Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !

Chương 9. Sinh Nhật


Bạn đang đọc Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !: Chương 9. Sinh Nhật

Hôm nay Xảo Yên xin về sớm hai tiết, Băng Nhi có hỏi thì cô nói nhà có việc bận, ngồi học mà thiếu nhỏ khiến Băng Nhi có cảm giác trống trãi lạ thường. Tan học cô về nhà, đang mở cửa bước vào thì cậu bé hàng xóm Tôn An An chạy đến chỗ cô đứng chìa ra một hộp quà
_ Chị Băng Nhi sinh nhật vui vẻ nha, chúc chị ngày càng xinh đẹp và học giỏi
Nhà cậu bé này gần sát nhà cô, mỗi lần có bài tập khó hoặc không hiểu cậu lại đem sang nhờ Băng Nhi giảng, cô xem An An như em trai mình vậy. Mẹ của cậu và mẹ cô lại rất thân, có thứ gì ngon đều chia sẻ cho nhau, nhà cô hàng xóm Như Bình cũng giống như nhà cô, chỉ hai mẹ con thui thủi một mình, nghe nói cô đã ly dị với chồng và người con trai lớn đang ở với ba cậu ấy….
_ Chị cảm ơn em nha – Băng Nhi vui vẻ nhận lấy, khái niệm được tặng quà vào ngày sinh nhật của cô là rất ít
_ đợi em về chị mới được mở – Cậu bé nói xong chạy đi, cô vô cùng thắc mắc liền chạy vào nhà mở hộp quà ra xem. Vừa mở ra cô đã phát hoảng bịt miệng mình lại để tránh la làng Một con chuột à mà không, là một con chuột giả. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi đọc phiếu mua hàng.
Chú chuột này tuy là thứ rẻ tiền ai cũng có thể mua được, có lẽ cậu bé không đủ tiền. Nhưng Băng Nhi lại rất vui, cô trưng nó lên đầu giường rồi nhanh chóng đi tắm thay đồ ra ngoài đi xin việc làm, chí ích bây giờ làm thuê sau giờ học cũng kiếm được chút tiền, cô sẽ tích góp từ từ để sau này dùng đến, cô không yêu cầu công việc quá cao, chỉ cần cô có thể làm được hết mình
Đi tới các nhà hàng xin vào làm, có chỗ thì đã tuyển đủ người, chỗ thì thời gian làm việc là lúc đi học của cô, Tiêu chuẩn như cô đừng nói có thể vào làm nhân viên văn phòng, cho dù làm tạp vụ cũng không được.
Nhà hàng Mcien hiện ra, như một cung điện nguy nga chỉ dành cho những quý tộc, buổi Party này nhân ngày kỷ niệm công ty đá quý Vương Đạt Hoàng thành lập được 10 năm, khách mời đến đây đa số đều là những thương gia mua bán vàng, ngọc, kim cương…… Mọi người tham gia buổi tiệc đứng chừng hai mươi phút, có ánh đèn màu chiếu trên sân khấu, một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi bước lên khán đài, ông nở nụ cười chào với mọi người sau đó đọc bản tình hình chính sách công ty trong 10 năm qua, sau sự thành công này, là hai bàn tay trắng gầy dựng nên, ông là một doanh nhân lớn, vừa có đức, có tài, trãi qua những buôn ba vất vả cuối cùng ông cũng đã thành lập được một công ty lớn như ngày hôm nay, đó chính là ông
“Cao…. Tử…..Vương ” người vừa nói vừa nhìn về phía dưới, ánh đèn di chuyển về hướng người đang đi lên, người đàn ông chạc 60 tuổi, bộ vest đen, cà vạt đỏ sậm, ông tiến lên phía trước, bên dưới ngập tràn tiếng vỗ tay, những con mắt đầy ngưỡng mộ.

” Sau đây là phó chủ tịch, con trai ngài Cao Tử Vương, Cao Tử Hàn xin mời anh lên sân khấu trao tặng cup vàng giải thưởng doanh nhân cho ba anh” – Lời người đàn ông lúc nãy vừa dứt, Tử Hàn vẫn không nhúc nhích, Xảo Yên và Thừa Hạo bên cạnh phải giục mấy lần. Anh mới chịu đứng dậy
Tử Hàn đi lên, làm cho bao ánh mắt hình trái tim hướng về anh, bữa tiệc này không chỉ có những đối tác làm ăn lớn tuổi, họ còn dẫn theo các tiểu thư đến đây tìm kế sinh nhai, nhưng anh không quan tâm, vẫn thái độ lạnh lùng, hờ hững bước lên. trao chiếc cup cho Cao Tử Vương xong, anh khẽ nói vào tai ông “Chúc mừng đã đạt được những gì mình mong muốn bằng đôi tay nhuốm máu” Tử Hàn nhếch môi bước xuống khán đài, nhưng anh không đi vào ghế ngồi, mà đi thẳng ra cổng chính. Anh vốn không muốn đến đây, nhưng dù sao anh cũng là con trai ông ta, vả lại nghe lời khuyên của Thừa Hạo, anh đành phải tới, bây giờ nhiệm vụ của anh đã xong. Không còn gì ý nghĩa để anh phải ở lại… Xảo Yên thất vọng nhìn về bóng anh khuất dần sau cánh cửa, những tưởng hôm nay cô sẽ nói hết tâm sự của mình cho anh biết, rằng cô .. Không xem anh là anh trai… Cũng không xem anh là bạn…. Thực ra ….nhỏ rất thích anh….. Thích anh từ lâu… Từ rất lâu rồi. Hôm nay là sinh nhật nhỏ nhưng Tử Hàn lại không nhớ gì, bởi vì anh có bao giờ để ý đến sinh nhật của ai khác ngoài Hân Trân đâu !
Nhã Uyển ngày ngày được Bà Đình chăm sóc, sức khoẻ dần hồi phục, hôm nay bà xin phép về sớm để chuẩn bị sinh nhật cho Băng Nhi, Nhã Uyển cũng không hóng hách như trước, nhỏ còn nhờ bà nói lời chúc mừng sinh nhật đến cô.
Đèn hai bên đường vẫn đang thấp sáng, làn gió đêm khẽ tung bay tóc cô bồng bềnh, tiếng xe êm dịu hẳn, chỉ còn lại vài tiếng rao bán hàng ăn đêm, từng bước từng bước trên con đường dài, Băng Nhi vẫn không từ bỏ quyết tâm, cô thấy một quán mì gần đó vẫn đang mở, kể như còn một tia hi vọng cô vẫn phải thử
_ Chào cô, cô cho cháu hỏi…… – Băng Nhi chưa nói hết câu có một tên thanh niên mặt mày bặm trợn từ trong bàn ăn đi ra
_ Bà chủ, ghi sổ cho tôi nha – hắn vừa nói vừa định đi ra như những lần trước
_Tiểu Tống, cậu ăn thiếu ghi nợ đã đầy sổ rồi – Bà chủ quán nhăn mặt
Tên đó quay lại đập tay xuống bàn, vẻ hăm doạ
_Bây giờ cần tiền hay quán, dám ăn vạ với tôi sao bà già

Sắc mặt bà chủ tái xanh
_ Tôi chỉ là một người buôn bán nhỏ thôi, cậu ăn thiếu như vậy hoài sẽ khiến quán của tôi bị lỗ đó, nếu cậu không trả tôi gọi cảnh sát – bà chủ cầm lấy điện thoại
Hắn đẩy bà ra sau, gần nồi nước lèo đang nóng hổi may là có Băng Nhi đỡ lấy bà, cô nãy giờ chứng kiến cũng chướng mắt với hành động này, ngang nhiên ăn giật còn tỏ thái độ vô phép như vậy nữa, cô vốn thẳng thắng, bước lên trước
_ Trên đời này còn loại người như anh sao, không trả nợ đã đành, còn hành động như một tên côn đồ nữa, anh có biết nếu lúc nãy không cẩn thận thì bà ấy có thể nhập viện rồi biết không – Băng Nhi nghiêm túc nhìn tên trước mặt
_Mày là ai mà xía của tao, con ranh chết tiệt – Hắn giơ tay lên, bà chủ sợ hai bên xung đột, bà kéo Băng Nhi lại miệng lắp bắp
_ Cậu… Cậu đi đi, tiền lần này không cần… Không cần trả đâu
_ Cô đừng sợ, để cháu báo công an đến giải quyết bắt hắn trả tiền lại cho cô – Băng Nhi trấn an bà
Hắn thấy cô không giống với chủ tiệm hèn nhát, liền thay đổi sắc mặt bỏ chạy

_ Nó là Tiểu Tống đầu gấu, đã từng bị vào tù vì tội gây thương tích cho người khác, mặc dù đã được thả ra nhưng vẫn ngang tàn hơn trước
_ Tại sao không ai báo công an chứ
_ những người buôn bán nhỏ như cô đây mỗi lần bị nó đến ăn giật đều phải ngậm ngùi cho qua, nó đâu phải đi một mình, mà kéo thêm mấy thằng côn đồ như vậy nữa, không ai dám đụng tới đâu, cháu phải cẩn thận đấy – Bà nói xong giục Băng Nhi mau về nhà, chợt nhớ lúc nãy cô đến tìm bà
_ À không có gì, vậy cháu về nha, chào cô – Băng Nhi tính đến đây xin việc, nhưng thấy hoàn cảnh cô như vậy, chắc chắn là không cần tuyển người giúp rồi.
Ra khỏi quán được một đoạn, đến một khúc đường vắng từ đâu có hai tên thanh niên vây quanh cô, chúng đứng sau trấn áp tay Băng Nhi, dù cô cố gắng chống lại nhưng sức con gái không thể hơn hai tên đàn ông được
_ Các người muốn gì – Băng Nhi sợ hãi hét lên
Thêm một tên bước ra, vừa nhìn cô đã biết là tên lúc nãy gặp ở tiệm mì, hắn tiến đến giật tóc cô về phía sau, mắt giận dữ.
_ Nói nữa đi, lúc nãy mày giáo huấn tao ghê lắm mà, con ranh chó chết – lực từ tay hắn vào tóc cô, khiến Băng Nhi đau đớn, hai hàng nước mắt lăn trên má.
_ Mày yên tâm, tao sẽ dạy dỗ mày cẩn thận- nhìn vào mắt hắn đầy những tia nham hiểm, Băng Nhi nức nghẹn khóc không thành tiếng
_ Buông tôi ra, xin anh…..

_ Trông mạnh miệng thế mà bây giờ đã sợ rồi sao – hắn giễu cợt, đưa tay lâu nước mắt cho cô, tay hắn chạm vào má Băng Nhi
khiến cô run bần bật, càng sợ hơn trước, cô lắc lắc đầu để tránh tay hắn, hai tên đằng sau cười thích thú, bỗng một giọng nói vang lên khiến tim Băng Nhi như từ vực sâu được cứu vớt, sợ hãi trông cô dường như tan biến.
_ Ba tên đàn ông ức hiếp một cô gái không thấy là nhục lắm sao – Tử Hàn nhìn ba gã bằng một ánh mắt khinh thường
_ Lại thêm một thằng chán sống – Hắn nhảy tới định đấm Tử Hàn, anh nhanh tay chụp lấy bẻ ngược ra sau, hai tên đàn em thả Băng Nhi ra bay đến giúp tên kia hạ gục anh, Tử Hàn buông tên cầm đầu, đấm cho hai tên kia sõng soài trên mặt đất, chúng nhận thấy mình không phải đối thủ của anh nên cong đuôi bỏ chạy, Băng Nhi vội vã đến bên chỗ anh, khoé môi đang hiện lên một đường máu, cô lo lắng nhìn anh rồi lấy trong cặp ra một chiếc khăn định lâu đi , nhưng anh né sang bên không để cô đụng tới mình.
_ Mau về nhà đi
_ Anh có sao không ?- Băng Nhi nhìn anh một lượt
_ Tôi giúp cô vì Thừa Hạo – anh quay lưng bỏ đi
_ Cảm ơn anh …. Đã cứu tôi hai lần rồi, cho dù là vì lý do gì đi nữa tôi vẫn muốn nói cảm ơn anh – Băng Nhi nói với theo, dường như anh nghe thấy, anh cũng có dừng lại, chỉ 0,2 giây, rồi anh lại tiếp tục bước đi. Hôm nay là ngày sinh nhật Hân Trân, lại là ngày kỷ niệm công ty ba anh thành lập 10 năm, anh ra khỏi đó định tìm một nơi để uống rượu, không ngờ lại gặp cô gái đó giữa đường. Anh không nghĩ mình sẽ cứu cô, đến khi tên kia giật mạnh tóc Băng Nhi, không hiểu sao anh lại không thể nhịn được, là vì sao? Có thế vì cô ta là người quan trọng trong lòng Thừa Hạo, mà Thừa Hạo lại là bạn chí cốt của anh… anh về đến nhà cầm chai rượu lên phòng.
Băng Nhi trở về, mở cửa vào nhà, đèn trong nhà đã tắt hết, cô nghỉ mẹ đã đi ngủ, bỗng có ánh nến từ trong đi ra, một bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, phải rồi, hôm nay là sinh nhật cô mà, lo chuyên tâm vào học cộng thêm việc nghĩ cách kiếm tiền khiến cô cũng quên bén. Bà Đình cầm trên tay một chiếc đĩa đựng hai cái bánh bao, Băng Nhi cảm động, năm nào sinh nhật cô mẹ cũng tự tay làm bánh bao chúc mừng Băng Nhi. Mặc dù sinh nhật cô không được tổ chức linh đình như những người khác, không có bạn bè đến dự, cũng không có bánh kem ngọt ngào nhưng lúc nào cô cũng vui vẻ bên mẹ trải qua ngày này…….. Nụ cười nở trên môi, Băng Nhi ôm mẹ hạnh phúc, đúng thế! Hạnh phúc của cô chỉ có vậy, chỉ cần được ở bên mẹ, hằng năm hát câu chúc mừng sinh nhật với cô ^^ là Băng Nhi đã mãn nguyện lắm rồi…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.