờ với chuyến bay về của Duy và Phương, nhưng cả hai bên đều không nhìn thấy nhau. Đến đón Uyên chỉ có mình Tố Phương với đôi mắt thất thần, đau đớn. Uyên cũng đâm ngơ ngác theo. Hỏi thì Phương chỉ lắc đầu, nói không có chuyện gì cả ngoài cái đầu đang buốt. Cuối cùng Uyên phải dìu bạn ra taxi, nói địa chỉ nhà Nhật Duy cho tài xế biết, còn về phần mình, cô dùng xe của Phương đến thăm một người bạn mà ngày đêm cô mong nhớ. Hai năm kể từ ngày tốt nghiệp, cô ngăn mình không được quay trở lại, tự ình và … người ta một thời gian thử thách. Nếu bây giờ, người ta chưa có ai… Uyên hơi mỉm cười. Dù không hỏi nhưng mỗi khi nói chuyện với Tố Phương, Uyên đều… vô tình biết được nhiều tin tức của người ta. Phương biết ý của bạn nên lúc nào cũng lái câu chuyện về phía ấy, đủ thứ linh tinh… nhưng không bao giờ chán. Uyên cũng không hiểu tại sao lại có thể dễ dàng thương yêu thêm một người nữa sau nỗi thất vọng mà cô nghĩ sẽ là bi kịch của đời mình. Cũng có thể bắt đầu từ chuyến đi du lịch ấy, mà có thể bắt đầu từ trước đó mà Uyên đã không rõ lòng mình. Tình cảm đã bắt rễ rất sâu, tựa hồ như một phần thân thể mình. Uyên hạnh phúc vì mình đã yêu như thế! Và thời gain cũng dường như trôi đi nhanh hơn khi Uyên nghĩ tới ngày có thể nói hết với người ấy về tình yêu của mình… Dù có thế nào đi chăng nữa thì cô sẽ cố gắng, cố gắng bằng hết khả năng của mình … bằng chính con người mình!
Dừng xe trước công ty Thành Trung, Uyên dắt chầm chầm qua cổng phụ đang mở. Người bảo vệ đã đứng tuổi nghiêng cái đầu đốm bạc ra khỏi khung cửa sổ của phòng bảo vệ, kêu lên:
_ Cô cần gặp ai vậy?
_ Bác cho cháu gặp Việt Hùng với ạ!
Ông bảo vệ mỉm cười:
_ Gặp cậu chủ hả? Cô lên tầng hai, phòng 3!
_ Cảm ơn bác!
Thục Uyên cười đáp lại, rồi dẫn xe vào nhà xe. Bước từng bước chậm rãi trên mấy bậc cầu thang, Uyên tự trấn tĩnh mình. Nhưng trái tim cô vẫn đập dồn dập trong ***g ngực. Tình cảm cũng đã bị dồn nén quá lâu rồi !
Uyên vừa dừng gõ tay vào cánh cửa thì cũng là lúc có tiếng nói vọng ra:
_ Mời vào!
Hít một hơi thật sâu, Uyên đẩy cửa vào. Ngay trong tầm mắt cô, Việt Hùng đang cắm cúi trong một đống tài liệu ngổn ngang. Anh dường như quên mất vị khách mà mình mời vào, không ngẩng lên, cũng không hề hỏi một tiếng. Uyên vừa thấy thương vừa thấy giận. Cô bước lại gần, đặt nhẹ chiếc sắc tay lên mặt bàn, cũng im lặng chờ đợi. Hùng ngẩng lên, kêu lên ngạc nhiên:
_ Uyên! Trời đất ơi, bạn về rồi à?
Chỉ cần như thế thôi là bao nhiêu giận hờn trong Uyên tan đi hết. Cô nhỏen miệng cười tươi, gật đầu. Hùng bỏ chiếc kính cận ra, đứng lên. Anh bước ra khỏi chiếc bàn, dịu dàng kéo cánh tay Uyên về phía chiếc salông cuối phòng. Uyên hơi lúng túng:
_ Làm … Hùng … trễ nải công việc rồi!

Hùng bật cười, nói với vẻ ngạc nhiên không giấu diếm:
_ Vậy ra đây không phải cô bạn Thục Uyên mà tôi từng biết ư?
Uyên cũng cười theo. Dĩ nhiên là cô chỉ hỏi cho có lệ thôi, chứ trong lòng đã nhủ thầm dù có phải làm phiền Hùng nhiều nữa thì cô … cũng không bao giờ từ chối.
Ngồi xuống ghế, Uyên đưa mắt ngắm nhìn căn phòng trong khi chờ Hùng lấy nước. Căn phòng nhỏ nhưng khoáng đạt, với một ít đồ nội thất và một hai chậu cây cảnh kết hợp hài hòa. Tính Hùng ưa đơn giản nên căn phòng chỉ có độc hai gam màu đen trắng. Nhìn lạnh mà không có cảm giác lạnh… giống hệt con người vậy!
_ Uyên cười cách bố trí phòng của Hùng à?
_ Ừm! _ Uyên gật đầu, đón lấy cốc nước cam từ tay Hùng_ Giống hệt tính cách của Hùng nhỉ?
Hùng ngồi xuống, không trả lời câu hỏi ấy. Tâm trí của anh trong một thóang trở về với khoảng thời gian cách đây hai năm. Đó là một thời gian tươi đẹp và hạnh phúc. Anh không phải lo lắng về cuộc sống đến quay cuồng như hiện nay…không có đến một phút dành ình nữa!
_ Này…
_ Gì?
_ Gặp được Uyên khiến Hùng xúc động đến mức thẫn người thế ư? _ Uyên ngênh mặt trêu chọc.
Hùng mỉm cười, gật đầu:
_ Uyên đã đưa mình về với quá khứ! Hai năm… thời gian trôi nhanh thật!
_ Hùng đã làm được bao nhiêu việc đáng nể trong hai năm đó, đúng không? _ Uyên đặt cốc nước xuống, cười buồn_ Còn Uyên thì chẳng làm được gì. Đôi khi cũng cảm thấy lãng phí lắm!
Ngắm nhìn cô bạn một chút, Hùng không khỏi ngạc nhiên về những đổi thay nơi cô. Nhìn Uyên rất cuốn hút với mái tóc dài ngang lưng buông tự do, vài sợi tóc mai loăn xoăn như đang đong đưa trên cái trán cao, bướng bỉnh. Uyên mang một vẻ đẹp đài các của các cô tiểu thư được cưng chiều, nhưng cô đặc biệt hơn bởi sức sống mãnh liệt thể hiện trong đôi mắt đen láy… Nhưng hình như gương mặt cô vẫn có những nét buồn phảng phất như không hiểu nguyên do… giống như sinh ra đã buồn như thế…
_ Uyên có khác gì không?
_ Có, nhiều lắm.
_ Bởi vì ngày xưa Hùng không chú ý thôi! _ Uyên nói với vẻ chê trách, rồi cô buông tiếng thở dài_ Nhưng mà ai mà chẳng biết Hùng là lạnh lùng số một chứ?
Hùng mở to mắt, hỏi lại:
_ Thế á? Ai cũng nói vậy à?
_ Chứ sao?_ Uyên bĩu môi_ Ngay chuyện người ta vừa mới ở sân bay về đây ngay mà cũng không thèm … hỏi han gì cả…
Hùng bật cười:
_ Uyên cũng là số một trong chuyện bắt bí người khác!
“ Không dám đâu! Tôi chỉ bắt bí một người duy nhất thôi! “ Uyên nghĩ thầm “ Nhưng còn lâu anh mới biết được, đồ ngốc ạ! “.
_ Cười một mình là không tốt! _ Hùng lên tiếng.
_ Chia sẻ với Hùng là tốt chắc? _ Uyên cắc cớ hỏi lại và Hùng gật đầu. Tự nhiên Uyên băn khoăn không biết Hùng có nhớ gì đến mình trong hai năm qua hay không? Biết rằng cuộc sống của Hùng khá tất bật với công cuộc cải tổ lại công ty đồng thời không được trễ nải việc học, nhưng nếu… có một chút nhớ cô thôi thì… Có một điều gì đó thúc giục cô khiến ý nghĩ bật thành lời:
_ Hùng … Hùng có nhớ Uyên một chút nào trong hai năm qua không?
Hỏi xong, Uyên nghe hai má mình nóng bừng. Cô cúi đầu xuống, nhưng một lát sau lấy được can đảm, cô ngẩng lên, bắt gặp nụ cười của Hùng. Một bàn tay vô hình bóp chặt tim Uyên… không thể nào không đau!
_ Có chứ … Hùng cùng với mấy bạn nhắc đến Uyên luôn mà… Mà sao Uyên hỏi thế?
Uyên hơi lắc đầu, cố nở một nụ cười để … trấn an con người vô tình đang ngồi trước mặt mình. Cô nhún vai, nhẹ giọng:
_ Hỏi để biết mình có bị quên lãng hay không? Nói thật với Hùng là Uyên sợ mình bị mọi người quên lắm!
_ Không ai quên được Uyên đâu! _ Hùng dịu dàng_ Uyên là một cô bạn đặc biệt đối với tất cả mọi người mà!
“ Còn với Hùng thì sao? “ Uyên ngăn được câu hỏi lại bằng cách đưa ngay cốc nước lên miệng. Uống được một ngụm và lấy lại được vẻ tự nhiên, Uyên đứng lên … đòi về. Hùng cũng không giữ lại, anh tiễn cô ra tận cổng, vẫy vẫy tay giống như rất nhiều chia tay cô …ở cổng trường. Hùng không bao giờ đưa cô về nhà, cũng như rất nhiều lần từ chối lời mời của cô đến chơi nhà mình… Uyên luôn thắc mắc nhưng hầu như không dám hỏi, giống như bây giờ, cô cũng chỉ biết đứng nhìn theo cái dáng cao cao đang đi trên những bậc cầu thang… Hùng vẫn còn ở một phía rất xa! Uyên vừa dừng xe trước cổng nhà thì cũng là lúc Duy bước xuống taxi. Duy bước lại gần cô ngay, đỡ lấy chiếc xe từ tay cô, vui mừng hỏi nhỏ:
_ Em về từ bao giờ?
Uyên thấy xúc động vì cách Dùy dùng từ “ về” để hỏi cô. Anh luôn bảo với Uyên đây là nhà cô, là quê hương của cô, nên dù có đi đâu thì cũng phải nhớ đường về… Tình cảm của anh nồng hậu biết bao bao nhiêu, vậy mà… chỉ chút nữa thôi cô đã làm mất…
_ Sao? Đừng nói rằng em mới về đó nghe!
_ Em … mới về! _ Uyên cười. Một tay cô bấm chuông, còn tay kia nắm chặt tay Duy.
_ Thật à? Chẳng báo trước gì cả!
_ Em có báo trước! _ Uyên cong môi lên_ Chỉ tại anh không có nhà thôi!
Cổng mở, chị người làm cúi chào cả hai người, rồi định đưa tay đón lấy chiếc xe, nhưng Duy đã gạt đi, mỉm cười:
_ Tôi còn trẻ hơn chị mà! Mấy chuyện này chị đừng ngại!
Chị người làm cũng cười, bẽn lẽn đi theo sau hai người. Uyên đưa mắt nhìn mọi thứ, thấy không có gì khác xưa, cảm thấy nỗi buồn của mình vơi bớt đi. Duy vừa dựng xe vừa hỏi:
_ Có ai đi đón em không?
_ Tố Phương! _ Uyên lơ đãng đáp_ Không biết nó có còn ở đây không. Nó rất mệt khi ở sân bay mà!
Duy không cười nữa, khẽ liếc mắt nhìn chị người làm. Chị ta cúi mặt xuống bối rối. Duy chép miệng:
_ Thôi nào… anh đóan mẹ anh đang chờ tụi mình trong phòng khách đấy Uyên!
_ Anh là thầy bói có giỏi không? _ Uyên nháy mắt, bước theo anh lên mấy bậc tam cấp.

_ Giỏi! Rất giỏi đấy!
Uyên cũng thấy ngạc nhiên khi bà Trang Nhung đang ngồi trong phòng khách với gương mặt bừng bừng sắc giận. Không thấy Tố Phương đâu, cô đóan là Phương đã về. Nhưng bà Nhung cưng Phương lắm, Phương đau đầu mà bà không giữ lại ư?
Uyên chưa kịp cất tiếng chào thì bà Nhung đã quát ầm lên:
_ Con dám lừa dối cả gia đình này ư? Ghê gớm lắm rồi đấy!
Thục Uyên ghé mắt nhìn sang bên. Duy nhún vai, bước lại gần:
_ Có gì thì mẹ từ từ … Uyên mới về mà!
Bà Nhung quay sang Uyên, giọng dịu hẳn:
_ Cháu mệt thì lên phòng đi. Cô có chuyện muốn nói với anh Duy!
_ Có … có nghiêm trọng không ạ? _ Uyên nhăn mặt hỏi lại _ Hình như anh Duy cũng vừa mới về mà bác!
_ Hừm! _ Bà trừng mắt nhìn con trai_ Nó làm mất mặt gia đình này quá! Dám nói là đi ký hợp đồng … tận bên Mỹ…
_ Thì đúng thế đấy mẹ! _ Duy lên tiếng_ Anh Vinh chưa chuyển đồ của con về sao?
_ Sao trăng gì? _ Bà gắt lên_ Anh đi với con bé nào thì cứ nói thẳng ra? Lại còn bày trò ôm ấp nó ngay trước mặt Tố Phương nữa… Có biết thế là ác lắm không Duy?
Duy ngồi xuống ghế, nhíu mày. Uyên thì gần như bàng hoàng. Cô nhín Duy không chớp mắt… lắp bắp hỏi :
_ Chị ấy … chị ấy về rồi sao?
_ Ừ! _ Duy nhẹ nhàng gật đầu.
Bà Nhung dường như đã hiểu được câu chuyện, trong lòng trào lên một cơn giận điên người. Duy dám đi tìm và mang về một con bé bá vơ trên đất Mỹ ư?
_ Con sẽ sang nhà Tố Phương và xin lỗi vì đã làm cô ấy buồn khổ! _ Duy ngồi hẳn dậy, mệt mỏi nói _ Con đã tìm lại được hạnh phúc của mình, mong bố mẹ ủng hộ cho con!
_ Mọi chuyện đã được ấn định từ ba năm về trước rồi! _ Bà Nhung nghiêm mặt_ Lời nói của người lớn thì không đùa được!
_ Nhưng đang đùa trên hạnh phúc của con cái đấy, thưa mẹ! _ Duy đứng dậy, dứt khóat_ Đã đến lúc bố mẹ dừng chuyện sắp đặt cuộc đời con rồi!
Bà Nhung ớ người ra ngạc nhiên. Phản ứng của Duy giống như là đã được chuẩn bị sẵn từ rất lâu rồi, chỉ chực chờ cơ hội là nó bùng nổ…Nhưng con bé ấy đã lưu lạc trên đất nước xa lạ đó những 5 năm… Chừng ấy năm cũng đủ để làm biến đổi một con người, dù là những người có tâm hồn tốt đẹp nhất. Bà không thể để con trai sai lầm, lựa chọn theo cảm tính. Có thể, tình cảm của nó cũng chỉ là những xúc động nhất thời ột mối quan tâm bé dại sớm bị chia cắt mà thôi!
Uyên thì khác. Cô nghĩ ngay đến một trận chiến, giữa một bên là Nhật Duy, đã chuẩn bị sẵn sàng suốt bao năm, với một bên là gia đình và dòng họ, những người vẫn còn nặng nề về những thứ được gọi tên là “ danh dự” và “ uy tín” . Sẽ là một trận chiến… khốc liệt, không có sự nhượng bộ…và sẽ có nhiều người đau khổ lắm đây! Uyên thở dài, cô đưa ý nghĩ của mình về người con gái của Duy, lòng tự hỏi cô ấy sống ra sao trong suốt những năm ấy. Bây giờ, cô ấy có còn như xưa? Phương đứng lặng trước ngôi nhà suốt một thời gian ấp ủ giấc mơ đoàn tụ của mình. Trong lòng bằng lặng những ý nghĩ buồn tủi cho bản thân, ẹ và cho giấc mơ ba người. Suốt 4 năm, kể từ ngày mẹ ra đi, Phương đã không còn mơ giấc mơ đó nữa, thay vào đó là những cơn ác mộng triền miên nước mắt. “Bố sẽ không bao giờ biết được rằng … đối diện với hạnh phúc của bố khó khăn như thế nào , cũng chẳng biết được tình yêu của con dành cho bố cũng đã ngang bằng nỗi oán hận ! Bố chẳng biết được đâu …”
Phương bấm chuông, và chờ đợi. Không biết người ra mở cổng là ai? Bố hay là cô Nguyên? Mà là ai thì cũng đâu còn quan trọng gì nữa nhỉ? Mọi điều đã như ở rất xa!
Phương nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau những bóng cây. Tim cô đập mạnh. Rồi bóng người xuất hiện giữa cái nắng buổi chiều nhợt nhạt. Người ấy đứng sững khi nhìn thấy Phương. Phương bước lên một bước, cố gắng nở một nụ cười thật tươi:
_ Bố … con đã về!
Hình như Phương nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt đã có rất nhiều nếp nhăn của bố. Nhưng ông đã nhanh tay lau đi, bước thật nhanh ra phía cổng, lật đật mở khóa. Phương giữ tay ông lại, tự mình đẩy cổng ra, bước vào. Cô thì thầm:
_ Giống như ngày xưa… con chỉ đi chơi về thôi mà!
Ông Minh ôm con gái thật chặt, không thốt lên lời vì những cảm xúc cứ cuồn cuồn trong ***g ngực. Đây không phải là một giấc mơ, ông đang ôm đứa con gái yêu trong lòng, nghe hương thơm của nó, nghe tiếng nó nói thì thầm … Mọi điều đều rất thật… và hạnh phúc này cũng thật biết bao!
_ Phương…Bố nhớ con, bố mong con rất nhiều! Cuối cùng thì con đã trở về rồi!
Phương hơi tách người ra, nhìn thật lâu trên gương mặt của bố mình. Nhận ra mắt ông ướt nước, nhận ra thời gian đã in dấu rất nhiều trên vầng trán cao, nhận ra những nét quen thuộc và gần gũi đang ở ngay tầm tay của cô… chỉ cần đưa tay lên là chạm được vào, không phải là mặt tấm ảnh lạnh giá nữa. Thời gian qua, cô cũng nhớ bố rất nhiều…rất nhiều…
_ Bố ơi!
Phương giật mình bởi tiếng gọi trong trẻo ở phía dưới. Ông Minh buông cô ra, cúi xuống và mỉm cười với cô bé nhỏ xinh:
_ Tố Lan, có chuyện gì vậy con?
Con bé như không để ý đến Phương, nó níu lấy cánh tay ông Minh để ông bế nó lên.
_ Mẹ thấy bố đi mở cổng lâu quá. Con cũng thấy thế… Bố khóc à?
Ông Minh bối rối, quay ra nhìn Phương. Phương nén một tiếng thở dài, cố tránh nhìn Tố Lan.
_ Phương… vào nhà đi con!
Ông Minh dành một tay ôm Tố Lan, tay còn lại nắm lấy tay Phương, thật chặt và dắt cô vào nhà. Tố Lan, bấy giờ mới thật sự quan tâm đến vị khách, nó nhoài ra để nhìn rõ hơn, cất giọng líu lo:
_ Chị là học sinh của bố à?
Ông Minh đặt Tố Lan trên hiên nhà, nói với giọng vui vẻ:
_ Không phải đâu Tố Lan! Đây là chị Tố Phương của con đó!
Con bé hình như đã nhận ra Phương, nó la lên :
_ Chị Tố Phương! _ Rồi nó quay vào nhà, hét lên thật to _ Mẹ ơi… chị Tố Phương này!
Ông Minh nhìn Phương, dịu dàng nói khi con bé đã chạy tót vào nhà gọi mẹ:
_ Dì Nguyên kể rất nhiều về con cho Tố Lan nghe… nên nó mong gặp con lắm đấy! Vào nhà đi con… Hành lý của con đâu!
_ Con để bên nhà ông ngoại rồi! _ Phương thản nhiên nói dù biết bố sẽ buồn. Cô cúi xuống tháo giầy, tránh nét bối rối lẫn hoảng hốt của bố mình.
Khi cô ngẩng lên đã thấy cô Nguyên đứng ở phía trước, đôi mắt hoe đỏ. Bên cạnh chân cô, Tố Lan đang đưa ánh mắt tò mò nhìn người chị xa lạ…
_ Tố Phương! _ Cô Nguyên thốt lên với vẻ vừa vui sướng vừa ngượng ngùng.
_ Cháu chào cô! _ Phương mỉm cười, bỏ mối quan hệ mới sang một bên, cô quay sang phía ông Minh, dịu dàng_ Con vào nhà được không?
Cô Nguyên giật mình, hơi nghiêng người sang một bên, bối rối:
_ Vào nhà đi Phương… Đây là nhà con mà!
Phương đi vào trong nhà và cô tự mỉa mai mình khi hy vọng nơi đây không có gì thay đổi. Phòng khách hầu như không còn cái gì cũ cả, ngay cả đến cái rèm cửa cũng mang một màu mới, hoa văn mới. Ngồi xuống bộ salông xa lạ, Phương lại nén một tiếng thở dài buồn bã… Cô đã bị ném ra khỏi tổ ấm này một cách vĩnh viễn rồi…
Ông Minh ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy bàn tay cô, thì thầm:
_ Con về lúc nào mà không báo cho bố biết vậy? Rồi con ở đâu?
_ Con mới về buổi sáng! _ Phương mỉm cười _ Con vẫn ở bên nhà mẹ thôi!
_ Không! _ Ông Minh kêu lên, phản đối_ Về đây đi Phương… Bố và dì Nguyên vần giữ nguyên căn phòng của con đấy!
Ông ngước nhìn lên, trao cái nhìn ý nghĩa với cô Nguyên:
_ Anh biết mà, cuối cùng thì nó cũng về, phải không em?

_ Con hãy ở lại đây! _ Cô Nguyên rụt rè _ Ở bên đó sẽ không có người chăm lo…
_ Cháu cảm ơn cô… nhưng cháu quen rồi!
Phương khẽ rút tay mình ra khỏi tay bố, ngó mắt nhìn xung quanh, cố tìm cảm giác thân thuộc. Con bé Tố Lan bất chợt kêu lên:
_ Chị khát nước không? Mẹ em làm cho chị cái gì uống nhé?
Cô Nguyên xoa đầu con, âu yếm:
_Tố Lan giỏi quá… biết quan tâm đến mọi người ghê! _ Rồi cô nhìn Phương, hỏi nhỏ_ Con uống gì không?
_ Cô đừng bận tâm! _ Phương nhìn chăm chăm vào Tố Lan, hỏi nó_ Em mấy tuổi rồi!
_ Em bốn tuổi!_ Con bé mạnh dạn trả lời, nó bước thêm một bước nữa_ Thế chị mấy tuổi rồi?
Phương khẽ lắc đầu:
_ Chị quên rồi!
_ Sao lại quên được ạ?
_ Vì … có nhớ thì cũng không ích gì! _ Phương chua chát nói.
_ Con … sống bên đó ra sao? _ Ông Minh cố gắng làm cho câu hỏi trở nên dễ chịu. Và ông cố gắng gạt bỏ những cơn ác mộng triền miên ra khỏi đầu. Không thể có gì xảy ra với nó được!..
_ Con được một gia đình giúp đỡ … cho ăn học, cho làm việc! Giờ thì mọi chuyện ổn lắm! Nếu có thời gian con sẽ kể kỹ hơn!
Ông Minh gật đầu, thở nhẹ ra một tiếng. Cô Nguyên quay đi, lén chùi những giọt nước mắt vừa rơi ra. Phương chợt nghĩ nếu không có chuyện của bố mẹ thì có lẽ cô cũng thấy cô Nguyên là một người tốt thật… Nhưng… những gì đã xảy ra thì không thể xóa bỏ được!
_ Chị… đồ đạc của chị đâu? _ Tố Lan đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ỏn ẻn hỏi_ Mẹ bảo khi chị về sẽ ở cái phòng rất đẹp trên tầng…
_ Bên ông ngoại rồi! _ Trả lời xong thì Phương mới chợt nhớ ra cô và nó không hề có chung ông bà ngoại nên cô nhếch môi, chán nản quay đi.
_ Bên bà ngoại à?
Cô Nguyên vội ngồi xuống cạnh nó, ngăn nó lại bằng cách giảng giải… mối quan hệ phức tạp:
_ Không đâu. Chị Phương để đồ bên ông ngoại của chị ấy. Còn bà ngoại của con thì khác…không phải bà ngoại của con!
_ Nhưng bà ngoại hiền lắm mà. Bà cũng nhắc đến chị Phương nữa!
Ông Minh mỉm cười khi nghe con nói thế. Phương thở hắt ra, hỏi nhỏ:
_ Bố … vẫn khỏe phải không ạ?
_ Ừm … Bây giờ con về rồi thì bố càng yên tâm hơn. Con ở xa quá, lại cô độc khiên bố…
Phương chặn lại:
_ Con không sao! Dù thế nào thì con cũng đã vượt qua được nỗi buồn đau lớn nhất đời rồi… còn gì buồn khổ hơn nữa đâu ạ!
Im lặng. Phương biết bố và cô Nguyên đang nghĩ đến cái chết của mẹ, và họ cảm thấy áy náy… Đối với cô, như thế vẫn chưa đủ…
_ Bố biết… Bố cũng rất khổ tâm! _ Ông Minh thở dài_ Bố đã sang bên đó tìm con… nhưng họ lại chẳng giúp được gì cả…
Phương có nghe ông ngoại kể về chuyến đi đó của gia đình. Mọi người như điên lên khi Phương bỏ đi, và rồi vô cùng thất vọng trên đất Mỹ. Không tìm được gì ngoài lời xin lỗi của chính quyền thành phố ấy…
_ Nhưng mà … bố vẫn còn một đứa con nữa mà! _ Phương ngước lên nhìn Tố Lan_ Một đứa con gái với người đàn bà mà bố vô cùng thương yêu…
Đôi mắt cô Nguyên đượm những nét hãi hùng, hệt như cô vừa nhìn thấy những dấu hiệu nguy hiểm cho chính hạnh phúc của cô vậy… Phương nhếch môi, thản nhiên nói tiếp:
_ Có con hay không thì vẫn thế phải không bố?
_ Phương! _ Ông Minh kêu lên, khẽ xoay vai Phương lại để nhìn rõ gương mặt cô hơn_ Con là con gái của bố… Con biết bố yêu con đến mức nào mà Phương… Làm sao bố có thể…
_ Bố yêu con hơn yêu Tố Lan chứ?
Tố Lan bật dậy, vượt ra khỏi vòng tay của mẹ nó, chạy thật nhanh đến bên bố, lúc lắc cánh tay ông, hỏi bằng giọng mếu máo:
_ Bố bảo yêu Tố Lan nhất trên đời mà… Bố nói cho chị ấy biết đi!
_ Tố Lan! _ Bà Nguyên gắt lên nho nhỏ.
_ Ứ chịu đâu… Chị Phương xấu… tranh giành bố với Tố Lan…
_ Tố Lan! _ Bà Nguyên kêu lên_ Con không được nói thế.
Tố Lan bám chặt lấy cánh tay ông Minh, khóc thật sự. Ông Minh vội ôm lấy nó, nựng nịu:
_ Được rồi Tố Lan … Bố yêu con mà!
_ Nhất cơ!
_Ừ … nhất!
Phương hơi quay đi. Bố không biết rằng, suốt cả tuổi thơ của cô, bố chưa hề cho cô cảm giác được yêu thương trọn vẹn như thế. Dù con bé, nhưng cô cũng biết bố … không thích mẹ đến mức nào. Và dù ông có nói yêu cô đi chăng nữa thì cô cũng không tin được nhiều. Bố không yêu mẹ được thì yêu cô được bao nhiêu?
_ Dù sao… con cũng không thích tranh giành với một đứa con nít! _ Phương buông gọn_ Mà thật ra cũng không phải của con mà tranh giành nữa…
Cô Nguyên cúi xuống đau lòng. Gương mặt ông Minh tái đi, không biết làm sao khi Tố Lan vẫn còn ôm chặt lấy ông…
_ Tôi xin lỗi! _ Cô Nguyên ngẩng lên, nước mắt nhạt nhòa_ Lẽ ra…
_ Mẹ … sao mẹ khóc?
Con bé tụt xuống, nhào vào lòng mẹ, lo lắng. Khi đã hiểu ra nguyên nhân khiến mẹ nó khóc, nó nhìn sang Phương vừa sợ hãi vừa ghét bỏ. Nó bất chợt hét lên:
_ Chị đi đi! Chị không phải là Tố Phương… Chị làm mẹ khóc… chị ác lắm!
_ Tố Lan!_ Ông Minh quát lên làm con bé giật bắn mình, vùi đầu vào lòng mẹ khóc nức nở_ Con không chấp lời nói của nó chứ Phương?
Phương lắc đầu, cười nhợt nhạt:
_ Con không … Tại nó nói đúng, nó có quyền đó. Đây là nhà của nó…
_ Và cũng là nhà của con! _ Ông Minh khẳng định.
_ Và nó phải bảo vệ mẹ nó thôi! _ Phương nhìn mẹ con cô Nguyên, thấy đâu đó hình ảnh mẹ mình với đôi mắt đau đớn vì vết thương… cả ở thể xác lẫn tinh thần!
_ Cô ấy cũng sẽ trở thành mẹ của con … nếu con muốn! _ Giọng người bố vang lên đau đớn. Niềm vui chưa dứt thì đã phải đối diện với thực tại buồn đau…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.