Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 6- Phần 2
Cô Kemli Trinh càng tỏ ra yếu đuối thì Mustafa càng thấy mình cứng rắn lạ lùng. Gã mím môi:
– Cho đến chừng nào hắn chưa tóm được mình thì kể như mình vẫn đang còn sống, cô Kemli à.
Cô Kemli Trinh ngước nhìn gã bằng ánh mắt biết ơn, ít ra là vì gã cho cô biết cô chưa chết. Đến bây giờ cô mới thấy cánh tay trái của Mustafa nhuộm đầy máu:
– Ối! Tay của anh…
– Không có gì nghiêm trọng lắm đâu. Chỉ bị một cành cây móc phải thôi.
Mustafa vừa nói vừa xé toạc tay áo quấn thành từng vòng quanh vết thương để cầm máu. Tuy gã cố tròng vào mặt vẻ thản nhiên nhưng nghe tiếng răng của gã nghiến vào nhau ken két, cô Kemli Trinh biết là gã đau lắm.
– Anh để tôi băng cho.
Cô nói, và chỏi tay ngồi thẳng dậy.
Mustafa và cô Kemli Trinh ở trong rừng suốt bảy ngày. Trong bảy ngày đó, họ chợp mắt rất ít. Những ngày đầu tiên, thỉnh thoảng họ lẻn ra ngoài bìa rừng để quan sát động tĩnh và khi thấy Balibia vẫn lảng vảng bên ngoài thì họ biết là họ còn phải ẩn nấp rất lâu.
– Sao Balibia không xông vào đây? – Rất nhiều lần Mustafa tỏ ra băn khoăn, và một vài lần gã thốt ra thành tiếng.
– Ừ, nếu hắn xông vào thì chúng ta đành chịu chết. – Những lần như vậy, cô Kemli Trinh luôn chớp mắt lo lắng. – Khu rừng này hình như đã bị ếm, không thể độn thổ được.
Đôi khi, Balibia gây ra những đám cháy ở bìa rừng. Và ngay khi hai nạn nhân nấp bên trong đinh ninh mình sẽ bị thiêu sống thì lửa đột ngột thấp dần.
– Hắn dọa cho mình chạy ra đó thôi.
Mustafa nói, mắt vẫn không ngừng quan sát ánh lửa thấp thoáng bên kia những hàng cây.
Tới ngày thứ tư, cả hai bắt đầu đi sâu vào giữa rừng.
– Trong này an toàn hơn.
Mustafa nói và cô Kemli Trinh tán đồng bằng cách lặng lẽ đi theo.
Nhưng ngay cả khi đã ở giữa rừng, chốc chốc họ vẫn nghe tiếng rú rít trên đầu và mặc dầu không trông thấy gì vì tán lá quá dày họ vẫn biết chiếc chổi bay của Balibia đang quần đảo bên trên một cách điên cuồng.
Một vài lần trong ngày, Balibia bắn xối xả từ trên cao những đám mưa lân tinh kèm theo những lời hăm he được truyền xuyên qua cây lá, nghe rõ mồn một, tất cả những trò mèo có tính chất khủng bố đó luôn luôn đặt hai kẻ trốn chạy vào tâm trạng bất an. Cũng may là Balibia không thấy họ, cũng như họ không nhìn thấy gã, nên những đợt công kích của hắn chỉ là hú họa nhưng dù vậy, mỗi lần thấy màn ánh sáng xanh chết chóc dội xuống, Mustafa và cô Kemli Trinh cũng phải tránh né cuống cuồng.
Thức ăn mà cô Kemli Trinh đem theo cạn dần theo thời gian bị bao vây và vào lúc cả hai đang bắt đầu tin rằng những ngày u ám đang đợi họ ở phía trước thì chuyện lạ xảy ra.
Lúc đó Mustafa đang ngủ chập chờn. Và một chiếc lá không biết từ đâu rơi trúng mặt đánh thức gã dậy. Mustafa càu nhàu, gỡ chiếc lá ra khỏi mặt và định ném đi. Nhưng một tích tắc trước khi chiếc lá rời khỏi tay, gã chợt nhìn thấy thấp thoáng ở trên đó có một thứ gì ngoằn ngoèo trông giống như là chữ viết.
Gã nắm chặt chiếc lá, nhìn sững và kinh ngạc khi thấy cái đó đúng là chữ. Những dòng chữ được đục xuyên qua chiếc lá một cách khéo léo và sắc sảo.
– Gì thế nhỉ?
Gã lẩm bẩm và gí chiếc lá vào sát mắt nhưng chưa kịp đọc thì cô Kemli Trinh nhác thấy:
– Cái gì vậy, anh Mustafa?
– Lại đây, cô Kemli. – Mustafa huơ chiếc lá trên tay. – Tôi vừa nhặt được một chiếc lá vô cùng kỳ quái.
– Ai viết gì thế nhỉ?
Cô Kemli Trinh lại gần và sửng sốt kêu lên khi nhìn thấy những dòng chữ li ti.
– Tôi cũng không rõ. Vừa rồi tôi bị chính chiếc lá này đánh thức.
Mustafa nói và cùng với cô Kemli Trinh, cả hai chúi đầu vào chiếc lá, tò mò đọc:
– Thông điệp này do chim gõ kiến Ôtôbus đem tới. Các ngươi đang ở trong khu rừng tiên tri. Các ngươi đã xâm phạm đền thờ của thần Kalăm và chỗ nghỉ của ngài. Cái chết đang ở trước mắt các ngươi, do chính kẻ thù của các ngươi đem tới. Cách duy nhất để tiêu trừ tai họa là các ngươi phải ăn ở với nhau như vợ chồng theo ý muốn của thần linh. Và mọi nguy hiểm sẽ tự nhiên tan biến. Đây là định mệnh mà cũng là duyên phận của các ngươi. Nếu làm theo, vận may của các ngươi sẽ lớn hơn một cỗ xe bốn rồng, còn nhược bằng kháng cự, sự sống của các ngươi sẽ nhỏ hơn nửa hạt tấm. Lúc đó những nút ma thuật sẽ được thần Kalăm thắt lại và sự bất hạnh ghê gớm sẽ phủ xuống các ngươi…
Kể đến đây, gã tài xế đột nhiên ngưng bặt và nếu da gã trắng hơn một chút chắc chắn bọn trẻ đã thấy mặt gã đỏ lên.
– Thế rồi sao nữa, chú Mustafa? – Suku hỏi, ánh mắt ngưng đọng trên mặt gã tài xế.
– Sao nữa ư? – Mustafa ngẩn ra. – Thì ta ném chiếc lá đó đi chứ sao. Ta ném và nói: “Thiệt là nhảm nhí”. Cô Kemli Trinh cũng nói y hệt ta. Cô nói “Thiệt là nhảm nhí”.
Gã thở ra:
– Nhưng khi cả hai nhìn vào mắt nhau thì chúng ta đều đọc được trong đó sự lo âu và chúng ta mơ hồ hiểu rằng những gì chiếc lá tiên tri mách bảo có thể không phải là trò đùa nhảm nhí.
– Tại sao thế hả chú? – Kăply thắc mắc.
– Bởi vì tuy ta không hề biết trên đời có cái gọi là khu rừng tiên tri nhưng cô Kemli Trinh thì đã từng nghe nhắc tới. Cô dạy môn Đời sống các loại ma ở trường Đămri, và khi nghiên cứu về môn này cô ít nhiều đã đọc thấy về khu rừng này trong các tài liệu. Hơn nữa, việc Balibia không dám xông bừa vào rừng đã cho thấy đây không phải là khu rừng bình thường.
Ánh mắt gã Mustafa bỗng trở nên mơ màng:
– Lúc đó chúng ta thật sự rất hoang mang. Mặc dù trong những ngày sống chết bên nhau, ta đã đem lòng yêu cô Kemli Trinh nhưng cô đã có hình bóng riêng trong lòng trước đó rồi.
– Đó là pháp sư Lăk, phải không chú? – Kăply hỏi một câu thừa thãi đến mức câu nói vừa buột ra khỏi miệng, nó liền giơ tay cốc đầu mình một cái.
– Pháp sư Lăk? Đúng là ông ta!
Mustafa đáp một cách máy móc, giọng vẫn xa xăm như vọng về từ một nơi nào đó trong ký ức. Trước ánh mắt ngạc nhiên của bọn trẻ, gã bỗng thở phì:
– Nhưng cuối cùng cả hai chúng ta không thể chống lại được định mệnh. Chúng ta không thể chết bất minh như vậy được. Hơn nữa, nếu số phận đã sắp đặt cho ta và cô Kemli Trinh nên vợ nên chồng thì xét cho cùng chúng ta cũng khó trốn tránh cái số phận đã được an bài đó.
Trán nhăn tít, có vẻ gã rất khó khăn khi thú nhận điều đó, thậm chí Kăply tưởng như có thể sờ được các nếp nhàu trên mặt gã.
Nguyên gật gù:
– Và rốt cuộc thì chú và cô Kemli Trinh đã an toàn ra khỏi khu rừng?
– Ờ. Đúng như chiếc lá tiên tri nói, khi chúng ta đã sống với nhau như vợ chồng theo lời căn dặn của thần Kalăm, Balibia đột nhiên biến mất. Thật là kỳ lạ. Và từ lúc đó cho tới khi quay về đến làng Ea Tiêu, chúng ta không gặp một bất trắc nào nữa. Nếu có bất trắc thì bất trắc đến từ ba mẹ cô Kemli Trinh…
– Chắc là họ không chấp nhận chú? – Nguyên thản nhiên nói. – Họ cũng đâu có muốn trở thành mục tiêu tàn sát của trùm Bastu.
– Cậu nói đúng đó, cậu KBrăk. – Gương mặt gã Mustafa sụp xuống. – Khi ta trình bày mọi chuyện và xin hỏi cô Kemli Trinh làm vợ, ta không ngờ lại bị từ chối quyết liệt như vậy. Có vẻ như họ thà gả con gái cho một con cóc còn hơn là gả cho một tên nhập cư như ta.
Trước cảnh ngộ của Mustafa, bọn trẻ không nói gì, chính xác là không biết nói cái gì, nhất là ở lứa tuổi của tụi nó, nhưng những tiếng khịt mũi rụt rè thi nhau vang lên nghe rất giống những lời chia sẻ.
Nhưng Mustafa làm như không nghe thấy, vẫn đeo đuổi những ý nghĩ trong đầu, giọng càng lúc càng khổ tâm:
– Rốt cuộc thì chẳng cái gì ra cái gì hết. Cuộc đời bọn ta coi như nát bét. Cô Kemli Trinh có với ta một đứa con nhưng giấu biến nó ở làng Ea Tiêu, ta thì không dám nhận là ba nó. Còn pháp sư Lăk sau vụ đó đã lạnh nhạt hẳn, nếu không muốn nói là hất hủi cô Kemli Trinh ra mặt.
– Quái lạ! – Nguyên kêu lên. – Làm sao pháp sư Lăk biết được chuyện này hả chú Mustafa? Hổng lẽ chú hoặc cô Kemli Trinh nói ra?
– Hổng ai nói ra hết, cậu KBrăk. – Gã Mustafa trợn mắt lên, tay vò cái khăn chít quanh đầu mạnh đến nỗi suýt làm nó bung ra. – Ta cũng rất lấy làm lạ về chuyện đó. Cho đến bây giờ ta vẫn không hiểu pháp sư Lăk bằng cách nào biết được sự việc đó.
Cặp lông mày Nguyên cau lại:
– Nếu tôi không lầm thì cô Kemli Trinh đã không quay trở lại trường Đămri sau kỳ nghỉ hè?
– Dĩ nhiên rồi. – Gã Mustafa huơ mạnh tay, lần này thì chiếc khăn xổ ra luôn và rơi xuống đùi gã nhưng gã cũng chẳng buồn để ý. – Để sinh con trong vòng bí mật, cô Kemli Trinh đã xin nghỉ dạy năm đó.
– Như vậy pháp sư Lăk tất phải nghi ngờ. Và nếu ổng chịu khó dò xét thì tất nhiên ổng…
– Không phải đâu, cậu KBrăk. – Mustafa nóng nảy cắt ngang lời phỏng đoán của Nguyên. – Ba ngày sau khi cô Kemli Trinh từ khu rừng tiên tri trở về, pháp sư Lăk đã tìm đến làng Ea Tiêu làm ầm ĩ và tuyên bố cắt đứt quan hệ. Như vậy là nguồn tin đó đến tai ông ta nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Trong chốc lát, người Mustafa như rút lại, có vẻ như gã bị chính câu chuyện của mình đè bẹp. Kăply dán mắt vào gã, thấy tấm lưng to lớn của gã cong xuống như một tấm ván bị uốn, tự nhiên cảm thấy không tin được những gì gã đã làm trong chuyến bay chín năm về trước:
– Tôi vẫn không thể hiểu nổi một con người từng can đảm như thế, từng xả thân bảo vệ một phụ nữ yếu đuối trước sự truy sát của hộ pháp phe Hắc Ám mà bây giờ lại nhút nhát như tôi đang nhìn thấy. Chú có bịa đặt ra câu chuyện đó không vậy, chú Mustafa?
– Tôi chưa bao giờ là một người can đảm, cậu KBrêt. – Mustafa bình thản xác nhận, chẳng hề cảm thấy bị xúc phạm, dù Kăply cố tình chọc tức gã. – Mối đe dọa tiềm tàng của trùm Bastu đã biến tôi thành một con gián và tôi chẳng ngại ngùng gì nói ra điều đó. Tôi chỉ tìm thấy sự can đảm có một lần duy nhất đó thôi. Tôi cũng không hiểu ra làm sao nữa. Có lẽ trước sự cô thế của một phụ nữ, khát vọng che chở của tôi được đánh thức. Cũng có thể đó là sức mạnh của tình yêu.
Kăply làm một động tác như đang cười:
– Và một khi đã mất tất cả thì sự can đảm của chú cũng mất theo luôn?
– Chính xác là vậy đó, cậu KBrêt. Thậm chí cái gan của tôi bây giờ còn bé hơn là lúc tôi chưa gặp cô Kemli Trinh.
Mustafa rầu rĩ đáp, tay mò mẫm chít lại cái khăn bịt đầu và khi chít xong rồi thì gã cầm lên chiếc áo tàng hình bên cạnh, có vẻ như muốn chui ngay vào để chứng minh sự nhút nhát của mình.
– Gượm đã, chú Mustafa! – Suku níu tay Mustafa, không cho gã tròng áo vô người. – Tôi muốn nói chú nghe điều này.
Mustafa quay sang thằng oắt, vẫn để yên tay mình trong tay nó:
– Chuyện gì vậy, cậu Suku?
Gương mặt của Suku đột nhiên trở nên nghiêm trang, giọng nói của nó càng nghiêm trang hơn:
– Theo tôi, khu rừng mà chú và cô Kemli Trinh lọt vào không phải là khu rừng tiên tri.
– Cậu nói sao? – Mustafa rõ ràng chưa hiểu Suku định nói gì. Cả Nguyên và Kăply ngồi bên cạnh cũng há hốc miệng vì ý kiến bất ngờ của thằng oắt, đầu đứa nào đứa nấy kêu u u.
– Tôi muốn nói đó là khu rừng tiên tri giả. – Suku nói chậm từng tiếng. – Có kẻ nào đó cố tình tạo ra một khu rừng giả mạo để đánh lừa chú và cô Kemli Trinh.
Bây giờ thì ý nghĩ trong câu nói của Suku đã ngấm được vô đầu Mustafa, và khi hiểu ra thằng nhóc định nói gì gã nghệt mặt ra như thể từ trước đến giờ gã chưa từng nghe một điều kỳ cục hơn thế.
– Sao lại có thể như vậy được? – Mustafa một lần nữa trợn đôi mắt ốc nhồi lên và Kăply lại thấy thằng Mom giống gã kinh khủng.
Suku hất đầu cho lọn tóc trước trán chuồi qua một bên và nói bằng giọng chắc nụi:
– Thứ nhất, khu rừng tiên tri không ở gần làng Ea Tiêu. Nó nằm trên con đường dẫn đến thung lũng Plei Mo, tức là ở hướng ngược lại. Với tốc độ của tấm thảm, chú phải bay ít nhất là một ngày rưỡi mới mong đến được khu rừng đó. Điều thứ hai còn quan trọng hơn: Kalăm là một phúc thần bụng bự và ngài chưa bao giờ là chủ nhân của khu rừng tiên tri, đơn giản vì Kalăm là một vị thần ưa nói đùa, lại bị tật cà lăm. – những phẩm chất hoàn toàn không phù hợp với một đấng tiên tri.
– Thế chủ nhân của khu rừng tiên tri là ai hở Suku? – Kăply láu táu hỏi, nó đã ngồi sát Suku lúc nào không hay.
– Theo truyền thuyết, chủ nhân khu rừng này là ác thần Mituyn và canh giữ khu rừng này là con rắn của lão – con xatara. Những cây tiên tri mọc trên đầu của con rắn này. Đặc điểm của con xatara là nó ngủ suốt đời. Nó ngủ ngay từ khi vừa sinh ra, do đó nó không phải là con rắn nguy hiểm. Nó chỉ đáng sợ những khi nó ngáp. Những cái ngáp của nó thường gây ra động đất, nhưng đồng thời cũng làm cây tiên tri rụng lá. Ai may mắn nhặt được những chiếc lá này, sẽ nhìn thấy tương lai của mình…
Kăply cố đừng cựa quậy mà không được:
– Thế còn…
Nhưng Mustafa còn ngứa ngáy hơn nó:
– Thế còn con Ôtôbus? Chính cô Kemli Trinh cho ta biết chim gõ kiến được xem là loài chim tiên tri…
– Đúng vậy. – Suku bình thản. – Gõ kiến vẫn được suy tôn là giống chim tiên tri, đồng thời nó cũng là biểu tượng của việc duy trì nòi giống, và tên láu cá nào đó đã dựa vào hai yếu tố này để lừa chú và cô Kemli Trinh. Thực ra thì chim gõ kiến chẳng liên quan gì đến khu rừng tiên tri hết. Sở dĩ nó được gọi như vậy vì tiếng gõ của nó thường báo điềm lành cho người đi săn và đặc biệt là nó có khả năng dẫn đường cho những ai đi lạc trong rừng.
Đến lúc này thì Mustafa quên mất ý định chui vào chiếc áo tàng hình. Mồ hôi trên trán gã đổ xuống như mưa, ướt đẫm cả chiếc khăn bịt đầu, nhưng gã không buồn chùi, cứ lắp bắp như người ngủ mê:
– Kinh khủng! Kinh khủng quá!
Nguyên nhìn Suku:
– Tên láu cá mà em nói có lẽ là Balibia.
– Em cũng nghĩ là hắn, anh KBrăk. Rõ ràng bữa đó hắn không có ý hạ sát chú Mustafa và cô Kemli Trinh, chỉ muốn lùa họ vào rừng. – Suku hấp háy đôi mắt sáng. – Nhưng em không hiểu hắn làm thế để làm gì. Suy cho cùng thì hắn có lợi lộc gì trong chuyện này đâu.
– Khó hiểu thiệt! – Nguyên dứt mạnh một sợi tóc. – Nhưng phe Hắc Ám xưa nay vẫn quen hành sự như thế. Nếu nhìn bề ngoài thì thấy những việc làm của chúng rất khó hiểu.
– Như vụ Buriam vừa rồi đó. – Kăply nhanh nhẩu chen lời, sung sướng vì đã nhớ kịp tới sự kiện nóng hổi đó.
Ở bên cạnh, gã Mustafa vẫn tiếp tục vật lộn với nỗi đau và có vẻ như gã đang tự dày vò mình khi luôn miệng lảm nhảm:
– Hổng lẽ thằng Mom là kết quả của một sự lừa dối? Không, nó vẫn là con tôi. Dù sao nó cũng là máu thịt của tôi.
Đột ngột gã ngước nhìn lên, ánh mắt chạy qua chạy lại giữa Nguyên và Kăply:
– Hai cậu làm ơn cho tôi biết sự thật đi. Họ đã chữa trị cho con tôi như thế nào? Chứng ngốc của nó có chữa được không? Nó đã hết hẳn chưa?
Những câu hỏi dồn của gã tài xế và nhất là ánh mắt đau đáu hy vọng của gã khiến Nguyên và Kăply bất giác ngó nhau, thiệt sự là tụi nó hổng biết phải trả lời như thế nào. Nãy giờ, gã Mustafa gần như bị nhấn chìm dưới vô vàn nỗi đau, tụi nó không muốn ném thêm một tảng đá nữa vào gánh nặng trong lòng gã.
Cuối cùng, Nguyên quyết định nhìn thẳng vào mặt Mustafa, cố nghĩ là mình không nói dối:
– Pháp sư Lăk và pháp sư KBuđăng đang làm hết cách để chữa cho con trai chú. Chú yên tâm đi, tụi tôi nghĩ là sớm muộn gì họ cũng sẽ thành công.
Mặt gã Mustafa dãn ra một chút và ánh sáng dần dần cháy lên trong đôi mắt tối sầm của gã.
Gã gật gù cảm khái:
– Pháp sư Lăk thì hổng biết ông đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng nếu có đệ nhất danh y KBuđăng nhúng tay vào thì tôi hoàn toàn tin tưởng…