Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !

Chương 7. Thiên Duyên Trùng Phùng


Bạn đang đọc Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !: Chương 7. Thiên Duyên Trùng Phùng

Cả ngày hôm đó Nhã Uyển đột nhiên tốt với Băng Nhi hẳn, trong lúc vào rừng với lớp nhỏ hay tới giúp Băng Nhi, lúc ăn trưa nhỏ cũng tới ngồi cạnh Băng Nhi, nói chuyện ngọt ngào như đường, Xảo Yên cảm thấy tức vô cùng, nhỏ biết Nhã Uyển thay đổi 180 độ như vậy nhất định có mục đích, hết lòng khuyên Băng Nhi cẩn thận, nhưng cô lại không chú ý thấy Thanh Thanh cũng không kém gì hơn, nhỏ vẫn giữ thái độ đó, Băng Nhi nghĩ Nhã Uyển cảm thấy có lỗi muốn dùng hành động bù đắp nên cô không cảnh giác gì ngược lại còn chịu chơi với nhỏ. Cô vốn suy nghĩ đơn thuần, những tưởng chỉ cần mình đối xử tốt với người thì người cũng đối xử tốt với ta 🙂
Đêm đến khi mọi người đã vào lều yên giấc, Mãi không ngủ được, suy tư vì nhớ nhà một hồi, Băng Nhi lại nhìn qua cô bạn, để ý thấy Xảo Yên không nói câu nào từ khi cô đi chung với Nhã Uyển, bữa cơm cô bạn cũng không nhìn cô lấy một cái
_ Xảo Yên cậu còn thức không
– Nãy giờ mình chưa ngủ
Nhỏ vẫn xoay lưng về phía cô
_ Cậu giận mình chuyện hôm nay làm hoà với Nhã Uyển đúng không
_ Một phần là vậy, mình chỉ thấy cô ta không tốt như cậu nghĩ đâu, một người xấu mà đột nhiên thay đổi như thế lẽ nào Băng Nhi đồ ngốc cậu không hiểu hay sao. Cậu đừng quên hôm qua chị em bọn họ làm gì với chúng ta đó
Giọng nói của Xảo Yên mang theo nửa oán trách, nửa khuyên răng cô bạn. Băng Nhi không phải là chưa từng nghĩ đến, chỉ là cô luôn mang hy vọng có một ngày mọi thứ sẽ yên bình, mọi người cùng đoàn kết. Cho là do cô ngốc cũng được, nhưng thà tin có còn hơn không.
_ Mình cũng biết cậu lo ình nhưng mà tha thứ cho người khác sẽ làm chúng ta thoải mái hơn, mình không muốn cứ tiếp tục chiến tranh như vậy, bây giờ Nhã Uyển chịu hoà với mình rồi không phải tốt lắm sao

_ Cậu đừng có suy nghĩ đơn giản như vậy, có….
_ Băng Nhi ơi – Nhã Uyển gọi ngoài cửa lều khiến cuộc nói chuyện của Băng Nhi và Xảo Yên ngưng lại
Xảo Yên còn đang định phân trần cùng cô, khi nghe Nhã Uyển gọi nhỏ buông xuôi câu nói
– Thôi được tuỳ cậu vậy
Băng Nhi cũng muốn xoa dịu cho cô bạn nguôi giận, nhưng Nhã Uyển gọi cô có vẻ rất gấp, cô đành ra khỏi lều. Thần sắc nhỏ không được tốt, vẻ mặt rất lo lắng bất an khẩn cầu Băng Nhi đi cùng nhỏ vào rừng tìm giúp sợi dây chuyền của nhỏ bị đánh rơi trong lúc cắm trại. Băng Nhi hơi lúng túng nghĩ đến những lời Xảo Yên nói, nhưng khi nghe đến sợi dây chuyền ấy của bà Nhã Uyển trước khi mất đã tặng nhỏ, thì Băng Nhi cảm thấy xiêu lòng, buộc mình phải đi theo Nhã Uyển vào rừng, Nhã Uyển dẫn cô đến một chỗ rất xa. Rồi nhỏ đề nghị đi trước tìm thử, Băng Nhi theo sau để kiểm tra lại, cô gật đầu đồng ý. Men theo cái bóng của nhỏ, cô vừa cắm cúi xuống đất tìm vì không thông thuộc địa hình và trời tối đen, chốc lát đã không còn thấy cái bóng đằng trước đâu, Cô cố gọi tên nhỏ, xoay người nhìn khắp nơi và tìm lối ra, nhưng cánh rừng này cứ như mê cung vậy chỉ toàn cây và cây, cô có thể nghe tim mình bắt đầu đập loạn nhịp, đi mãi vẫn không ra khỏi. Chiếc quần lửng đến đầu gối của Băng Nhi không thể che trở cho cô khi đi ngang những bụi gai, cô bị chúng đâm phải, máu chi chít chảy ra, tiếng côn trùng, tiếng lá cây xột xoạc hoà chung tạo thành một âm điệu ghê rợn, màng đêm bao phủ lấy người con gái yếu đuối ấy, Băng Nhi vẫn đang nuôi hi vọng Nhã Uyển sẽ đến đây cứu mình, ở một nơi khác Nhã Uyển đã về tới lều thông báo kết quả cho Thanh Thanh biết, hai nhỏ vui sướng tột cùng, nếu như cô gái xấu số ấy không bị thú rừng ăn thịt thì cũng đi lạc hết đêm nay, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt thẫn thờ sợ hãi đó thì Thanh Thanh lại càng thêm phấn khích..Băng Nhi ngồi xuống gục mặt vào đầu gối khóc nức nở, chưa bao giờ cô thấy sợ như lúc này, giá như lúc nãy cô chịu nghe lời khuyên của Xảo Yên thì bây giờ sẽ không như vậy, cô tự trách mình. Tiếng cầu cứu nghèn nghẹn ở cổ, mãi mới thốt lên được, nhưng âm vang của cô trong cánh rừng này chỉ mình cô nghe thấy, Cảnh vật chợt yên tĩnh đến đáng sợ… Bỗng nhiên thấp thoáng từ xa có tiếng bước chân người tới gần, vì cô đang sợ hãi, nỗi sợ hãi có thể khiến con người ta bất chấp tất cả, trong lòng vừa lo lại vừa mừng, không biết là người tốt hay người xấu. Những hình ảnh kinh dị trong phim ma chợt loé lên trong đầu cô, Băng Nhi nhắm mắt lại tiện tay cầm một vật thể dưới đất ném mạnh về phía người trước mặt không cần biết đó là ai. Miệng cô không ngừng la hét van xin, lùi về sau đụng trúng gốc cây, vẫn không có âm thanh trả lời lúc này Băng Nhi mới he he mở đôi mắt nhắm tịt nãy giờ
_ Cô làm trò hề gì vậy – Tử Hàn bực mình vì lúc nãy anh đang tản bộ ở đây thì nghe tiếng kêu cứu nên tới xem, không ngờ lại gặp sinh vật lạ này, luôn miệng kêu cứu mà khi gặp ân nhân lại cầm đá ném thẳng, tuy không mở mắt nhưng nhắm cũng rất chuẩn nha, anh không né kịp thì đã ăn cục u vào đầu rồi T.T .
Chút ánh sáng từ cây đèn anh chiếu thẳng vào mặt làm cô chói mắt, Băng Nhi lấy tay che trước mặt, nhìn qua các khoảng cách của những các ngón tay đập vào mắt cô là dáng người khoai thai, cao cao tại thượng, khuôn mặt với những gì tinh tuý hoàn hảo nhất mà ông trời ban cho anh, cho dù là một người thản nhiên như cô cũng cảm thấy có chút động lòng, còn run mãi Băng Nhi mới lên tiếng trả lời
_ Tôi..tôi là học sinh khối 11a trường S, đến cắm trại, nhưng nhưng bị lạc vào đây, mong mong anh giúp đỡ – Băng Nhi không hiểu sao thấy hàn khí toát ra từ người con trai này khiến cô cứ nói lắp bắp

Nhìn vào mắt Băng Nhi, anh thấy vẻ sợ hãi của cô, toàn thân run cầm cập, máu chảy ra từ nhiều vết xước ở chân, Băng Nhi chỉ cúi đầu chờ đợi câu trả lời
_ Đi theo tôi – nói rồi anh quay mặt bước đi, Băng Nhi không còn cách nào khác nên đi theo anh
_ Cô thấy từ xa chỉ có một cái lều duy nhất, nhưng lại treo vật trang trí làm dấu của trường, chẳng lẽ anh ta cũng là học sinh trường mình sao, con người này trông có vẻ rất khó gần, không để ý đến người khác cho lắm, nhưng thôi kệ ^^ Băng Nhi đã yên tâm khi ra được nơi đó…về đến lều anh, Thừa Hạo từ trong lều bước ra làm Băng Nhi miệng chữ O mắt chữ A nhìn anh ngạc nhiên, không những cô, Thừa Hạo cũng bất ngờ không kém, thấy máu từ chân Băng Nhi, Thừc Hạo vội chạy đến đỡ.
_ Sao em lại ở đây, chân em sao lại thế này – Giọng anh ấm áp, ánh mắt đầy sự quan tâm lo lắng, anh quên rằng đang có mặt Tử Hàn ở đây.
_ Do em sơ ý đi lạc, còn chân thì bị gai đâm trúng, em không sao đâu, vết thương không sâu lắm, chỉ là ngoài da – Băng Nhi nhìn thấy anh cũng yên tâm hẳn, cô nở nụ cười tỏ ý mình cẫn ổn
_ Hai người đang đóng phim tình cảm trước mặt tôi à – Tử Hàn nãy giờ mới lên tiếng
_ À phải rồi, Cảm ơn cậu đã cứu Băng Nhi của tôi – Thừa Hạo choàng vai Băng Nhi rất thân thiết
từ của tôi được anh nói ra khiến Băng Nhi bối rối, Tử Hàn phần nào cũng đoán ra được

_ Cậu lấy thuốc sức cho cô ta rồi đưa về lều đi – nói rồi anh quay bước vào trong…….
Xảo Yên cũng không yên giấc được, trời gần sáng rồi mà Băng Nhi đi đâu vẫn chưa về, nghĩ đến chuyện lúc tối nhỏ tự trách mình đã bỏ mặt cô Bạn, đáng lẽ cô không nên để Băng Nhi đi với Nhã Uyển kia, đáng lẽ cô phải hết mực ngăn cản mới đúng, càng nghĩ càng nóng ruột, Xảo Yên quyết định vào rừng kiếm Băng Nhi, dù sao nơi này lúc trước là nhà cũng là nhà của nhỏ, động lực khiến nhỏ càng thêm can đảm……
Tử Hàn nghĩ đến cái ánh mắt lúc đầu nhìn anh của cô, ánh mắt ấy rất quen thuộc, khiến anh lại nhớ đến chuyện lúc trước ” Lúc còn nhỏ khi đi chơi, Hân Trân rất tinh nghịch thích chạy đùa lung tung, đến khi cả nhóm hội tụ lại thì lại thiếu mỗi cô, chia nhau ra tìm, lúc ấy trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, Tử Hàn nghe theo tiếng khóc mới tìm được cô, trong Hân Trân lúc ấy rất sợ hãi, gào to tên anh, nhưng lúc anh đến thì bị ăn ngay cục đá vào đầu, biết cô có tính sợ ma, lại cảnh giác cao nên Tử Hàn không trách không giận, lại cõng cô về nhà……, qua lần đó, bất kể có đi đâu cùng cô, anh cũng quản chặt không để cô bé này thất lạc lần nữa…. Thế nhưng…..” Nghĩ đến đây Tử Hàn lại thở dài, nếu có ai ở đây nhìn thấy sẽ biết anh đang u sầu biết nhường nào :((((
Khắc tên chúng ta lên một chiếc vòng thiên thu
Ý nghĩa gắn kết lâu bền
Khắc tên chúng ta lên một chiếc vòng cầu hôn
Cho dù là bao lâu, anh vẫn tìm được em….
Thừa Hạo cố gắng làm nhẹ nhàng nhất có thể, anh chưa từng phải bôi thuốc cho ai, chưa từng dịu dàng với một cô gái như vậy.
Băng Nhi đem thắc mắc lúc nãy ra hỏi anh được anh giải thích tườm tận cho cô nghe về việc anh và Tử Hàn là bạn thân cùng làm chung công ty, hai anh đều thích yên tĩnh nên không cắm trại cùng lớp mà ra đây, cảm thấy vết thương đã đỡ và không muốn phiền đến hai anh nhiều, Băng Nhi đề thi Thừa Hạo đưa về lều của mình. Anh miễn cưỡng đồng ý, hai người đang đi gặp Xảo Yên giữa đường.
_ A, cậu không về ngủ với mình thì ra đến đây tìm anh Hạo, cậu biết mình lo lắng lắm không – Xảo Yên trách cô

_ Không có, không có tối qua đi lạc nên mới nên mới… – Băng Nhi cố giải thích, Xảo Yên nhìn xuống dưới chân cô, nét mặt từ tức giận :(((( trở nên giận hơn >=_Chân cậu sao vậy, cô ta làm đúng không, mình biết nhất định là không tốt như vậy mà, thật đáng ghét
_ Không phải đâu, gai đâm trúng thôi, cậu đừng lo mà
_ Hai em thân thiết thật đấy, thôi muốn ngọt ngào quan tâm thì về lều đi, à phải Xảo Yen nhớ chú ý tới bạn nghe không – Thừa Hạo lên tiếng
_ Xì, dù sao cũng cảm ơn anh đã chăm sóc bạn em nha, chuyện bạn em em tự lo được, anh về trước đi – Xảo Yên khoác vai Băng Nhi nói với anh
_ Nếu muốn cảm ơn thì em tìm Tử Hàn ấy, cậu ta mới là người đưa Băng Nhi về mà – Thừa Hạo khiêm tốn không muốn cướp công Tử Hàn.
Nhắc đến anh, Băng Nhi mới nhớ là chưa nói lời cảm ơn với Tử Hàn. Trong lòng cảm thấy áy náy
_ Anh về đây, em nhớ giữ gìn sức khoẻ cho tốt đó nghe chưa – Anh nói rồi quay lưng đi không quên xoa đầu Xảo Yên trêu cô bé làm cho tóc tai nhỏ rối bù……. Nhỏ quay mặt sang Băng Nhi cười khổ, oán trách ông anh Viên Thừa Hạo mắc dịch kia. 2 cô lại tay trong tay về trại, tình bạn là vậy đấy ^^ đôi cãi nhau vì một chuyện nhỏ rồi cũng mau chóng hoà lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.