Chuyện xứ Lang Biang (Tập 1: Pho tượng của Baltalon)

Chương 09


Bạn đang đọc Chuyện xứ Lang Biang (Tập 1: Pho tượng của Baltalon): Chương 09

Chương 9: Dì Êmô
Bà Êmô, mẹ Êmê, là một phụ nữ tầm thước và duyên dáng. Căn cứ vào mái tóc vàng và cái mũi hếch của bà, có thể thấy rõ Êmê đã thừa hưởng những thứ này từ mẹ.
Lúc đứng đợi bọn trẻ ở cổng sau khu vườn, bà mặc áo thụng trắng với rất nhiều nếp gấp trông như một chiếc váy dạ hội, đội mũ chóp nhọn cũng màu trắng, tay đang cầm một cây quạt lông chim cán gỗ, thắt nơ vàng với rất nhiều ngọc bích nạm quanh các dải tua. Cái quạt đó chắc chắn là cái quạt pháp thuật nhưng nom rất dỏm. Xét về phương diện chải chuốt, có vẻ bà có bà con xa gần với các chàng trai Bạch kỳ lân, nhưng nhìn cách ăn mặc đó, không cần phải thông minh lắm mới biết bà không chuẩn bị đối phó với đại địch thì cũng sắp thực hiện công vụ quan trọng gì đó.
Bọn trẻ vừa tuôn qua khỏi cổng đã đụng ngay bà. Trong khi cả đám khựng cả lại vì bất ngờ thì Êmê chạy ngay tới trước, reo lên mừng rỡ:
– Mẹ! Mẹ về hồi nào vậy?
Bà Êmô ôm chầm lấy con gái, và bọn trẻ nhận ra trên mặt bà nỗi sững sờ, sự cảm động lẫn niềm hân hoan, tất cả cùng một lúc.
– Trời đất! – Sau khoảnh khắc mừng mừng tủi tủi, bà buông Êmê ra và kêu lên bằng giọng giận dữ. – Tụi con kéo đi đâu ra phía này vậy? Làm ta lo muốn chết!
K’Tub nghiến răng ken két, hầm hầm đảo mắt về phía nhà bếp nhưng thằng Đam Pao đã trốn biệt.
– Tụi con đi chơi mà… – Êmê phụng phịu. – Thỉnh thoảng tụi con vẫn…
– Không có chơi đùa gì lúc này hết! – Bà Êmô nạt, mặt mày chưa hết căng thẳng. – Chẳng lẽ con không biết vừa rồi cả Tam phù thủy Hắc tinh tinh lẫn Bạch kỳ lân đều được triệu tập ư?
Như sực nhớ ra, bà quay ra bọn trẻ đang đứng đực chỗ cửa rào, rối rít khoát tay:
– Vào, tụi con vào bên trong hết đi! Không đứa nào đứng xớ rớ ở đây.
Nói xong, bà xoay mình kéo Êmê đi trước. Bọn trẻ líu ríu theo sau, đứa này nhìn đứa kia, không biết có nên thú thật mọi chuyện với mẹ của Êmê hay không.
Bà Êmô thả người rơi phịch xuống chiếc ghế đầu bàn ăn, buông Êmê ra và đưa hai tay ôm lấy đầu, rên rỉ:
– Cả Hắc tinh tinh lẫn Bạch kỳ lân được triệu tập cùng lúc, thiệt kinh khủng!
Bà ngẩng lên nhìn Êmê, môi run run:
– Mẹ tưởng không còn gặp lại con nữa chứ.
Êmê ôm lấy cánh tay mẹ:
– Sao thế hở mẹ? Còn không hiểu gì cả.
– Thông thường, khi Tam phù thủy Hắc tinh tinh và Bạch kỳ lân cùng được triệu tập, có nghĩa đối tượng mà kẻ bỏ tiền thuê muốn nhắm đến là người của lâu đài Sêrôpôk… – Suku từ tốn giải thích.
– Cháu nói đúng đấy, Suku! – Bà Êmô nhìn thằng nhóc bằng ánh mắt tán thưởng, rồi quay lại phía con gái, tặc tặc lưỡi. – Con thử nghĩ đi, Êmê! Xưa nay, Hắc tinh tinh không đối đầu với phe Hắc Ám, Bạch kỳ lân không đối đầu với phe Ánh Sáng. Vậy nếu họ cùng ra tay thì đối tượng của họ là ai? Rõ ràng đó là lâu đài Sêrôpôk của giáo chủ Ama Êban. Mà người của Ama Êban ở vùng này chỉ có mỗi mình mẹ. Và con nữa, vì con là con của mẹ.
– Mẹ…
Êmê khẽ kêu, nó ngước lên nhìn bà Êmô một cái nhưng liền hấp tấp quay mặt đi chỗ khác, như sợ nếu ngắm gương mặt lo âu của bà lâu thêm chút nữa nó sẽ phải buột miệng thú nhận tất cả những gì tụi nó đã làm.
Không để ý đến vẻ bối rối của Êmê, bà Êmô mơ màng theo đuổi những ý nghĩ trong đầu:
– Ai thế nhỉ? Ai là kẻ muốn gây sự với lâu đài Sêrôpôk?
Bà tự hỏi, há miệng ra, lắc đầu, xoay chuyển ý nghĩ, ngậm miệng lại, rồi lẩm bẩm như người ngủ mê:
– Kẻ thù của giáo chủ Ama Êban thực ra là ai?
Bọn trẻ im lặng nơm nớp nhìn bà, thấy cây quạt trên tay bà phe phẩy một cách vô ý thức, còn đôi mắt của bà nhìn đi đâu đó bên ngoài hàng rào và căn cứ vào vẻ mặt ngơ ngẩn xuất thần của bà, bọn trẻ biết chắc đầu óc của bà đang lang thang cách đây một trăm dặm là ít.
– Nhưng làm sao dì biết các Tam phù thủy vừa được triệu tập hở dì! – K’Tub lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề. – Nhỡ đó là tin đồn thất thiệt thì sao?
Bà Êmô như bị văng ra khỏi cơn mụ mị. Bà giật mình choàng tỉnh, giương mắt nhìn K’Tub:
– Con vừa hỏi ta phải không?

– Vâng ạ. Con muốn nói nhỡ đó là tin thất thiệt…
– Không, không! – Bà Êmô lắc mạnh đầu làm chiếc nón chóp nhọn suýt chút nữa rơi xuống đất. – Không phải là tin thất thiệt. Có vài người đã nhìn thấy tín hiệu triệu tập Hắc tinh tinh và Bạch kỳ lân bắn lên từ sau ngọn đồi nhà ta. Chọn thung lũng làm nơi phát tín hiệu, có lẽ kẻ bí mật này muốn che giấu hành vi của mình. Nhưng may mà hắn không thực hiện được ý định.
Bọn trẻ không hẹn mà cùng chúm chím đánh mắt về phía Păng Ting, rồi sợ bà Êmô nghi ngờ, chúng vội vã ngoảnh đi chỗ khác. Bắt gặp ánh mắt của lũ bạn, Păng Ting có vẻ rất muốn nổi quạu, nhưng nó biết nếu nó không kềm chế, mọi chuyện sẽ banh ta lông là cái chắc. K’Tub nhanh chóng đánh hơi được nguy cơ, liền lật đật lên tiếng khỏa lấp:
– Ủa, ba con đâu hở dì? Hổng biết ông đã hay biết gì về chuyện này chưa?
– Ba con là một trong những người hay đầu tiên. Giờ này chắc ổng đang đi tuần quanh ngọn đồi.
Êmê nhìn mẹ từ đầu tới chân, đến lúc này nó mới nhận ra cách ăn mặc của bà:
– Ủa, hình như mẹ cũng chuẩn bị đi ra ngoài?
– Làm sao mà ta có thể ngồi yên trong nhà cho được! – Bà Êmô bỗng gắt. Cơn giận của bà đã nguội tự nhiên bị Êmê thổi bùng. – Bọn Hắc tinh tinh và Bạch kỳ lân xuất hiện quanh đây, trong khi đó thằng Đam Pao cho biết là tụi con đang thơ thẩn bên ngoài. Hừ, ta cứ tưởng là con đã gặp chuyện gì rồi!
Ánh mắt của bà như ngọn roi quét qua mặt Nguyên:
– Cả con nữa, K’Brăk à. Con là mục tiêu số một của trùm Bastu. Cái án treo của Baltalon vẫn đang lơ lửng trên đầu con. Con không được phép đi lang thang ở những nơi vắng vẻ như thế.
– Có Đại tiên ông Mackeno ở trên đỉnh đồi, sợ gì chứ! – K’Tub bất thần ngứa miệng. – Con không nghĩ ai dám làm loạn ở khu vực này đâu.
– Không phải con vừa va đầu vào gốc cây nào đó chứ K’Tub! – Bà Êmô chồm người tới trước như để nhìn K’Tub cho rõ hơn. – Con quên là Đại tiên ông Mackeno không bao giờ nhúng tay vô chuyện thiên hạ à?
– Con nghĩ chắc ổng chỉ làm ra vẻ thế thôi, dì à! – K’Tub nhún vai. – Sáng nay chính ổng vừa phù phép làm cho cái miệng anh K’Brêt méo xẹo đây nè. Nếu không có Suku, chắc anh K’Brêt ngọng luôn rồi.
– Trời đất! Có chuyện đó sao! – Bà Êmô kêu lên thảng thốt, rõ ràng bà đang không tin một cái tai nào trong hai cái tai của mình. Mắt bà đóng đinh vào mặt Kăply, nói không ra hơi. – Con đã làm chuyện dại dột gì khiến ngài nổi giận thế hở K’Brêt?
– Con có làm gì đâu ạ! – Kăply ấp úng, mặt nó ửng lên như củ cải phơi nắng. – Lúc đứng trước nhà của Đại tiên ông Mackeno, con chỉ hỏi… chỉ hỏi xem… ngài còn sống hay không thôi ạ.
Bà Êmô vùng đưa tay lên ôm cứng đầu như để giữ chặt chiếc nón cho khỏi rớt:
– Thiệt là hết chỗ nói. Ngay cả Đại tiên ông Mackeno mà tụi con cũng trêu chọc thì đúng là hết chỗ nói rồi. Tụi con cứ quậy tưng lên như thế này thì chẳng biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì nữa.
– Con hỏi thật chứ có định trêu chọc đâu ạ… – Kăply lí nhí.
Bà Êmô dường như không buồn nghe Kăply phân trần. Bà chán nản nhấc mình lên khỏi ghế, đi thẳng một bước lại chỗ cầu thang xoắn. Nhưng trước khi biến mất trên tầng lầu, bà kịp quay ra sau, mặt cau lại:
– Tụi con không đứa nào được ra bên ngoài đấy nhé. Cứ ngồi đó chờ pháp sư K’Tul trở về.
– Vâng ạ.
Bọn trẻ đồng thanh đáp, mặt cố làm ra vẻ ngoan ngoãn trong khi bụng đứa nào cũng mong giải tán cho lẹ, vì đứa nào cũng biết chung quanh tòa lâu đài có nguy hiểm cái quái gì đâu. Và quan trọng là không đứa nào muốn đối diện với đôi mắt lấp loáng đáng sợ của pháp sư K’Tul để trả lời những câu gặng hỏi chắc rất hóc búa của ông.
Suku là đứa đứng dậy trước tiên:
– Em về đây.
– Khoan đã, nhóc… – Păng Ting chìa tay ra. – 500 năpken của chị đâu?
– Từ từ đã, chị Păng Ting.
– Không từ từ gì hết! – Păng Ting giậm giậm đôi giày thể thao. – Chị biết em đang còn tiền mà. Moi ra trả chị đi, để lâu trong túi nó ngộp thở đấy.
Bộ mặt sáng sủa của Suku lúc này nom đau khổ hết sức. Trông nó như đang bị cướp chặn đường.
– Có tiền thì trả quách đi, Suku! – K’Tub lên tiếng. – Đằng nào cũng phải chi ra mà!
– Thôi được! – Suku nhăn nhó lôi ra năm đồng vàng 100 năpken đặt lên bàn. – Hôm nay thế là mất béng hết 6.400 năpken.

– Đừng cằn nhằn nữa, nhóc! – Păng Ting đứng dậy, lượm tiền nhét vô túi quần jeans, và nheo mắt một cách láu lỉnh. – Triệu tập được Tam phù thủy đâu phải là chuyện dễ. Với người khác, chị đòi tiền công cao hơn nhiều. Chỗ bạn bè với nhau, chị chỉ tính 500 năpken thôi. Vậy là đại hạ giá rồi.
– 500 năpken mà rẻ! Thiệt tình! – Suku lẩm bẩm, mặt nó phụng phịu như đứa trẻ lên ba.
Păng Ting không nghe câu làu bàu của Suku, vì vừa nhét tiền vô túi xong, nó đã vọt thẳng lại chỗ cổng rào, thoắt đã biến mất. Nguyên và Kăply ngạc nhiên chứng kiến cảnh Păng Ting nằng nặc vòi tiền công, không hiểu tụi nhãi Lang Biang chơi với nhau kiểu gì thấy lạ quá.
– Phải trả tiền công cho Păng Ting sao, K’Tub! – Nguyên ngơ ngác hỏi.
– Ờ… – K’Tub gật đầu, đã quá quen với sự mù mờ của Nguyên và Kăply, nó đã thôi sửng sốt trước những thắc mắc kiểu này của hai ông anh. – Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ai muốn nhờ chị Păng Ting chuyện gì cũng phải xùy tiền ra mới xong.
– Chị Păng Ting hở tí là tiền. Bọn Tam phù thủy cũng vậy. Họ chơi với nhau đúng là hạp hết biết! – Suku tủm tỉm bình luận.
– Păng Ting làm gì mà cần tiền đến thế nhỉ! – Kăply buột miệng.
– Thời trang! – Êmê mỉm cười. – Chơi thời trang như Păng Ting tốn kém lắm. Nó lại cứ thay đổi mẫu mã xoành xoạch.
– Lại chẳng đẹp đẽ gì hết… – K’Tub bĩu môi. – Nhìn chị Păng Ting ăn mặc thấy mà ớn.
Nghe nhắc tới chuyện thời trang, bất giác Nguyên và Kăply nghe tim mình đập rộn. Tụi nó vẫn chưa nguôi thắc mắc về con nhỏ Păng Ting. Nếu là cháu của Đại phù thủy Păng Sur thì chắc chắn nó phải là công dân Lang Biang thứ thiệt. Nhưng như vậy thì Păng Ting kiếm ba thứ quần áo, giày vớ kia ở đâu ra? Càng nghĩ Nguyên và Kăply càng có cảm tưởng tụi nó đang chui đầu vào một đường hầm, chằng thấy một chút xíu ánh sáng nào.
Nguyên ướm lời:
– Ờ, kiểu ăn mặc của Păng Ting kinh dị thiệt! chẳng hiểu nó mua ba thứ vớ vẩn đó ở đâu vậy há?
– Chị Păng Ting tự may lấy đó, anh K’Brăk… – Suku nói. – Ở đây chẳng ai bán những thứ kì quặc như vậy.
Kăply liếm đôi môi khô rang:
– Chẳng lẽ Păng Ting tự nghĩ ra những mẫu mã đó?
– Cái đó thì trừ Păng Ting ra, chắc không có người thứ hai nào trả lời được… – Suku vừa nói vừa đi ra cổng. – Thôi, em cũng về đây.
– Cám ơn em về mọi chuyện nha, Suku.
Êmê nói với theo thằng nhóc bằng giọng trìu mến. Nhưng cũng như Păng Ting khi nãy, trước khi Êmê kịp dứt câu, Suku đã biến mất đằng sau cánh cổng rào. Chắc nó sợ đụng đầu pháp sư K’Tul.
Bọn trẻ trong tòa lâu đài K’Rahlan, kể cả K’Tub, cũng không muốn chạm trán pháp sư K’Tul tại bàn ăn chút xíu nào.
Suku vừa khuất bóng, cả bốn đứa lập tức chạy vù lên cầu thang, ai về phòng nấy, bỏ luôn cả thói quen tụm lại tán dóc ở phòng Nguyên và Kăply như thường lệ.
Nguyên và Kăply mỗi đứa nằm một giường, nơm nớp liếc mắt về phía cửa, chờ tiếng lộc cộc của đôi guốc gỗ kéo lê dọc hành lang. Thiệt là tệ hại nếu phải đối diện với pháp sư K’Tul trong lúc này, Nguyên thầm nghĩ. Mình thì còn có thể chống đỡ vòng vo chút đỉnh chứ yếu bóng vía như Kăply mà bị K’Tul vặn vẹo, hạch hỏi một hồi chắc nó căng thẳng đến mức sẵn sàng nổ đùng ra bất kỳ lúc nào và rốt cuộc thế nào cũng phun toẹt mọi thứ ra hết. Xét về tính cách, pháp sư K’Tul không hề đơn giản như bà Êmô. Ánh mắt sắc lạnh của ông chắc chắn không bỏ qua bất cứ dấu hiệu đáng nghi nào của tụi nó. Và nếu sự gặp gỡ giữa tụi nó và bọn Tam phù thủy bị bại lộ, K’Tub và Êmê dĩ nhiên sẽ lãnh đủ mọi hậu quả. Việc tiểu chủ nhân của lâu đài K’Rahlan phải nhờ đến đám Bạch kỳ lân bảo vệ rõ ràng là điều sỉ nhục lớn mà một con người kiêu hãnh và cứng cỏi như pháp sư K’Tul chắc chắn không thể chịu đựng nổi. Chắc chắn ông sẽ nổi trận lôi đình và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đó cho hai đứa trẻ Lang Biang thì thiệt tình Nguyên không dám tự nghĩ tiếp.
Tự nhiên, Nguyên nhận ra nó lo lắng cho K’Tub và Êmê hơn là nó tưởng. Nằm trằn trọc một hồi, không thấy pháp sư K’Tul xuất hiện, Nguyên sốt ruột quá. Nó nhỏm người ngồi lên, quay sang Kăply:
– Sao giờ này mà ông K’Tul chưa về hở mày! – Nguyên đảo mắt nhìn ra cửa. – Tao chẳng nghe động tĩnh gì cả.
Kăply tỉnh khô nhìn Nguyên qua khóe mắt:
– Vậy càng tốt chứ sao.
– Tốt cái con khỉ.
Trước vẻ mặt ngẩn ra của Kăply, Nguyên cầm tay thằng nhóc kéo mạnh:
– Ngồi dậy đi với tao.
– Đi đâu?

– Qua phòng Êmê và K’Tub.
Miệng Kăply càng lúc càng há hốc:
– Trời đất! Qua phòng tụi nó làm chi?
Nguyên nhấp nhổm như ngồi trên lửa:
– Tao nghi pháp sư K’Tul đang trừng phạt tụi nó.
– Về chuyện thuê Tam phù thủy bảo vệ mày á?
– Ờ.
– Thế sao ổng không phạt tụi mình?
– Sao mày cứ khoái làm kẻ ngu hoài vậy, Kăply! – Nguyên nhăn mặt. – Làm sao pháp sư K’Tul có thể trừng phạt tao được khi tao dù sao cũng là chủ nhân của ổng. Hơn nữa, ai lại nỡ đổ tội lên đầu tụi mình – những đứa trẻ được xem là lú lẫn vì bị trúng đòn của Buriăk.
– Ờ há.
Kăply thốt câu ngờ nghệch quen thuộc, rồi sực nhớ ra tình cảnh Êmê và K’Tub đang gặp phải, nó vùng khỏi tay Nguyên, băng băng ra cửa khiến thằng này phải quýnh quýu chạy theo:
– Gượm đã! Đi từ từ thôi, tuyệt đối không được gây ra tiếng động đấy.
Không gây ra tiếng động trên sàn nhà được lát đá hoa cương xét cho cùng không phải là quá khó. Cái khó là làm sao biết được phòng Êmê và phòng K’Tub là hai căn phòng nào trong hàng dãy cửa đóng im ỉm kia.
Nguyên và Kăply chưa ghé qua phòng hai đứa bạn nó lần nào nên đành phải rón rén đến trước từng cánh cửa, áp tai nghe ngóng.
Dọc hành lang dài có đến cả chục căn phòng giống y chang nhau và nằm san sát nhau ở cả hai bên vách, nhưng đi suốt từ đầu này đến đầu kia, Nguyên và Kăply chẳng phát giác ra một tiếng động nhỏ nào. Tiếng la mắng, quát thét lại càng không.
Cuối hành lang tối om om bên trái là một cầu thang dẫn lên tầng lầu trên. Nguyên nhìn Kăply, hất đầu:
– Lên trên kia không?
Ai chứ Kăply thì quá rành thằng-bạn-đại-ca của nó. Biết thằng này chỉ hỏi cho có hỏi, nó bực mình xẵng giọng:
– Muốn lên thì lên, hỏi con khỉ gì.
Dãy lầu phía trên có ít phòng hơn. Cửa chính tất nhiên cũng ít hơn tầng dưới, nhưng rất nhiều cửa sổ hẹp trổ dọc tường và đặc biệt là nằm sát trần nhà như thể cửa thông gió.
Đang dọ dẫm bước, đột nhiên Kăply cảm thấy rờn rợn. Tầng trên và tầng dưới chỉ cách nhau một cầu thang nhưng không hiểu sao nó cảm thấy chỗ này hoang vắng kinh khủng, cứ như nó vừa đặt chân qua một thế giới khác. Và ở cái thế giới âm u bí hiểm này, nó có cảm giác mỗi bước chân lén lút của tụi nó đều bị những cặp mắt vô hình theo dõi từ trong bóng tối.
Kăply run rẩy đi sát vào Nguyên, thì thầm bằng giọng sợ hãi:
– Trên này… ghê… ghê… quá mày.
Nguyên quay lại, đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho Kăply đừng lên tiếng. Rồi cũng ngón tay đó, nó chỉ vào một cánh cửa xỉn màu ở bên phải. Cánh cửa không đóng, chỉ khép hờ.
Kăply không hiểu bạn mình muốn nói gì. Nó kê sát miệng vào tai Nguyên, lào thào:
– Êmê và K’Tub ở trong đó hả?
– Không! – Tiếng Nguyên đáp vo ve như muỗi kêu. – Trong đó chắc không có ai. Tao và mày vào xem thử.
Kăply tức khắc đờ người ra. Trong bộ mặt xám ngoét của nó, tưởng như Nguyên vừa rủ nó nhảy không dù từ nóc nhà chọc trời xuống đất.
– Rất có thể đây là nhà kho… – Nguyên tiếp tục rù rì bằng cái giọng chính nó cũng khó mà nghe được. – Nếu đúng vậy, hai chiếc ghế ngựa vằn chắc được cất ở trong này.
Đối với Kăply lúc này, ba chữ “ghế ngựa vằn” chẳng khác gì một liều doping cực mạnh.
Như người ngủ mê choàng tỉnh, nó bám chặt tay Nguyên, líu ríu bước đến chỗ cánh cửa hé.
Nguyên rụt rè đẩy cửa, mừng rơn khi không có một tiếng động nào phát ra.
Cũng cẩn thận như thế, lọt vào bên trong, Nguyên lại nhẹ nhàng đóng kín cánh cửa lại, im ru bà rù.
Trong phòng quả nhiên không có người, và căn cứ vào những gì tụi nó đang nhìn thấy thì nơi đây rất có thể là một cái nhà chứa đồ như Nguyên phỏng đoán. Đồ đạc trong phòng khá nhiều, lại toàn những thứ lạ mắt hết sức. Dưới ánh sáng tù mù phát ra từ ngọn đèn nhỏ treo ở tít đằng góc phòng, Nguyên và Kăply tò mò ngắm nghía những con dao cán gỗ cắm trong những cái vỏ bằng vàng khảm hoa văn treo trên vách, những mũi lao nhọn với những cái chuôi có hình thù kỳ dị. Ở bốn góc phòng dựng đứng những chiếc ống trắng hếu như làm bằng xương, phía trên gắn những đầu người tạc bằng gỗ mun với những đôi mắt phát ra tia sáng đỏ.
Chạm vào những đôi mắt đỏ khé đó, Kăply tự nhiên thấy bủn rủn tay chân, ruột gan như trôi tuột đi đâu mất.

Như cảm nhận được sự sợ hãi của Kăply, Nguyên thò tay cầm tay bạn, trấn an:
– Đừng sợ. Đây chỉ là những đôi mắt khảm hồng ngọc thôi.
Sau một thoáng ngần ngừ, hai đứa hồi hộp lần mò vào bên trong, thấp thỏm vượt qua những con ngựa bằng đồng đen to gần bằng ngựa thật đặt khắp nơi, những chiếc lúc lắc bằng mu rùa lủng lẳng trên cột, những chiếc mặt nạ đủ kiểu treo nhan nhản, chiếc nào cũng vằn vện trông dữ dằn hết chỗ nói.
Mặt mày nhớn nhác, Nguyên và Kăply thận trọng vòng qua những chiếc bàn một chân, những chiếc ghế bằng đất nung và dãy tủ kệ to đùng choáng hết lối đi.
– Không thấy hai chiếc ghế ngựa vằn đâu hết mày… – Kăply nói.
– Ờ, tụi mình đã đi giáp vòng rồi… – Nguyên chán nản đáp. – Chắc họ giấu ở chỗ khác. Tao nghĩ…
Tiếng lịch kịch phát ra từ cửa phòng chặn ngang họng Nguyên. Nó thất sắc nhìn quanh và nhanh như cắt kéo thằng Kăply đang cứng đờ như xác ướp bên cạnh lao ngược lại đằng sau dãy tủ kệ.
Hai đứa vừa ngồi thụp xuống đã nghe tiếng chân bước vào phòng. Kăply cố nhìn sang Nguyên như để bằng ánh mắt chia bớt nỗi kinh hoàng cho bạn nhưng nó không làm sao quay được cái cổ. Chỗ đáng lẽ là cái cổ của nó bây giờ chỉ là một khúc cây cứng ngắc. Lúc này Kăply chỉ mong người bước vào kia là K’Tub hoặc là Êmê. Nó hy vọng hai đứa này qua chơi, không thấy tụi nó trong phòng nên chia nhau đi tìm.
Tiếng bà Êmô đột ngột vang lên chấm dứt những mơ tưởng trong đầu Kăply:
– Ngày hôm qua thật là mệt mỏi quá.
Bà Êmô xuất hiện trong lúc này thiệt chẳng hay ho gì, nhưng dù sao cũng hơn là pháp sư K’Tul. Kăply khẽ thở ra một hơi, nó cũng chẳng hiểu sao nó lại sợ pháp sư K’Tul đến thế. Đó giống như là một cái sợ tự nhiên, không cắt nghĩa được. Y như hồi ở làng Ke, nó đã từng sợ thầy Râu Bạc đến són ra quần.
Nhưng Kăply vừa thở ra đã lại phải vội hít hơi vào. Và lần này thì có vẻ như nó không biết cách thở ra nữa. Vì câu nói tiếp theo của bà Êmô y như một nhát búa đập vô đầu nó:
– Anh có tìm ra manh mối gì chưa, anh K’Tul?
Như vậy là pháp sư K’Tul cũng đến đây. Bữa nay ông không mang đôi guốc quen thuộc nên nãy giờ nó không phát giác ra sự có mặt đáng sợ của ông.
Trong khi cố làm cho các mạch máu trong người đừng đông cứng lại, Kăply nghe rõ ràng hai tiếng động mạnh vang lên và nó tỉnh hồn được một chút khi nhận ra đó là tiếng người ngồi phịch xuống ghế.
– Đúng là Hắc tinh tinh và Bạch kỳ lân vừa nhận được tín hiệu triệu tập quanh vùng này… – Tiếng ông K’Tul thở hắt ra. – Nhưng ai triệu tập họ thì đến giờ tôi cũng chưa rõ, dì à.
Một sự im lặng khắc khoải kéo dài sau lời thú nhận bất lực của pháp sư K’Tul. Kăply cảm thấy không khí trong phòng đột nhiên nặng nề như ủ trong một tấm vải dày. Trái tim nó khi nãy văng đi đâu mất, bây giờ đã quay về trong lồng ngực, nhưng rõ ràng là đang co bóp một cách khó khăn.
– Ai thế, anh K’Tul! – Giọng bà Êmô trở nên nóng nảy. – Kẻ chủ mưu vụ này tất nhiên muốn tấn công vào người của giáo chủ Ama Êban, nhưng không đánh trực tiếp vào lâu đài Sêrôpôk. Tam phù thủy xuất hiện ở quanh đây có nghĩa là họ muốn nhắm vào tôi.
Bà Êmô tặc tặc lưỡi:
– Có khi nhắm cả vào anh nữa, anh K’Tul.
– Dì nói gì thế! – Có vẻ như ông K’Tul giật mình sau câu nói của bà Êmô, giọng ông nghe ken két như tiếng phấn nghiến trên mặt bảng. – Làm sao mà dì lại nghĩ là họ nhắm cả vào tôi? Làm sao mà họ phát giác ra nhiệm vụ của tôi? Làm sao mà họ biết tôi là ai? Không, dì nói không đúng! Cho đến nay, dưới mắt mọi người, tôi vẫn là người hầu cận trung thành và là cánh tay mặt của pháp sư K’Rahlan.
Pháp sư K’Tul làm một tràng như súng liên thanh bị cướp cò, vội vã, quýnh quáng, cái kiểu nói không phải để giải thích mà nhằm trấn an sự hoảng hốt trong lòng.
– Tôi chỉ lo thế thôi… – Trước sự kích động quá mức của pháp sư K’Tul, bà Êmô cố bắt mình bình tĩnh. – Chứ tôi vẫn tin hành tung của anh không thể nào bại lộ.
Bà đứng dậy, tiến ra cửa, như muốn nhanh chóng thoát ra khỏi không khí ngột ngạt của câu chuyện:
– Tôi đi đây. À, giáo chủ Ama Êban có vẻ đã hết kiên nhẫn với anh rồi đó…
Có cảm tưởng câu nói cuối cùng của bà Êmô dựng bật pháp sư K’Tul lên khỏi ghế. Kăply nghe tiếng chân ông đuổi theo ra cửa:
– Này, dì Êmô. Dì cũng biết là tôi đã cố hết sức…
Tiếng chân của pháp sư K’Tul và bà Êmô đã tắt một lúc lâu, Kăply và Nguyên vẫn chưa dám nhúc nhích, thậm chí tụi nó cũng không nhớ ra mình đã hít thở bình thường hay chưa.
Phải thêm một lúc lâu nữa, cái cổ của Kăply mới có cảm giác trở lại. Nó quay sang Nguyên, thấy mặt bạn mình trắng bệch, mồ hôi hạt nào hạt nấy to bằng hạt đậu.
– Tụi mình đi… đi ra… được chưa! – Kăply đánh bạo mở miệng, ngạc nhiên thấy mình cà lăm hết biết luôn.
– Đi… – Nguyên chống tay vào đùi, lồm cồm đứng lên, giọng khan cứng. – Phải ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Hai đứa mò mẫm trong mớ đồ đạc ngổn ngang, cố không gây ra bất cứ một tiếng động cỏn con nào, trừ tiếng trái tim dộng thình thình quá mạng trong lồng ngực.
Tới cửa phòng, Nguyên cảnh giác đứng áp tai vào cánh cửa lắng nghe động tĩnh một hồi mới từ từ mở ra.
May thiệt là may: hành lang vắng ngắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.