Cô Dâu Thủy Thần

Chương 1


Bạn đang đọc Cô Dâu Thủy Thần: Chương 1

… — 1 – …
.
Trong ngôi nhà sàn xinh xắn nằm giữa vườn thảo dược cây lá héo tàn cạnh dòng Thu Lã vang lên tiếng khóc khe khẽ. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt hai người phụ nữ cùng vẻ mặt trầm uất của một chàng trai làm không khí nặng nề ngạt thở. Thời gian vô tình trôi lặng lẽ qua nỗi đau tiễn biệt của con người. Một lúc sau, chàng trai đứng dậy bước ra thềm nhà. Chàng nén tiếng thở dài, ánh mắt xa xăm vô định. Phía cuối trời, những cánh chim chao nghiêng lấp lánh chở nắng hoàng hôn bay về tổ ấm. Giọng nói chàng nhẹ nhàng cất lên.
-Mẹ… con sẽ đi thay Khiết Dược.
-Khiết Thảo… con nói gì vậy? Chuyện này không thể được. Đó là tội bất kính với thần linh… chúng ta…
Người phụ nữ có gương mặt phúc hậu ngỡ ngàng nhìn con trai mình. Giọng bà nghẹn ngào. Cô gái trẻ cũng bàng hoàng nhìn chàng.
-Con biết… nhưng không còn cách nào khác.
-…
-Chúng ta không thể nhờ người khác làm Tế Nữ thay Khiết Dược. Cha mẹ nào lại nỡ để con gái mình đi vào chỗ chết, hơn nữa ai lại dám hy sinh mạng sống của mình vì một người không thân thích chứ.

-…
-Còn nếu chúng ta nói sự thật rằng Khiết Dược đã mang thai với Hàn An thì nhất định cả hai sẽ bị xử tội chết cho dù gia đình chúng ta đã đính ước cho đôi trẻ. Hai em ấy chưa thành hôn, chưa được cả bộ tộc công nhận là phu thê.
Khiết Thảo nói rất bình tĩnh và kiên quyết.
-Chuyện này thế nào cũng phải có người hy sinh cho nên thà để con chết một mình còn hơn là Khiết Dược một xác hai mạng.
-…
-Thần linh vốn dĩ muốn trừng phạt bộ tộc nên mới gây ra hạn hán và bắt chúng ta tế người. Họ chỉ cần một cái chết, một linh hồn để hầu cận thì là nam hay nữ mà chẳng được.
Những lời thuyết phục của chàng cuối cùng cũng đạt hiệu quả. Chàng nhẹ mỉm cười. Chàng là một dược sư, cứu sống rất nhiều người nhưng cũng bất lực nhìn cái chết rất nhiều lần. Giờ đây chàng sẽ được chứng kiến cái chết của chính mình. Tuy nhiên, chàng ra đi trong thanh thản. Chết vì những người mình yêu thương cũng là một niềm hạnh phúc. Mẹ chàng, em gái chàng và Hàn An.
Đêm buông sương mờ. Bốn bề hiu quạnh. Gió thổi lạnh lùng.
Ánh lửa bập bùng trên bếp giữa ngôi nhà sàn soi những gương mặt trầm uất bi thương. Khiết Dược thẩn thờ ngồi nhìn mẹ đang tết tóc cho anh trai trước chiếc gương đồng. Lẽ ra người ngồi đấy phải là nàng. Những giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt kiều diễm của cô gái trẻ. Vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn và tài năng dệt lụa múa hát hơn người của nàng đã mang lại tai họa cho gia đình. Nàng đẹp một cách thuần khiết và trong sáng với làn da trắng hồng mịn như nhung, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen huyền trong vắt như pha lê lấp lánh, suối tóc bóng mượt ánh màu nâu đồng buông xuống tận gối…
-Em đừng khóc nữa Khiết Dược à.
-Anh…
Nàng thổn thức, đôi vai run khe khẽ trong vòng tay dịu dàng của anh trai. Những giọt nước mắt ướt đẫm vai áo chàng.
-Sau lễ tế, Hàn An sẽ được mọi người thả ra. Cậu ấy không phạm tội gì cả, chỉ vì mọi người sợ cậu ấy dẫn em bỏ trốn nên mới giam lại thôi. Hai em và mẹ hãy đi thật xa khỏi nơi này. Đi ngay và không bao giờ được quay trở lại.
-…

-Em phải mạnh mẽ lên. Mẹ chỉ còn mình em là chỗ dựa thôi.
Chàng kéo gương mặt em gái hướng thẳng về phía mình. Từng chữ nhẹ nhàng cất lên đầy quyết đoán.
-Em phải sống hạnh phúc. Cả ba người phải sống hạnh phúc thì anh mới yên tâm ra đi.
-…
-…
-Em hứa.
Nàng nhìn thẳng vào mắt anh trai, nhìn thẳng vào gương mặt người giống y như mình, chỉ là đôi mắt sắc sảo và u buồn hơn, nụ cười lạnh lùng và thâm trầm hơn, gương mặt góc cạnh và nam tính hơn. Tuy nhiên nét thuần khiết và trong sáng, thanh nhã và cao quý của những người mang dòng máu dược sư không hề thay đổi. Chàng mỉm cười ấm áp, đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt nàng, vén những sợi tóc ướt nước bết trên trán nàng.
Tiếng trống đồng và dàn cồng chiêng theo đoàn người đón Tế Nữ vang lên xa xa báo hiệu giờ lên đường đã đến.
Chàng đứng dậy đẩy nàng vào trong phòng rồi trùm chiếc khăn che kín gương mặt và mái tóc. Mẹ chàng run run nắm lấy tay con trai. Hai người bước xuống những bậc thang, xuyên qua vườn thảo dược đến bên đoàn rước đang chờ ngoài cổng. Chàng siết nhẹ bàn tay mẹ trước khi lên kiệu. Vài người phụ nữ đỡ mẹ chàng vào nhà khi bà khụy ngã. Chiếc kiệu theo con đường sáng rực ánh lửa và tiếng trống đồng, tiếng cồng chiêng âm vang hùng tráng ra trung tâm Tĩnh Dạ. Gió thổi mạnh kéo theo những đám mây vây kín bầu trời. Vầng trăng và những vì tinh tú mất hút vào bóng tối mịt mù.
Hơi nước ẩm trong gió thốc đêm hè báo hiệu cơn mưa dông phía trước.

Đoàn người đưa Khiết Thảo ra đến tế đàn trên bờ hồ. Những lời khấn nguyện của Ban Tư Tế vang trong tiếng gió gào thét bốn bề. Mọi người thành kính quỳ xuống khi chàng được dẫn theo chiếc cầu gỗ ra con thuyền nhỏ đang chồng chềnh dữ dội trong sóng lớn. Tiếng trống đồng và cồng chiêng lại vang lên. Ánh đuốc sáng rực viền theo bờ hồ như đêm hội Tế Nguyệt Cúng Trăng Mùa Thu. Gió lồng lộng thổi tung váy áo và chiếc khăn choàng của Tế Nữ mang màu đỏ máu. Những vòng đồng, vòng bạc ánh màu lửa sáng rực trong bóng tối trên mặt nước thăm thẳm dậy sóng. Tiếng leng keng của trang sức va nhau ngày càng lớn. Gió thổi ngày càng mạnh.
Con thuyền nhỏ ra đến giữa hồ.
Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống. Tiếng hò reo vọng khắp không gian. Những giọt mưa nặng hơn, rơi nhanh hơn. Cuối cùng, tiếng ầm ầm của dòng nước đổ từ trời cao cùng tiếng gió thét gào đã át mất âm thanh vui mừng của con người sau cơn hạn hán. Toàn cảnh hồ Tĩnh Dạ, toàn cảnh tộc Thang Tuyền bao phủ bởi làn nước trắng xóa.
Mọi thứ tan trong màn mưa lạnh.
Không ai khóc thương cho số phận người Tế Nữ. Nước mắt đang rơi chỉ là nỗi vui mừng cho cuộc sống hồi sinh.
Mưa… Mưa rơi…
Trời cao than khóc cho số phận bi ai.
Khiết Thảo nở nụ cười bình thản chìm vào làn nước đen thẳm của Tĩnh Dạ. Đáy hồ mềm mại đón lấy chàng đang rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.