Cô Dâu Thủy Thần

Chương 23


Bạn đang đọc Cô Dâu Thủy Thần: Chương 23

… — 23 – …
.
-Mau ra đây.
Tiếng nói uy trầm lãnh đạm vang lên giữa không gian tịch mịch dễ dàng khiến những kẻ nghe được phải kinh hãi, nhưng người vừa xuất hiện giữa không trung vẫn nở nụ cười hứng khởi, mang theo tà mị trên gương mặt anh tuấn phi phàm. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, giăng cấm giới khắp khu rừng rồi tiến về phía ngài. Trang phục dệt thêu hai màu đen trắng lay động theo từng bước chân chậm rãi. Mái tóc nâu đồng lòa xòa chấm vai đọng lấm tấm sương đêm. Khắp không gian vang lên tiếng khóc khe khẽ của ngàn vạn u hồn lảng vảng nơi trần thế. Trên tay hắn là Sinh Tử Thư óng ánh kim quang cùng dải lụa Hắc Bạch câu hồn dẫn phách như đôi rắn quấn quýt vào nhau đầy ma quái.
-Cuộc đời người phàm vốn dĩ vô thường. Sinh ly tử biệt là điều tất yếu. Con không cần phải quá thương tâm.
Thanh âm tao nhã nói lời an ủi pha đầy giễu cợt mỉa mai. Thủy thần thoáng ngạc nhiên ngẩng mặt nhìn hắn.
-Sao lại là Người?
-Sao lại không thể là ta?
-…
-Mấy trăm năm mới gặp mà con một chút vui mừng cũng không có. Sao ta lại định gả con cháu cho kẻ bất kính với trưởng bối như con vậy chứ?
Hắn lắc đầu cười lớn. Sinh Tử Thư chiếu những tia sáng vàng óng lên không trung tạo thành ba chữ Ninh Khiết Thảo. Dải lụa Hắc Bạch tự động rời khỏi cánh tay hắn uốn lượn mềm mại theo làn gió.
-Người thật sự muốn bắt hồn Khiết Thảo?
-Sao lại không?
Ngài hơi nhíu mày, đôi mắt suy tư băng lãnh trầm xuống thêm một tầng, đôi tay ghì chặt thân thể đang lạnh dần của chàng.
-Ta là Trưởng quản Tử thần của Địa Phủ đương nhiên phải làm tròn nhiệm vụ, cho dù người thân cũng không thể vị tình.
-…
-Nói khác đi cũng chỉ là đoàn tụ gia đình.

Ngài im lặng cúi mặt, trìu mến nhìn người nằm trong vòng tay mình, dịu dàng lau sạch vết máu trên gương mặt thuần khiết băng thanh bình yên như say ngủ. Chàng đã trở về diện mạo ban đầu sau khi uống máu của ngài qua nụ hôn nhưng phong ấn bị giải trừ chỉ khiến cái chết đến nhanh hơn. Thụy Hà Thần Nữ đã yểm hai bùa chú đan vào nhau. Ngài đặt chàng nằm xuống tấm áo choàng, hiện hình Ngân Băng Kiếm trên tay. Lưỡi kiếm trắng bạc trong suốt như băng đá lấp lánh hàn quang, được bao quanh bởi làn hơi nước mỏng manh mang vẻ khát máu của vũ khí đã trui rèn qua chiến trận.
-Trước khi bà ấy đến, con không thể để Người mang hồn phách Khiết Thảo đi.
-Can đảm lắm.
Hắn gấp sách tán thưởng, hai dải lụa cột chặt vào tay.
-Nhưng con thật không biết lượng sức, cũng chẳng biết tôn ty trật tự. Ta nên sớm thay hai kẻ nhàn nhã rảnh rỗi kia dạy bảo con một chút.
Tiếng nói vang lên cùng tràn cười và ánh mắt thích thú. Hắn cầm cây sáo trong suốt màu ngọc bích vừa hiện ra giữa hư không đưa lên môi. Giai điệu du dương hòa trong gió lộng bay vút lên cao nhanh chóng trở nên réo rắt đinh tai như kim khí va đập. Tiếng khóc tỉ tê oan ức của ngàn vạn u hồn biến thành gào thét bi phẫn vang động khắp không gian. Kết giới bảo vệ do Ngân Băng Kiếm tạo ra xuất hiện vết nứt dần lan rộng, cuối cùng vỡ nát dưới thanh âm chết chóc. Ngài chống kiếm đứng vững, đưa tay gạt dòng máu trào ra nơi khóe môi, vẻ mặt không động thanh sắc nhìn hắn.
-Người dạy bảo con mà ra tay nhẹ nhàng như vậy sao?
-Thật là không biết sống chết.
Hắn bật ra một tràn cười phấn khích, vuốt ve cây sáo lạnh băng lung linh ánh sáng xanh lục đang tỏa khói mờ mờ, thư thả nói.
-Diệp Băng Địch lần đầu xuất trận uy lực đã không nhỏ nhưng xem ra chưa nhuộm máu thì chưa cam tâm. Ta dùng máu của cháu ngoại Thần Vương Sùng Lãm để tế sáo cảm tạ Nhã Nhạc Thần Quân thì không tệ chút nào.
Tiếng vũ khí va nhau lạnh lẽo. Hàn quang lóe sáng khoảng rừng. Một vết xước rướm máu trên mặt. Mấy vết thương đẫm máu trên vai.
-Quân Vũ. Sao ngươi lại nặng tay với con trai ta như vậy?
Giọng nói vang lên thanh thúy nhẹ nhàng pha lẫn vẻ than trách đe dọa. Thụy Hà Thần Nữ xuất hiện sau màn sương mù tản mát. Phong thái vẫn uy nghiêm cao nhã ngày nào.
-Ngươi cũng đâu nương tay với con trai của ta.
Hắn cười nhạt oán trách, chỉ kẻ thân thể nhuộm máu đang vô cảm nhìn mình, bình thản tiếp lời như bàn chuyện phiếm.
-Chuyện này cũng do con trai ngươi tự mình chuốt lấy.
-…

-Nhưng hắn cũng khá lắm, chỉ là Trung đẳng thần mà có thể làm gương mặt ta bị thương. Tương lai phía trước sẽ rất đáng xem.
Thần nữ không đáp lời, lạnh lùng liếc hắn một cái rồi nhẹ nhàng đi đến chỗ ngài. Thủy thần xoay người ôm lấy chàng đỡ dậy, cương quyết nhìn bà.
-Mẹ hóa giải phong ấn hoặc con sẽ chết cùng Khiết Thảo.
-Mẹ sẽ để con chết hay sao?
Bà mỉm cười như hoa như ngọc. Hắn đứng bên cạnh nhàn nhã xem tuồng.
Ngài bình thản kéo tay áo bên trái của chàng để lộ những đường chỉ đỏ thẫm bằng máu tươi chìm trong làn da trắng mịn quấn chặt quanh cổ tay, trên tay ngài cũng y như thế.
-Đồng Sinh Cộng Tử.
Hai vị Thượng thần đồng thời lên tiếng. Ngài bình thản cười nhạt.
Ngài đã dùng cơ hội cuối cùng trước khi chàng chết mà giăng thuật, lúc máu của hai người hòa vào nhau qua nụ hôn. Loại bùa yểm nối kết linh hồn này không phải cao thâm phi thường, một vị Trung đẳng thần cũng có thể tạo ra hay giải trừ. Tuy nhiên, kẻ bị phong ấn phải tự nguyện cho phép, nếu tùy tiện làm càn sẽ mất mạng cả hai. Thần tiên vốn dĩ trường sinh bất lão nhưng thuật chú này sẽ khiến linh hồn rời khỏi thần thể, từ đó mà thần tịch không còn, bao nhiêu pháp lực đều mất hết, phải đến Âm giới sống như linh hồn người phàm.
Thời gian nặng nề chậm chạp trôi qua.
-Lãnh Hà… con… muốn bỏ cả cha mẹ thật sao?
Bà đau đớn thì thào, giọng nói không nén được xót xa, ánh mắt không ngăn được cay đắng.
-Con yêu Khiết Thảo.
Ngài nhìn bà thành khẩn kiên định. Ngài không thể tìm được sự giúp đỡ của bất cứ người thân nào. Mẹ ngài là chị lớn trong nhà, hai người dì cũng là Thượng Thủy Thánh Mẫu không thể can thiệp, một trăm người cậu trên Thiên giới không dám nhúng tay. Ngài đến Hồng Bàng Thần Cung quỳ bảy ngày bảy đêm, ông bà ngoại là Thần Vương và Nương Nương cũng không thuận tình giúp đỡ. Ngài chỉ còn cách dựa vào sức mình đánh cược một lần.
Dùng chính tính mạng của mình mà đánh cược.

-Con cầu xin mẹ.
Thời gian nặng nề ngưng đọng trong sương rơi gió lạnh. Ngài vẫn nhìn bà không chút dao động lay tâm. Bà rót một hơi thở dài bước lại gần, chạm tay lên ngực Khiết Thảo. Quầng sáng thanh thủy tản ra từ chỗ bàn tay lan rộng khắp thân thể chàng. Hai lá rong đỏ trườn khỏi miệng chàng nhanh chóng tan thành tro xám bị gió cuốn bay. Chàng bất ngờ run rẩy toàn thân, lắc đầu ho mạnh một bụm máu đen. Đôi mắt nhắm chặt tức khắc mở ra hoảng hốt. Giọng nói yếu ớt chìm trong gió lạnh.
-Lãnh… Hà…
-Khiết Thảo… không sao…
-Lãnh Hà…
-Không sao rồi… yên tâm…
Ngài siết chặt thân thể chàng, giọng nói uy nghiêm thường ngày run rẩy vì xúc động. Chàng im lặng nghe nước mắt lăn dài, an bình nằm trong vòng tay ngài.
Không cần biết xung quanh, không cần nhìn xung quanh.
Chỉ cần biết còn được nhìn thấy nhau, chỉ cần biết còn được ở bên nhau.
Chàng đưa tay chạm vào gương mặt ngài, những ngón tay mảnh khảnh thon dài lướt khẽ theo từng đường nét tuấn mỹ. Ngài nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay chàng mỉm cười.
-Không phải mơ.
-…
-…
-Không phải mơ.
Chàng khẽ cười lặp lại. Ánh nhìn bất ngờ chạm vào mấy vết thương đẫm máu. Chàng gượng ngồi dậy lo lắng kéo áo ngài xem xét.
-Ngài bị thương?
-Chỉ mấy vết thương nhỏ nhặt, ngươi không cần lo lắng.
Ngài mỉm cười dịu dàng kéo chàng dựa vào lòng ngực.
-Chúng ta về nhà.

-Khoang đã… còn Thụy Hà Thần Nữ và…
Chàng thì thầm nương theo cánh tay ngài đứng dậy. Chàng đã tỉnh nhưng vì mất máu quá nhiều nên đầu óc choáng váng hoàn toàn không còn sức. Ngài thấy vậy liền ẵm chàng lên, khẽ cười thản nhiên đáp.
-Họ đã xem tuồng xong rồi, không cần phải lo.
Ngài ôm chàng quay lưng bỏ đi. Hắn cười lớn kéo ngài đứng lại.
-Mọi chuyện còn chưa dàn xếp xong. Con vội vàng làm gì.
-Không phải con và Khiết Thảo đã vượt qua thử thách của trưởng bối các người sao?
-Con nhận ra sao? Cũng thông minh lắm.
Hắn bật cười gõ gõ trán ngài rồi đặt vào tay chàng cây sáo ngọc vẫn còn đọng máu. Vẻ mặt ôn hòa điềm tĩnh không mang nét đùa cợt ban đầu.
-Diệp Băng Địch. Quà cưới của ta và Thạch Diệp cho con. Còn đây là Trường Sinh Đan.
Chàng chưa hết ngạc nhiên thì viên đan xanh dịu lấp lánh như sao đã trôi vào cổ họng. Một luồn khí nóng truyền khắp lục phủ ngũ tạng. Sinh lực theo đó trào dâng khắp cơ thể. Chàng cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng, nhẹ đến mức có thể bay lên. Chàng sợ hãi siết chặt cánh tay ngài, đáp lại chàng là ánh mắt dịu dàng ôn nhu mang vẻ trấn an.
-Chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại. Bây giờ thì về đi.
Bóng dáng hai vị thần tan vào sương khói chỉ còn thanh âm đọng lại. Ngài ôm chàng sát hơn một chút, cất bước về phía ngôi nhà sàn nằm giữa vườn thảo dược.
-Mọi chuyện thật ra là thế nào?
-Ta sẽ giải thích sau.
Chàng khẽ cười kéo áo ngài thì thầm.
-Tôi có thể tự đi được rồi. Ngài nên thả tôi xuống.
-Ta không muốn.
Tiếng cười nhẹ nhàng hạnh phúc tan vào đêm tối bình yên.
Sương vẫn nhạt nhòa rơi. Gió vẫn rì rào thổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.