Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng)

Chương 10


Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 10

Chương 7
Ban nhạc củ cải
KTub vỗ tay bôm bốp khi Nguyên vừa dứt lời:
– Phen này chị Êmê gặp may rồi. Cục an ninh mà biết được chuyện này thì lão Seradion kể như tiêu đời.
Cả bọn dồn mắt sang Êmê, ngạc nhiên thấy nó chẳng tỏ vẻ gì phấn khởi.
– Hổng có gì rõ ràng ở đây hết. – Êmê trầm ngâm nói, bằng cái giọng nếu không mượn của Nguyên thì chắc chắn là mượn của thầy NTrang Long, nghe rất chín chắn. – Lão Seradion hoàn toàn có thể chối phăng chuyện đó.
– Đúng vậy, chị Êmê. – Suku tán thành.
– Chúng ta cần phải có nhân chứng. – Êmê trịnh trọng tiếp, và nó quay sang Suku. – Em có đem theo chiếc áo tàng hình nào đó không?
Suku đập tay vô túi quần:
– Chỉ có hai chiếc à. Chiếc của em và chiếc của chú Mustafa.
– Cái gì? – Kăply trợn mắt. – Chú Mustafa bay loanh quanh trên trời cả buổi mà dám không mặc áo tàng hình sao? Em không nói lộn đó chớ?
– Thoạt đầu thì chú vẫn mặc. – Suku giải thích. – Nhưng khi bảo em đến chỗ mấy anh thì chú cởi ra đưa em để em mặc cho thằng Mom. Chú muốn em bí mật đưa thằng nhóc đến chỗ chú.
– Thiệt là hoang đường! – Nguyên nhún vai. – Làm sao mà em có thể dẫn thằng Mom ra khỏi trường giữa một lô giáo sư như thế được. Hơn nữa, em cũng thừa biết áo tàng hình chẳng có tác dụng gì trong khuôn viên trường Đămri mà.
– Thì em cũng nói vậy mà chú Mustafa đâu có chịu nghe. – Suku nhăn nhó đáp, trông nó như vừa đạp phải gai.
– Chị Êmê ơi. – Păng Ting vùng kêu. – Bây giờ chúng ta phải làm sao? Hai chiếc áo thì đâu có đủ cho chừng này người?
Êmê hất mái tóc vàng óng, giọng dứt khoát:
– Khỏi cần mặc áo. Tất cả chúng ta cùng vào.
– Như lần trước á?
– Ừ, như lần trước. Vào bên trong rồi hẵng tính.
Êmê nói nhanh, rồi sực nhớ ra một chuyện quan trọng, nó ngoảnh sang Suku:
– Em có mang đủ tiền đó không, Suku?
– Chị khỏi lo. – Suku đưa tay vén lọn tóc sắp chọc vào mắt, tươi tỉnh đáp. – Tiền bán ngải thuộc bài, em chưa kịp xài đồng nào hết á.
Nguyên và Kăply kín đáo nhìn nhau và rõ ràng hai đứa đang cười với nhau bằng mắt. Cô nàng Êmê dịu dàng hằng ngày bỗng dưng trở nên quyết đoán như một vị tướng chỉ huy khiến tụi nó cảm thấy vô cùng thú vị. Có lẽ trong bọn Êmê là người căm ghét Cửa hiệu Thất tình hơn ai hết, nếu không cô nàng chẳng nhanh nhẹn một cách bất thường như thế. Nguyên nghĩ, và nó đoán cái đầu cục gạch của Kăply chắc cũng nghĩ giống như nó, bởi thiệt sự thì cũng không cần phải thông thái lắm mới hiểu được tại sao Êmê lại quyết tâm đến vậy.
* * *
Lão Seradion nhận ngay ra lũ nhóc hôm trước khi bọn Kăply đun đầu qua khỏi cửa.
– Lại là tụi bay à? – Lão hỏi với giọng của người nghi mình bị hoa mắt.
– Tụi tôi đây. – KTub cười toe toét. – Chào ông, ông vẫn khỏe chớ?
Lão Seradion như không nghe câu chào của KTub. Lão nhìn sững nó, cái miệng móm há to:
– Nhóc mày đã kịp thất tình tới lần thứ năm rồi kia à?
– Ơ, sao lại là thứ năm? – KTub vênh mặt. – Tôi thất tình lần này là lần thứ tám rồi đó. Ba lần mới đây nhất, tôi tự giải quyết được nên không dẫn xác tới chỗ lôm côm này thôi.
Nó đấm hai tay vào nhau:
– Nhưng lần này thì bực hết sức là bực. – Sực nhớ đến câu nói của thầy Akô Nô khi nãy, nó ngoác miệng bô bô. – Trái tim tôi bây giờ đang khô héo thê thảm…
KTub nói năng vung tán tàn khiến tụi bạn nó xanh mặt. Trong khi Êmê lườm KTub một cái dài thiệt dài thì Nguyên hấp tấp cắt ngang lời ba hoa của thằng oắt:
– Ông còn phòng trống chớ, ông Seradion?
Đang bị thằng KTub làm cho mụ mị đầu óc, nghe hỏi, lão chủ tiệm như bừng tỉnh:
– Phòng hả? Còn. Còn chớ.
Sự vồn vã trở lại trên môi lão:
– Tụi bay đi theo tao. Cửa hiệu Thất tình càng ngày càng đổi mới. Trang bị cực kỳ hiện đại. Có cả một ban nhạc phục vụ 24/24.
Bọn trẻ như ngừng thở khi nghe lão Seradion nhắc đến ban nhạc. Nguyên khẽ liếc Êmê, thấy vẻ mặt cô bạn gái đột nhiên trở nên trầm trọng.
– Ban nhạc hở? – Nguyên khụt khịt mũi. – Ờ, tụi tôi vẫn nghe mỗi ngày khi đi ngang qua đây.

Nguyên quay đi chỗ khác, nhăn mặt nói thêm:
– Nói không phải nịnh chớ thiệt tình tụi tôi rất khoái những bài hát đó.
KTub vọt miệng:
– Rất sục sôi. Đầy khí thế. Và khiến người ta thất tình một cách phấn khởi, hào hùng.
KTub chắc còn định tuôn thêm một vài câu khủng khiếp nữa nhưng Êmê đã kịp thò tay véo nó một cái khiến nó không thể làm gì khác hơn là kêu “oái” một tiếng và lập tức nín thinh.
– Trình độ thưởng thức âm nhạc của tụi bay như vậy là có hạng đó. – Lão Seradion cười híp mắt. Đang nói, lão bỗng xịu mặt, buông ra một tiếng thở dài. – Nhưng thiệt sự thì ban nhạc của tao chơi chưa đạt yêu cầu đâu. Phải rèn luyện nhiều hơn nữa mới được.
– Ban nhạc của ông có đông không? – Nguyên thận trọng thăm dò.
– Khoảng chục đứa. – Lão Seradion lúc lắc chùm chìa khóa trên tay, tự hào đáp.
Nguyên chưa kịp hỏi thêm thì lão chủ tiệm đã dừng bước trước cửa phòng số 4 và loay hoay tra chìa khóa vào ổ:
– Phòng của tụi bay đây.
Lão mở rộng hai cánh cửa và nhìn bọn trẻ bằng ánh mắt cười cợt:
– Tụi bay vẫn chun vô một chỗ như lần trước chớ?
– Như lần trước. – KTub nhún vai. – Tụi tôi cần an ủi lẫn nhau, ông Seradion.
Như thông lệ, sau khi bọn Kăply vào phòng được một lúc, lão chủ tiệm ôm vào một đống thú nhồi bông, đặt lên bàn rồi bắt đầu lên bổng xuống trầm:
– Kẻ thù đây, thưa quý ông quý bà. Quý ông quý bà tha hồ trút cơn phẫn nộ, có thể chửi bới, ngắt véo, cào cấu tùy thích…
Y chang được phát ra từ băng cátxét, những lời ngân nga từ miệng lão Seradion trào ra không sai một chữ so với lần quảng cáo trước.
– Đủ rồi, ông Seradion. – Nguyên nhún vai. – Tụi tôi đã thuộc bài này rồi. Đại khái là “ở đây có kim để chích, có kềm để kẹp, có búa để gõ và hàng đống những dụng cụ tra tấn rùng rợn khác mà quý ông quý bà có thể thoải mái sử dụng”, đúng không hả?
Lão Seradion cười hè hè:
– Đúng, đúng. Trời sinh ra nhóc ngươi chắc là để làm tri kỷ của Cửa hiệu Thất tình. Nhưng còn cái vụ tiền nong…
– Ông yên tâm đi. – Nguyên khoát tay. – Giá cả là 2.000 năpken mỗi giờ. Tụi tôi cả thảy 6 người, như vậy tổng cộng là 12.000 năpken mỗi giờ, đúng chưa? Lưu lại nhiều hơn thì chi phí cứ theo đó mà nhân lên.
Lão Seradion thò lò mắt nhìn Nguyên, mũi lão cơ hồ dài ra thêm một khúc. Nhìn như vậy một hồi, lão đập tay lên đầu một cái “bốp”, tiếc rẻ nói:
– Nhóc ngươi lẽ ra hoàn toàn xứng đáng làm người quản lý cho tao.
– Thế tôi làm có được không? – KTub ưỡn ngực ra phía trước.
– Thằng kia đã không được thì nhóc ngươi lại càng hỏng bét. – Lão Seradion liếc xéo KTub. – Nội quy hàng đầu mà mọi nhân viên của Cửa hiệu Thất tình đều phải tuân thủ là: Không được thất tình. Mà bọn ngươi thì mới tí tuổi đầu đã yêu đương lăng nhăng quá.
Lão khoa tay một vòng quanh phòng và lập tức chuyển sang giọng chào hàng, nhanh đến mức Kăply tưởng như có một kẻ khác đang nấp trong người lão và điều đó không khỏi làm nó liên tưởng đến thầy Haifai:
– Như vậy chắc là chúng tôi không cần phải hướng dẫn quý vị về cách sử dụng đồ đạc trong phòng. – Lão quét mắt xuống mặt bàn. – Những con thú nhồi bông này, nếu tôi đoán không lầm thì có lẽ cũng không nhất thiết phải biến thành những người tình bội bạc của quý vị.
Lần này lão Seradion có vẻ tiến bộ hơn trước rất nhiều. Tiếng tằng hắng sốt ruột của Êmê vừa lọt vào tai, lão liền lật đật khom lưng, xởi lởi:
– Bây giờ tôi xin phép rút lui. Chào quý vị. Chúc quý vị những khoảnh khắc thư giãn thoải mái như trên thiên đường.
Lão Seradion vừa khuất sau cửa phòng, Êmê đã bật ngay dậy, chìa tay về phía Suku:
– Đưa áo tàng hình đây, Suku?
Giũ mạnh hai chiếc áo màu cánh gián trong tay, Êmê đưa mắt nhìn Nguyên:
– Anh với em đi nhé.
– Ừ.
Nguyên gật đầu mau mắn. Và chỉ một lát sau, cả hai đã biến mất trong mắt tụi bạn.
Êmê thì thào:
– Anh cầm tay em kẻo lạc.
Nguyên không nghĩ là Êmê cố tình tạo ra tình huống này nhưng nó vẫn cảm thấy bối rối khi nắm tay cô bạn gái.
Cả hai lần ra khỏi cửa, rón rén men theo lối đi nằm giữa hai dãy phòng, tai dỏng lên cố đoán xem ban nhạc của lão Seradion đang ở chỗ nào.
Chốc chốc hai đứa phải nín thở nép mình sát tường khi lão Seradion dẫn khách đi ngang, mà những lần như vậy thì rất nhiều. Cửa hiệu Thất tình nhìn từ bên ngoài không lớn lắm nhưng bên trong rộng mênh mông. Nguyên và Êmê kinh ngạc nhận thấy rất nhiều hành lang cắt nhau trên lối đi với vô số phòng liền nhau, gần như phòng nào cũng có người và chính những tiếng thét, những tiếng động lịch kịch, tiếng những bức vách bằng kiếng rơi vỡ loảng xoảng vọng ra từ bên trong đã khiến tụi nó mất rất nhiều thì giờ để xác định vị trí của ban nhạc.
Chưa kể, bằng cách nào đó, lão Seradion đã làm cho tiếng nhạc trong cửa hiệu vẳng ra từ mọi hướng và điều đó càng làm Nguyên và Êmê thêm lúng túng. Hai đứa cứ đi một quãng lại đứng lại, quay đầu nhìn dáo dác, hoàn toàn thất vọng khi không thể định hướng được thứ âm thanh đang chạy lòng vòng quanh tụi nó một cách quái đản.

Có một lúc Nguyên và Êmê cảm thấy tụi nó đang nhìn vào mắt nhau và mặc dù không ai trông thấy ai, đứa này vẫn có thể đọc được sự bối rối trong mắt đứa kia một cách không thể nhầm được. Đôi khi, dù không muốn Nguyên vẫn phải bóp chặt tay Êmê để trấn an cô bé khi những lời ca quái chiêu của ban nhạc đột ngột ré lên và dộng vô tai tụi nó thình thình như những nắm đấm.
– Làm sao đây, anh KBrăk? – Cuối cùng, không nhịn được, Êmê hoang mang hỏi.
Nguyên quét mắt dọc hành lang vắng, thấp giọng nói:
– Bình tĩnh đi, Êmê. Thế nào bọn mình cũng tìm thấy ban nhạc của lão.
Nguyên nói bừa, không hề tin vào điều mình nói, vì thiệt sự thì nó cũng chưa nghĩ ra cách nào.
Ngay lúc đó, lão Seradion lại đi ngang. Lần này lão đi một mình, sải bước rất nhanh, vừa đi vừa làu bàu:
– Tụi nó chơi thứ nhạc gì mà ỉu xìu vậy không biết. Thiệt tình!
Nguyên bấm khẽ những ngón tay lên tay Êmê, thì thầm:
– Bám theo lão!
Hóa ra ban nhạc của lão ở trong này! Nguyên mừng rỡ nhủ bụng khi lão chủ tiệm quanh quanh quẹo quẹo một hồi, rồi dừng lại trước một căn phòng trông tồi tàn như một nhà kho chứa đồ phế thải, cáu kỉnh xô cửa đánh “đùng”.
Chưa bước hẳn vào bên trong, lão đã thét ầm ầm:
– Tụi bay chơi kiểu gì nghe như nhạc đám ma vậy hả?
Tiếp theo là tiếng ngã đổ rầm rầm, có vẻ như lão Seradion vừa đá tung một chiếc ghế.
– Thằng Lôtô cà chớn này nè. Tao cho mày đi theo thằng Liti luôn.
Lão Seradion lại gầm lên. Nguyên và Êmê tái mét mặt khi liền theo đó là một tiếng “bụp” ngọt xớt vọng vào tai tụi nó.
– Lão lại giết người.
Nguyên nghiến răng nói và kéo tay Êmê hấp tấp bước vào.
Nhưng gần như ngay lập tức, hai đứa đứng lặng người luôn tại ngưỡng cửa, sững sờ, chới với.
Trước mặt tụi nó, lão Seradion đang đứng quay lưng lại. Đối diện với lão là một chiếc bàn thấp trên đó có tất cả là chín củ cải đang xếp thành hàng ngang. Các củ cải đứng trên mớ rễ của mình, bên trên là những cọng lá bị cắt cụt, giống như những mái tóc cắt theo kiểu đầu đinh. Nằm lăn lóc bên cạnh là một củ cải bị cắt làm đôi, có lẽ đó là thằng Lôtô vừa bị lão Seradion trừng trị.
Nguyên và Êmê đứng há hốc mồm một lúc lâu, mắt mở trừng trừng, mặt nghệt ra, dở cười dở mếu. Tụi nó hoàn toàn không ngờ ban nhạc của lão chủ tiệm chỉ là những củ cải. Phải nói lão Seradion rất khéo chọn: Những nhạc công của lão đều là những củ cải bị sâu đục lam nham, tiếng hát đang không ngừng phát ra từ những cái hốc đen ngòm đó. Và củ nào cũng có hai chiếc rễ to gần cuống lá, vươn ra như hai cánh tay, mỗi nhạc công củ cải chơi một thứ nhạc cụ tí hon và dĩ nhiên là hoàn toàn khác nhau. Bây giờ thì Nguyên mới hiểu tại sao lần nào nó cũng chỉ nghe một mình lão Seradion quát tháo, còn bọn nhạc công không hề lên tiếng. Chắc chắn những củ cải này được lão phù phép chỉ để hát những bài ca do lão sáng tác, ngoài ra chúng không có khả năng nói được một câu nào khác.
Nguyên cũng nhận thấy là lão Seradion chẳng bao giờ tỏ ra dễ ưa khi đứng trước các nhạc công của mình. Lúc này cái miệng móm của lão vẫn tiếp tục tuôn ra hàng tràng những lời mắng nhiếc:
– Tao đã phải tốn bao nhiêu công sức cho tụi bay. Vậy mà tụi bay hát hò còn thua tao hắt xì hơi.
Lão lại đá tung một chiếc ghế khác:
– Tụi bay liệu hồn đấy. Có ngày tao cho cả lũ vô nồi hết ráo. Hừm, tập cho tụi khoai tây chơi nhạc hổng chừng lại ăn khách hơn tụi bay nhiều!
Nhận ra không còn gì để xem nữa, Nguyên khẽ giật tay Êmê và cả hai nhón gót cẩn thận lui ra khỏi phòng.
– Kết quả thế nào? Anh chị có gặp bọn nhạc công của lão Seradion không? – KTub láu táu hỏi ngay khi Nguyên và Êmê đẩy cửa phòng và vội vã trút áo tàng hình ra khỏi người.
– Gặp. – Nguyên đáp cụt lủn, mặt xịu xuống.
– Thế bọn chúng có nói gì không? – KTub hỏi dồn. – Bọn chúng có tố cáo chuyện lão Seradion giết người không?
Nguyên nói như than:
– Lão Seradion chưa bao giờ giết người, KTub à.
Lần này tới lượt Kăply thộn mặt:
– Mày nói gì thế, KBrăk? Hôm qua chẳng phải tụi mình đã nghe…
– Ban nhạc của lão chỉ là những củ cải, anh KBrêt. – Êmê ngọ nguậy chiếc mũi hếch. – Mà cắt đôi một củ cải thì không thể gọi là giết người.
Trong khi Kăply, Păng Ting và KTub tròn xoe mắt thì Suku gật gù, giọng thản nhiên:
– Củ cải là loại rau của sự bất tử, nhiều người dùng nó để luyện thuốc trường sinh. Lão Seradion chắc chắn là bậc thầy về thuật luyện bùa.
Nó quay sang Êmê, chìa tay ra:
– Em chia buồn với chị, chị Êmê.

Êmê nắm tay thằng nhóc, ngơ ngác:
– Chia buồn chuyện gì hở em?
Suku chưa kịp đáp, KTub đã cười híc híc:
– Còn hỏi nữa! Kết quả của chuyến đột nhập ngày hôm nay đã quá rõ ràng: Lão Seradion sẽ không sập tiệm và mỗi khi đi ngang qua đây chị vẫn phải vắt giò lên cổ chạy dài dài.
Câu nói của KTub khiến cả bọn bật cười, trừ Êmê. Có vẻ như nó rất muốn chồm lại chỗ chiếc kệ sát vách để cầm lên cuốn 200 câu rủa thông dụng nếu ngay lúc đó Nguyên không hắng giọng:
– Tụi mình về đi! Trễ lắm rồi!
* * *
Kăply nhìn những chiếc bóng đổ dài trên đường, mặt lộ vẻ thắc thỏm:
– Bữa nay bọn mình chắc te tua với dì Êmô và bố KTul rồi.
– Không sao đâu, anh KBrêt. – Êmê lúc lắc mái tóc vàng. – Buriam đã bị bắt, em nghĩ mẹ em và cậu KTul không quá lo lắng cho chúng ta đâu.
– Chưa chắc. – KTub gừ gừ trong cổ họng như một chú sói con. – Tờ Tin nhanh N, S & D đã đầu độc mọi người. Mà ba em thì như các anh chị biết đó, là một tín đồ mù quáng của Ama Đliê.
Câu nói của KTub như chiếc dùi nhọn thúc vô lưng bọn trẻ. Tụi nó đi như chạy, trong đầu không nghĩ đến điều gì khác hơn là mong sao cả bọn kịp về đến nhà trước khi thằng Đam Pao và con Chơleng dẹp bàn.
Nhưng khi tụi nó về gần đến lâu đài KRahlan thì Păng Ting đột ngột ré lên:
– Nhìn kìa!
Cả bọn ngoảnh nhìn Păng Ting, thấy nó đang ngước mặt lên trời, tay huơ loạn xạ.
Năm cái đầu lập tức ngẩng lên, và khi nhác thấy chiếc thảm bay phóng vèo vèo trên đầu, Suku mừng rỡ reo lên:
– Chắc chú Mustafa đi tìm em đó.
Nhưng nụ cười vừa vẽ ra trên môi Suku lập tức cứng như gỗ khi nó kịp nhận ra tấm thảm không bay một mình. Có ba chiếc chổi bay đang đuổi theo tấm thảm và căn cứ vào việc gã Mustafa đang lao vun vút có thể thấy là gã đang bị rượt trối chết.
– Làm sao giờ? – Suku bồn chồn nói, chân nhảy tưng tưng như đang đứng trên miệng núi lửa sắp phun.
Bọn trẻ bất lực đưa mắt ngó nhau rồi lại ngoảnh lên trời, rõ ràng là không đứa nào biết phải làm sao. Gương mặt Suku càng lúc càng xệ xuống, thông thái như nó mà lúc này cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp nào để giúp đỡ gã tài xế.
– Ai rượt theo chú Mustafa vậy há? – Păng Ting hồi hộp hỏi, bụng giật thon thót.
Kăply bắt hai tay lên miệng làm loa, kêu lớn:
– Chú Mustafa! Tụi tôi ở đây nè!
Kăply kêu đến lần thứ ba thì gã tài xế nghe thấy. Gã chồm đầu ra khỏi tấm thảm, dòm xuống dưới.
Nhìn thấy bọn Kăply, mặt Mustafa rạng ra. Không giảm tốc độ, gã cho tấm thảm đánh một vòng rộng sang bên phải rồi chúi xuống. Bọn trẻ sửng sốt khi thấy tấm thảm của gã bay nghiêng, gần như thẳng góc với mặt đất.
Nhưng Mustafa là một tay lái thảm kỳ tài. Hai tay bám chặt mép thảm, gã tiếp tục cho tấm thảm lao xuống hết tốc lực.
Ba cây chổi phía sau hơi khựng lại một thoáng rồi vội vã lao theo một cách điên cuồng. Người chạy kẻ đuổi trong nháy mắt đã phóng gần đến chỗ bọn trẻ.
Khi nhìn rõ những kẻ cỡi chổi, cả đống cái miệng khiếp đảm la lên:
– Hắc tinh tinh!
Nguyên lóng ngóng đập tay lên vai Păng Ting:
– Em nói gì với bọn họ đi chớ. Hai bên là chỗ quen biết mà.
– Không ăn thua gì đâu, anh KBrăk. – Păng Ting méo xệch miệng. – Xưa nay bọn Tam phù thủy chỉ nghe theo người nào thuê chúng thôi.
KTub vung tay rối rít, mặt xanh dờn:
– Chạy về nhà ngay! Ba em và dì Êmô sẽ chặn tay Hắc tinh tinh.
Lời KTub lập tức trở thành một mệnh lệnh. Cả đám ba chân bốn cẳng phóng như giông về phía lâu đài KRahlan. Ở phía sau, cao cao trên đầu, tấm thảm của Mustafa vẫn cuống quít bám theo.
Khi tông đánh rầm vô cánh cổng rào và nhào lăn vào bên trong, không đứa nào trong bọn nghĩ tới tình huống xấu nhất mà tụi nó có thể rơi vào: ông KTul và bà Êmô đồng loạt vắng nhà.
Vì vậy khi thằng Đam Pao trố mắt lên nhìn cả bọn đang lăn lông lốc trên cỏ, rụt cổ nói:
– Sao giờ này mấy anh chị mới về? Cậu và dì đi tìm mấy anh chị nãy giờ rồi.
Bọn Kăply cảm thấy như có ai rứt trái tim tụi nó ra khỏi lồng ngực và liệng đi đâu mất.
– Làm sao giờ? – Êmê lồm cồm bò dậy, run run lặp lại đúng cái câu Suku vừa hỏi cách đó ít phút.
Kăply nói như khóc:
– Còn làm gì được nữa! Tất cả bọn mình hợp sức lại cũng đâu có đối phó nổi với Hắc tinh tinh.
Suku như không nghe thấy những tiếng xôn xao bên cạnh. Nó ngước đôi mắt sáng nhìn lên vòm lá trên đầu, chăm chú một thoáng rồi reo khẽ:
– Có cách rồi.
Trước ánh mắt hoang mang của tụi bạn, nó lặng lẽ cúi nhặt một hòn đá nhọn dưới chân, vội vã cắm vào trụ cổng rồi bước lui ra sau, lầm rầm niệm chú.
– Vô ích thôi, Suku! – KTub “xì” một tiếng như lốp xe bị thủng, giọng thất vọng. – Tao không nghĩ là bùa ếm của một “đại phù thủy” như mày cản bước được Hắc tinh tinh đâu. Tốt nhất…

“Rầm” một tiếng, tấm thảm của Mustafa lao thẳng xuống chỗ bọn trẻ đang đứng, không những không cho KTub nói tiếp câu nói dang dở mà còn húc nó, lẫn Nguyên và Êmê ngã lăn ra đất. Gã Mustafa còn tệ hại hơn: tấm thảm văng tuốt vô nhà bếp, còn gã bị bắn tung lên cao và căn cứ vào tiếng rên rỉ của gã vọng xuống từ trên đầu, bọn trẻ đoán là gã bị mắc kẹt đâu đó giữa mớ cành nhánh trong vườn.
– Bình tĩnh mà leo xuống, chú Mustafa. – Suku cao giọng nói, đầu vẫn không quay lại. – Con trai của chú đã được chữa khỏi bệnh rồi.
Không riêng Suku, mà lúc đó chẳng đứa nào có đủ thì giờ để nhìn xem gã tài xế leo xuống bằng cách nào. Ở bên ngoài, cách cổng rào chừng mười mét, Tam phù thủy Hắc tinh tinh đã đáp xuống đất, đứng lù lù trong chiếc áo thụng đen như ba thân cây bị sét đánh, câm nín nhìn vào lâu đài KRahlan, sáu con mắt chiếu ra những luồng sáng xanh lè như lân tinh.
– Bọn họ có dám… xông vào đây không, Păng Ting? – Êmê lắp bắp hỏi, mắt dán chặt vào những con hắc xà đang ngoe nguẩy trên tay Hắc tinh tinh, cô nàng sợ đến mức quên cả sự ê ẩm sau cú ngã vừa rồi.
– Em nghĩ sớm muộn gì họ cũng sẽ xông vào, chị Êmê à. – Păng Ting lo lắng đáp. – Theo như em biết, xưa nay Tam phù thủy không bao giờ bỏ cuộc nửa chừng.
Nguyên cắn môi:
– Hổng lẽ bọn Hắc tinh tinh dám xâm phạm lâu đài KRahlan?
Păng Ting tặc lưỡi:
– Nếu vợ chồng KRahlan. – Kaming còn sống thì có thể bọn họ không dám. Nhưng bây giờ thì…
Păng Ting bỏ lửng câu nói và thay vào đó bằng một tiếng thở dài ảm đạm.
Êmê gượng nhìn quanh một vòng rồi cất giọng yếu ớt, nghe rất giống một chiếc xe sắp cạn xăng:
– Nếu mẹ em và cậu KTul không về kịp, chắc chúng ta phải ráng chống chọi quá, anh KBrăk à.
Thái độ của hai cô bạn gái tự nhiên làm Kăply thấy khó chịu hết sức, nhất là cái giọng giống như trăn trối của Êmê. Cô nàng kêu gọi chiến đấu mà nghe như tuyên bố đầu hàng.
– Đánh thì đánh chứ sợ gì! – Nó vung tay, rít khẽ qua kẽ răng. – Tụi anh dù sao cũng học được bảy, tám câu Thần chú chiến đấu rồi chứ bộ. Hổng lẽ bó tay chịu trói.
– Bọn Hắc tinh tinh không dám xông vào đâu. – Tiếng Suku nhẹ nhàng cất lên khiến cả bọn quay phắt lại dòm nó.
Không buồn để ý đến những ánh mắt đang ghim vào mình, Suku thản nhiên chỉ tay vào trụ cổng:
– Chính cái này sẽ khiến bọn họ bỏ chạy.
Bọn trẻ khi nãy đã nhìn thấy Suku cắm một hòn đá vào trụ cổng, dù không biết thằng oắt giở trò gì nhưng không đứa nào tin cái thứ bùa ếm vớ vẩn đó có thể khiến những sát thủ khét tiếng như Hắc tinh tinh phải sợ hãi.
Bụng bán tín bán nghi, cả bọn nhìn trân trân vào trụ cổng, hòn đá Suku vừa cắm nằm ở mé ngoài nên rốt cuộc không ai đoán ra cái hòn đá lôm côm đó có gì đặc biệt.
Kăply khẽ liếc mắt ra bên ngoài, nhè nhẹ thở ra khi thấy ba cái dáng cao lêu nghêu của Hắc tinh tinh vẫn đứng im lìm, bất động, sáu luồng sáng bắn ra từ hốc mắt cắm chặt vào trụ cổng Suku vừa phù phép như bị thôi miên. Hổng lẽ bọn họ ngán bùa ếm của thằng oắt Suku thiệt? Kăply ngạc nhiên nghĩ và cố mở mắt thật to.
– Chắc chắn Tam phù thủy Hắc tinh tinh nghĩ là chúng ta đã chết, – Suku trầm giọng – do đó điều quan trọng nhất lúc này là chúng ta không được gây ra bất cứ một tiếng động nào, nếu không sẽ hỏng bét.
Mặc dù không biết tại sao phải đóng vai những xác chết nhưng nghe Suku dặn dò bằng giọng nghiêm trọng, bọn trẻ cố bắt mình thở thật nhẹ và mọi tiếng thì thầm lập tức im bặt. Gã Mustafa còn cẩn thận hơn, gã đưa tay lên bụm miệng như thể nếu không làm vậy gã sẽ ợ ra một phát đại bác.
Ở bên kia hàng rào, có vẻ như Tam phù thủy Hắc tinh tinh đang trải qua những giây phút khó khăn nhất trong đời mình. Bọn họ hết nhìn chằm chằm vào trụ cổng lại đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng hòn đá của Suku đang khiến cả ba hoang mang tột độ. Và cái cách họ không quyết định được nên xông vào lâu đài KRahlan hay nên rút lui cho thấy một cách sống động sự phân vân ghê gớm trong lòng họ.
Trong khi bọn Kăply đang thắc mắc hổng biết Suku giở trò quái chiêu gì thì gã phù thủy đứng bên trái thình lình mở miệng:
– Bọn ta tính sao đây?
Gã đứng bên phải khò khè:
– Các ngươi có chắc đó là cấm lệnh của Balibia không?
Gã bên trái bực bội cất cao giọng, nghe rin rít như hai hòn đá cọ vào nhau:
– Theo ta biết thì cho đến lúc này kẻ dám giả mạo cấm lệnh của Balibia còn chưa ra đời đâu.
– Nhưng gần mười năm nay, tả hộ pháp của Bastu không hề xuất hiện…
– Hừm, mười năm không xuất hiện không có nghĩa là sẽ tiếp tục không xuất hiện vào năm thứ mười một.
– Vậy là bọn ta quay về à? – Gã bên phải đưa tay sờ chiếc mũi bự chảng nằm lệch về một bên, đáp trả bằng giọng càu nhàu. – Nếu ta nhớ không lầm thì Hắc tinh tinh hình như chưa bao giờ rút lui khi chưa hoàn thành…
– Nhưng quy tắc của bọn ta là không bao giờ đối địch với phe Hắc Ám. Hơn nữa, bữa nay có thể coi như chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. – Gã phù thủy đứng giữa bây giờ mới lên tiếng, giọng gã nghe âm u ma quái gấp mấy lần hai tên đồng bọn, vừa ngắt lời gã vừa vung cây chổi trỏ vào chỗ bọn Kăply đang nấp. – Mục đích của bọn ta là truy sát tên nhập cư Mustafa, nhưng bây giờ có lẽ hắn đã chết ngắc rồi.
Gã phù thủy bên trái gật gù chiếc mũ trùm:
– Không những gã Mustafa mà những ai có mặt trong lâu đài KRahlan chắc cũng banh ta lông hết ráo rồi. Khi sai Balibia đến đây, rõ ràng Bastu muốn diệt cỏ tận gốc mà.
Tam phù thủy Hắc tinh tinh nói qua nói lại thêm một lúc rồi trước ánh mắt hồi hộp của bọn Kăply, cả ba thình lình kẹp chổi vào chân, đồng loạt phóng đi, nháy mắt đã mất hút.
– Mày hay thật đó, Suku! – KTub reo lên khi biết chắc bọn Hắc tinh tinh đã ở xa lắc xa lơ.
Nguyên mỉm cười nhìn Suku:
– Kiến thức của bọn Hắc tinh tinh thiệt là hạn hẹp. Kẻ dám giả mạo cấm lệnh của Balibia đã ra đời cách đây mười hai năm mà bọn chúng chẳng hay biết gì hết.
Bọn trẻ vừa cười đùa vừa đổ xô ra trước cổng rào. Quả nhiên trên trụ cổng đang đỏ rực một bàn tay máu, mặc dù biết đó là sản phẩm của Suku nhưng nhát gan như Kăply ngó một hồi đã muốn nổi da gà.
– Thực ra biến một hòn đá thành bàn tay máu chẳng có gì là khó…
Suku đang cố làm ra vẻ khiêm tốn nhưng thằng KTub láu lỉnh đã nhảy tót vô họng nó:
– Biết rồi! Ý mày muốn nói khó là ở chỗ làm sao kịp nghĩ ra diệu kế này chứ gì. Và muốn vậy phải có một cái đầu siêu thông minh, phải không?
– Và một trái tim siêu dũng cảm nữa, vì chỉ có kẻ nào không coi mạng sống của mình vào đâu mới làm cái chuyện xưa nay không ai dám làm là giả mạo cấm lệnh của Balibia.
Một giọng nói lành lạnh vang lên từ phía sau khiến bọn Kăply giật mình quay phắt lại. Và khi nhác thấy ở góc vườn không biết từ lúc nào mọc lên một người mặc áo thụng đen, bên ngoài khoác chiếc áo choàng ngắn dệt bằng tóc, và trên cổ lủng lẳng xâu chuỗi kết bằng vô số những chiếc răng, cả bọn lập tức muốn xỉu lăn ra đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.