Bạn đang đọc Cô Gái Đông Dương – Chương 21
Phương ngồi hẳn xuống sàn nhà, cúi xuống nhìn cho rõ gương mặt đang vùi dưới hai bàn tay của bố mình. Chưa bao giờ cô thấy bố mình già đi nhanh như vậy… Có lẽ, cả đời bố chưa biết đến những từ “ vui vẻ” , “ hạnh phúc” !
Cô chợt nghe thấy đắng cả lòng. Sự xuất hiện của cô trong ngôi nhà này, giống như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, làm gợn lên những vòng sóng lăn tăn… rồi chìm nghỉm xuống lòng hồ thăm thẳm…Không còn chỗ cho cô nữa!
_ Bố! _ Phương cố giữ giọng bình tĩnh_ Con là đứa con bất hiếu… chỉ biết làm bố buồn lòng chứ không biết tạo niềm vui… Con biết bây giờ con chưa thể đối diện với hạnh phúc của bố với tâm trạng bình thường được… Cho con thời gian, con cần nhiều thời gian hơn nữa!
Ông Minh buông thõng tay. Hạnh phúc của ông… một hạnh phúc đơn lẻ mà ông ao ước từ hồi con rất trẻ, bây giờ nó lại là cản trở để ông có thể giang rộng cánh tay đón đứa con gái yêu thương trở về. Chẳng lẽ ông sẽ mất đứa con gái này mãi mãi?
Phương thì thầm:
_ Con yêu bố!
Rồi cô đứng dậy, toan bước đi. Ông Minh sợ hãi nắm vội lấy cánh tay Phương, buồn bã nói:
_ Đừng bỏ đi… Con không thể bỏ bố một lần nữa phải không Phương?
_ Không! Con sẽ liên lạc với bố mà! Con về đây!
Phương bước ra khỏi bàn uống nước, gạt nhanh giọt nước mắt vừa rơi. Cô Nguyên vội chạy theo, kêu lên hoảng hốt:
_ Cháu không thể đi như thế!
Phương đứng lại nhưng không quay lại. Cô Nguyên tiếp tục với giọng sũng nước:
_ Cháu không thể đi … làm như vậy sẽ khiến bố cháu khổ tâm, không thể sống thanh thản được. Cháu có biết từ lúc cháu không trở về, căn nhà này như thế nào không?
Phương quay lại. Trước mắt cô, cô Nguyên đứng ngẩng cao đầu, nước mắt vẫn còn đẫm trên hai gò má, nhưng đôi mắt thì có những nét đau đớn lẫn óan hận:
_ Cháu trở về đây trách cứ mọi người bỏ rơi cháu, nhưng không hề biết mình đã làm tổn thương biết bao nhiêu người… Cháu ra đi, kéo theo luôn cả tâm hồn ông ấy… Đến bây giờ, cháu cần thời gian… thế có biết gia đình này sẽ ra sao không? Chẳng lẽ tôi phải trả giá thêm nữa cho tình yêu của mình? Chẳng lẽ Tố Lan của tôi không có một người bố trọn vẹn?
_ Nguyên! _ Ông Minh kêu lên, không khỏi ngạc nhiên vì những điều vợ nói.
_ Em phải nói! _ Cô quay lại, hét lên_ Em chịu đủ sự thầm lặng của anh rồi… Anh sống mà như thể không sống. Anh làm tròn trách nhiệm nhưng ích gì cơ chứ?
_ Mẹ .. mẹ ơi! _ Tố Lan lại mếu máo…
_ Tố Phương! Mong cháu hiểu cho rằng tôi không hề cố ý phá hoại hạnh phúc của cháu… Vì thế, xin cháu lần đầu mà cũng là lần cuối… đừng làm tổn thương tâm hồn trong trắng của Tố Lan nữa!
Phương nhếch môi:
_ Vậy còn tôi thì sao? Tôi đủ lớn để phải hứng những tổn thương ư?
Cô Nguyên đứng bất động. Phương khẽ lắc đầu, chán nản nói:
_ Cô đã không cố gắng hết mình cho hạnh phúc của mình, hay cô đòi hỏi quá nhiều cho cuộc sống của cô và Tố Lan? Và, cũng cảm ơn cô đã nhắc về những tổn thương mà vô tình cháu gây ra ọi người… Cháu đã thực sự không biết đấy… bởi cháu bối rối với cái chết của mẹ quá mà… Như vậy đã đủ chưa?
Vai ông Minh trĩu xuống, bất lực. Cô Nguyên cuối cùng cũng chỉ biết ôm con, khóc tức tưởi. Phương quay đi, xỏ nhanh đôi giầy, và đi như chạy ra khỏi ngôi nhà đã từng một thời là nhà của mình… Quay đầu nhìn lại giấc mơ bé dại của mình lần cuối, Phương không ngăn dòng nước mắt nữa…Mọi chuyện đã chấm dứt hẳn kể từ khi mẹ quyết định rời bỏ tình yêu của mình để chọn con đường cô độc… Và bây giờ, cô cũng sẽ đặt một dấu chấm hết ối liên hệ giữa cô và ngôi nhà này, và cho cả giấc mơ… ba người… bố và mẹ và Tố Phương bé nhỏ! Buổi tối thật sự là một bữa tiệc liên hoan của nhóm 5 người trước đây. Mỹ Phương và cặp bài trùng Quốc Bảo, Bảo Quốc khi được tin báo đã chạy ào đến nhà Phương, mang theo bao nhiêu thứ. Mỹ Phương cứ ôm Phương khóc nức nở, và suốt từ lúc đó cô không rời Phương nửa bước. Quốc Bảo đùa rằng Bảo Quốc chắc chắn phải làm một cuộc đấu súng để giành lại người yêu. Và lần đầu tiên, Bảo Quốc không tranh cãi với Phương nữa, mà nhún vai … nhường nhịn. Anh bảo với mọi người rằng mình đôi khi cũng cần có chút … tự do, dĩ nhiên, đây là cơ hội tốt. Trong một thoáng, Duy và Quốc Bảo thấy Bảo Quốc thật tội nghiệp khi phải hứng chịu … “ cơn tam bành “ của Mỹ Phương. Có lẽ đã có rất nhiều … trận chiến không cân sức như thế nên… Bảo Quốc mới có thể … chạy rất thuần thục như thế kia!
Ném mình xuống ghế, và bỏ một quả nho vào miệng, Bảo Quốc nháy mắt:
_ Cô nàng chỉ chạy được … 10 vòng là chóng mặt!
_ Còn cậu? _ Quốc Bảo tò mò.
_ 10 vòng… rưỡi! _ Bảo Quốc cười nhăn nhở_ Phấn đấu mãi đấy… Khi nào đầu óc căng thẳng, chọc cô ấy chút là được vận động liền!
Nhật Duy gật gù, nhìn ghé vào trong phòng bếp, nơi Phương đang lăng xăng … khen tài làm bếp của Mỹ Phương giỏi.
_ Tố Phương ở hẳn chứ?
Duy giật mình bởi câu hỏi của Quốc Bảo. Anh quay lại, khe khẽ lắc đầu. Bảo Quốc kêu lên:
_ Vậy tụi cậu yêu kiểu gì thế hả ?
_ Tớ sẽ cố gắng để cô ấy quyết định dứt khóat… Nói thật thì tớ chỉ là một trong những yếu tố thúc đẩy thôi!
_ Cậu là yếu tố cơ bản đấy! _ Quốc Bảo an ủi _ Còn bọn tớ sẽ là những … cái vòi để giữ cô ấy lại cho cậu, yên tâm đi!
Bảo Quốc lấy thêm một quả nho nữa, bỏ vào miệng. Ngồi lại đúng chỗ này, cách đây năm năm, mấy đứa được Phương thông báo chuyện đi sang Mỹ, bây giờ thì lại được đón cô trở về…giống như hẹn ước. Hy vọng sẽ không có một cuộc chia tay nào nữa!
Sau bữa tiệc là chuyến đi chơi tá lả và quậy phá của cả nhóm. Tố Phương như… hổ được thả về rừng, chứng tỏ bản lĩnh khó đổi của mình trong cách trò quậy tại quán bid a, hay tại quán karaoke… Bảo Quốc cũng phụ họa theo giống như hồi học lớp 10. Mỹ Phương thì thật sự nghịch ngợm và tinh quái hơn. Cô lôi kéo Quốc Bảo lên nhảy kiểu gà trống gáy báo giờ, bắt Nhật Duy hát nhạc Rap ( cái này Duy mù tịt!)… Tố Phương cười như thể chưa từng được cười trước đó bao giờ… Đến tận lúc ngồi sau xe của Nhật Duy để trở về, Phương vẫn ôm bụng cười.
Duy vờ cau có:
_ Phương làm ồn quá à? Mọi người đang nhìn kìa!
_ Nếu họ biết Duy hát thế nào thì …không nhìn nữa đâu! _ Phương lại cười, tay bám chặt lấy áo của Duy.
Duy khẽ lắc đầu:
_ Có lẽ Duy sẽ phải nghiên cứu Rap không thì sẽ khổ với hai cô Phương, đúng không nhỉ?
Phương không trả lời, cô còn đang mải nhìn theo chiếc xe của Bảo Quốc và Mỹ Phương ở phía trước. Cô nhoài lên hỏi:
_ Sao họ lại đi về hướng đó?
_ Vì Mỹ Phương muốn ở với Phương đêm nay…
_ À, ra thế!
Phương hơi lặng đi. Duy nắm nhẹ tay Phương, dịu dàng:
_ Ai cũng thương Phương lắm mà!
Áp mặt vào lưng của Duy, Phương nghe mắt cay cay. Đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác vui vẻ trọn vẹn như thế! Bạn bè ở bên cạnh cô, và cô thì được sống rất thật với con người mình, ngay trên quê hương mình…Vậy cô còn có thể tìm hạnh phúc ở đâu nữa đây?
Đưa Phương đến tận cửa, nhưng không để cô vào ngay, Duy giữ tay cô lại, dịu giọng hỏi:
_ Hôm nay Phương gặp thầy Minh phải không?
_ Và đã để lại trên trán ông một nếp nhăn nữa! _ Phương cười nhợt nhạt_ Phương bất hiếu thế đấy!
Khẽ kéo Phương về phía mình, Duy hôn nhẹ lên mái tóc Phương, thì thầm:
_ Rồi mọi chuyện sẽ yên ổn trở lại… Phương cần có thời gian để có thể nhẹ nhàng hơn. Không ai trách Phương đâu. Không một ai cả!
_ Kể cả khi Phương đã làm họ tổn thương? _ Phương hỏi nhỏ, giọng đã sũng nước_ Sự biến mất của Phương chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn phải không?
Siết nhẹ cô trong vòng tay mình, Duy có thể cảm nhận rõ cái rùng mình của Phương.
_Hối hận về những lựa chọn của mình thì không phải Tố Phương của Duy rồi!
_ Không hối hận cũng không được mà! _ Phương òa khóc_ Phương làm ông ngoại buồn, làm bố khổ, làm …ừ… cả Duy nữa!
Duy bật cười:
_ Hóa ra không phải hối hận!
Phương ngưng khóc, mắt nhìn Duy giận dỗi. Duy thu tiếng cười lại, nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc lòa xòa của Phương, nghiêng đầu nói:
_ Duy không giấu là Duy đã rất buồn khi không biết được Phương ra sao… Nhưng Duy không bao giờ thôi thương nhớ Phương, chờ đợi Phương … và chờ đợi cơ hội được đón Phương trở về… Cuối cùng thì Phương cũng đã ở đây, vậy là đủ! Duy còn óan giận gì nữa đây khi mà Duy đang có tất cả những gì Duy mơ ước? Mọi người nữa, họ vui mừng vì Phương trở về, thế là đã hạnh phúc rồi. Phương đừng bao giờ làm khổ mình nữa nghe!
Phương gật đầu, đã nghe lòng ấm áp trở lại. Bao giờ cũng thế, mỗi khi cô hoảng loạn vì những ý nghĩ đau buồn, cô luôn lắng nghe Duy giải thích dù chỉ là trong tưởng tượng. Không biết Duy có hiểu anh quan trọng như thế nào đối với cô không nhỉ?
Có tiếng mở cửa và Mỹ Phương thò đầu ra, tinh quái nói:
_ Không thể nhường Tố Phương một tối à Duy?
Duy buông Phương ra, mỉm cười:
_ Nhờ Mỹ Phương đêm nay nhé?
Mỹ Phương bĩu môi:
_ Làm như Tố Phương chỉ là duy nhất của mình vậy!
Tố Phương đã cởi giầy xong, đứng thẳng lên, và vẫy vẫy tay:
_ Duy về đi, muộn rồi!
_ Ừm… mai mình đến đón Phương nghe!
_ Bye!
Mỹ Phương đã kéo tuột Tố Phương vào trong và đóng cửa lại. Duy đứng một lúc rồi cũng quay gót đi xuống. Hôm nay là một ngày vui sau 5 năm chờ đợi! Duy mỉm cười, ngước nhìn lên bầu trời. Trời đen thẫm như nhung… Lác đác vài ngôi sao túm tụm từng nhóm vui cười. Phía xa có hai ngôi sao, đứng kề sát bên nhau, cố chiếu sáng một vùng trời thẫm. Không gian mượt mà, ấm áp… Alô… Thưa Tổng Giám đốc… đã tìm ra kẻ đứng đằng sau bài báo đó rồi ạ! Đúng như ngài dự đóan… Cô ta…
_ Chuyển tất cả những bằng chứng về việc cô ta đã làm ẹ tôi!
_ Vâng… còn chuyện…
_ Chuyện công ty thì hãy báo cho Trợ lý của tôi.
_ Ngài không có ở đây sao? _ Giọng nói trở lên hốt hoảng.
_ Tôi đang ở Việt Nam!
_ Ngài Burton! _ Người đàn ông kêu lên_ Sao lại như thế?
Paul Burton cười nhẹ:
_ Nếu lựa chọn giữa sự sống và công việc, anh chọn cái nào?
_ Tôi…
_ Sự sống của tôi đặt ở nơi Tố Phương. Tôi không thể để cô ấy ra đi!
_ Vậy … chúc ngài may mắn!
Paul bỏ máy xuống, bâng quơ nhìn ra xa. Anh đã ở trong một căn phòng mang đậm tâm hồn người Việt tại khách sạn Bông Sen được gần hai tiếng đồng hồ. Anh không hề có cảm giác xa lạ đối với nơi này. Có lẽ vì nơi đây Phương đã sinh ra và lớn lên… Quê hương của người con gái anh yêu thương, lẽ nào lại xa lạ? Cảm giác đang ở rất gần Phương khiến anh phấn chấn lên được một chút. Nhớ lại một ngày trước đây, khi tỉnh dậy, và nhớ tới những gì đã xảy ra, anh gần như rơi vào cơn khủng hoảng trầm trọng. Không còn Tố Phương thì sẽ không còn niềm hạnh phúc. Sao anh lại có thể để cô ra đi? Sao anh có thể buông tay khi chưa thật sự cố gắng giữ? Sao anh lại để những tình cảm mù quáng điều khiển những ước mơ và hạnh phúc của mình? … Anh đã bắt mình bình tĩnh để suy xét mọi việc, để lắng nghe điều hiện tại mình cần, lắng nghe trái tim lên tiếng… Mặc kệ những danh tiếng và sỹ diện, anh đã vùng đứng dậy, sắp xếp một kế hoạch để đón Phương trở về. Anh phải hiểu Tố Phương chứ? Phải hiểu cô ấy cần gì và mong muốn gì… Anh chưa hòan tòan đã mất Phương!
Paul đứng dậy, bước ra ban công. Trời đã nhập nhoạng tối. Đường phố phía dưới đã lên đèn. Hà Nội như dịu dàng hơn… Anh mỉm cười với ý nghĩ, cuối cùng thì anh đã ở đây, trên miền đất tuyệt vời này… Ở đâu đó trong những ngôi nhà xinh đẹp kia, Phương đang cười hạnh phúc!
Phương mở cửa, ngạc nhiên khi thấy Duy đang ngồi ở dưới bậc cầu thang. Duy kéo cô ngồi xuống cùng, trêu chọc:
_ Công chúa ngủ lười… giờ mới dậy!
_ Biết hoàng tử chờ nên … hành chút cho vui! _ Phương cười toe.
Mắt không rời khỏi mấy ngón tay hồng hồng của Phương, Duy bất chợt đề nghị:
_ Mình đến một nơi … để chơi nghe!
_ Nơi nào nhỉ? _ Phương ngẫm nghĩ. Hai ngày qua, cả hai đứa hầu như đã đi mòn cả đường Hà Nội rồi. Nơi trước kia hai đứa hay đến và cả những nơi mà những năm Phương xa nhà mới có… Duy đều đưa Phương đi. Còn nơi nào nữa đâu?
_ Nhà Duy! _ Duy nhìn thẳng vào mắt Phương, dịu dàng_ Phương đi gặp bố mẹ Duy , được không?
Phương cúi đầu, che giấu nét buồn thoáng qua trong mắt. Cô biết rồi sẽ có lúc Duy đề nghị như thế… Duy luôn luôn cảm nhận được rất sớm sự chia ly của hai đứa. Anh muốn có một sự ràng buộc, giống như lời hẹn thề của 5 năm trước, để giữ Phương ở lại mãi bên mình… Cố gắng giữ và khát khao có một sức mạnh để giữ thật chặt… có lẽ từ rất lâu… và bây giờ Duy đã cảm thấy mệt mỏi?
_ Phương! _ Duy nâng cằm Phương lên, bắt cô nhìn vào mắt mình, tha thiết_ Làm sao Phương có thể nghĩ đến sự ra đi khi chúng ta chưa hoàn toàn bắt đầu?
Phương giữ lấy bàn tay Duy, gục mặt lên đó. Lần nào cũng cảm thấy đôi bàn tay như đang xoa dịu mọi nỗi đau trong cô… Lần nào cũng cảm thấy được che chở một cách yên bình! Thế mà cô phải buông đôi bàn tay này ra… vĩnh viễn để nó thuộc về người con gái khác!
_ Phương!_ Duy khẽ xoay người cô lại, ôm gọn trong lòng mình, để cô khóc vùi trong ngực_ Duy muốn bố mẹ phải biết được người con gái của Duy… để họ biết được rằng Duy đã tìm và gặp được người con gái như thế nào… Và để họ thấy Duy sẽ chờ đợi ra sao…
_ Duy? _ Phương ngẩng lên, nước mắt nhạt nhòa_ Chờ đợi điều gì?
_ Chờ … một đám cưới chứ sao? _ Duy nâng cao giọng_ Cô dâu của Ngô Nhật Duy chỉ là Bùi Tố Phương thôi. Định mệnh rồi!
Phương mỉm cười. Hai người mới bước qua ngưỡng cửa hai mươi, nhưng tưởng chừng như đã bước qua nửa đời người… vì những nhớ mong và chờ đợi dằng dặc. Phương không có quyền làm tắt đi niềm vui trong đáy mắt thăm thẳm của Duy… Nhưng rồi niềm vui ấy sẽ tồn tại được bao lâu? Phương đưa tay lên, chạm nhẹ vào gương mặt Duy, lặng thầm với ý nghĩ rằng mình sẽ làm mất vĩnh viễn niềm vui ấy… Cô luôn là người làm tổn thương Nhật Duy!
_ Đồng ý đi Tố Phương!
Điều cuối cùng cô có thể làm cho anh…Phương hôn nhẹ lên môi Duy, rồi thì thầm:
_ Phương đồng ý!
Trái tim Duy như nhảy ra khỏi ***g ngực vì quá đỗi vui sướng và hạnh phúc. Anh ôm chặt lấy Tố Phương, cười vang… Tiếng cười làm xao động sớm mai yên lành…Duy như nghe thấy tiếng bước chân rất chậm và khẽ của những cơn gió mùa thu trong góc sân nhỏ của khu tập thể… Vài chiếc lá bàng cuốn nhẹ theo gió, chao nghiêng đi trước khi chạm đất…Có con mèo nhỏ giật thót mình khi đi ngang qua sân, nó nhìn Phương và Duy với cái nhìn tò mò, rồi cuối cùng nguẩy đầu bỏ đi… Phương nhíu mày:
_ Nó ghen với Phương đấy!
Không gian yên bình đến lạ. Nhưng niềm hạnh phúc như đang chảy tràn khắp mọi nơi, lên cả những chiếc lá đã lìa cành… Hình như những chiếc lá đó cũng như đang uốn cong mình lên, mỉm cười với những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai… Một cuộc sống mới lại bắt đầu! Phương khóa cửa lại, bước vội vàng xuống cầu thang. Nhật Duy đón cô với nụ cười tươi:
_ Không cần vội vàng đâu cô nương!
Phương hơi nguẩy đầu, rồi leo lên xe. Trước khi xe chuyển bánh, Duy còn cố quay lại, thì thầm:
_ Phương xinh thật đấy!
Phương chớp chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:
_ Vậy mà Phương cứ tưởng mình như …ngộ cơ đấy!
Duy phì cười, cho xe rời khỏi khu tập thể. Đúng là Phương cũng có hơi lo lắng về hình thức bên ngoài của mình thật vì cô hầu như không mang nhiều đồ về. Cô chỉ mất có một phút để chọn chiếc váy đầm dài màu xanh nhạt trong ba bộ đồ của mình, mất thêm ba phút cho phần trang điểm gương mặt, cào cào vài cái vào mái tóc là hòan tất công cuộc chuẩn bị… Cô nghĩ nếu lo lắng thì cô cũng chỉ có thể dành thêm được hai phút cho việc đánh bóng lại đôi giày cao gót mà thôi…May mà Duy vẫn thấy cô … không đến nỗi nào!
Dừng xe trước cổng nhà, Phương bước xuống, mỉm cười. Duy chỉ tay vào trong, hơi ngại ngùng:
_ Nhà Duy… nơi Duy đã được sinh ra và lớn lên!
Phương gật đầu:
_ Phương biết rồi!
_ Thế đã biết rằng Phương luôn luôn và mãi mãi được chào đón ở đây không?
Phương gật đầu, dù biết rằng sự thật có lẽ không hòan toàn như thế. Duy cũng xuống xe, và bấm chuông. Một cơn gió vô tình thổi qua làm tung bay những sợi tóc buông xõa của Phương, cô vội đưa tay lên giữ… Chiếc váy cô mặc, bay nghiêng về một bên khiến trông cô như đang bay trong nắng nhẹ… Thấy Duy im lặng, Phương ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của Duy. Trái tim Phương run nhè nhẹ. Cô biết, khoảng khắc này cô đã khắc thêm rất sâu hình bóng mình vào trái tim Duy!
Cổng mở, Duy hơi giật mình. Anh miễn cưỡng rời mắt khỏi Phương, để nhìn chị người làm. Chị ta hoàn toàn lâm vào tình trạng ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ. Tuy nhiên ánh mắt chị ta thì như không thể rời khỏi Phương. Chị lơ đễnh nói:
_ Cậu chủ đã về! … Ông bà đang chờ ạ!
Duy gật đầu, kéo nhẹ tay Phương:
_ Mình vào thôi!
_ Phương cũng nghĩ vậy! _ Phương mỉm cười bâng quơ. Cô không tìm thấy chữ “ lo sợ” trong cảm giác hiện tại của mình. Hình như Duy sinh ra không phải dành cho cô thì phải!
Duy dựng xe xong, kéo Phương vào lòng mình, dịu dàng hỏi:
_ Phương thấy thế nào? Nếu Phương cảm thấy chưa thật sự … cần thiết thì … mình tìm một hôm nào đó!
Phương lắc đầu, cầm thật chặt tay Duy như khẳng định quyết tâm của mình. Duy mỉm cười:
_ Vậy thì Duy yên tâm rồi… Nhưng Phương hãy nhớ rằng Duy lúc nào cũng yêu Phương… Luôn luôn!
Có lẽ, trong kia có chứa bão tố!_ Phương nghĩ thầm. Tự nhiên cô quay sang Duy cảm thấy nỗi buồn đau bắt đầu ngấm vào tim mình. Cô cứ thấy mình tồi tệ dần lên khi mà Duy lúc nào cũng thành thật và cố gắng hết mình để giữ cô ở lại… Thế mà cô đã tính tóan ngay cả khi vừa mới bước lên máy bay để trở về! Thật tồi tệ biết bao! Trong phòng khách, ông bà Hoàng ngồi im lìm, cố không bộc phát sự bực mình đang ở mức nguy hiểm của mình. Nhật Duy và Phương xuất hiện ở phía cửa, tay trong tay. Bà Nhung liếc nhìn chồng, như nói “ Nó giống ông chưa? Coi trời bằng vung đấy! “ . Ông Hoàng bực mình nhưng chỉ biết ậm ừ trong cổ họng.
Duy kéo Phương ra trước mặt bố mẹ mình, chào nhẹ nhàng:
_ Con chào bố mẹ…
_ Cháu chào hai bác!
Cả ông Hoàng và bà Nhung cùng xoay trở trên ghế, im lìm. Duy kiên nhẫn:
_ Tố Phương chào bố mẹ rồi đấy ạ!
Bà Nhung sau khi ném cho con mình cái quắc mắt, bà mới lạnh lùng:
_ Không dám… chào cô!
Ông Hoàng thì chỉ gật đầu, nhưng đôi mắt không ngừng quan sát Phương. Duy mỉm cười:
_ Phương ngồi xuống đi nào! _ Anh quay ra chị người làm đang đứng lớ ngớ ngoài cửa_ Chị làm cho em mấy cốc nước cam nhé!
Phương ngồi xuống chiếc ghế đối diện, bỏ qua những cái nhìn dò xét của hai vị phụ huynh khó tính. Cô nhận thấy Duy có khuôn mặt hao hao giống bố, nhưng khí chất lại mạnh mẽ hơn nhiều, có lẽ do ảnh hưởng từ bà mẹ. Nhác nhìn qua, Phương nghĩ bà là người lạnh lùng và sắt đá. Bà có gương mặt đẹp nhưng lại có cái nhìn xa cách. Cô cảm thấy quý trọng bà ngay lập tức vì cách bà nắm bắt tình thế khá chủ động, ngay khi Duy ngồi xuống:
_ Cháu là bạn học cũ của Duy ngày xưa? _ Bà hỏi Phương, ánh mắt hơi lạnh nhạt_ Mới gặp nhau bên Mỹ phải không?
_ Dạ! _ Phương mỉm cười _ Cháu theo Duy về đấy ạ!
Môi ông Hoàng nhếch lên một cái như mỉa mai. Duy thấy nên trong lòng anh muốn nổi sung lên. Bà Nhung lại liếc chồng một cái như nhắc nhở, rồi bà thở hắt ra như nhẹ nhàng hẳn đi :
_ Vậy mà cô cứ tưởng… nó bỏ bê bạn gái của nó chứ? Hóa ra là đưa bạn cũ đi thăm lại Hà Nội thôi, phải không?
_ Mẹ! _ Duy kêu lên.
Phương giữ tay Duy lại, vẫn giữ nụ cười trên môi:
_ Vâng, Duy có đưa cháu đi thăm lại một số nơi.
_ Hà Nội có khác nhiều không ? _ Bà Nhung cười tươi _ Uống nước đi cháu!
Duy hơi ngả người ra sau, ngăn sự tức giận lại bằng cách tập trung nhìn vào bình hoa đặt giữa bàn. Tay Duy vẫn giữ chặt tay Phương.
_ Khác chứ ạ! Đẹp hơn rất nhiều!
_ Đấy là cháu mới về thôi, chứ cô và Tố Phương… bạn gái của Duy ấy, cháu biết chứ hả? Ừm, muốn đi chơi mà chẳng biết đi đâu! Mà cháu cũng biết Tố Phương à?
Ông Hoàng nhúc nhích trên ghế, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Phương. Bà Nhung uống một ngụm nước như chờ đợi.
_ Cháu biết chứ ạ! Duy bảo đó là một cô em gái … giống như Thục Uyên vậy!
Ông Hoàng nhăn mặt, bà Nhung vội đặt cốc nước xuống, trừng mắt nhìn Duy. Hình như bà bắt đầu giận dữ, và chưa biết cách nào ngăn sự giận dữ lại. Ngay lúc đó, ông Hoàng lên tiếng:
_ Nó không phải là em gái Nhật Duy. Nó đã được thừa nhận tại ngôi nhà này … như một người con dâu chính thức!
_ Con chưa bao giờ đồng ý chuyện sắp xếp của bố mẹ! _ Duy bình thản đáp lại.
_ Đừng để bố nhắc lại câu chuyện cách đây gần 4 năm chứ Duy? Người họ Ngô không bao giờ nói hai lời! _ Ông Hoàng đắc thắng.
Duy cũng mỉm cười. Bà Nhung nhíu mày vì thái độ của con trai… Những gì nó đã nói trong buổi hôm ấy làm bà vô cùng ngạc nhiên vì sự ngoan ngõan lạ lùng của Duy… Bà nhớ tất cả những chi tiết kể cả cái gật đầu… Nó chỉ nhắc đến Tố Phương! Bà dừng lại, phát sùng lên với ý nghĩ mình bị thằng con trai độc nhất qua mặt … ngay từ khi nó còn là một đứa trẻ!
_ Con đồng ý chờ đợi Tố Phương của con trở về. Và bố mẹ cũng đã mỉm cười gật đầu!
_ Anh đã qua mặt tôi! _ Bà Nhung bật dậy, hét lên_ Dám… dám…
Bà không nói được tiếp, bất lực ngồi bịch xuống ghế, không buồn liếc chồng lấy nửa cái. Ông Hoàng dường như đã hiểu ra, cũng ném cho con mình cái nhìn căm phẫn. Rõ ràng, Duy đã dọn đường từ rất lâu cho buổi gặp mặt ngày hôm nay, để … phần thắng có thể nghiêng về anh!
Nhưng bà Nhung không đời nào chấp nhận kết cuộc như thế. Bà ngẩng đầu lên, lấy lại được tự chủ, lạnh lùng nói với Phương:
_ Cháu cũng biết rõ rằng chúng tôi không thể chấp nhận cháu, phải không? Cháu đã ở bên đó tới 5 năm, một mình, không có sự bảo trợ nào… Làm sao chúng tôi dám mạo hiểm cơ chứ?
_ Cháu biết! _ Phương khẽ khàng nói_ Đúng là cháu đã sống một mình trong một thời gian dài nhưng xin hai bác hãy tin rằng cháu không làm gì để phải hổ thẹn với gia đình mình, với bản thân… và với Nhật Duy cả!
_ Làm sao mà tin được ? _ Ông Hoàng lạnh nhạt.
Duy hơi thẳng lưng lên, cao giọng:
_ Phương không cần phải chứng minh những điều đó khi mà cô ấy hoàn toàn trong sáng, và khi mà con luôn tin tưởng cô ấy. Bố mẹ… con đưa Phương về không phải để bố mẹ chất vấn và chì chiết cô ấy. Cô ấy đã ở đây, và cô ấy là người con yêu. Bố mẹ đã biết cô ấy rồi đấy!
Ông Hoàng bật người lên nhưng bà Nhung đã giữ lại, dịu dàng nhìn vào mắt con trai, khẽ lắc đầu:
_ Mẹ biết… Nhưng con cấm mẹ so sánh sao? Con chọn người con yêu, mẹ chọn người con dâu… Cả hai cùng là Tố Phương… Lẽ tất nhiên, chỉ nghe tên cũng đã phải so sánh rồi!
Phương cứng người lại, bắt mình bình tĩnh. Cô yêu Duy, và chỉ như thế là đủ!
_ Mẹ cứ việc so sánh ! _ Duy lạnh lùng_ Đó là ý nghĩ của mẹ mà. Nhưng xin mẹ đừng cấm cản con nữa! Chuyện đó là vô ích thôi!
_ Mẹ không cấm con! _ Bà Nhung nhếch môi_ Nhưng mẹ cấm nó!
Bà chỉ tay về phía Phương. Duy vụt đứng dậy, giận bừng bừng:
_ Con thật không ngờ mẹ lại như thế… Thật thất vọng quá!
Rồi anh kéo Phương đứng lên, nhỏ giọng:
_ Xin lỗi Phương… Mình phải đi thôi!
Nhưng Phương đã giữ Duy ở lại, bắt Duy quay lại nhìn mẹ mình. Cô không giận bà Nhung, càng không thấy những lời đó là quá quắt. Bà thương Duy và không muốn con mình sai lầm… Chỉ có điều, cái cách bà làm chỉ khiến Duy thêm nổi loạn mà thôi!
_ Cô không cấm được tình yêu , cô biết rõ điều đó phải không ạ? _ Phương nhẹ nhàng_ Cảm ơn cô đã nghĩ cháu là người có học!
Ông Hoàng lại nhăn mặt, còn bà Nhung thì hếch mặt lên.
_ Chẳng gì thì cô cũng cố gắng đánh vào lòng tự trọng của cháu, mong cháu thấy được rằng chuyện với Duy chỉ là một ảo tưởng… Nhưng cô không biết rằng, cháu đã yêu Duy kể từ khi chỉ là một cô bé con, yêu dằng dặc trong những năm dài trên đất khách. Nhờ có Duy mà cháu đã vượt qua được bao nhiêu nguy hiểm, cạm bẫy…và những khổ đau… Hôm nay đến đây, một phần vì cháu muốn được gặp mặt hai bác , những con người đã sinh ra một người con trai tuyệt vời… phần lớn là muốn cảm ơn hai bác đã cho cháu một điểm tựa… khi mà cuộc đời của cháu đã không còn ai để nương tựa nữa. Cảm ơn hai bác rất nhiều!
Ông Hoàng có vẻ như hơi sốc, không còn nhăn mặt nữa, nhưng trên gương mặt thì vẫn đượm vẻ ngơ ngác như không tin vào chuyện mình hình như đang bị thuyết phục. Bà Nhung thì vẫn giữ vẻ xa cách. Không ai có thể đọc được suy nghĩ trên gương mặt của bà. Với kinh nghiệm bao năm làm luật sư, bà không để cho lập trường của mình bị lung lay… Bà coi những lời vừa rồi của Phương chỉ là những lời lừa phỉnh, hòng mua chuộc lòng người. Bà mặc kệ nét buồn thăm thẳm trên đôi mắt rất sáng của Phương, mặc kệ ánh mắt van xin của đứa con trai duy nhất… bỏ qua sự buông xuôi của chồng, bà lạnh lùng quay đi.
Duy mím chặt môi, dứt khóat kéo Phương đi ra cửa. Lần này, Phương ngoan ngõan đi theo. Cô biết, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô đứng trong ngôi nhà này, ngôi nhà Duy được yêu thương và hạnh phúc trong đó… Nỗi buồn dâng ngập lòng Phương… Phương chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ bước đi!