Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng)

Chương 5- Phần 1


Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 5- Phần 1

Chương 4
Khu rừng tiên tri
Đó là một ngày tệ hại trong đời Mustafa, mặc dù nó bắt đầu bình thường như những ngày khác và không có dấu hiệu nào cho thấy một bước ngoặt trong cuộc đời gã sắp xảy ra.
Hôm đó là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, gã và cô Kemli Trinh đang trên đường đến làng Ea Tiêu. Có lẽ do đồ đạc linh tinh khá nhiều nên hôm trước cô đã đến tìm lão Alibaba thương lượng việc chuyên chở và ngày hôm sau gã được lệnh lái thảm bay đến trường Đămri đón cô.
Gần suốt chặng đường không có biến cố nào xảy ra, trừ một vài cơn lốc nhẹ. Gã vốn là người chết nhát, không bao giờ dám bay cao quá ngọn cây mười mét, tuyệt đối không bay ngoài đồng trống, hơn nữa mớ đồ đạc lỉnh kỉnh của cô Kemli Trinh cũng không cho phép gã bay quá nhanh mặc dù tất cả đã được buộc chặt vào thảm, nhờ vậy mà những luồng gió xoáy không ảnh hưởng gì đến chuyến bay, chưa kể tấm thảm của gã là loại thảm có thể hoạt động trong mọi thời tiết.
Nhưng chuyến đi không êm xuôi như Mustafa nghĩ. Khi bay được hai phần ba lộ trình thì xảy ra chuyện.
Tự nhiên Mustafa cảm thấy cổ mình nhồn nhột. Thoạt đầu gã không chú ý, vì thực ra cái cảm giác đó cũng chẳng đáng để chú ý. Nhưng rồi một lúc, gã đâm khó chịu vì cứ thấy lướng vướng thế nào. Gã đưa tay mò mẫm nơi cổ và nhặt được một lọn tóc.
Gã ném lọn tóc đi, nhưng chỉ lát sau, gã lại thấy một lọn tóc khác quấn vào cổ, rồi một lọn tóc khác nữa vướng trên mặt. Sao tự dưng tóc mình rụng quá mạng vậy ta? Gã băn khoăn nhủ bụng, nhưng khi đưa tay lên, chạm phải chiếc khăn chít ngang trán thì gã chợt biết là không phải. Đã được buộc chặt trong chiếc khăn, tóc của gã nếu có rụng cũng không thể rơi xuống mặt, xuống cổ được.
Hay đây là tóc của cô Kemli Trinh? Gã xoay chuyển ý nghĩ, nhưng rất nhanh, gã gạt ngay sự ngờ vực đó ra khỏi đầu óc. Gã ngồi phía trước, ngay mép thảm, cô Kemli Trinh ngồi phía sau, tóc của cô không thể bay ngược chiều gió để vướng vào người gã như thế. Hơn nữa, ngay lúc đó, gã nghe cô Kemli Trinh bật kêu:
– Anh Mustafa! Có phải tóc của anh…
Cô Kemli Trinh đột ngột ngưng ngang câu hỏi, có lẽ cô kịp nhìn thấy chiếc khăn trên đầu gã tài xế.
Mustafa quay lại, kinh ngạc khi thấy cô Kemli Trinh cũng đang luống cuống gỡ những lọn tóc quấn ngang dọc trên người.
Tóc bay mỗi lúc một nhiều, dính đầy đầu cổ, ngực, bụng của Mustafa và cô Kemli Trinh, xanh ngắt như rêu bám. Tình trạng này nếu cứ kéo dài, chắc chắn chẳng mấy chốc cả hai sẽ hóa thành hai ngôi miếu cổ.
Mustafa ngước mắt nhìn lên, sửng sốt thấy tóc bay đầy trời như lông chim. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, gã đã giật bắn khi nghe cô Kemli Trinh la hoảng:
– Anh Mustafa, quay lại ngay!
Không kịp hỏi lý do, thậm chí không kịp cả nghĩ ngợi, Mustafa lật đật cho tấm thảm quay lại. Nhưng tấm thảm cũng không thể đổi hướng như gã muốn, vì hai hàm răng của gã đang va vào nhau lập cập khiến câu thần chú điều khiển của gã cứ bị đứt rời ra từng khúc, mãi một lúc mới nối lại được.
– Gì vậy, cô Kemli? – Bay một đỗi xa, đôi môi của Mustafa mới bắt đầu tìm lại được cảm giác.
– Anh nhìn xuống bên dưới coi!
Cô Kemli Trinh áp tay lên ngực, run rẩy nói, có vẻ điều cô đang nghĩ tới đáng sợ đến mức chính cô cũng không đủ can đảm tự mình dò xét.
Gã tài xế thò đầu nhìn xuống dưới. Thấy cây cối và đồng cỏ trôi loang loáng đến chóng mặt, gã biết là mình đang bay nhanh lắm. Sau một hồi dáo dác dòm quanh, gã thở ra nhẹ nhõm khi chẳng phát hiện được một bóng người nào:
– Có ai đâu, cô Kemli.

Như không nhìn thấy sự mừng rỡ của gã tài xế, cô Kemli Trinh hồi hộp hỏi:
– Anh có thấy vật gì đo đỏ không?
– Vật đo đỏ hả?
Gã Mustafa hỏi cho có hỏi và lại nhướn mắt quan sát.
– Có. – Nghiêng ngó một hồi, gã phấn khởi nói. – Có năm sáu vật màu đỏ nằm rải rác trên mặt đất.
Trái với bộ tịch vui vẻ của Mustafa, mặt cô Kemli Trinh trắng bệch ra như tờ giấy:
– Thế những vật đó có hình gì?
– Hình gì ư? – Mustafa ấp úng. – Tôi không thấy rõ lắm.
Cô Kemli Trinh nhắm mắt lại như thể làm vậy cô mới đủ can đảm để nói ra thành lời sự phỏng đoán ghê rợn trong đầu:
– Anh cố nhìn kỹ đi! Xem những vật đó có phải là những bàn tay không?
– Những… những… bàn tay ư?
Gã Mustafa lắp bắp và he hé mắt nhìn xuống đất lần nữa. Ánh mắt lo lắng của gã lại bắt gặp những vật màu đỏ, nhưng với khoảng cách như hiện nay gã vẫn không thể xác định được hình dạng của những vật đó.
Lưỡng lự một lát, gã quyết định hạ độ cao xuống một chút nữa và sợ sệt mở mắt ra, bụng chỉ mong cô Kemli Trinh đoán trật lất cho rồi.
Nhưng lần này gã điếng người nhận ra những vật đó đúng là những bàn tay – những bàn tay đỏ như máu.
– Đú… úng… là… bàn tay…
Mustafa líu quíu nói, khiếp hãi với cảm giác cái lưỡi của mình thụt đi đâu mất. Gã cố quay đầu về phía cô Kemli Trinh nhưng cái cổ của gã lại không chịu nghe lệnh gã. Gã cảm thấy như có một khúc cây nằm ngay chỗ đáng lẽ là cái cổ và phát hiện đó càng làm gã phát hoảng.
– Vậy thì đúng hắn rồi!
Cô Kemli Trinh khẽ than, gương mặt bỗng chốc xám xịt, thoạt nhìn tưởng cô vừa chui ra từ một đống tro.
– Bay nhanh lên, anh Mustafa! – Giọng cô rít lên, rất giống với tiếng một viên đạn vừa ra khỏi nòng. – Cố ra khỏi khu vực này càng nhanh càng tốt.
Gã Mustafa dĩ nhiên không cần đến lần thúc giục của cô Kemli Trinh để tăng tốc độ của tấm thảm lên gấp đôi. Quai hàm vừa nhúc nhích được, gã đã cuống cuồng ra lệnh cho tấm thảm vọt đi như tên bắn.
Cứ như thể cả một nghìn năm trôi qua dưới tấm thảm, Mustafa thực sự là có cảm giác đó khi gã thấy hai má bỏng rát vì gió và gã biết là mũi gã đang đỏ ửng lên như một quả cà chua sắp rụng.

Mustafa không biết là mình đã bay trong bao nhiêu lâu nhưng đến khi gã cảm thấy đầu óc quay cuồng vì mệt, vì sợ và cả vì trong đời gã chưa bao giờ gã bay nhanh như thế thì tiếng cô Kemli Trinh vọng tới từ phía sau:
– Anh giảm tốc độ được rồi đó, anh Mustafa.
Gã Mustafa có lẽ không chờ đợi một câu nào dễ chịu hơn thế. Và câu nói tiếp theo của cô Kemli Trinh càng khiến gã nhẹ nhõm hơn gấp bội:
– Có lẽ chúng ta đã ra khỏi khu vực nguy hiểm rồi!
Mustafa ngước mặt lên trời, mừng rỡ thấy những lọn tóc chỉ còn lượn lờ lác đác phía xa xa. Gã từ từ hãm đà bay, cố hít thật sâu để điều hòa hơi thở, mặc dù chính gã cũng không rõ là từ nãy đến giờ gã có còn thở hay không.
– Anh thử quan sát lần nữa xem, anh Mustafa. Có phải là những bàn tay máu đã biến mất rồi không?
Lần này thì gã Mustafa làm theo lệnh của cô Kemli Trinh rất nhanh. Gã sốt sắng chúi đầu dòm quanh, ánh mắt xẹt qua xẹt lại giữa các bụi cây và quét dọc cánh đồng cỏ chạy dài phía dưới.
– Quả là chúng đã biến sạch rồi, cô Kemli. – Gã ngẩng lên, hoan hỉ nói.
– Lạy trời! – Cô Kemli Trinh chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại và nhè nhẹ thở ra.
Mustafa nhìn người bạn đồng hành, rụt cổ nói:
– Những bàn tay đó trông ghê quá, cô Kemli.
Cô Kemli mở mắt ra:
– Anh không biết những bàn tay đó là ký hiệu của ai sao?
– Tôi không biết. – Mustafa hồi hộp hỏi. – Của ai hở cô?
– Đấy là ký hiệu của Balibia. – Sau khi nhớn nhác nhìn quanh một vòng, cô Kemli Trinh thấp giọng đáp mặc dù không có ai gần đó và Mustafa thấy rõ mặt cô tái đi khi nhắc đến cái tên này.
Mustafa biết chắc gã đã từng nghe qua cái tên cô Kemli Trinh vừa thốt, nhưng gã không nhớ ngay ra là ai:
– Tôi nghe cái tên này quen quen…
Cô Kemli Trinh nghiêng người về phía gã tài xế, giọng vo ve như muỗi kêu:
– Hắn chính là…

Ngay lúc đó, Mustafa sực nhớ ra và ngay lập tức gã hét lên như hóa điên, hoàn toàn không tự chủ:
– A, hắn là tả hộ pháp của trùm… trùm…
Như thể bị ai thình lình nhét một quả chanh vào họng, nói tới đây Mustafa đột nhiên ngắc ngứ, mồ hôi trên trán gã túa ra như tắm và ánh mắt rõ ràng là đã lạc đi.
– Bình tĩnh lại đi, anh Mustafa. – Cô Kemli Trinh đập tay lên vai Mustafa, tìm cách trấn an gã chết nhát. – Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng đã an toàn rồi.
– Balibia… Balibia… – Mustafa thều thào. – Thế mà tôi cứ tưởng hắn đã chết ngắc rồi.
– Rất nhiều người tưởng thế. – Cô Kemli Trinh thở dài. – Đã hơn bốn năm nay, kể từ ngày tấn công lâu đài KRahlan, cả hai hộ pháp của trùm Bastu đều đồng loạt biến mất. Ai cũng nghĩ bọn họ đã bỏ xác trong trận đánh kinh hồn đó. Không ngờ Balibia hôm nay lại xuất hiện…
Giọng cô Kemli Trinh càng lúc càng phiền muộn:
– Ký hiệu bàn tay máu của Balibia từ lâu đã được coi như một cấm lệnh. Bất cứ ai trông thấy phải tránh xa, nếu không hậu quả sẽ không thể nào lường được. Từ trước đến nay đã có không ít người bỏ mạng vì vi phạm cấm lệnh của Balibia rồi, anh Mustafa à.
Mustafa nín thở:
– Ai đặt ra cấm lệnh đó hở cô Kemli?
– Dĩ nhiên là do chính Balibia đặt ra.
– Nhưng chắc gì những bàn tay máu vừa rồi là của chính Balibia? – Mustafa run run nói, mắt nhìn chằm chằm cô Kemli Trinh như thầm mong một sự đồng tình. – Nhỡ ai vờ làm như thế để hù dọa mọi người thì sao?
Trái với sự chờ đợi của Mustafa, co Kemli Trinh buồn bã lắc đầu:
– Trên đời này có lẽ không ai có đủ gan để giả mạo ký hiệu của Balibia. Làm như vậy chẳng khác nào giỡn mặt với tử thần. Anh phải biết là trong phe Hắc Ám, trình độ của các hộ pháp sư còn cao hơn các sứ giả một bậc. Xét về mặt lịch sử, vai trò của các hộ pháp đã có cách đây sáu, bảy trăm năm, từ thời Bajaraka Đầu Bự còn tại vị, còn sứ giả thực ra chỉ là chức vị mới được Bastu đặt ra gần đây thôi.
Khẽ liếc bộ mặt càng lúc càng héo đi của gã tài xế, cô e dè tiếp:
– Hơn nữa, có một yếu tố cho thấy Balibia đang ở quanh đây. Đó là những lọn tóc. Nếu anh biết Balibia có thói quen sưu tập tóc và răng của người chết thì hẳn anh đã hiểu tại sao khi nhìn thấy cấm lệnh của hắn, tôi đã hấp tấp bảo anh quay lại.
Tiết lộ của cô Kemli Trinh y như một luồng gió lạnh thổi luồn trong áo Mustafa. Gã run bần bật khi nhớ lại gã đã lúng túng như thế nào với mớ tóc đan kín bầu trời khi nãy. Gã cố xếp chân tay lại cho gọn hơn, đồng thời cố nhét đầu vào giữa hai vai và trong khi tìm cách giấu mình một cách vô vọng, gã bỗng muốn xỉu lăn ra giữa tấm thảm khi một giọng nói lạ hoắc thình lình vang lên sát bên tai:
– Giỏi lắm, Kemli. Ngươi nói về ta không sai một chữ nào hết.
Như bị quất vào lưng một cú quá mạng, cô Kemli Trinh nảy tưng lên, suýt rơi ra khỏi thảm. Khi rớt xuống, cô lật đật ôm cứng lấy bọc hành lý, cố tưởng tượng đang ôm một tấm khiên và kinh hãi quét mắt ra chung quanh.
Tiếng nói của Balibia nghe như ở ngay bên cạnh nhưng sự thực thì hắn còn ở tít đằng xa. Cô Kemli Trinh sè sẹ thở ra khi nhìn thấy ở phía sau một chấm đen đang vun vút đuổi theo. Balibia đã đạt tới trình độ vạn lý truyền thanh, cô sợ sệt nghĩ và quay sang gã tài xế, quýnh quíu giục:
– Tăng tốc độ lên tối đa đi, anh Mustafa!
Thực ra thì ngay khi kịp trấn tĩnh, Mustafa đã cho tấm thảm bay nhanh hết cỡ rồi. Giữa lúc thập tử nhất sinh, gã biết lo lắng cũng chẳng ích gì nên chú tâm vào việc lái tấm thảm bay sao cho thật êm ái, vững vàng.
– Nhanh nữa đi, anh Mustafa!
Ở phía sau, cô Kemli Trinh không ngừng rên rỉ mặc dù cô cũng biết Mustafa có lẽ không cần tới sự thúc hối của cô.

– Cô đừng lo, cô Kemli. – Gã Mustafa đột nhiên làm một cái chuyện mà trong đời gã chưa bao giờ làm là trấn an kẻ khác và gã ngạc nhiên một cách thích thú khi nhận ra điều trái khoáy đó. – Cô nên biết là tốc độ của chổi bay không thể nào bì được với tốc độ của thảm bay, ngay cả khi đó là cây Wind XP xịn nhất.
Thái độ trấn tĩnh khác thường của Mustafa cùng lời khẳng định của gã giúp cô Kemli Trinh cảm thấy ngực mình nhẹ đi một chút. Nhưng khi ngoảnh lại phía sau thì trái tim cô lập tức văng đâu mất: Trong một thời gian ngắn, Balibia đã thu hẹp đáng kể khoảng cách giữa hắn và tấm thảm. Bây giờ thì cô đã có thể nhận ra chiếc áo choàng xanh dệt bằng tóc khoác bên ngoài chiếc áo chùng của hắn và trên cổ hắn rõ ràng là đang đong đưa xâu chuỗi kết bằng vô số những chiếc răng.
Cô Kemli Trinh thấy bụng mình thót lại. Những hình ảnh quái gở đó đập vào mắt làm cô muốn nôn oẹ quá. Nhưng điều làm cô muốn ngất đi là khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần lại một cách nhanh chóng. Như vậy hoặc là Mustafa đã nhận định sai bét về tốc độ của các loại chổi bay, hoặc gã không biết bất cứ một cây chổi tầm thường nào khi lọt vào tay của Balibia cũng trở nên cực kỳ đáng sợ. Chắc chắn Balibia đã phù phép cây chổi của hắn! Cô Kemli Trinh nghiêng về giả thuyết thứ hai và ý nghĩ đó khiến cô lạnh toát như ướp đá.
– Balibia đuổi gần kịp rồi, anh Mustafa! – Cô kêu lên, hoang mang và tuyệt vọng.
– Cô cứ ngồi yên đó! Để tôi!
Mustafa điềm nhiên nói, bằng một thứ giọng bình tĩnh lạ lẫm đến mức chính gã cũng không tin vào tai mình.
Nhưng Mustafa không có thì giờ để khám phá bản thân. Lúc này gã không muốn nghĩ đến điều gì khác hơn là tìm cách thoát khỏi sự truy đuổi của Balibia càng nhanh càng tốt.
Mustafa nôn nóng phóng tầm mắt ra xa và sau một hồi sục mắt khắp nơi, mặt gã rạng ra khi bắt gặp một cánh rừng dày bên trái.
Gã nhỏm người trên chỗ ngồi, trông linh hoạt hẳn và phấn chấn nói:
– Chúng ta thoát rồi, cô Kemli! Cô nhìn xem Balibia còn cách chúng ta bao xa?
– Còn chừng mười mét thôi à.
Cô Kemli Trinh lập bập đáp, hoàn toàn thất bại khi cố ép mình lấy giọng tươi tỉnh. Với khoảng cách đó, cô nghĩ, nếu Balibia đánh ra một đòn chắc chắn Mustafa và cô lẫn tấm thảm đều cháy ra tro.
Trong khi Balibia có lẽ đang cân nhắc xem có nên hạ sát thủ hay không thì Mustafa đột ngột hét lên:
– Bám chặt vô mép thảm, cô Kemli!
Gần như cùng một lúc, tấm thảm đột ngột chao nghiêng, lượn một vòng rộng, vừa lượn vừa tụt rất nhanh xuống dưới như gặp phải vùng không khí loãng.
Cô Kemli Trinh nắm chặt mép thảm, và bất chấp ruột gan trong người đang muốn xổ tung vì nhồi xóc quá mạng, cô ngoái cổ dòm lên, mừng rỡ thấy Balibia vẫn đang lơ lửng tuốt trên cao. Có vẻ như hắn hoàn toàn bất ngờ trước cú lượn ngoạn mục và đầy mạo hiểm của Mustafa.
Đến khi hắn gầm lên, chúc cây chổi xuống và lao vút đi như một quả tên lửa chúi xuống mục tiêu thì tấm thảm của Mustafa đã kịp liệng sát bìa rừng và trong tích tắc đã lẫn vào giữa mớ lá xanh.
Như không thể khác, Mustafa và cô Kemli Trinh văng mỗi người một hướng, mình mẩy đau như dần vì va đập thê thảm vào các cành nhánh chằng chịt trong rừng.
– Cô có sao không, cô Kemli? – Mustafa thì thào hỏi, gã cố nén đau bò lại chỗ người bạn đồng hành.
– Khô… ông sao… – Cô Kemli gượng lên tiếng, giọng đùng đục như vọng lên từ dưới lòng đất. – Anh quan sát chung quanh xem Balibia đang ở đâu?
Mustafa lia mắt một vòng:
– Không thấy hắn đâu hết. Chắc hắn còn quanh quẩn ngoài kia.
– Nếu vào đây thế nào hắn cũng tìm thấy mình. – Cô Kemli Trinh nói bằng giọng của người vừa rơi xuống vực thẳm, nghe lều phều và rõ ràng là chẳng toát ra chút hy vọng nào


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.