Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 9
Chương 6
Achye và Echya
Thám tử Eakar xuất hiện ngay vào lúc bất ngờ nhất.
Ông đẩy cửa phòng y tế bằng tay trái, tay phải vung vẩy cây gậy phép mới tinh như hôm qua vẫn còn nằm trong lò sản xuất. Thấp thoáng sau lưng ông là ba phù thủy đeo huy hiệu Cục an ninh trước ngực áo.
Thám tử Eakar liếc quanh một vòng rồi chĩa cây gậy ra phía trước, đầu gậy đi qua đi lại giữa pháp sư Lăk và cô Kemli Trinh một cách nóng nảy, dõng dạc hô:
– Hai người đã bị bắt.
Bọn Kăply chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã nghe thầy Haifai khịt mũi một cái:
– Thằng cha này càng ngày càng lếu láo!
– Tôi á? – Pháp sư Lăk sửng sốt nhìn Eakar.
Nhà thám tử lạnh lùng:
– Chính ông. Ông Lăk.
Cặp mắt pháp sư Lăk tròn xoe:
– Tôi có tội gì kia chứ?
Thám tử Eakar hừ giọng:
– Mười năm trước, Cục an ninh đã nghi ngờ có một số thủ hạ cao cấp của trùm Bastu hoạt động bí mật trong trường Đămri…
Thầy NTrang Long ngắt lời:
– Buriam đã bị bắt rồi, ông Eakar.
– Buriam chỉ là một con tép, thưa ngài. – Thám tử Eakar quét chòm râu dê về phía chiếc ghế thầy NTrang Long đang ngồi. – Bọn này cấp bậc còn cao hơn đám sứ giả…
Pháp sư KBuđăng cau mày:
– Hổng lẽ ông muốn nói đến các hộ pháp của Bastu?
– Tôi không phủ nhận điều đó. – Eakar ưỡn ngực ra phía trước, cảm thấy cần thiết phải làm như thế để lời khẳng định thêm hùng hồn. – Chính là tôi muốn nói đến tả hộ pháp Balibia và hữu hộ pháp Balikem.
– Hoang đường! – Thầy Haifai lại bực bội khìn khịt chiếc mũi gẫy. – Ta tưởng hai tên đó đã chết ngủm từ mười ba năm nay rồi chớ.
Kăply tự dưng ngứa miệng:
– Balibia vẫn còn sống nhăn, thưa thầy.
Thầy Haifai trừng mắt nhìn Kăply một cái nhưng chưa kịp nói gì đã phải chúi mắt vào quả cầu. Vì ngay lúc đó cô Kemli Trinh bất thần hét lên:
– Ông điên rồi, ông Eakar!
Eakar tỉnh queo:
– Ở trên đời có những loại bí mật đôi khi chỉ có người điên mới khám phá nổi, cô Balikem.
– Cái gì? – Cô Kemli Trinh giật bắn. – Ông gọi tôi là Balikem á?
Nhà thám tử gật gù:
– Tôi nghĩ là tôi vừa gọi như vậy.
Thầy NTrang Long từ tốn:
– Lần này thì tới lượt tôi nghĩ là ông điên, ông Eakar.
Eakar nheo mắt nhìn thầy hiệu trưởng:
– Nếu Bamuri là sự sắp xếp lộn xộn của cái tên Buriam thì Kemli cũng có thể là sự đảo ngược của cái tên Balikem lắm, thưa ngài.
– Sự suy diễn của ông, tôi xin nói thẳng là một sự bắt chước rất máy móc vì vậy mà rất ngớ ngẩn, ông Eakar à. – Thầy NTrang Long chậm rãi. – Không phải hễ cứ đảo ngược một cái tên là người lương thiện sẽ lập tức hóa thành kẻ tội phạm.
Giọng điệu châm biếm của thầy NTrang Long làm thám tử Eakar giận run. Mặt tím lại, ông nói như rít qua kẽ răng:
– Tôi e rằng ngài hơi quá lời rồi đó, ngài hiệu trưởng. Những điều tôi nói không hoàn toàn là suy diễn như ngài tưởng đâu.
– Thế mà tôi cứ tưởng là ông đang suy diễn đó chớ. – Thầy NTrang Long chép miệng và có vẻ như thầy cố giấu một nụ cười đằng sau chòm râu rậm.
Eakar hừ mũi:
– Nếu tôi nhớ không lầm thì mười năm trước, hiệu trưởng trường Đămri đâu phải là ngài.
– Cái này thì ông nói đúng chóc rồi, ông Eakar.
Đôi mắt Eakar chiếu ra những tia sáng long lanh:
– Nếu vậy thì ngài đâu có biết trong trường Đămri lúc đó có hai nhân vật hoạt động dưới mật danh Achye và Echya.
– Vụ đó thì tôi có nghe nói.
– Ngài chỉ nghe nói thôi. – Eakar nhún vai, giọng đắc thắng. – Còn tôi là người cầm trong tay những bức mật thư của bọn họ.
Thám tử Eakar kẹp cây gậy vào nách và ngửa tay ra:
– Đưa đây!
Phù thủy Cục an ninh đứng bên phải bước tới một bước và rút từ trong túi áo một xấp giấy, cẩn thận đặt vào tay nhà thám tử.
Eakar huơ qua huơ lại mấy tờ giấy trên tay:
– Ngài muốn đọc nó không, ngài hiệu trưởng?
– Không cần đâu. – Thầy NTrang Long điềm tĩnh. – Tôi nghĩ không có gì là bất tiện nếu ông đọc lên cho mọi người cùng nghe.
– Tối nay. Ở khu rừng phía Bắc. – Thám tử Eakar lấy giọng ngân nga, Kăply có cảm tưởng ông đang hát lên bức mật thư chứ không phải là đọc nó. – Tuyệt đối thận trọng. Đừng để ai nhìn thấy. ACHYE.
– Hết rồi à? – Thầy NTrang Long hỏi, khi thấy Eakar ngừng lại.
– Còn đây nữa!
Thám tử Eakar nói và mở ra một tờ giấy khác:
– Chúng ta nấn ná đã quá lâu. Như thế chẳng có lợi chút nào. Có lẽ đã đến lúc cần có một quyết định dứt khoát. ECHYA.
– Chỉ có thế thôi ư? – Thầy NTrang Long lại hỏi, giọng hờ hững.
– Còn nữa. – Thám tử Eakar vểnh chòm râu dê ra phía trước. – Nhưng tôi nghĩ chỉ cần chừng đó là đủ kết luận rồi.
– Kết luận gì cơ?
Thầy NTrang Long hỏi lại bằng giọng rất chi là ngơ ngác, như thể từ nãy đến giờ thầy hổng nghe thấy nhà thám tử nói gì hết.
– Tôi cho rằng vẻ ngây thơ hoàn toàn không hợp với ngài, ngài hiệu trưởng. – Eakar nhăn mặt. – Mười năm trước, khi bắt được những bức mật thư này, Cục an ninh đã nghi ngờ Echya là mật danh của cô Kemli Trinh.
Eakar bắn tia nhìn sang phía cô Kemli Trinh lúc này đang ôm chặt cứng thằng Mom vào lòng như để sưởi cho quần áo của thằng nhóc mau khô:
– Lúc đó chúng tôi đã tra hỏi cô Kemli Trinh về chuyện này nhưng cô một mực phủ nhận. Cô cũng dứt khoát không chịu tiết lộ Achye là ai.
Thám tử Eakar lia mắt sang phía pháp sư Lăk, nhếch môi một cách đắc ý:
– Nhưng căn cứ vào những gì xảy ra trong phòng y tế ngày hôm nay, chúng tôi có thể xác định Achye không là ai khác ngoài pháp sư Lăk.
Pháp sư KBuđăng vọt miệng:
– Hổng lẽ ngài thám tử chưa bao giờ trông thấy Balibia và Balikem? Tôi không hiểu ngài lấy ở đâu ra ý nghĩ cô Kemli Trinh và pháp sư Lăk là tả hữu hộ pháp của Bastu.
Eakar rung chòm râu thay cho cái khoát tay:
– Ông KBuđăng, thay hình đổi dạng chẳng là cái đinh gì với những phù thủy giỏi thuật biến. Với Balibia và Balikem, chuyện đó càng dễ như trở bàn tay.
Thầy NTrang Long có vẻ đã bắt đầu nổi quạu:
– Tôi thấy chẳng có biến hóa gì ở trong chuyện này hết, ông Eakar. Balikem là Balikem, còn Kemli là Kemli. Còn cái vụ mật thư gì gì đó chỉ là chuyện vớ vẩn.
Đôi mắt Eakar quắc lên:
– Nhưng nếu tôi nói cho ngài biết một năm sau ngày những bức mật thư xuất hiện, pháp sư Lăk đã bí mật gặp gỡ Buriăk ít nhất là ba lần thì ngài có cho đó là chuyện vớ vẩn không?
– Cũng vớ vẩn tuốt! – Thầy NTrang Long gật đầu một cách rất chi là thoải mái.
Thám tử Eakar há hốc miệng ra, một dấu hiệu không thể lầm rằng nếu ông không định ngáp thì câu trả lời ngang phè của thầy NTrang Long đã khiến ông sửng sốt đến mức dù muốn cũng không thể ngậm chặt miệng lại.
Mãi một lúc, nhà thám tử mới trấn tĩnh được và ông làm chuyện đó phải nói là rất vất vả, thậm chí ông phải gõ cây gậy phép vào lòng bàn tay để yên chí rằng ông đã cử động bình thường.
– Ngài NTrang Long à. – Eakar thở phì phì. – Bây giờ thì tôi mới hiểu tại sao tờ Tin nhanh N, S & D luôn luôn tấn công ngài.
– Ông cũng có thể tấn công tôi nếu ông muốn, ông Eakar. – Thầy NTrang Long nhẹ nhàng ngắt lời. – Nhưng dù ông có tấn công tôi suốt cả đời thì cô Kemli Trinh cũng không thể là Balikem và ông Lăk cũng không thể nào trở thành Balibia được.
Tới phiên Eakar nổi cáu:
– Thế ngài cho rằng Achye và Echya là ai trong cái trường rắc rối của ngài kia chớ?
– Ông Eakar. – Cô Kemli Trinh đột ngột lên tiếng. – Hai cái tên đó chính là mật danh của tôi và pháp sư Lăk.
Cứ như thể vừa có một cú sét giáng xuống giữa phòng y tế. Trừ thầy NTrang Long ra, tất cả đều muốn bắn tung lên khỏi chỗ. Năm chòm râu của pháp sư KBuđăng bay phần phật mặc dù trong phòng không có lấy một chút gió. Gương mặt Steng nghệt ra, đôi môi như lệch qua một bên. Thằng Mom rúm người trong lòng mẹ, mặc dù có thể thấy là nó không hiểu điều gì đang xảy ra.
Trong khi ba phù thủy Cục an ninh hấp tấp thọc tay vào túi áo chùng thì thám tử Eakar ré lên, giọng hoan hỉ như vừa lập được một kỳ công:
– Thấy chưa, ngài NTrang Long!
Xoáy mắt vào mặt cô Kemli Trinh, nhà thám tử hớn hở:
– Tôi hoan nghênh sự thành khẩn của cô, cô Balikem. Mặc dù sự thú nhận của cô nói thiệt là quá muộn màng, nhưng dẫu sao cũng tốt hơn là cô cứ khăng khăng phủ nhận như hồi mười năm về trước.
Eakar càng nói càng cao hứng:
– Tôi đã biết trước mà. Kinh nghiệm trong nghề lâu năm cho tôi biết Buriam không thể nào hoạt động đơn độc. Hắn không phải là người duy nhất của phe Hắc Ám mai phục trong trường Đămri, càng không phải là người có chức vụ cao nhất trong bọn…
– Thế còn vụ Bolobala? – Pháp sư KBuđăng ngắt lời. – Nói như ông chẳng lẽ cô Kemli Trinh không phải là nạn nhân của thuật Quỷ mộng?
– Ông thật quá ngờ nghệch, ông KBuđăng. – Nhà thám tử cười khảy. – Đó chỉ là một trò bịp nhằm che mắt thiên hạ. Làm sao mà sứ giả Buriam có thể thao túng được hộ pháp Balikem kia chớ!
– Tôi tưởng ông ba hoa như vậy đã quá đủ rồi, ông Eakar. – Cô Kemli Trinh nhìn nhà thám tử bằng ánh mắt giận dữ. – Vừa rồi, tôi chỉ nhận tôi là Echya. Tôi chưa bao giờ là Balikem. Nếu quả thực tôi là Balikem và pháp sư Lăk là Balibia, giờ này ông chẳng còn sống trên đời để mà khoác lác đâu.
– Chính xác là vậy đó, mấy trò. – Thầy Haifai gục gặc cái trán dồ, khoái trá bình phẩm. – Nếu tả hữu hộ pháp của Bastu mà có mặt ở đây thì thằng cha Eakar đừng hòng múa mép lâu như thế.
Trong phòng y tế, thám tử Eakar như bị rắn cắn. Ông cuống quít bước lui một bước, cây gậy phép chĩa ra phía trước:
– Cô định làm gì?
– Ông bình tĩnh đi, ông Eakar. – Cô Kemli Trinh nhìn nhà thám tử như nhìn một que kem bị chảy. – Tôi chẳng định làm gì hết. Đơn giản vì tôi không phải là hữu hộ pháp phe Hắc Ám.
Thám tử Eakar rõ ràng là không biết nên chọn một vẻ mặt như thế nào cho phù hợp với tâm trạng của mình trong lúc này nên trông ông thoạt xanh thoạt đỏ như một tấm bảng quảng cáo điện tử. Vẫn chọc cây gậy về phía cô Kemli Trinh, ông cố giữ cho giọng nói của mình đừng biến đổi:
– Cô nghĩ những lời dọa dẫm của cô sẽ làm tôi thay đổi ý kiến sao?
Ông nhúc nhích đầu gậy:
– Hừm, nếu cô và pháp sư Lăk không phải là tả hữu hộ pháp của Bastu thì cô giải thích như thế nào về các mật danh Echya và Achye, cũng như về các bức mật thư mà chúng tôi bắt được…
– Đúng là một gã khùng! – Tiếng nói của thầy Akô Nô bất thần vang lên từ ngoài cửa khiến mọi cái đầu trong phòng đều ngoảnh nhìn.
– Hỗn láo! Ai cho nhóc ngươi vô đây?
Ông gầm lên, chòm râu vểnh ra phía cửa thay cho ngón tay:
– Ra ngoài ngay!
Thầy Akô Nô nhăn răng cười:
– Ông Eakar, ông không những khùng khùng mà còn kém hiểu biết nữa! Tệ hại thiệt tình!
Mặt sưng lên, nhà thám tử quay sang thầy NTrang Long, giận đến mức nói không ra hơi:
– Hổng lẽ trường Đămri hỗn loạn đến mức để cho học sinh…
– Thám tử Eakar. – Sợ nhà thám tử thình lình phát nổ, thầy NTrang Long lật đật đứng lên khỏi ghế, tươi cười chỉ tay vào thầy Akô Nô. – Xin trân trọng giới thiệu với ông, đây là ngài Akô Nô, giáo sư mới của trường Đămri.
– Cái gì? – Eakar ngoảnh nhìn thầy Akô Nô, rồi quay sang thầy NTrang Long, rồi lại nhìn thầy Akô Nô, mặt ngẩn ra. – Ngài không nói đùa đấy chứ, ngài hiệu trưởng?
– Tuy tôi rất thích nói đùa nhưng trong trường hợp này thì tôi không muốn đùa chút nào.
– Đừng nhìn ta như thế, ông Eakar. – Thầy Akô Nô toét miệng ra cười, mắt nheo nheo láu lỉnh. – Tuổi của ta không ít hơn tuổi ông cố của ông đâu. Nói thiệt thì Eakưr, ba của ông, đối với ta vẫn còn thuộc hàng cháu chắt.
Có thể thấy rõ vẻ ngơ ngác trên mặt nhà thám tử. Có lẽ ông chưa từng thấy một thằng nhóc mười tuổi nào ăn nói lớn lối đến thế. Nếu không có lời giới thiệu của thầy NTrang Long, chắc chắn ông tin rằng mình đang bị bỡn cợt.
– Ông đã lập gia đình chưa vậy, ông Eakar? – Thầy Akô Nô đột nhiên hỏi một câu chẳng ăn nhập gì đến câu chuyện trước mắt.
– Chưa. – Eakar máy móc đáp, đầu vẫn kêu ong ong.
– Thế ông đã từng yêu ai chưa?
– Yêu ư? – Như người mộng du, Eakar mấp máy môi. – Tôi không nhớ nữa. Hình như là chưa.
– Thế thì đúng rồi. – Thầy Akô Nô vỗ tay bôm bốp, một hành động chỉ có ở trẻ con. – Ông từng này tuổi mà chưa từng yêu ai nên khùng khùng là phải.
Thầy huơ tay, hào hứng:
– Ông nên tập yêu một ai đó, ông Eakar, cho dù có thể người ta không thèm để ông vào mắt.
Khung cảnh trong phòng y tế lúc này trông khôi hài hết sức. Một thằng nhóc mười tuổi đang say sưa rao giảng về tình yêu cho một lão già thì đúng là kỳ cục.
Bọn Kăply không hẹn mà cùng đưa mắt ngó nhau, nếu không có thầy Haifai ở đó chắc tụi nó đã phá ra cười. Nguyên khẽ liếc Êmê, giật thót khi thấy cô nàng đang nhìn mình đầy ngụ ý.
So với bọn Kăply, Steng bất lịch sự hơn nhiều. Nó ngoác miệng cười khành khạch, bắt gặp cái trừng mắt của pháp sư Lăk, nó hoảng hồn ngậm miệng nhưng không nhịn được lại phì ra cười lớn hơn.
Thám tử Eakar như bừng tỉnh. Ông hít vô một hơi:
– Ông Akô Nô à. Tôi thấy cái đề tài nhảm nhí đó chẳng dính dáng gì đến chuyện cô Kemli Trinh và pháp sư Lăk…
– Sao lại không dính dáng? – Thầy Akô Nô hừ mũi. – Chỉ có tâm hồn khô héo của ông mới cho rằng không dính dáng thôi. Ngoài chuyện suốt ngày ngồi trên mái nhà, ông còn biết cái quái gì nữa đâu.
Thầy càng nói càng cao giọng, câu cuối cùng gần như quát vào mặt nhà thám tử:
– Thế ông có biết các mật danh Achye và Echya ý nghĩa là gì không?
– Ý nghĩa là gì ư? – Nghe thầy Akô Nô tuôn một tràng, đầu óc Eakar bất giác đâm ra hồ đồ. Ông nhìn lên trần nhà, tay bâng quơ vuốt chòm râu dê. – Gì nhỉ? Đã là mật danh thì ý nghĩa cái con khỉ gì chứ.
– Đồ ngốc! – Thầy Akô Nô bĩu môi. – Achye và Echya là dạng viết tắt của Anh chỉ yêu em và Em chỉ yêu anh. Hừm, cả đời chú mày có bao giờ xài đến những thứ này đâu mà biết.
Đối với Eakar, lời giải thích của thầy Akô Nô có tác dụng ngang một nhát búa, nếu căn cứ vào cái cách ông lảo đảo và đưa hai tay ôm lấy đầu. Nhà thám tử hoang mang đến mức không biết phải làm gì với chiếc gậy trên tay. Xấp mật thư thì ông đã nhét vào túi áo nhưng cây gậy thì ông hết hạ xuống lại nhấc lên, kẹp vào nách rồi như thấy không ổn lại lấy ra, gõ gõ vào cẳng chân, cuối cùng trở ngược mũi gậy gãi gãi vào chỗ ngứa tưởng tượng nào đó trên cổ và bần thần nhìn sang chỗ pháp sư Lăk và cô Kemli Trinh, lắp bắp bằng giọng vô cùng thiểu não:
– Thế sao mười năm trước cô không…
– Chuyện tình cảm không phải là thứ có thể bạ đâu nói đấy hoặc lúc nào cũng nói huỵch toẹt ra được, ông Eakar. – Cô Kemli Trinh chưa kịp đáp, thầy Akô Nô đã vung cả hai tay, hùng hồn thuyết giảng. – Cần phải có thời cơ. Tóm lại, chú mày đừng hỏi nữa, kẻo có bao nhiêu cái dốt lại lòi ra hết. Tốt nhất chú mày nên ôm tập đi theo ta để học thêm về chuyện này…
Đã hơi quen mắt nên bọn Kăply thấy cái cảnh thầy Akô Nô nói năng vung vít bớt buồn cười đi một chút, nhưng đến câu cuối cùng thì tụi nó không thể nào không gập bụng lại mà cười.
Cả đám cười sặc cười sụa, cười như có ai cù, đến khi ngẩng lên thì quả cầu polygo đã không còn ở chỗ cũ.
Nguyên dõi theo thầy Haifai đang bê quả cầu đặt lên đầu tủ, quét vội mắt sang bức vách kế bên nhưng không nhìn thấy cái báo động kế đâu, đoán là thầy NTrang Long cất đi rồi.
– KBrăk và KBrêt! Hai trò đã thỏa mãn rồi chứ hả? – Thầy Haifai quay lại phía bọn trẻ, dáng điệu lừ lừ ngó phát ngán.
– Dạ. – Nguyên lí nhí trả lời, ngạc nhiên thấy thầy chỉ hỏi hai đứa nó trong khi có cả đống đứa trong phòng.
Như biết thừa Nguyên đang nghĩ gì, thầy Haifai “hừm” một tiếng trong cổ họng và nói tiếp, giọng vẫn lạnh tanh:
– Nếu ở trường Đămri không còn chuyện gì khiến hai trò phải động tính hiếu kỳ nữa thì tốt nhất là hai trò nên lập tức làm ngay cái chuyện mà lẽ ra hai trò phải làm từ lâu.
Đôi mắt sâu hút của thầy đột nhiên chiếu ra hai luồng sáng xanh lè:
– Ta cho rằng hai trò nhởn nhơ như thế là quá đủ rồi đó.
Kăply biết là thầy nhắc đến chuyện tụi nó phải đến núi Lưng Chừng, nó cũng đã định gấp rút đi đến đó, nhưng mệnh lệnh của thầy làm nó phát hoảng:
– Lập tức nghĩa là ngay bây giờ hả thầy?
– Ngay bây giờ hay không ngay bây giờ là chuyện của mấy đứa ngu ngốc như trò chớ không phải chuyện của ta.
Thầy Haifai nói như đấm vào miệng khiến Kăply hết ham hỏi tới hỏi lui. Nó đực mặt nhìn thầy bước ngang qua nó để đi về phía cửa phòng, quên cả chuyện đi theo cho đến khi Nguyên tóm lấy khuỷu tay nó.
* * *
Phòng y tế đóng chặt cửa khi bọn trẻ đi qua. Êmê định nói một câu gì đó nhưng nó khẽ liếc thầy Haifai một cái rồi nín thinh.
Sân trường buổi trưa ngập nắng, yên tĩnh đến kỳ lạ, hoàn toàn tương phản với những biến cố động trời vừa xảy ra trong phòng y tế. Thầy Haifai đột ngột dừng lại ở căn nhà lá cuối cùng, nhạt nhẽo:
– Mấy trò về đi!
Chỉ đợi có vậy, bọn trẻ hối hả băng suốt chiều ngang sân. Êmê khụt khịt chiếc mũi hếch trong khi rảo bước, đầu óc rối tung, những gì vừa chứng kiến khiến nó cảm thấy rất rõ rệt có một cơn bão cảm xúc vừa tràn qua lòng nó. Cảnh pháp sư Lăk xả thân để cứu đứa con riêng của người yêu quả thật nằm ngoài sự tưởng tượng của nó và điều đó làm nó bị kích động ghê gớm.
– Thằng Suku đâu?
Tiếng Đêra vang lên đánh thức Êmê khỏi những suy tư. Nó ngước lên, ngạc nhiên thấy thằng này đứng chặn ngay cổng, ánh mắt đang chạy quanh tụi nó, hoàn toàn không giấu vẻ dò xét.
– Suku á? – Kăply nhún vai. – Làm gì có Suku ở đây!
– Nó vẫn hay đi với tụi mày mà? – Đêra nhếch môi, nghi ngờ.
Kăply cười khảy, cái lối tra hỏi của Đêra bắt đầu làm nó khó chịu:
– Đúng là nó vẫn hay đi với tụi tao nhưng tao không nghĩ là ngày nào nó cũng đi với tụi tao.
Thấy Kăply có vẻ sẵn sàng châm ngòi cho một cuộc gây gổ, Nguyên vội mỉm cười, xởi lởi:
– Mày tìm Suku có chuyện gì vậy, Đêra? Định mua thêm ngải thuộc bài à?
Nguyên định tháo ngòi nổ, không ngờ câu nói của nó hóa ra còn tệ hơn là sự khiêu khích của Kăply. Như bị ong chích, mặt Đêra lập tức phù ra.
– Tao tìm thằng Suku chính là vì chuyện này đấy! – Nó nghiến răng ken két. – Ngải của nó là thứ sản phẩm hạng bét, thậm chí có lẽ là thứ ngu ngốc nhất trên đời mà một thằng cà chớn như nó có thể nghĩ ra.
Kăply xoáy mắt vào mặt Đêra, tò mò hỏi:
– Thế sau khi dùng ngải thuộc bài của nó, mày quên sạch hết bài vở à?
– Không hẳn thế… – Đêra thốt nhiên ngập ngừng. – Đúng là dùng ngải của nó, đứa nào cũng thuộc bài vanh vách…
Câu trả lời của Đêra khiến Kăply, Nguyên và KTub ngẩn tò te. Tụi nó nghĩ là Đêra đang nói đùa mặc dù vẻ mặt của thằng này không có dấu hiệu gì cho thấy nó là đứa biết đùa. Êmê và Păng Ting càng sửng sốt hơn, vì đứa nào cũng biết Đêra mới lãnh một điểm 0 hồi nãy và bị thầy Đi Pri chửi te tua vì tội không chịu học bài.
– Thế sao… – Kăply khẽ mấp máy môi, mắt nhìn Đêra trân trân xem có dấu vết gì cho thấy thằng này vừa va đầu phải gốc cây hay không.
– Tụi mày không hiểu à? – Đêra thu nắm đấm và lại nghiến răng trèo trẹo. – Ngải thuộc bài của thằng Suku đúng là có giúp tụi tao thuộc bài thiệt, nhưng khi thầy kêu trả bài môn Quái vật học thì tụi tao lại đọc vanh vách môn Tiên tri, còn khi thầy dò môn Luyện bùa thì tụi tao lại thuộc như cháo môn Các loại quỷ…
Dù không hề muốn chọc cho thằng Đêra thêm nổi khùng, bọn Kăply cuối cùng cũng phải phá ra cười sặc sụa lần thứ hai trong ngày.
KTub vừa cười vừa lau nước mắt:
– Anh Đêra ơi, như vậy ngải thuộc bài của Suku đâu phải là thứ dỏm. Nó chỉ hơi lộn xộn chút thôi.
Đêra gầm lên và bọn Kăply tưởng như cả người nó đang bốc khói:
– Tao không giỡn với mày, KTub! Mày về bảo với thằng Suku khôn hồn thì đừng bao giờ để cho tao thấy mặt. Nhớ đấy!
Nói xong, Đêra đùng đùng bỏ đi, và căn cứ vào thái độ hùng hổ của nó có thể tin là nó sẵn sàng giết người nếu chẳng may thằng Suku ló ra ở một khúc quanh nào đó.
Suku ló đầu ra thật. Bọn Kăply như không tin vào mắt mình khi từ sau một bụi rậm ven đường, Suku thình lình chui ra trong bộ dạng lấm lét của một con thỏ, tất nhiên là sau khi Đêra đã bỏ đi được một lúc.
KTub chưng hửng:
– Mày nấp ở đây nãy giờ hả Suku?
– Ờ. – Suku vừa đáp vừa lom khom đập đập tay lên ống quần.
– Em làm gì ở đây vậy? – Kăply hỏi, và bước lại giúp thằng nhóc phủi bụi.
– Chú Mustafa bay lòng vòng trên trời sốt ruột quá nên kêu em đi tìm mấy anh.
– Yên chí đi. – Kăply vỗ vai Suku, toét miệng cười. – Thằng Mom hết tưng tửng rồi.
– Thế nãy giờ mày đã nghe hết những lời tố cáo của Đêra rồi chớ, hả Suku? – KTub nheo mắt nhìn bạn.
– Ờ. – Suku tỉnh queo.
KTub ngắm bạn một lúc, rồi bỗng nhiên gật gù:
– Lạ thật đấy.
– Lạ gì cơ? – Suku ngước đôi mắt long lanh.
– Lạ là tại sao cho đến giờ này mày vẫn còn sống trên cõi đời. Tao nghĩ lẽ ra mày đã bị những khách hàng của mày hè nhau bóp cổ từ lâu rồi chứ.
– Mày đừng có nghe những lời bố láo của tụi nó. – Mặt Suku sầm xuống. – Đa số học trò trường Đămri là bọn có cái đầu bã mía. Tao đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần về cách sử dụng các loại sản phẩm của tao mà tụi nó có chịu để vào tai đâu.
Êmê nhìn thằng nhóc bằng ánh mắt trìu mến:
– Chị tin em, Suku.
– Suku, anh cũng tin em.
Nguyên nói, và bắt gặp Êmê nhìn mình, dĩ nhiên ánh mắt đó còn trìu mến gấp mấy lần khi cô nàng nhìn Suku.
Nhưng Êmê không tắm mình trong nỗi êm đềm được lâu. Bọn trẻ vừa trò chuyện vừa rảo bước dọc đại lộ Brabun và khi cả bọn đi ngang qua CỬA HIỆU THẤT TÌNH thì Êmê cảm thấy như có ai ném đá vào người mình.
Thứ âm nhạc bạo lực của lão Seradion dội vào tai nó một cách thô bạo:
Cuộc tình dù trái ngang
Muộn phiền rồi sẽ tan
Nếu vào đây trút giận
Ta quyết đá cho sập bàn
Người tình dù đã xa
Mà lòng chẳng muốn tha
Xin vào đây trút giận
Ta quyết đá cho sập nhà…
Êmê dợm chân định chạy bỗng cảm thấy có ai nắm chặt tay nó. Nó chưa kịp quay lại đã nghe tiếng Nguyên cất lên bên tai:
– Đừng chạy, Êmê.
– Thả tay em ra, anh KBrăk. – Êmê giãy nảy. – Lão Seradion tra tấn mọi người thế này…
– Chính vì vậy mà chạy là điều vô ích. Hổng lẽ ngày nào đi qua đây em cũng co giò chạy? – Nguyên tặc lưỡi nói, rồi nó hạ giọng thì thầm. – Tốt nhất là làm cho lão Seradion đóng cửa tiệm luôn.
Êmê ngơ ngác:
– Anh có cách ư?
– Có cách. – Nguyên gật đầu, rồi nó nói thêm, giọng chuyển sang nghiêm trọng. – Tại em không biết đó thôi. Lão Seradion từng giết người ngay trong cửa hiệu của lão.
– Anh không đùa đó chớ?
Lần này thì không chỉ Êmê há hốc miệng mà cả Păng Ting, KTub và Suku cũng hấp tấp chụm đầu lại, cả bọn giương mắt hồi hộp nhìn Nguyên, nín thở chờ nghe câu trả lời.
– KBrăk nói thật đó, Êmê. – Kăply vọt miệng đáp thay bạn. – Lão Seradion lập ra một ban nhạc và bắt phải chơi đúng ý lão. Ai làm lão phật ý là lão ra tay ngay. Một nhạc công tên là Liti đã bị lão chặt làm hai khúc…
– Làm sao các anh biết được? – KTub tròn xoe mắt. – Hổng lẽ thứ nhạc thổ tả của lão là nhạc sống?
– Đúng là vậy đó, KTub. – Nguyên thò tay dứt mạnh một sợi tóc. – Hôm qua lúc kể chuyện anh quên khuấy mất chi tiết này…
Trước những cặp mắt thao láo của tụi bạn, Nguyên hăng hái thuật lại những gì mà nó và Kăply tình cờ nghe được trưa hôm qua, cũng ngay tại chỗ mà tụi nó đang đứng…