Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 11- Phần 1
Chương 8
Náo loạn ở lâu đài KRahlan
Gan dạ nhất bọn là Nguyên mà lúc này cũng cảm thấy ruột mình như cứng lại. Nó trừng trừng nhìn chiếc đầu trọc lóc của Balibia, muốn chớp mắt một cái cũng không được. Như vừa bị chích một mũi thuốc tê, các mí mắt của nó đột nhiên đờ ra, không chịu nghe theo ý muốn của nó.
Nguyên cứ đực ra, tay chân lạnh ngắt, câu chuyện gã Mustafa kể hôm qua hiện ra trong óc nó từng chút một và như một thứ nọc độc, làm nó cảm thấy rất rõ rệt mạch máu trong người đang từ từ đông cứng lại.
Cỡ như Nguyên mà không thốt được tiếng nào, những đứa khác dĩ nhiên còn keo kiệt với từ ngữ hơn nữa. Quai hàm tụi nó như bị ai nắm chặt, còn thở khò khè được là quá giỏi rồi. Thằng KTub vừa rồi tí tởn là thế, lúc này như múi cam bị vắt hết nước, chỉ muốn khuỵu chân té, vẻ tươi cười trên mặt nó như bị ai lột mất. Kăply xem ra còn bệ rạc hơn, cả người run bần bật như vừa rơi thẳng vào một cơn sốt rét, thậm chí có thể nghe thấy các khớp xương trong người nó kêu cót két như một cánh cửa đong đưa trước gió.
Đứng cạnh Kăply, Êmê đang nhắm nghiền mắt, nếu như không cầu nguyện cho mẹ nó và ông KTul kịp về nhà trước khi tụi nó vĩnh biệt cõi đời thì chắc chắn là nó đang cầu cho sét đánh xuống ngay chỗ Balibia đang đứng.
Dưới chân Êmê, không biết từ hồi nào gã Mustafa đã nằm bẹp như một con gián, toàn bộ cuộc sống của gã lúc này chỉ thu gọn vào trong tiếng rên rỉ, cũng nhờ vậy mà mọi người mới biết là gã còn sống.
Trong bọn, chỉ có Păng Ting và Suku là bình tĩnh hơn một chút, chắc là tụi nó ỷ vào danh tiếng của Păng Sur và Pi Năng Súp, nhưng cũng như tụi bạn, tiếng nói của hai đứa nó như cũng bị Balibia lấy đi và đem quẳng ở một xó xỉnh nào đó.
Bọn trẻ cứ đứng trơ như những gốc cây khô, nỗi sợ hãi khiến đầu óc tụi nó trở nên trống rỗng và sự tịch lặng nặng nề đó tạo cảm giác cả bọn đang bị nhốt kín trong một chiếc túi khổng lồ.
Balibia nhìn bọn trẻ trước mặt bằng ánh mắt lạnh lẽo. Da hắn giống như da thuộc, dày cui, xám như lông chuột nên Kăply không thể đoán được cảm xúc của hắn.
Có vẻ sự chết khiếp của bọn trẻ làm Balibia khoái trá đến mức hắn không buồn lên tiếng ngay. Như độc xà đang thôi miên con mồi, hắn im lìm thưởng thức nỗi khiếp đảm của nạn nhân thêm một lúc trước khi nhếch đôi môi thâm sì, cất giọng khô khốc:
– Ta là người có trí tưởng tượng phi thường, – Balibia ngừng lại một chút để sự hoang mang kịp ngấm vô đầu những đứa trẻ, rồi gằn giọng tiếp – nhưng thiệt tình ta cũng không thể hình dung ra câu chuyện ngày hôm nay.
Hắn vuốt tay lên tấm áo choàng, tay kia nắm lấy xâu chuỗi trên cổ lắc khẽ, lạnh lùng tiếp:
– Bọn ngươi nhìn đây! Bao nhiêu người đã bỏ mạng vì vi phạm cấm lệnh của ta, nhưng trước nay chưa một ai dám giả mạo ký hiệu bàn tay máu.
Hắn bất thần gầm lên:
– Chưa một ai, các ngươi nghe chưa?
Trong khi bọn Kăply muốn rụng người xuống trước tiếng quát buốt óc của Balibia, hắn bỗng nhe răng cười hềnh hệch:
– Hắc tinh tinh là một lũ đại ngu. Cái bọn đánh mướn đó là lũ vô học nhất trên đời. – Hắn chuyển giọng gừ gừ. – Cấm lệnh của ta là bàn tay trái, bọn đần độn các ngươi bịa ra bàn tay phải, thế mà lũ ngốc đó chẳng biết cái cóc khô gì hết. Hà hà, nhưng dù sao thì Hắc tinh tinh vẫn là bọn biết sợ.
Hắn quét mắt qua từng khuôn mặt, ánh mắt lấp lánh một cách nguy hiểm:
– Còn bọn ngươi, – giọng Balibia trở nên rờn rợn – bọn ngươi không những không biết sợ mà còn ngang ngược phạm vào điều đại kỵ của ta.
Trước sau chỉ có một mình Balibia nói, còn bọn Kăply tịnh không thốt một tiếng nào, trông tụi nó lúc này rất giống với ban nhạc củ cải của lão Seradion.
Nói dứt tiếng cuối cùng, Balibia từ từ giơ tay trái lên.
– Khoan đã. – Cái chết lơ lửng trước mắt khiến Nguyên đột nhiên tìm lại được tiếng nói. Nó hét lên, hoàn toàn theo bản năng. – Cháu của Nhị tiên đang ở đây. Ông không được làm càn.
Bàn tay của Balibia hơi khựng lại, ngúc ngoắc một chút rồi vẫn tiếp tục giơ cao.
– Nếu có Pi Năng Súp và Păng Sur ở đây thì ta còn nghĩ lại. Còn cháu của bọn họ đối với ta chẳng có ý nghĩa gì. – Balibia nhếch mép, và trong khi hắn khinh khỉnh nói, những ngón tay hắn bắt đầu ửng đỏ.
– Đánh đi! – Biết không thể thoát, Êmê thét lên, và như có một sức mạnh vô hình trợ giúp, nó vung tay ra, thoáng chốc trong gió nồng nặc mùi hành tây.
Tiếng thét thình lình của Êmê vang lên như tiếng súng lệnh, lập tức đánh thức những đứa còn lại. Như choàng tỉnh, cả bọn đồng loạt tung đòn về phía Balibia, tin rằng đó là cách duy nhất để kéo dài thời gian chờ ông KTul và bà Êmô trở về, mặc dù đứa nào cũng biết chống chọi với tả hộ pháp phe Hắc Ám là điều hoàn toàn mạo hiểm.
Trước những đòn tấn công dồn dập của bọn Kăply, Balibia vẫn tỉnh queo, thậm chí hắn nhìn những luồng sáng yếu ớt, những sợi dây loằng ngoằng bắn ra từ tay bọn nhóc bằng ánh mắt giống như là thương hại.
Hoàn toàn không cần cố gắng, Balibia hạ bàn tay trái xuống để ngay trước ngực, nhẹ nhàng hứng lấy tất cả đòn đánh của bọn trẻ.
Chỉ nghe “bụp” một tiếng khẽ, bọn Kăply đã bắn tung ra xa, bay tuốt qua khỏi hàng rào. Êmê vừa bay vừa hắt hơi ầm ĩ vì bị chính mùi hành tây trừ tà của mình xộc vào mũi. Còn KTub thì coi như bị loại khỏi vòng chiến vì không hiểu sao nó lại bị thần chú Trẹo quai hàm của Nguyên đánh trúng một cú quá mạng.
Nhưng thê thảm hơn hết là Păng Ting. Nó ném về phía Balibia một chiếc đinh đã được ếm bùa, bây giờ chiếc đinh ma thuật đó đang quay lại cắm đầu rượt theo nó. Đã vậy, vừa rồi nó còn lãnh đủ thần chú Trói gô của Kăply, từ đầu tới chân bị bó chặt như đòn chả, chốc nữa bay hết đà rơi xuống, nó còn chưa biết làm sao cho khỏi nát thây, nói gì tới chuyện chống đỡ với chiếc đinh đang lên cơn điên đó.
Păng Ting bay cao nhất và xa nhất. Bọn Kăply vừa lóp ngóp bò dậy vừa thấp thỏm đưa mắt nhìn theo nhỏ bạn. Đến khi Păng Ting lao chúc đầu xuống một bụi cây đầy gai thì cả bọn khiếp hãi nhắm nghiền mắt, không đứa nào nỡ chứng kiến cái cảnh bạn mình nát bét như tương. Chính Păng Ting cũng đinh ninh nó sắp tiêu tùng đến nơi thì bỗng nhiên nó có cảm giác vừa rơi trúng một đống bông gòn êm ái.
Păng Ting mở choàng mắt ra, vừa mừng vừa mắc cỡ khi thấy mình đang nằm sấp trên lưng thầy Akô Nô.
– Số ngươi còn hên nên mới rơi trúng lưng ta đó. – Thầy Akô Nô đặt Păng Ting đứng xuống đất, trả chiếc đinh vừa bắt được lại cho nó và toét miệng cười hì hì. – Nếu rơi lệch ra ngoài chút xíu, chắc ngươi nhão nhẹt một đống rồi, nhóc.
Thầy khẽ phủi lưng Păng Ting một cái, những sợi lòi tói trên người nó lập tức biến mất, bĩu môi nói:
– Ba thứ đồ chơi lôm côm này chắc do gã Haifai bày cho lũ trẻ.
Păng Ting dần dần hoàn hồn. Nó chớp chớp mắt, khi cảm thấy hơi thở đã trở lại trên môi mình:
– Thầy nấp ở đây nãy giờ hả thầy?
– Ờ. Ta rình xem nhóc ngươi có bị ai bắt nạt không vậy mà.
Păng Ting cảm thấy như có một dòng suối mát chảy qua lòng nó. Tự dưng nó buột miệng hỏi cái câu mà nó đã muốn hỏi ngay từ lần đầu tiên nó gặp thầy Akô Nô:
– Sao thầy lo cho con dữ vậy hả thầy?
Păng Ting đau đáu dán mắt vào mặt thầy Akô Nô, hồi hộp chờ câu trả lời, nhưng rồi nó thất vọng ngay khi thầy khoát tay:
– Nhóc ngươi con nít hỏi làm gì chuyện đó.
– Nhưng mà con ấm ức. – Păng Ting phụng phịu.
Thầy Akô Nô khẽ thở dài, điều mà Păng Ting chưa từng thấy bao giờ, và ánh mắt thầy chợt trở nên xa vắng:
– So với nỗi ấm ức trong lòng ta thì sự ấm ức cỏn con của nhóc ngươi đâu có thấm gì.
Nỗi khổ tâm trên gương mặt non choẹt của một thằng nhóc mười tuổi không còn làm Păng Ting thấy kỳ cục nữa. Nó vội vã quay đầu đi chỗ khác, đoán là thầy có một tâm sự nào đó và cảm thấy không nên chạm vào nỗi đau của thầy.
– Thầy ra chặn tay Balibia đi thầy. – Păng Ting nói qua chuyện khác, hoảng hốt nhớ ra chuyện này còn quan trọng và cấp bách gấp mấy lần so với việc tìm hiểu đời tư của thầy Akô Nô.
– Không được. – Thầy Akô Nô lắc đầu.
– Sao thế hở thầy? – Păng Ting chưng hửng. – Con nghĩ là thầy thừa sức đánh đuổi hắn mà.
Thầy Akô Nô chép miệng:
– Nhưng mà ta không thể đánh nhau với Balibia.
Păng Ting nhìn thầy Akô Nô với vẻ săm soi:
– Hổng lẽ thầy sợ hắn?
– Hắn là cái con khỉ gì mà ta phải sợ. – Thầy Akô Nô nhăn nhó. – Nhưng dẫu không sợ hắn thì ta cũng không muốn đánh nhau với hắn, mặc dù riêng cái chuyện hắn chửi Hắc tinh tinh là lũ vô học đủ để ta vặn cổ hắn rồi.
Thầy xoáy mắt vào mặt Păng Ting:
– Ngay cả ngươi cũng thế. Ngươi cũng đừng chạy ra nữa. Cứ nấp trong này cho chắc ăn.
– Không được đâu, thầy ơi. – Păng Ting nhấp nhổm nhìn qua kẽ lá. – Con không thể bỏ mặc các bạn được.
Nói xong, Păng Ting co giò vọt ra khỏi chỗ nấp, chạy thẳng lại chỗ tụi bạn nó đang quần nhau với Balibia trước khi thầy Akô Nô kịp tóm lấy nó.
Lúc Păng Ting rơi xuống, bọn Kăply lòng nóng như lửa đốt nhưng Balibia đã không cho tụi nó một cơ hội nào để chạy lại chỗ bụi cây xem bạn mình còn sống hay đã chết. Hắn vọt ra chỗ cổng rào, bàn tay đỏ rực vung ra phía trước và lập tức trong không trung xuất hiện một cái bóng máu có hình bàn tay to như một đám mây chụp xuống nhanh như chớp khiến cả đám phải cuống cuồng tránh né.
Êmê vừa nhảy nhót vừa nhảy mũi liên tục trong khi thằng KTub cố sống cố chết bám lấy Suku chạy loăng quăng, miệng mồm cứng đơ, mặt cắt không còn chút máu.
Păng Ting chạy tới vừa đúng lúc Balibia đánh ra đòn thứ hai. So với lần thứ nhất, lần này bàn tay máu trên không phình to gấp đôi và ung dung hạ xuống, như biết chắc không thể nào đánh trượt một lần nữa.
Không kịp lấy lại hơi thở, bọn trẻ đã vội vã ngước nhìn, cái bóng máu khổng lồ khiến tụi nó bất giác ngợp trong nỗi sợ hãi. Cả đống cái miệng khẽ rên lên khi biết chắc lần này khó mà tránh thoát.
Suku, Nguyên và Kăply lập tức đứng tụm vào một chỗ, liều chết vung tay ra. Păng Ting hét lên:
– Có mình đây!
Và nó hấp tấp chĩa tay về phía Balibia, lắp bắp niệm chú.
Bọn Kăply dĩ nhiên hết sức hoan hỉ khi nghe tiếng Păng Ting, nhưng dù rất muốn liếc nhỏ bạn một cái, không đứa nào dám rời mắt khỏi bàn tay máu đang từ từ chụp xuống trên đầu, thấp thỏm chờ đợi bàn tay ghê rợn đó va phải những đòn đánh của tụi nó và giết tụi nó chết tươi ngay tại chỗ.
Đúng vào lúc bọn Kăply đau đớn tin rằng không gì có thể ngăn cản giây phút bi thảm đó xảy ra thì đột nhiên một luồng sáng màu tím từ trong vườn thình lình loé lên như sao băng và vọt thẳng vào lưng Balibia.
Tả hộ pháp Hắc Ám kêu hự một tiếng, chúi nhủi tới trước, bàn tay máu trên không lập tức tắt ngóm.
– Hay quá! Cậu KTul về rồi! – Êmê reo lên hớn hở.
Balibia lại kêu hự lần nữa, lần này do trúng phải các câu thần chú nhẹ hều của bọn Kăply. Mặc dù không hề hấn gì nhưng hắn cũng tức điên, chiếc áo choàng dệt bằng tóc phồng lên như bọc gió.
Hắn trừng mắt nhìn bọn trẻ một thoáng rồi ngoảnh phắt ra sau, mặt sa sầm:
– Ai?
Câu hỏi của Balibia như ném vào khoảng không. Ngoài tiếng gió xào xạc trên lá cây, lâu đài KRahlan vẫn lặng như tờ.
Balibia giận đến mức hai tai như bốc khói:
– Lũ chuột nào đó, ló mặt ra coi!
Bọn Kăply nghe rõ hai hàm răng Balibia nghiến vào nhau ken két, đoán là trước đây chưa bao giờ hắn giận dữ đến thế.
Nhưng vẫn không có ai đáp lời Balibia.
Ai vậy há? Nếu là ông KTul hay bà Êmô thì tại sao họ lại không ra mặt? Păng Ting kín đáo quay đầu về phía bụi cây khi nãy, băn khoăn nghĩ tiếp: Hay là thầy Akô Nô? Nhưng thầy nói là thầy không muốn đánh nhau với tả hộ pháp phe Hắc Ám kia mà?
Balibia vẫn đứng chôn chân tại chỗ, nửa muốn xộc vào lâu đài KRahlan nửa tỏ ra ngần ngại. Hắn nhìn chằm chằm vào trong vườn, dè dặt như nhìn một chiếc bẫy.
– Nếu ngươi không bước ra thì đừng trách ta.
Cuối cùng Balibia hằn học rít lên và mím môi giơ tay khỏi đầu. Trong nháy mắt, một bóng máu rất to hiện ra trong không trung, và chụp thẳng vào khu vườn.
Bọn Kăply mở căng mắt, trống ngực đánh binh binh và như lần trước, tụi nó thấy một luồng sáng tím vọt ra, đánh thẳng vào bàn tay máu của Balibia.
Nhưng lần này, luồng sáng kia tắt phụt khi vừa chạm vào cái bóng máu của tả hộ pháp Hắc Ám.
Balibia cười hềnh hệch:
– Hà hà, thì ra tài nghệ của tên chuột nhắt này chỉ có thế. Chạy đi đâu?
Đột ngột hắn quát lên và vung tay chụp qua mé trái khu vườn.
Lần này từ bên trong bắn ra một luồng sáng màu xanh lam, nhưng cũng như lần trước, bị Balibia dập tắt dễ dàng.
Bàn tay máu của Balibia lại chụp qua bên phải. Kẻ bí mật nấp bên trong lại bắn ra một luồng sáng màu cam để đón đỡ.
– A! Tím, xanh lam, da cam! – Balibia hốt hoảng bước lui một bước. – Làm sao ngươi biết Thần chú cầu vồng? Ngươi là gì của… của Mackeno?