Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !

Chương 8.


Bạn đang đọc Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !: Chương 8.

Kỳ nghỉ ở Giang Hồng cũng đã kết thúc, Mọi thứ lại diễn ra như bình thường, Băng Nhi và Xảo Yên lại lao đầu vào học. Nhỏ vì mới chuyển đến, kiến thức còn nhiều chỗ chưa nắm vững nên mỗi tuần Băng Nhi đều ở lại lớp dành ít thời gian ở lớp giảng lại cho Xảo Yên, hai người cùng đến lớp, cùng ăn, càng ngày càng thân, đến nỗi người ngoài nhìn vào còn lầm đây là hai chị em song sinh. Về phần Nhã Uyển cả tuần nay không đến trường….
Mỗi lần xuống canteen hai cô đều gặp Thừa Hạo, đôi khi anh cùng đi với Tử Hàn, vừa gặp anh là Xảo Yên nhảy xổ tới ôm lấy tay như sợ bị ai giành giật, trong bàn ăn chỉ Thừa Hạo và nhỏ nói nhiều để tránh sự yên lặng, Băng Nhi lâu lâu cũng thêm được vài câu, cô để ý thấy Tử Hàn ít nói, à mà không nói gì mới đúng, mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng cô cảm thấy dường như anh rất cô độc, mỗi lần ngữ khí anh phát ra chỉ toàn băng lạnh, khiến cô cũng không dám bắt chuyện với anh dù nửa lời, Xảo Yên thì khác cô, có thể thấy từ trong lời nói của Xảo Yên không hẳn chỉ xem anh là bạn từ nhỏ, Tử Hàn càng lạnh nhạt bao nhiêu khiến nhỏ càng thích bấy nhiêu, nhiều nữ trong trường cũng đang dòm ngó đến Thừa Hạo và Tử Hàn, thấy 2 cô cùng ăn với hai hotboy của trường, Xảo Yên thì không nói, nhưng mỗi khi như vậy Băng Nhi lại nhận ngay những ánh mắt sát khí từ những cô gái kia, có lúc nhận thư ham doạ ngay học bàn, cô chỉ lắc đầu ngán ngẫm, sao xã hội này lại lắm soi mói đủ điều…..
Hôm đó cô lại như mọi hôm, nán lại lớp giảng lại bài mới cho Xảo Yên, trời bắt đầu mưa, trong trường chỉ còn lại vài người, khi đi xuống dưới Băng Nhi và Xảo Yên mới nhớ ra mình quên mang theo dù, hai người nháy mắt nhau rồi cùng đếm 1…2….3 vác cặp lên đầu chạy một mạch ra bến xe.
_ Hôm nay chắc phải ở ké nhà cậu một đêm rồi – Xảo Yên chỉ vào bộ đồng phục ướt của mình
_ Được được, mẹ mình nói hôm nay không thể về nhà, vậy cậu cùng ở lại với mình quá tốt rồi – Băng Nhi tán thành ngay
Về đến nhà, Băng Nhi đưa quần áo của mình cho Xảo Yên mặc tạm, trong lúc ngồi đợi tóc khô trong phòng cô, vô tình Xảo Yên thấy trong tủ học cô bạn hé ra một nửa, nhỏ định đóng lại cho Băng Nhi thì chợt thấy có chiếc vòng nằm cạnh sổ nhật kí, hình như cô đã thấy ở đâu rồi, vì tính tò mò cộng thích thú với nhiều món đồ cổ, Xảo Yên lấy ngắm một lúc thì Băng Nhi bước ra từ nhà tắm
_ Chiếc vòng này đẹp quá, nhìn nó bắt mắt nên mình lấy ra xem thử

Xảo Yên giơ chiếc vòng lên cho cô xem
_ Đây là quà thôi nôi họ hàng xa của mình tặng
Xảo Yên im lặng nhìn chiếc vòng, có vẻ như rất thích nó
– Nếu cậu thích thì cứ mang nó đi, chiếc vòng này không hợp với mình cho lắm – Băng Nhi tươi cười, thật ra cô cũng rất quý nó, nhưng mỗi khi thấy mẹ không vui khi cô nhắc tới chiếc vòng thì cô lại càng không dám đeo.
_ Thật sao, cảm ơn cậu nhé – Xảo Yên vui mừng mang liền nó vào tay ngắm nghía
Đêm đó cô nghe Xảo Yên nói rất nhiều, cô kể về thời tiểu học, trung học, lên tới bây giờ, đột nhiên nhắc đến Tử Hàn, giọng Xảo Yên có chút ngập ngừng, cô kể “lúc nhỏ nhóm cô có 4 người, PuKen, PuKin, PuKun và PuPu, PuKen là Tử Hàn hiện tại, PuKin là Thừa Hạo, PuKun là mình, còn PuPu là một cô bé…. Đã đã mất tích rồi”
_ Vì sao vậy – Băng Nhi thắc mắc
_ Lúc nhỏ tụi mình rất nghịch ngợm, bố mẹ lại chơi thân với nhau, nên chúng mình cũng vậy, PuKen với mình là một cặp, còn PuPu với PuKin là một cặp, đi đến đâu ai cũng phải sợ đến đó, vì độ quậy phá của tụi mình không ai sánh bằng, lúc nhỏ PuPu rất hay tranh giành đồ chơi với mình, thứ gì bạn ấy cũng muốn lấy. Mất tích cũng đáng lắm ,….. – nói đến đây, Xảo Yên che miệng ngáp dài
_ Mình buồn ngủ rồi, sau này sẽ kể cậu nghe tiếp – cơn buồn ngủ kéo đến làm Xảo Yên không thể nhịn nổi
_ Chúng ta mau ngủ thôi, mai còn phải đi học ^^ – Băng Nhi đứng lên chuẩn bị tắt đèn.
_ Ừm, ngủ ngon nhé.

Xảo Yên nằm xuống nhưng chưa ngủ, có lẽ lời nói dối lúc nãy sẽ khiến nhỏ an lòng hơn
Bà Đình đang đắp khăn lạnh lên trán Nhã Uyển, cô bé ngỗ nghịch với bà ngày nào bỗng nhiên lên cơn sốt cao, ba mẹ lại đi công tác, cô chị thì ra ngoài chơi, bà đành phải ở lại chăm sóc nhỏ cả đêm, cho Nhã Uyển uống thuốc, bà còn nấu cháo đút nhỏ ăn, uống nước, Thanh Thanh về nhà thấy em mình vậy, nhỏ cũng không ngó ngàng gì đến, cũng vì kế hoạch lần trước không thành công. Đâm ra nhỏ cũng chán ghét đứa em mình vô dụng. Nhã Uyển chạnh lòng, nhỏ vừa buồn chị vừa cảm thấy xấu hổ trước tình thương của mẹ Băng Nhi.
~~Trên lớp, cô chủ nhiệm thông báo đóng học phí, lòng Băng Nhi hơi se thắt, quả thật kì này phải đóng một số tiền rất lớn, nhìn vào bảng thu chi cô như muốn té ngửa, mặc dù Xảo Yên ra lời muốn giúp cô, nhưng tự trọng Băng Nhi rất cao, cô không muốn bị mang tiếng lợi dụng, giờ giải lao cô ra vườn hoa sau trường, miên man nghĩ cách tìm việc làm đóng học phí, không thể để mẹ lo cho cô mãi được, bây giờ cô đã lớn, có thể kiếm tiền nuôi mẹ rồi, đằng một bàn tay khẽ chạm vào vai cô, Băng Nhi thoáng giật mình.
_ A chào anh – Băng Nhi ngước lên nhìn thấy Thừa Hạo
_ Sao em ngồi suy tư ở đây vậy, Xảo Yên đâu – Thừa Hạo ngạc nhiên vì mọi khi hai cô thường đi chung với nhau
_ Cô ấy đang làm nốt bài tập trên lớp, vì em thấy ở đây có nhiều hoa bồ công anh, là hoa em rất thích nên ra đây ngắm một chút
_ Vậy lần nào ra đây nhớ nói với anh nhé, thưởng thức hoa một mình buồn lắm đấy

_ Sợ phiền anh thôi
_ Không có đâu, được ngắm hoa cùng người đẹp sao lại phiền – Thừa Hạo trêu
– “nhéo một cái” anh lại ghẹo em rồi – Băng Nhi đỏ mặt
_ Lúc nhìn em thế này rất dễ thương – Thừa Hạo trở lại nghiêm túc
_ Thôi em phải về lớp rồi, lần khác gặp, bye bye anh nha – Băng Nhi vội chạy về lớp, vẫy tay chào anh, đây cũng là biện pháp tránh “Ngại” hiệu quả nhất của cô lúc này, vì sợ đối diện với lời nói đầy ẩn ý của Thừa Hạo thêm nữa chắc cô thẹn đến nổ mặt mất………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.