Cô Gái Đông Dương

Chương 19


Bạn đang đọc Cô Gái Đông Dương – Chương 19

_ Mặc kệ hết tất cả mọi thứ xung quanh đi Phương! _ Duy thì thầm_ Chúng ta phải sống cho chính bản thân mình thôi, phải bắt đầu mọi chuyện của chúng ta. Duy mệt mỏi vì phải sống dưới một lớp vỏ bọc che chắn chính con người mình… Duy muốn được tự do… Và chỉ có Phương mới giúp được thôi!
Phương nhìn Duy, cô cố không để cho nước mắt làm nhạt nhòa hình ảnh thân yêu ấy. Gần gũi đến mức trái tim cô nghẹt thở. Cô nghĩ tới chuyện sống thật với bản thân mình, sống một cách tự do như cơn gió… Nhưng cơn gió đã mang mẹ của Phương đi mãi…Linh hồn mẹ, thể xác mẹ ở đây! Lời hứa với mẹ vẫn cón đậm trong tâm trí cô, kể cả hình ảnh của những con ác quỷ cầm súng lạnh lùng nữa… Phương mặc kệ được ư?
Phương cúi đầu xuống, che giấu ánh mắt mờ tối và đờ đẫn của mình trong một thoáng. Từ lâu rồi Duy ạ, Tố Phương của Duy đã chết thật rồi… vĩnh viễn rồi!
Hơi lách người ra khỏi vòng tay Duy và tránh cái nhìn câm lặng của anh, Phương lại ngẩng lên, mỉm cười nhợt nhạt:
_ Hình như… mọi cái đã qua rồi Duy ạ!
Duy buông thõng tay, quay mặt đi. Tiếng Phương đều đều bên cạnh, mệt mỏi và chán nản:
_ Bốn năm trước… Đúng vào lúc nhìn thấy người ta đưa mẹ đi trên chiếc xe cứu thương, Phương đã biết mình…thế là hết. Một Tố Phương tự do, hạnh phúc đã chết theo mẹ! Phương đã chẳng nói với Duy rồi còn gì… Chờ đợi Phương làm chi? Cả đời này Phương đã là người phản bội, vĩnh viễn phản bội Duy cơ mà! Sao Duy lại chờ đợi làm chi? Sao Duy lại buộc mình trong những rành buộc không bao giờ có? Duy không còn lý trí sao…
_ Thôi! _ Duy quay lại, gắt lên. Gương mặt anh bây giờ là một khối lạnh băng, không còn thấy một tình cảm dữ dội yêu thương nữa, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng xa cách_ Nói thế nào thì cuối cùng vẫn là như thế phải không? Trước mặt tôi là trưởng phòng thiết kế của công ty MC đồng thời là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc công ty đó! Cô không cần phải nhấn mạnh kiểu hệt như tôi là một thằng ngu lắm vậy! _ Duy mỉm cười chua chát_ Cảm ơn đã nhắc nhở tôi! Cảm ơn rất nhiều!
Bờ môi Phương run run. Cả người cô run rẩy vì nỗi khổ tâm quá lớn. Lại làm Duy tổn thương nữa rồi! Con người cô, sao lại có thể tệ bạc như thế này? Sao lại có thể? …
_ Tôi muốn về! _ Duy cười nhạt thếch_ Một buổi đi chơi đáng chán!
Nói rồi Duy bước hẳn ra ngoài. Bây giờ chỉ còn vài hạt mưa nhỏ nhưng cả hai không tránh nữa. Nếu có to hơn thì cũng không thể đánh thức được cả hai thóat ra khỏi những nỗi đau của họ… Họ đi lầm lũi trong mưa, lạnh lùng, không còn quan hệ gì nữa. Dấu chấm hết ột mối quan hệ mong manh trong suốt năm năm.
Phương dừng xe trước cửa khách sạn. Duy mỉm cười nhẹ nhàng:
_ Mưa đã rửa sạch tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta… Đúng là mưa New York!
Phương chết lặng. Cô nhìn thẳng phía trước, để mặc Duy bước đi, từng bước nhẹ nhàng… Cô có thể đưa tay là với lấy bàn tay Duy vẫn còn để trên cửa xe… Cô có thể gọi Duy một tiếng… Cô có thể níu Duy ở lại với tình yêu của mình… Cô có thể…
Nhưng Phương đã không làm như thế. Cô mím chặt môi để ngăn tiếng nấc. Nín thở chờ cho Duy bước khỏi xe… Cố tỏ ra bình thản để nhìn Duy bước vào trong khách sạn… “Tạm biệt Duy, tạm biệt tình yêu của tôi!”
Phương phóng xe đi. Nước mắt theo đó tràn ra, mờ mịt che hết mọi thứ trong tầm nhìn… Giá có thể chết được! Chết để không thể làm Duy tổn thương thêm. Duy có thể thanh thản tìm cuộc sống mới, không có bóng hình cô ám ảnh… Giá mà được như thế!
_ Uống một chút rượu chứ Henry?
Henry khẽ gật đầu. Anh thấy lo lo khi thấy Duy thản nhiên đi vào trong phòng, nhìn anh và mỉm cười như thể không có gì xảy ra… Những mảnh băng lạnh có trong mắt Duy_ đôi mắt vẫn có những nét buồn sâu thẳm… Chuyện gì đã xảy ra giữa họ?
Đón lấy ly rượu từ tay Duy và theo chân Duy đến bên bàn, Henry không dám hó hé một tiếng. Duy ngồi xuống ghế, giơ cao ly rượu của mình, nhẹ nhàng:
_ Mừng cuộc gặp mặt … đáng ghét nào!
_ Gặp ai? _ Henry cố làm ra vẻ hài hước_ Tớ hay …
_ Tố Phương! _ Duy nhếch môi, nhấp một ngụm rồi đổ hết vào miệng, nuốt mạnh _ Tớ sẽ không bao giờ chờ đợi nữa! Cô ta đã giúp tớ tự do… theo một cách hoàn toàn ngoài mong đợi!
Lặng lẽ nhìn Duy rót thêm một ly nữa, Henry cúi đầu… chờ đợi. Nhưng lại thêm một ly nữa. Duy không nói mà uống tỳ tỳ như một người khát nước. Henry nhăn mặt:
_ Đừng thế mà Duy!
Duy ngẩng lên, cười:
_ Tớ khát thật mà! Nhưng nước thì … chẳng có vị gì cả!
_ Cậu phải hiểu … Phương chứ? Cô ấy… cô ấy…
Henry không nói được nữa. Động đến nỗi đau của Phương là động tới tội lỗi của bố anh, luôn luôn làm anh dằn vặt, cay đắng. Chính tội lỗi ấy đã chia cắt họ, khiến họ dằn vặt nhau trong đau khổ và nhớ thương! Anh phải làm gì để chuộc lỗi đây?
_ Cậu không phải dằn vặt mình làm gì! _ Duy nhíu mày_ Nếu đổ lỗi cho hoàn cảnh thì ai cũng làm được cả! Quan trọng là lòng người. Tớ không có được Phương bởi tâm hồn cô ấy không còn chỗ đứng cho tớ!
Henry lắc đầu:
_ Không phải! Phương sẽ chẳng yêu ai ngoài cậu đâu. Yêu hết cuộc đời này đấy. Cậu hiểu lầm … tội nghiệp cô ấy lắm!
Duy uống sạch ly rượu nữa, đặt chiếc ly không xuống bàn, mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế.
_ Cậu … định bỏ cuộc ư?
_ Có cơ hội bắt đầu đâu mà bỏ cuộc? _ Duy nhổm dậy. Anh với tay lấy điện thoại và bấm số. Henry cũng buồn bã uống hết ly rượu của mình.
_ Alô… Có thể nối máy cho tôi với ngài Paul Burton? Tôi là Nhật Duy.
Henry tỉnh hẳn, chăm chú nhìn Duy với những dấu hỏi. Tiếng Nhật Duy đều đều:

_ Tôi xin lỗi vì đã làm phiền ngài. À, một buổi đi chơi thú vị. Cho tôi gửi lời cảm ơn cô ấy… Trời mưa nên về sớm chút thôi mà … Tôi có việc này muốn nhờ ngài giúp đỡ! Vâng, tôi muốn chúng ta có thể xúc tiến ký kết hợp đồng vào ngày mai được không? Tôi có lẽ phải về sớm hơn dự định!
Duy im lặng, nhăn mặt nghĩ ngợi. Một lúc sau, anh gật nhẹ đầu:
_ Tôi chấp nhận lời đề nghị! Cảm ơn ngài nhiều! Chào ngài!
Đặt ống nghe xuống, Duy đứng dậy. Henry bối rối:
_ Cậu định về sớm sao?
_Ừm… nhưng cũng không được như mong muốn! _ Duy quay lại, giọng lạnh băng_ Paul còn muốn tớ ghé thăm nhà anh ta! Một điều kiện hay đấy chứ?
Henry nhún vai không ý kiến. Anh thật ra không tiếp xúc nhiều với Paul trong những năm qua, nên cũng không hiểu rõ lắm con người này. Nghe đồn đại anh ta là một doanh nhân tài ba và quyết đoán. Trong làm ăn, anh ta không phân biệt những mối quan hệ quen biết hay chỉ là sơ giao, sự đối xử công bằng đó khiến công ty anh ta trở thành đối tác của rất nhiều công ty mới và công ty thì ngày càng phát triển nhờ những hợp đồng đó. Trong đời sống, anh ta cũng nổi tiếng là người sống nghiêm túc, hầu hết các buổi dạ tiệc cảu giới thượng lưu, anh ta đều đi một mình, thi thoảng là cùng Tố Phương… Một con người như vậy, vượt qua được thì cũng cần một sự nỗ lực vượt trội hơn người!
Duy mở máy tính, lướt nhẹ qua các file. Henry đứng dậy, cất chai rượu không và hai ly rượu vào trong bếp. Duy chìm đắm trong công việc gần như ngay lập tức với một quyết tâm cao độ… Không gian im lặng. Henry tìm lấy một chai rượu khác và mở nút. Anh lặng lẽ nhâm nhi hương vị cay xè của ly rượu… giống như đang tự nuốt trôi nỗi buồn khổ của mình. Nhật Duy đau một, anh cũng đau một… Nhật Duy đau mười anh cũng đau mười… Anh cũng đã chờ đợi, lặng thầm chờ đợi… nhưng hoàn toàn chỉ thấy bóng tối ở phía trước. Tình yêu là một món quà thiêng liêng của thượng đế dành cho con người, nhưng… lại không bao giờ dành cho anh! Ngày hôm sau, Nhật Duy và Paul tiến hành lễ ký kết hợp đồng rất long trọng tại trụ sở của công ty MC. Vinh hơi choáng vì tốc độ bàn bạc và ký kết quá nhanh. Cả hai vị giám đốc làm việc ăn khớp với nhau đến mức không ngờ, anh chỉ làm một số thao tác phụ trợ… Và hợp đồng đôi bên cùng có lợi đã được ký, Vinh thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều, theo lời mời của Paul, Duy và Vinh cùng đến thăm nhà của anh ở ngoại ô NewYork. Xe lướt nhẹ trên đường… Vinh lặng lẽ nhìn ngắm hai vị Tổng giám đốc đang ngồi đối diện. Mỗi người một vẻ nhưng không thể so sánh sức hấp dẫn với nhau được. Vinh nghĩ đến những con người kiệt xuất, kiên cường, và rất đỗi hào hoa… Chính là họ chứ không phải ai khác. Mỗi người đều kế thừa hai nền giáo dục khác nhau, nhưng chắc chắn sự hoàn hảo của họ đều do sự cố gắng vượt bậc của chính bản thân… Nhật Duy và Paul… hai nền văn hóa khác nhau, hai tư tưởng khác nhau, hai cuộc sống khác nhau… Nhưng lại đang cùng yêu một người con gái…
Vinh chạnh lòng khi nghĩ về Tố Phương. Anh vừa cảm phục vừa có cảm giác xa cách đối với cô. Mấy năm chính bản thân anh đã từng thấy Duy cố gắng thế nào để vượt qua nỗi nhớ mong, vượt qua sự cám dỗ về tự do đi tìm… Cuối cùng cũng không được gì ngoài việc lại phải cố gắng để vượt qua người đàn ông kia_ một bức tường thành quá lớn, quá cao và quá vững chắc. Tố Phương có biết những điều này?
_ Anh đang so sánh chúng tôi à? _ Paul lên tiếng với vẻ vui đùa.
Vinh giật mình, lắc đầu ngay:
_ Không… Nhưng cả hai ngài làm tôi không thể rời mắt được!
Paul bật cười, còn Duy thì hơi quay đi. Vinh nhấn giọng:
_ Tôi có ý nghĩ lẩn thẩn thế này… Hai ngài ngồi đây… có thể đang đại diện cho hai nền văn hóa khác nhau. Hai ngài thật sự có những nét đặc trưng tuyệt vời lắm đấy!
_Anh thật là hay! _ Paul kêu lên_ Tôi không dám nhận lời khen tặng này đâu đấy! Còn Nhật Duy… nhìn anh, đúng là tôi nghĩ ngay đến nền văn hóa Á Đông đặc sắc!
Duy quay vào, nhẹ nhàng:
_ Cảm ơn ngài!
Paul hơi bất ngờ trước thái độ bình thản của Duy. Anh không từ chối lời khen tặng, nhưng cũng không chú ý tới nó. Vẻ bằng lặng của anh khiến người khác không ngượng ngập sau khi đã khen tặng, cũng không còn ý định khen tặng nữa. Làm sao sự chính chắn như thế lại có được ở một chàng trai ngoài hai mươi nhỉ?
Vinh như hiểu được ý nghĩ của Paul, anh lên tiếng:
_ Cậu ấy thường như thế nhưng không có ý gì đâu… À, ngài Burton… anh cho tôi hỏi một câu được không?
Paul mỉm cười gật đầu. Vinh liếc nhẹ về phía Nhật Duy, không thấy anh phản ứng gì, Vinh mới hắng giọng:
_Anh … anh quen biết với Tố Phương như thế nào? _ Thấy Paul nhướng mắt lên như chưa hiểu ý, Vinh tiếp tục_ Tại tôi thấy anh là người Mỹ gốc… lại trong giới thượng lưu …
_ À, nếu nói theo kiểu của các anh thì … đó đúng là duyên số đấy! _ Paul mỉm cười, gương mặt anh bừng sáng, hạnh phúc ngời lên trong ánh mắt_ Tôi gặp cô ấy vào mùa hè cách đây 4 năm khi cô ấy vẫn còn là một cô bé trung học. Lúc đầu cô ấy làm vài công việc vặt ở trong nhà tôi. Gọi là vài việc vặt bởi vì cô ấy khá vụng về giống như không phải sinh ra để làm những việc đó vậy. Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục cố gắng làm. Một cô gái bé nhỏ với một ý chí vươn lên mãnh liệt khiến lòng tôi chao đảo… Không một ai trong sáng như cô ấy. Không một ai mạnh mẽ như cô ấy… Và cũng chẳng có ai nhân hậu… yêu đuối như cô ấy!
Vinh thở hắt ra một cái. Anh không đủ cam đảm để nhìn Duy lúc này…Nghe một người đàn ông khác thổ lộ tình yêu của anh ta với người mình yêu… có ai trên cõi đời này đủ can đảm?
Paul quay sang Nhật Duy, đôi mắt vẫn chưa hết những tia rực rỡ bởi một tình yêu … viên mãn…Duy cười nhẹ:
_ Ngài thật hạnh phúc!
_ Còn ngài? _ Paul hơi nghiêng đầu_ Chắc hẳn ngài cũng phải có một tình yêu riêng của mình. Một tình yêu rất đẹp! Tôi đóan đúng không?
Vinh nhìn nhanh ra ngoài cửa kính. Duy trầm ngâm:
_ Tôi nghĩ rằng tôi có một tình yêu cho riêng mình, chỉ riêng một mình mình thôi… Nhưng có vẻ như nó không đẹp lắm, nếu như quan niệm rằng “chờ đợi” có gam màu tối!
Paul nhíu mày, mất mấy giây anh mới hiểu hết ý nghĩa trong câu nói của Nhật Duy. Tự nhiên khi hiểu được rồi anh trở nên thông cảm và quyết định sẽ không tiếp tục câu chuyện của mình nữa…
Xe đi vào một con đường riêng. Phía xa trên đỉnh đồi là một tòa nhà đẹp lộng lẫy sáng lấp lánh dưới ánh chiều tà… Gió lùa vào cửa kính đưa vào trong xe một hương thơm nhè nhẹ… Duy nhận ra ngay đó là hương hoa hồng! Chắc hẳn ở phía xa phải có một vườn hồng lớn lắm… Nơi đây, Phương đã và đang sống!
Tòa nhà sừng sững hiện ra, choáng ngợp cả một không gian rộng lớn. Xe lướt nhẹ trên con đường trải những viên sỏi trắng lóng lánh. Một vườn hoa hồng rung rinh trong gió nhẹ buổi chiều… Vinh suýt xoa:
_ Thật tuyệt vời!
Paul cười, không nói gì. Cuối cùng xe cũng dừng lại trong sân. Cả ba bước ra khỏi xe, và gần như ngay lập tức, một chiếc xe khác lao tới, dừng trước mũi giày của Vinh, khiến anh nhảy lùi lại, kinh ngạc. Hai người phụ nữ bước xuống, một già một trẻ nhưng đều có những nét đài các rất riêng. Paul mỉm cười, quay sang Nhật Duy, giới thiệu nhỏ:
_ Mẹ tôi!

Vinh biết anh nói đến người phụ nữ hơi mập đang bước dấn lên phía trước. Bà ta quắc mắt nhìn cả ba, bỏ qua chuyện Vinh và Duy đều là người xa lạ, bà nói oang oang:
_ Mẹ muốn gặp Tố Phương!
_ Có chuyện gì mà không nói được với con sao? _ Paul nhã nhặn, anh ngăn mẹ lại_ Mẹ từ từ để con giới thiệu khách đã chứ?
Bà Burton hơi sững lại. Bây giờ bà mới để tâm đến hai người khách, nhưng không hề tỏ ra bối rối với thái độ lúc nãy của mình. Bà cau có nói:
_ Tôi biết rồi… Nhưng lúc này không phải chuyện lịch sự. Mẹ không chịu nổi được nữa…Đến lúc nào con mới thôi bênh vực nó hả?
Cô gái kia bước tới, ánh mắt cô lướt qua hai vị khách, không hề có ý định chào đón dù là xã giao. Vinh quay mặt đi, anh nghĩ rằng anh không … ưa cô gái xinh đẹp này. Cô ta đưa ánh mắt … có vẻ thông cảm lên nhìn Paul, dịu dàng cất lời:
_ Anh đã bị cô ta lừa lọc rồi… Cô ta là một đứa phản bội!
Vinh gần như quay lại ngay lập tức vì bất bình… Duy đã bước thêm một bước, nhưng cuối cùng anh lại đứng nguyên ở đấy. Cay đắng nhận ra rằng mình không có một quyền hạn nào trong việc này…Duy nhếch môi chua chát…
Paul thì khác, anh bình thản như thể đã quá quen với những lời … vu khống này. Nhìn thật sâu vào mắt cô gái, anh gằn giọng:
_ Tôi đã cảnh báo cô về việc cô xuất hiện ở đây chưa nhỉ, cô Eliza?
Eliza hơi lùi lại, bám vào tay bà Burton, cúi gằm mặt vẻ nhẫn nhịn. Bà Burton phẩy tay:
_ Không bàn cãi. Con đọc báo chiều nay sẽ thấy rõ bộ mặt giả dối của nó. Bây giờ thì không ai ngăn cản được mẹ … tống cổ nó ra khỏi cái nhà này đâu! _ Mẹ!
Nhưng bà Burton đã xăm xăm đi vào nhà cùng với Eliza. Paul quay sang Nhật Duy, phân trần bằng một giọng gấp gáp:
_ Tôi thành thực xin lỗi… Có lẽ buổi gặp mặt hôm nay phải hoãn lại… Mẹ tôi, các anh biết đấy, bà đang rất … nóng! Tôi phải giải quyết chuyện gia đình…
_ Vậy chúng tôi không thể làm phiền rồi! _ Duy nhẹ nhàng_ Ngài không cần phải áy náy… Có gì buổi tối nay tôi sẽ gọi cho ngài…
_ Không! _ Paul kêu lên, mặt anh đậm nét lo lắng_ Tôi sẽ gọi lại cho ngài… Thành thật xin lỗi!
Paul mở cửa xe cho Nhật Duy và Vinh… Anh còn dặn dò rất kỹ tài xế về chuyện sắp xếp buổi chiều cho cả hai. Nhưng xe chưa kịp lăn bánh thì đã có bóng người từ trong nhà lao ra. Paul quay lại, kêu lên:
_ Tố Phương!
Phương không dừng lại khiến Paul phải đuổi theo, giữ chặt cánh tay cô. Mặt Phương gay đỏ, cô nói to:
_ Em phải đi tìm họ… Chuyện này không đúng, em không làm sao phải chịu điều tiếng?
_ Rồi… anh biết… nhưng em phải bình tĩnh đã chứ? _ Paul nhẹ nhàng.
Phía sau, bà Burton đã ra đến, ném ánh mắt ghét bỏ vào Phương, gằn giọng:
_ Tên cô trên tờ báo lớn thế này mà không đúng sao? Chỉ có cô là người ngoài nên mới thế. Còn ai có thể biết mà tiết lộ chuyện gia đình chúng tôi chứ hả? Cô được bao nhiêu trong vụ này, nói mau?
_ Mẹ thôi đi! _ Paul quay lại, tay anh vẫn giữ chặt cánh tay Phương_ Phương không làm chuyện đó đâu! Con cam đoan với mẹ đấy!
Bà Burton bĩu môi:
_ Chuyện gia đình bị báo chí bêu rếu như thế mà con không lấy làm lo lắng ư? Còn bênh vực con ở kia nữa!
Phương mím chặt môi như cố kiềm chế cơn giận dữ. Eliza như thích thú với điều đó, cô ta cười cợt:
_ Con không ngờ … nó lại to gan vậy, chứ không con đã ngăn chặn từ mấy hôm trước… lúc con thấy cô ta quanh quẩn tại tòa soạn báo đó rồi. Thật ra chuyện xảy ra cũng do lỗi sơ suất của con!
_ Lỗi đâu phải tại con! _ Bà Burton vuốt nhẹ cánh tay Eliza_ Nhưng… đúng là chỉ có con mới có lòng như thế… Paul… con đã thấy ai tốt với con chưa hả?
Paul quay lại, xoay Phương nhìn thẳng vào mắt mình, dịu dàng:
_ Anh xin lỗi vì những chuyện này… Em đừng bỏ đi được không?
Phương cúi đầu. Mấy ngày nay đến với cô đủ thứ chuyện… Mọi thứ chao đảo bởi sự xuất hiện của Duy khiến tâm trạng Phương không còn bình tĩnh được nữa. Mới chỉ nghe bà Burton chỉ chích vài lời là … đã hết chịu nổi rồi!…Nếu cô không bình tĩnh… Paul sẽ khó xử biết bao!
Nghĩ thế nên Phương cố gằn sự tức giận đang đầy ứ trong lòng lại, gật đầu với Paul. Anh thở ra nhẹ nhõm. Bà Burton và Eliza thì càng cay cú hơn. Eliza bặm môi, trong đầu đảo nhanh những ý nghĩ… Cô không thể thua như thế này được! Paul tin tưởng cô ta đến mức … không thể không căm ghét… Phải làm thế nào mới hất được cô tar a khỏi trái tim anh, ra khỏi cuộc sống của anh và … ra khỏi ngôi nhà này?
Ánh mắt Eliza lướt qua chiếc xe đang đậu gần đấy. Cô nhếch môi mỉm cười. Càng tin tưởng thì sẽ càng giận dữ khi biết mình bị phản bội… “ Một kết cục đích đáng ày thôi, Tố Phương à! “ _ Eliza nghĩ thầm. Cô ta bước lên một bước, cố lấy giọng… bình thản như thể … mình khách quan trong câu chuyện:

_ Anh tin tưởng cô ta đến vậy sao?
_ Chuyện đó không liên quan cô! _ Paul cau có, quay sang mẹ mình_ Con sẽ tìm ra thủ phạm, bây giờ thì mẹ và cô ta có thể … về được rồi!
_ Anh … tôi thật không ngờ anh mù quáng như vậy! _ Eliza bực bội kêu lên_ Khi tôi chỉ phạm sai lầm có một chút … anh đã bỏ rơi tôi. Còn cô ta … anh có biết cô ta đã phản bội anh? Phản bội một cách trắng trợn?
Phương ngước nhìn lên, không thể thở nổi vì giận dữ. Nhưng Paul đã bước tới, hét ầm lên:
_ Cô cút khỏi đây!
_ Tôi không đi khi chưa vạch được mặt cô ta … để cứu anh! _ Eliza thảm thiết … kêu lên_ Em yêu anh… và không thể nào tha thứ cho kẻ nào phản bội lại anh, làm anh đau khổ…
_ Im đi!
_ Con hãy bình tĩnh! _ Bà Burton nắm nhẹ cánh tay con _ Hãy nghe đã. Sẽ chẳng mất gì nếu đó không phải là sự thật!_ Rồi bà quay sang Eliza, khuyến khích_ Con nói cho bác nghe đi!
Eliza lúc bất giờ mới hết thút thít. Vẻ mặt nhẫn nhịn đau khổ của cô ta ánh lên sự chiến thắng ngấm ngầm khi nhìn lại phía Phương, cô ta nhếch môi:
_ Cô sẽ không thể chối chuyện này, phải không Tố Phương?
Phương vẫn một mực im lặng, nhưng cô đã đứng thẳng người lên như sẵn sàng chịu thêm một đợt công kích mới với thái độ kiên cường hơn…
_ Hôm qua … cô đã phản bội lại Paul … cô đã … ôm hôn một người đàn ông khác…
Paul quay lại. Hoàn toàn không tin lời Eliza, nhưng đó là một cú sét đánh ngang tim anh… Phương rung động, khuôn mặt cô tái đi thấy rõ. Bà Burton thì bất ngờ chu chéo lên:
_ A … con ranh … Thật không ngờ … Paul, con thấy sáng mắt ra chưa? Con tin tưởng nó lắm vào…Đúng là nuôi ong tay áo, cõng rắn cắn gà nhà mà!
_ Không phải vậy, đúng không Phương? _ Paul lên tiếng_ Em là người không bao giờ dễ dãi cả đến cái nắm tay … Như vậy, chắc chắn đây là lời vu khống… Hôm qua, em đi chơi với Nhật Duy cơ mà?
Eliza nhún vai, thở dài:
_ Người … “đoan trang “ vậy mới đáng nghi ngờ đấy anh yêu! Mới gặp người ta mà đã … dễ dàng ôm hôn thì thật …
_ Bùa chú! _ Bà Burton kêu lên kinh hãi
Eliza gật đầu thừa nhận:
_ Con cũng nghĩ thế! Dân trong những vùng kém phát triển vẫn còn tồn tại tục làm bùa mê … để mê hoặc đàn ông… Con nghe một người làm trong nhà kể, tối nào cô ta cũng lấy từ trong một chiếc hộp ra một cành hoa màu trắng ngà đã ép khô…Một loại bùa mê có hương thơm … giúp nó mê hoặc cánh đàn ông! Đúng là dân … dã man!
Vinh gần như ngay lập tức quay sang Nhật Duy để giữ anh lại, nhưng Duy đã nhanh hơn, đẩy cửa bước ra. Eliza hơi nhích người ra như sợ hãi, khinh ghét. Phương như chết lặng. Cô không ngờ Nhật Duy lại ở đây… Mọi chuyện Duy đã nghe hết, đã biết hết… Cuộc sống của cô như thế… Duy sẽ đau lòng hay sẽ khinh ghét cô? Cô đã đánh đổi cuộc sống có Duy để lấy cuộc sống tồi tệ như thế này đây!
_ Cháy nhà mới ra mặt chuột! _ Eliza buông nhẹ.
Paul lắc nhẹ đầu như cố lùa đi những ý nghĩ ghen tuông đang chực trào để lấy lại sự bình tĩnh. Anh phải tỉnh táo để suy xét mọi chuyện. Eliza không bao giờ có thiện chí, những lời của cô ta … độc như nọc rắn, có thể giết chết những mối quan hệ thân thiết nhất… Chỉ cần anh bình tĩnh!
Trong khi Paul đang lấy lại tự chủ thì Duy không khó khăn lắm để chiếu ánh mắt lạnh lùng vào Eliza, lạnh nhạt nói:
_ Đó chỉ là một món quà sinh nhật làm bằng một cành hoa ép khô … Rất thịnh hành trong cuộc sống của những người dã man chúng tôi. Nó vô hại với những người văn minh các người đấy, thưa quý cô!
Eliza lại lùi ra xa, ánh mắt dò xét. Cô nhận ra ngay đây là một đối thủ … khó nuốt và đâm ra dè chừng. Bà Burton hứ lên một cái như không tin. Duy cũng không muốn giải thích thêm, anh bước đến bên Phương, và không còn bình tĩnh được nữa, anh hét lên:
_ Phương sống như thế này sao? Trong suốt thời gian qua? Phương lựa chọn thế sao?
_ Không … không phải…
Paul cũng không vừa, anh lại gần, kéo lấy một tay Phương, mắt hừng lên giận dữ:
_ Đây là chuyện gia đình tôi, mong anh hiểu cho!
_ Phương là bạn gái tôi! _ Duy đáp lại lạnh lùng.
Paul sững người. Anh nhìn sang Phương, cố gắng tìm một hành động như giải thích, như chối bỏ … nhưng anh thất vọng ngay lập tức. Chuyện này là thật! Suốt bốn năm… hầu như ngày nào anh cũng thấy những khoảng khắc buồn lặng của cô. Không hiểu cô buồn vì lẽ gì, buồn cho ai …cũng chẳng hiểu nỗi vì sao mình chưa thể bước chân vào trái tim cô… Ra là con người này … _ Chuyện này không đúng , phải không Phương? _ Paul hỏi nhỏ, rồi bất chợt anh hét lên, lắc thật mạnh cánh tay Phương, không để ý cô nhăn mặt vì đau_ Nói đi, em nói đi xem nào? Có bao giờ em nhu nhược như thế này đâu? Hãy nói rằng tất cả là giả dối hết … Anh sẽ tống cổ họ đi… Nói đi Phương! Phương!
Phương không hay nước mắt mình đã nhạt nhòa trên gương mặt. Một bên là người cô yêu, một bên là người cô qúy trọng. Cô không muốn ai phải đau lòng, phải tổn thương vì cô…Sao mọi chuyện lại như thế này? Cô đã quyết định sẽ quên hết, cắt đứt hết … để chọn cuộc sống tẻ nhạt này… Thế mà người ta cũng không để cô yên…
_ Chuyện gia đình anh, tôi không quan tâm! _ Duy nhẹ nhàng, anh giữ lấy cánh tay còn lại của Phương, giọng cương quyết hơn_ Nhưng cô ấy đã chịu thiệt thòi nhiều rồi… Tôi không thể đứng yên nhìn cô ấy khóc. Bốn năm qua, anh có biết cô ấy khóc bao nhiêu ?
Paul thấy đắng họng. Đúng là anh không làm được gì ngoài chuyện đứng từ xa nhìn cô khóc. Tình yêu của anh mãi cũng không làm cô động lòng… Nhưng anh nghĩ, chỉ cần anh kiên nhẫn, chỉ cần anh biết chờ đợi… cô sẽ hướng về anh, sẽ gục đầu vào vai anh mà khóc…Suy nghĩ của anh có gì sai trái? Nó có đáng bị em đối xử thế này không Phương?
_ Khóc bao nhiêu? _ Eliza nhếch môi_ Phải hỏi là cô ta đã cướp tình yêu của người khác như thế nào, đúng không cô Tố Phương xinh đẹp và kiêu hãnh?
_ Chấm dứt ở đây được rồi đấy! _ Bà Burton lên tiếng, ánh mắt bà nhìn con trai thương xót_ Những trò lừa phỉnh, những vẻ đoan trang giả tạo … phải chấm dứt hết … bằng cách … cô…( bà chỉ thẳng tay vào Tố Phương) ra khỏi nhà này ngay lập tức!
Paul buông tay Phương ra, trái tim mệt mỏi … nhưng trong đầu anh thì nguội lạnh… Anh bước lên, lạnh lùng chiếu ánh mắt vào Eliza, rồi lướt qua mẹ mình:
_ Đây là nhà con, thưa mẹ! Mẹ và Eliza về đi … Mọi chuyện con sẽ … tự mình giải quyết!
Nói rồi anh bước thẳng lên nhà. Bà Burton hơi ngớ người ra mất mấy giấy, sau vì Eliza giật giật ống tay áo, bà mới vội vàng chạy theo con trai mình… Eliza ném một tiếng cười đắc thắng lại trước khi đi theo bà mẹ Paul.
Chỉ còn lại hai người! Duy vẫn không buông tay Phương ra… Anh sợ Phương sẽ ngã gục khi mình buông tay, hoặc, mình sẽ mất Phương vĩnh viễn… Cả hai điều này đều đáng sợ cả!… Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười… Nụ cười nhạt nhòa bởi những giọt nước mắt vẫn đang thi nhau rơi xuống. Đến lúc này, cô vẫn cố gắng chứng tỏ mình cứng rắn trước mặt anh dù cõi lòng đã tan hoang hết cả. Cô vẫn kiên trì với sự lựa chọn này, bằng lòng với những cái mà người ta ném vào mình! Với những khổ đau này, Duy biết, lỗi cũng có phần mình…

Bất giác, Phương đưa tay còn lại lên, gạt tay Duy ra khỏi cánh tay kia. Giọng cô yếu ớt:
_ Cảm ơn Duy… Nhưng bây giờ thì thật sự … không sao đâu!
Duy buông tay ra, nhận thấy Phương khẽ rùng mình. Phương cô đơn trong cuộc sống này. Phương sợ hãi với nó … Phương đang buồn khổ…
Duy khẽ lắc đầu, bước thêm một bước, và trước khi Phương kịp phản ứng thì Duy đã ôm gọn Phương vào lòng… Anh thì thầm:
_ Thiệt thòi quá nhiều rồi, Phương ơi!
Giọng nói của anh …vòng tay của anh … cho Phương biết mình đã không bị bỏ rơi! Vĩnh viễn Phương sẽ không bị Duy bỏ rơi, dù cho cô có là người như thế nào đi chăng nữa! Phương chợt thấy nhẹ nhõm hẳn … và nước mắt lại òa lên. Cô nức nở như một đứa trẻ! Bây giờ cô không phải giấu những tiếng nức nở nữa. Cô có thể khóc thật to ọi người nghe thấy rằng cô đang khóc, đang buồn khổ… Không còn phải tự chủ trong chính nỗi buồn của mình nữa … vì đã có Duy, có Duy ở bên cạnh rồi!
Duy ôm siết Phương vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc Phương, và để mặc cho cô khóc. Mỗi khi ấm ức thì phải khóc thật to, Phương ạ! Khóc để đời biết mình đang tồn tại với tất cả những nỗi đau đời thường nhất, khóc để biết mình còn tràn đầy tình yêu thương… khóc để khi nước mắt ngừng lại rồi mình sẽ thấy mình được thương yêu hơn rất nhiều!
Cả hai vẫn cứ đứng như thế, giữa ánh hoàng hôn đang dần tắt, giữa hương hoa thơm ngát…Vinh tựa đầu vào thành ghế, mắt nhắm lại và để cho tâm trí thảnh thơi. Người tài xế cũng không dám nhúc nhích. Anh ta như sợ nếu mình cử động một chút thôi thì sẽ phá vỡ mất không gian lãng mạn này. Anh có cảm tình với Phương, ngạc nhiên nhiều trước sự việc diễn ra, nhưng cũng không băn khoăn khi thấy cảnh tượng này… Từ lâu, anh đã thấy giữa ông chủ và Phương có một khoảng cách … bằng cả một trời buồn thẳm trong mắt Phương! Có lẽ, người đàn ông kia mới là sự chờ đợi bao năm của Phương…
Cuối cùng, bên tai Duy chỉ còn tiếng gió xào xạc trong những chiếc lá thì Phương ngẩng lên… Dưới ánh hoàng hôn, mắt cô long lanh một màu tím bàng bạc… Duy hơi tách người ra nhưng không lới lỏng vòng tay. Phương lại mỉm cười. Nụ cười bây giờ thực sự sáng trong như ánh nắng mà Duy đã thấy trong mọi giấc mơ, trong cả miền ký ức của anh… Tim Duy đập dồn dập… Anh biết, mình đã bắt đầu nắm được hạnh phúc trong tay:
_ Duy còn nhớ hết những gì Duy nói với Phương ngày hôm qua chứ? _ Phương hỏi, ánh mắt hơi nghiêm nghị.
Duy gật nhẹ đầu:
_ Nhớ … nhưng chỉ nhớ đến chỗ … Duy đề nghị Phương về cùng với Duy chuyến này!
Mắt Phương mở lớn, và sau một thóang , nó lại lấp lánh màu tím bàng bạc. Nụ cười tươi vui vì hạnh phúc của cô như đọng mãi khi cô nói:
_ Chỉ cần nhớ đến đó thôi! Thế Duy … còn giữ ý định đó chứ?
_ Luôn luôn!
Phương bật cười, vùi mặt vào vai Duy. Hình như Duy cao hơn rất nhiều … “ rộng” hơn rất nhiều… Cô cứ thấy mình nhỏ bé trong vòng tay Duy, cứ thấy mình chới với trong hạnh phúc này. Ừm … có lẽ cũng đã quá lâu khi bắt Duy chờ đợi cái gật đầu của mình! Đến lúc phải quay trở lại với quá khứ…với miền ký ức bình yên rồi Phương ạ! Phương và Duy đi đến một thống nhất, nói thật ra là chỉ Phương quyết định là cả hai tạm chia tay lúc này, và sẽ gặp lại khi cô sắp xếp xong mọi chuyện ở đây. Vinh đóan cô phải mất đến vài ngày chứ không thể trong một vài giờ như Duy đang tin tưởng. Trong xe, Vinh cố gắng không để những thắc mắc của mình lên tiếng, nên gần như hết quãng đường anh chỉ quay mặt ra ngòai … nhìn ngắm phố xá. Duy thì như chìm vào trong một cõi mộng nào đó, chẳng có vẻ như đang vui vẻ vì vừa mới tìm lại được hạnh phúc, cũng chẳng có vẻ lo buồn … cho cái hợp đồng béo bở mà bao nhiêu công nhân đang ngày đêm mong đợi… Vinh hết thở ngắn rồi lại thở dài. Và cuối cùng, như không chịu đựng nổi nữa thì anh quay phắt vào, bắt gặp cái nhìn dò hỏi của Duy, anh chựng lại. Xe bỗng giảm tốc độ, rồi dừng hẳn. Duy mỉm cười:
_ Hãy ngăn những thắc mắc của anh lại! Chỉ cần cố vài bước nữa thôi!
Vinh thấy trên môi Duy là một nụ cười, ngay lập tức anh biết mình sẽ chẳng thỏa mãn gì nếu như …thắc mắc vào lúc này. Anh lại thở dài, đi vào trong khách sạn sau khi vẫy tay chào tạm biệt anh chàng tài xế!
Trong khi đó, với một quyết tâm vượt bực, Phương đi vào trong nhà. Cô không tìm thấy bà Burton và Eliza trong phòng khách… Chỉ có mình Paul đang đứng bên bar nhỏ, trên tay là ly rượu đầy… Anh lặng lẽ uống cạn một hơi, rồi quay ra, lạnh nhạt nhìn Phương. Phương hít thật sâu, ngẩng đầu lên và bắt mình phải đối diện với anh. Cô biết, nếu lúc này mà cô lẳng lặng chạy trốn thì cô sẽ vĩnh viễn mất đi một người anh… một ân nhân… một người đáng quý trọng…Phải nén lòng lại thôi!
_ Cô còn ở đây sao? _ Paul là người lên tiếng trước_ Kể cũng như một trò đùa …tôi tự tay cầm con dao đâm vào trái tim mình… Buồn cười thật!
Paul lại rót thêm một ly rượu nữa. Anh nâng ly lên, cười nhạt:
_ Chúc mừng cô … Chúc mừng cho sự gặp mặt … Chúc mừng cho sự mù quáng của Paul Burton!
Xong thì anh uống, bật cười như thể đang nghe một câu chuyện tiếu lâm. Nhưng tiếng cười khô khốc, vô hồn như đôi mắt xanh của anh hiện giờ … Anh lẩm bẩm giữa những tràng cười:
_ Chúc mừng … chúc mừng …
_ Anh Paul! _ Phương bước thêm một bước, nhưng cô chựng lại khi Paul hét lên:
_ Ở yên đó! Tôi cấm cô lại gần tôi. Cấm cô làm tổn thương tôi thêm nữa…
_ Em xin lỗi! _ Phương lặng lẽ nói_ Lỗi hoàn toàn tại em!
_ Tại cô! _ Paul nhếch môi_ Đúng rồi, tại cô cả! Tại cô không yêu tôi, tại cô lúc nào cũng buồn lằng lặng, tại cô lúc nào cũng xa cách … Tại cô như thế nên tôi mới yêu cô, chờ đợi cô, lặng lẽ ở bên cô … Để rồi …
Paul lại uống thêm một ly nữa, hơi nguẩy đầu như cố xua đuổi những ý nghĩ vừa qua. Hình như anh thấy thấm mệt…Rất mệt … Con đường phía trước sao mà chông chênh thế! Không có ánh sáng, không có bạn đồng hành … Lúc nào anh cũng cô độc! Cô độc từ rất lâu rồi!
_ Em phải về Việt Nam!
Paul ngẩng lên, không ngạc nhiên. Ồ, tất nhiên là như thế! Anh không là gì trong đời cô cả! Hòn đá cũng có thể ngăn bước chân cô trên đường đi … còn anh thì không!
_ Về với Nhật Duy!
Em lúc nào cũng tàn nhẫn! Paul uống cạn ly rượu. Rượu nhạt như … như gì nhỉ … à … như cuộc đời anh! Sao bây giờ anh mới nhận thấy cuộc đời mình tẻ nhạt nhỉ?
_ Anh đừng uống rượu như thế! _ Phương kêu lên như mất hết kiên nhẫn, nhưng ánh mắt cô thì van nài_ Em xin anh … Anh hãy trở về con người anh đi … Có như thế, em mới yên tâm…
Con người tôi? Có còn gì để trở về? Mà nếu tôi trở lại là tôi … em có ở bên tôi? Paul lại nhếch môi, tự thưởng ình một ly rượu nữa vì đã … mạnh dạn nghĩ như thế trong tình huống này. Kể ra cũng dũng cảm thật!
_ Ngày mai …
_ Đi đi … đi ngay bây giờ! _ Paul nhẹ nhàng nói_ Cô ở đây thêm một chút nào nữa thì chỉ thêm mệt. Chẳng phải cô chờ đợi cơ hội này lắm hay sao?
Phương mở to mắt ngạc nhiên. Không nói được lời nào, mà thật sự thì cô cũng không muốn nói gì nữa. Cô đã chọn lựa rồi, và ai cũng nhìn thấy sự chọn lựa ấy… Nói thêm nữa là đưa con dao cho Paul tự cứa vào mình mất. Cô không có quyền ấy, không có quyền làm anh đau khổ thêm!
_ Đi ngay đi! _ Paul đứng thẳng người lên, hét lớn_ ĐI NGAY ĐI!
_ Vâng! _ Phương khẽ gật đầu _ Em cảm ơn … và xin lỗi anh lần nữa!
Nói xong, Phương quay lưng bước đi. Khi ra khỏi phòng rồi cô còn nghe thấy tiếng ly vỡ choang ở phía trong. Úp mặt vào tường, Phương ngăn mình không được khóc… Nhưng nước mắt vẫn cứ rơi như không còn gì ngăn được nó nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.