Cô Dâu Thủy Thần

Chương 24


Bạn đang đọc Cô Dâu Thủy Thần: Chương 24

…  — 24 –  …
 .
Bờ rào đá phủ kín thường xuân hiện ra trong sương mờ. Ánh sáng ấm áp phát ra từ bếp lửa trong nhà soi lên con đường đá sỏi xuyên qua khoảng sân đầy thạch thảo. Ngài thả chàng xuống chỗ cầu thang nhưng tay không rời khỏi vai chàng. Cả hai bước vào nhà khi Khiết Dược đang ngồi cạnh bếp lửa pha trà. Nàng nghe tiếng chân vội ngẩng mặt lên. Nàng không nói gì, chỉ nhìn chàng rất lâu, nhìn chàng thật kỹ. Nàng chớp mắt mấy lần như thể sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh. Thời gian chậm chạp trôi qua đến khi gương mặt tuyệt mỹ băng thanh đông cứng cảm xúc vỡ òa dòng nước mắt trong vắt long lanh. Nàng vứt chén trà chạy đến ôm lấy chàng.
-Khiết Thảo… Anh về rồi… Anh về thật rồi…
-Phải… Anh về rồi…
Chàng khẽ cười không thể ngăn dòng lệ lăn dài trên má. Nàng bật cười khi nước mắt vui mừng vẫn không ngừng rơi.
-Khiết Thảo… Em có thể nhận anh rồi… Có thể gọi tên anh rồi…
-…
-Từ nay em không phải gọi anh là Trương Chi nữa…
Thoáng kinh ngạc lướt qua gương mặt chàng nhưng nhanh chóng biến mất.
Họ là song sinh. Họ là song sinh không chỉ một lần.
-Khiết Thảo.
Thanh âm nghẹn ngào hòa trong nước mắt phát ra từ phía bếp. Người phụ nữ phúc hậu vịn vào vách nhà bằng bàn tay run rẩy, lần từng bước chân ra cửa. Chàng chậm chạp đi về phía bà, ôm lấy vóc dàng gầy gò khắc khổ.
-Mẹ… Con xin lỗi… Con đã không dám nhận…
Bà mỉm cười dịu hiền vỗ vỗ lưng chàng như dỗ dành an ủi.
-Mẹ hiểu… Mẹ hiểu… Con đã chịu khổ rồi…
Ngài đứng bên cạnh nhìn những gương mặt ngập tràn nước mắt hạnh phúc đoàn viên, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp cùng hối lỗi.
Hiến sinh cho thần linh là bổn phận của người phàm.

Hiến sinh cho thần linh là nỗi đau sinh ly tử biệt.
Một ý nghĩ chợt lướt qua đầu ngài làm lòng ngực nhói một cái. Ngài đưa tay vịn chặt vết thương trên vai, thi triển thuật chữa trị nhưng không hiệu quả. Máu chảy ngày càng nhiều. Máu đua nhau trào ra thấm ướt hai lớp vải cùng tấm choàng rồi nhỏ giọt xuống sàn nhà thành vũng loang loáng. Ngài choáng váng lảo đảo dựa vào vách.
-Lãnh Hà.
Chàng ngước mắt nhìn thấy vội vàng chạy lại. Chàng nhanh tay xé mấy lớp vải xem xét vết thương. Nét kinh hãi lướt qua gương mặt.
-Sao bây giờ lại nặng như vậy?
-Có lẽ do thần lực bị tổn hao.
Chàng gật đầu không nói gì. Tâm trạng xúc động nhường bước lo lắng. Chàng đỡ ngài vào phòng, nhờ mẹ và em gái mang đến nước nóng cùng bông băng thảo dược. Chàng không chắc có thể chữa lành vết thương, chàng chỉ hy vọng cầm được máu. Chàng không phải thần linh càng không phải Dược thần, chàng chỉ là một dược sư bình thường không biết phép thuật không có thần lực. Lòng ngực chàng bất chợt có tảng đá đè nặng.
Khoảng cách giữa thần linh và người phàm. Khoảng cách giữ bất lực và hữu lực.
-Lại suy nghĩ lung tung phải không?
Ngài ngồi tựa thành giường, kéo gương mặt chàng nhìn thẳng vào mình. Chàng im lặng buông một tiếng thở dài.
-Ta không sao. Ngươi không cần phải tự trách. Mấy vết thương này so với những thứ ta gặp phải trong chiến trận khi Văn Lang lập quốc chẳng là gì cả.
-Chẳng là gì cả nhưng tôi cũng không thể chữa lành.
Thanh âm mang sự uất ức giận dữ bị kiềm nén. Chàng quay mặt tránh ánh mắt ngài, vắt khô chiếc khăn nhúng trong nước nóng, nhẹ nhàng lau sạch vết thương.
-Ngươi là thần tiên hay người phàm, ngươi là nam hay nữ, ngươi có thể giúp đỡ ta hay không… Tất cả đều không quan trọng.
-…
-Ngươi không phải gánh nặng của ta, không phải vướng bận của ta. Ngươi là người mà ta yêu thương trân trọng, người mà ta luôn muốn ở bên cạnh trọn đời.
-…

-Ta cần ngươi.
Tiếng thì thầm truyền vào bên tai, chàng run rẩy siết lấy chiếc khăn thẫm máu. Ngài đưa tay lướt nhẹ trên gương mặt thuần khiết băng thanh lấm lem vài vệt máu cùng nước mắt.
Nụ hôn dịu dàng hạ xuống.
Là sự trấn an. Là lời hứa hẹn.
Chàng thấy gương mặt mình bơi trong đôi mắt huyền sắc sâu thẳm như mặt hồ đêm thì từ từ khép mi, để tâm trí cùng thân thể trôi theo cảm giác khao khát đang dâng lên. Từng chỗ chạm, từng đường miết, từng dấu cắn từ ôn nhu dịu dàng càng trở nên mãnh liệt đam mê. Hơi thở đều nhẹ dần hỗn loạn kéo theo luồng hơi nóng lan khắp cơ thể.
Tiếng lách cách của ly tách va nhau khe khẽ.
Cả hai giật mình nhìn phía cửa.
Khay trà run lắc trên đôi tay siết chặt của người phụ nữ phúc hậu mang vẻ mặt bàng hoàng. Nước trà vàng óng thoảng hương gừng sóng sánh tràn ra ngoài nhỏ tí tách xuống sàn gỗ. Không gian im lặng như tờ, từng hơi thở mạnh cũng nghe rõ, từng giọt nước nhỏ cũng vang vang. Bà bước vào phòng đặt khay gỗ xuống bàn, vội vàng quay lưng bỏ đi sau câu nói hòa nhã bằng giọng trấn tĩnh được gia công tỉ mỉ.
-Con hãy chữa vết thương cho Lãnh Hà trước đi. Có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau.
Ngài cười khổ nhìn vẻ mặt căng thẳng của chàng, chưa biết nói gì thì một người khác mang bông băng thảo dược vào phòng với nụ cười tinh nghịch đầy ý nghĩa.
-Em sẽ nói chuyện với mẹ. Hai anh yên tâm.
Ngài gật đầu cảm ơn. Nàng nhanh chóng trở gót.
-Ngươi sẽ không nghe lời mẹ mà bỏ rơi ta chứ?
Ngài vuốt mấy lọn tóc rối của chàng vào nếp, nhướng mày kề sát tai chàng.
-Ngài sẽ cho phép tôi làm việc đó sao?
Khiết Thảo rắc bột thuốc lên miệng vết thương, nhíu mày vì một bàn tay không an phận đang trườn trên eo mình.
-Không ngồi yên tôi sẽ mặc kệ ngài.

Chàng đanh giọng nhắc nhở. Ngài nhếch môi cười nhạt.
-Ngươi đành lòng sao?
Chàng không đáp ấn mạnh miếng băng. Ngài nhăn mặt than thành tiếng. Chàng làm như không nghe thấy. Ngài vẫn than thở không ngừng.
-Đau lắm sao?
Chàng dừng tay ngẩng mặt nhìn ngài vẻ lo lắng. Thủy thần nhăn mặt cắn răng gật gật đầu.
-Tôi sẽ nhẹ tay hơn.
Chàng khẽ khàng nói vẻ quan tâm, chăm chú vào công việc đang làm không nhìn thấy nét cười thú vị trên môi ngài. Nhưng thuốc chẳng có bao nhiêu tác dụng, vết thương vẫn rỉ máu từ từ thấm hồng làn vải làm thần thái của chàng càng lo lắng bất an.
-Đến sáng mai thần lực của ta phục hồi vết thương sẽ tự lành lại.
-Tôi thật vô dụng.
-Không được nói vậy.
Ngài xót xa kéo chàng dựa vào lòng ngực. Chàng thở dài nhìn đóng băng gạt trên vai ngài, trong đầu chỉ có suy nghĩ duy nhất là máu ngừng chảy và vết thương lành lại. Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt theo mấy đường máu đỏ thấm qua làn vải như muốn xoa dịu cơn đau của ngài. Từ chỗ chạm của những ngón tay bất ngờ tỏa ra quầng sáng lấp lánh màu lam lục.
Máu đỏ dần khô lại. Vết thương dần khép miệng.
Chàng vội vàng gỡ mấy miếng băng, sững sờ nhìn vết thương rồi nhìn ngài. Thủy thần lo lắng nắm lấy tay chàng lẩm bẩm thuật chú. Vẻ mặt ngài từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng.
-Lời chúc phúc này hơn cả sự mong đợi của ta.
Chàng nhìn ngài không hiểu. Ngài bật cười hôn nhẹ lên môi chàng.
-Trong người ngươi đang có bốn ngàn năm thần lực, chỉ cần học cách sử dụng thì có thể trở thành thần tiên. Hồng ân này không phải ai cũng có phúc phần nhận được vì phải xin phép Thần Vương và Nương Nương, còn phải dùng Đại Đa Diệp của Thượng Cổ thần Thạch Tử trên Nguyệt Cung làm thuốc dẫn thanh lọc thần lực luyện thành một viên đan nếu không kẻ uống sẽ bị loạn khí mà đi vào ma đạo.
-…
-Thần lực đưa vào người ngươi có lẽ là qua Trường Sinh Đan.
Ngài bật cười ôm lấy chàng vẫn đang ngây người ngơ ngẩn. Chàng hiểu những gì ngài nói vì mấy tháng sống ở Thủy cung đã đọc qua nhiều sử sách về thần tiên nhưng lại không dám tin, không dám tưởng tượng một hồng ân quá lớn như vậy. Chàng vòng tay ôm chặt ngài vì nỗi sợ hãi mơ hồ không rõ nguyên nhân dâng lên trong tâm trí.
Con đường phía trước có thật sự trải hoa hay chỉ là bình yên trước cơn giông bão.

Đêm trường lạnh lẽo kéo theo những mộng mị mơ hồ.
Sương rơi nhạt nhòa mang bao nhiêu khúc mắc.
Bà nhìn đống sính lễ, mâm quả phủ vải đỏ rực rỡ chất kín mọi khoảng trống từ trong nhà ra đến ngoài sân rồi nhìn hai kẻ đang ngồi im lặng cách mình một khoảng, không biết trong lòng là cảm giác gì. Tối qua chứng kiến cảnh tình kia, lại nghe Khiết Dược kể bao nhiêu chuyện, bà đã thức trắng một đêm suy nghĩ. Sáng nay vừa nhóm bếp mở cửa đã thấy đoàn người của Thủy cung đứng trên sân, bà có muốn trì hoãn cũng không còn cách.
Mọi chuyện bắt đầu cũng là gia đình bà có lỗi khi tráo Tế nữ rồi bỏ trốn để mặc Khiết Thảo hy sinh, Thủy thần cũng không bắt tội còn thâm tình tìm đến tận nơi,  lại cung kính mang lễ hỏi xin rước người đi… Hơn nữa, bà nhìn cách Khiết Thảo chăm sóc quan tâm Thủy thần cũng hiểu tình cảm hai người sâu đậm đến mức nào, con trai bà vì Thủy thần không oán không hối, thân thể hủy hoại sống chết không màng…
Gia đình bà làm sao có thể đắc tội thần linh.
Bà làm sao nhẫn tâm nhìn con trai phiền não.
Nhưng chuyện bất ngờ kỳ lạ như vậy nhất thời khó mà chấp nhận hoàn toàn.
-Mẹ… Nói gì đi.
Khiết Dược thấy không khí căng thẳng quá lâu liền kéo tay áo bà nói khẽ. Bà ngập ngừng một lúc mới lên tiếng.
-Chuyện đã như vậy chúng tôi cũng không dám từ chối… Nhưng…
-…
-Ngài có thể để Khiết Thảo ở lại đây vài ngày… dù sao gia đình chúng tôi cũng vừa sum hợp… với lại ngài có thể để Khiết Thảo thỉnh thoảng về thăm chúng tôi…
-…
-…
-Được.
Ngài bình thản ôn hòa đồng ý. Chàng khẽ cười nắm tay ngài dưới tấm áo choàng trắng bạc. Mấy tiếng thở phào nhẹ nhõm xung quanh thi nhau trút ra, vẻ mặt mọi người thả lỏng với nụ cười vui mừng.
 Mâm trầu cau nhanh chóng được đặt lên bàn thờ giữa nhà, hai ngọn nến đỏ kết hoa được thắp sáng, rượu nếp trong suốt chưng cất lâu năm được rót ra, khói hương thơm ngát mờ mờ lan tỏa. Khiết Thảo quỳ xuống cúi lạy tổ tiên cùng cha mẹ. Công ơn sinh thành tựa biển rộng trời cao cho dù là duyên phận mỏng manh của một kiếp nhân sinh cũng không thể thay đổi. Đôi vòng vàng khắc chạm hình Long Phụng tinh xảo lấp lánh kim quang được hai người đeo vào tay cho nhau, cùng nhau chia một miếng trầu, dùng một nắm xôi, uống một cần rượu.
Từng giọt rượu nồng mang lời chúc phúc.
Từng miếng trầu thơm thắm niềm hân hoan.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.