Chuyện xứ Lang Biang (Tập 1: Pho tượng của Baltalon)

Chương 10 phần 1


Bạn đang đọc Chuyện xứ Lang Biang (Tập 1: Pho tượng của Baltalon): Chương 10 phần 1

Chương 10: Trường đào tạo tài năng Đămri
Vừa chuồn được vào phòng mình, Nguyên và Kăply liền ngã vật ra giường, cảm thấy kiệt sức như vừa trở về sau một cuộc chạy marathon.
Trong khi Kăply thở hổn ha hổn hển thì Nguyên nhắm nghiền mắt lại, hú hồn hú vía như vừa bị sét đánh sượt qua đầu.
– Vừa rồi thiệt là nguy hiểm, Kăply à… – Nguyên nói, sau khi đã mở mắt ra và hoàn toàn tin chắc là tụi nó đang ở trong căn phòng quen thuộc.
– Ờ… – Kăply phụ họa, giọng vẫn còn run. – Thiệt tình tao không thể nào ngờ pháp sư K’Tul lại vào nhà kho trong lúc đó. Ổng mà biết mình lục lọi trong đó, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
– Cái tội lục lọi không đáng sợ… – Nguyên ngóc cổ quay sang bạn. – Đáng sợ nhất là tụi mình đã lỡ nghe được bí mật của ổng và bà Êmô.
– Phải rồi… – Kăply thè lưỡi. – Tao nghĩ đó chắc là một bí mật rất khủng khiếp.
– Mày cũng biết rồi đó. Những bí mật như thế không được phép lộ ra ngoài. Hồi nãy nếu biết tụi mình nấp đằng sau mấy cái tủ, tao nghĩ ông K’Tul sẽ không ngần ngại gì mà không giết người bịt miệng.
– Dù mày là chủ nhân của ổng?
– Chủ nhân cái đầu mày! – Nguyên hừ mũi. – Khi nãy mày cất hai cái tai đi đâu vậy hả, Kăply? Bộ mày không nghe ông K’Tul nói gì sao?
– Ờ, ổng nói ổng đang làm một nhiệm vụ gì đó…
Nguyên nóng nảy cắt ngang:
– Bề ngoài ổng đóng vai là người quản gia trung thành của pháp sư K’Rahlan nhưng thực ra ổng đang làm việc cho giáo chủ Ama Êban, mày hiểu chưa?
– Ờ, ờ, đúng rồi!
Kăply gục gặc đầu, rồi nó bỗng đực mặt ra:
– Có ai biết điều đó không há?
– Dĩ nhiên là không ai biết… – Nguyên thả đầu xuống gối, trầm ngâm. – K’Tub và Êmê chắc không biết. Mà vợ chồng K’Rahlan lúc còn sống có lẽ cũng không biết.
– Rùng rợn thiệt tình! – Kăply bất giác co người lại, lúc này trông nó rất giống con tôm. – Phải chi mình cũng hổng biết luôn cho khỏe. Tự nhiên mày rủ tao chui đầu vào cái nhà kho quái quỷ đó làm chi không biết.
Nguyên nhíu mày lẩm bẩm, coi như không nghe thấy những lời cằn nhằn của bạn:
– Nhiệm vụ của pháp sư K’Tul là nhiệm vụ gì vậy há?
Kăply chớp mắt:
– Tao nghĩ đó là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn.
– Sao mày biết?
– Bà Êmô chẳng nói giáo chủ Ama Êban đã hết kiên nhẫn với ông K’Tul là gì. Chứng tỏ là cho đến bây giờ ổng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao.
– Đúng là “gần mực thì đen gần đèn thì sáng”! – Nguyên nheo mắt nhìn bạn. – Mày chơi với tao riết, đã thông minh lên được tí tẹo rồi đó, Kăply.
Có vẻ như lần đầu tiên trong đời Kăply được thằng-bạn-đại-ca của nó mở miệng khen. Nó cười tít mắt, nỗi phấp phỏng bay vèo đâu mất:
– Dù sao cái đầu tao cũng phải khá hơn cục gạch chút xíu chớ!

– Thiệt là may cho tụi mình! – Nguyên lại rùng mình, câu chuyện ở nhà kho lại quay về trong óc nó. – Khi nãy chắc ông K’Tul và bà Êmô định vào nhà kho tìm thứ gì đó, nhưng cuộc tranh luận căng thẳng đã cuốn lấy họ. Nếu họ không bị xao lãng đầu óc, tụi mình đã bị phát hiện rồi.
Kăply bỗng hỏi:
– Có nên nói chuyện này cho K’Tub và Êmê biết không há?
– Đồ ngu! – Nguyên trừng mắt. – Mày quên Êmê là con bà Êmô, còn K’Tub là con của pháp sư K’Tul rồi sao.
Mới được khen thông minh phút trước, phút sau đã bị chửi tan nát, Kăply xụi lơ. Nó dè dặt hỏi, mặt rúm ró như bị ong đốt:
– Hổng lẽ mình làm lơ vụ này? Vờ như chưa từng nghe thấy gì?
– Không… – Mắt Nguyên lóe lên. – Tụi mình phải âm thầm điều tra cho ra bí mật của pháp sư K’Tul. Nhưng Êmê và K’Tub sẽ không dính dáng gì vào đây hết.
– Tụi mình á?
Kăply lo lắng hỏi lại, cảm thấy sự sợ hãi trước kia, lúc Nguyên rủ nó lén lút xâm nhập đồi Phù Thủy, đang lặp lại trong lòng nó.
Lần thứ hai trong vòng năm phút, Nguyên làm như không nghe câu nói của bạn. Nó lẩm bẩm như nói với chính mình:
– Sự khủng bố của phe Bastu chưa qua đã tới mối đe dọa của phe Ama Êban, tòa lâu đài K’Rahlan này đang xảy ra chuyện gì vậy ta?
Kăply dĩ nhiên không thể trả lời câu hỏi này. Nguyên cũng không thể, vì ngay lúc đó Êmê và K’Tub đã thò đầu vào phòng:
– Anh K’Brăk, anh K’Brêt, xuống ăn cơm!
Trái với sự thấp thỏm của bọn trẻ, suốt bữa ăn ông K’Tul không nhắc một tiếng nào về chuyện Tam phù thủy được triệu tập.
Ông ăn uể oải, qua loa, giống như người mới ốm dậy, chiếc muỗng cán dài lang thang trong tô xúp một cách lơ đãng và rõ ràng là lâu hơn mọi bữa. Ông nhìn các thức ăn trên bàn, nhìn bọn trẻ trước mặt, ánh mắt ông lướt qua mọi thứ nhưng có cảm giác là ông không nhìn thấy gì.
K’Tub nghiêng đầu về phía Kăply:
– Hổng ngờ ba em mất tinh thần đến thế.
Kăply chép miệng:
– Có nên nói sự thật cho ba em biết không há?
– Không nên, anh K’Brêt. Nói ra là to chuyện đấy! – Êmê ngồi gần đó, hấp tấp chen lời. – Cứ đợi ít hôm nữa, không thấy bọn Tam phù thủy có động tĩnh gì, mẹ em và cậu K’Tul sẽ dần dần bình tĩnh lại thôi.
Tất nhiên chỉ có Nguyên và Kăply hiểu rõ nỗi lo lắng trong lòng pháp sư K’Tul. Điều khiến ông rối trí không hoàn toàn do sự xuất hiện đột ngột của Tam phù thủy mà chính là ông đang ngờ bí mật của ông đã bị ai đó khám phá. Nhưng Nguyên và Kăply lại không thể kể những gì mình nghe thấy với K’Tub và Êmê, đứa này chỉ có thể nhìn đứa kia qua những đĩa thức ăn để trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
– Mẹ con đâu, cậu K’Tul?
Êmê cất tiếng hỏi, cốt để đánh tan không khí nặng nề hơn là để nghe câu trả lời. Việc bà Êmô vẫn thỉnh thoảng vắng mặt trong bữa ăn thiệt ra đâu phải là chuyện lạ.
– Hôm nay mẹ con hơi mệt, Êmê à… – Ông K’Tul thở phì và đáp bằng cái giọng xem ra ông còn mệt hơn bà Êmô, nếu quả thực bà Êmô đang mệt.
Êmê ngước chiếc mũi hếch:
– Con thấy mẹ con căng thẳng hơi quá đáng. Tuy Hắc tinh tinh và Bạch kỳ lân được triệu tập ở vùng này, nhưng đâu lấy gì làm chắc là họ nhắm vào mẹ con.

– Ờ, cũng có thể.
Ông K’Tul thờ ơ đáp, như thể lúc này ông chẳng muốn gì hơn là tống bọn trẻ khỏi bàn ăn đi cho rồi.
Êmê cảm nhận ngay điều đó. Nó đứng lên:
– Tụi con đi nghỉ trước nha cậu.
– Ờ.
Chỉ đợi có vậy, K’Tub, Nguyên và Kăply vội vã đứng lên theo. Bọn trẻ nối nhau thong thả đi lại chỗ cầu thang xoắn, mặc dù trong bụng đứa nào cũng muốn co giò chạy lẹ cho rồi.
Khi tất cả đã ngồi lên hai chiếc giường của Nguyên và Kăply, K’Tub mới bất bình ca cẩm:
– Chán thật, chị Êmê à. Làm gì mà ba em và dì Êmô ngán bọn Tam phù thủy dữ vậy. Từ sáng tới giờ, mặt người nào cũng xệ xuống, trông thảm quá.
– Em có biết em đang nói gì không… – Êmê lừ mắt nhìn K’Tub. – Em đừng quên, xưa nay rất ít người có thể đối địch nổi với Hắc tinh tinh hoặc Bạch kỳ lân. Đụng độ với cả hai cùng một lúc là chuyện gần như không thể.
– Êmê nói đúng đó, K’Tub… – Kăply ngứa miệng. – Anh nghĩ ba em và dì Êmô lo lắng là chuyện tất nhiên.
Êmê nói với K’Tub mà mắt lại liếc Nguyên và Kăply:
– Theo chị, chuyện đáng lo hiện nay là làm sao đối phó với Baltalon kìa.
Nguyên nhướng mắt:
– Này Êmê! Suku và Păng Ting đã thuê Bạch kỳ lân bảo vệ anh rồi mà.
Êmê vặn lại, lần này nó quay hẳn bộ mặt nghiêm nghị về phía Nguyên:
– Thế nhỡ Bạch kỳ lân không chặn tay được Baltalon thì sao?
Nguyên chưa kịp đáp, cũng không biết đáp thế nào, K’Tub đã nhảy tưng tưng, hai tay đấm vào nhau bình bịch:
– Đúng rồi, chị Êmê nói đúng. Tụi mình phải phòng trước cả chuyện đó.
Đang nhảy nhót, K’Tub bỗng ngừng phắt, mặt ngẩn ra:
– Ơ, nhưng phòng cách sao há?
Như đã chuẩn bị sẵn, Êmê thở hắt ra, không cần suy nghĩ:
– Ngày mai, anh K’Brăk và anh K’Brêt phải trở lại trường Đămri.
Trường Đămri nằm không xa tòa lâu đài K’Rahlan lắm – khoảng hai cây số. Đó là trường đào tạo tài năng nổi tiếng của xứ Lang Biang, nơi sản sinh ra những pháp sư và phù thủy lừng danh trong vòng một ngàn năm nay. Giáo chủ Ama Êban, vợ chồng pháp sư K’Rahlan – Ka Ming, pháp sư K’Srêgơl, pháp sư K’Tul, bà Êmô từng là học sinh trường này. Nghe nói trùm Bastu và các sứ giả khét tiếng của hắn cũng xuất thân tại đây. Nói chung, theo lời giới thiệu không lấy gì làm hào hứng của Suku (nó vẫn còn ấm ức chuyện ông nó không cho nó vô học trường này), trừ Tam phù thủy Hắc tinh tinh và Bạch kỳ lân không biết học hành ở đâu, còn hầu hết các phù thủy nổi đình nổi đám của phe Hắc Ám, phe Ánh Sáng và giáo phái Madagui của pháp sư Ama Êban đều được đào tạo tại trường Đămri.
Đôi tai Nguyên động đậy dữ dội khi nghe Suku nhắc đến giáo phái Madagui. Nó đang rất muốn biết mối quan hệ giữa bà Êmô, pháp sư K’Tul và giáo chủ Ama Êban.
– Giáo phái Madagui á! – Nguyên giương cặp mắt ngớ ngẩn của một người mất trí nhớ. – Đó là giáo phái gì vậy?

– Theo cuốn Lịch sử pháp thuật của giáo sư Ala Krem, đây là một giáo phái chủ trương hòa giải mọi xích mích của xứ Lang Biang. Giáo phái này ra đời đã được bảy trăm năm, truyền đến Ama Êban là đời thứ tư. Lâu đài Sêrôpôk được xem là thánh địa của giáo phái này.
Nguyên lại giở bộ mặt ngu ngu:
– Thế họ không thuộc phe nào à?
– Họ đứng giữa, cũng có thể là muốn đứng trên, anh K’Brăk à! – Suku nói bằng giọng của người lịch lãm. – Nhưng trên thực tế thì phe Bastu luôn xung đột với họ. Chắc chắn là họ gần gũi với phe Ánh Sáng hơn. Pháp sư Êmô làm việc ở lâu đài K’Rahlan là một chứng minh. Hơn nữa, thầy dạy vẽ của anh, phù thủy Yan Dran, cũng là người của giáo phái Madagui.
– Thầy dạy vẽ của anh! – Nguyên ngẩn tò te, nhưng rồi nó sực nhớ ngay ra những bức tranh khủng khiếp của thằng K’Brăk. – Ờ, ờ…
– Bây giờ chắc là anh không nhớ… – Suku vỗ vai Nguyên ra chiều an ủi. – Khi còn sống, ba anh đã cho anh theo thụ giáo Yan Dran. Ông ấy là một siêu phù thủy.
Nguyên không quan tâm đến ông thầy dạy vẽ Yan Dran cho lắm, cho dù ổng có là một siêu phù thủy. Nó nhanh chóng quay lại điều nó khao khát muốn biết:
– Thế dì Êmô làm việc cho ba anh lâu chưa?
– Lâu rồi, sau khi pháp sư K’Tul đến lâu đài K’Rahlan một thời gian.
– Pháp sư K’Tul cũng là người của lâu đài Sêrôpôk ư! – Nguyên hồi hộp hỏi, nó phải cắn chặt.
– Không. Ổng thuộc phe Ánh Sáng. Tất cả những người có tên bắt đầu bằng chữ K’ nếu là đàn ông hoặc Ka nếu là phụ nữ đều thuộc phe Ánh Sáng, anh quên rồi sao?
Suku đong đưa đôi mắt sáng như gương:
– Có lẽ pháp sư K’Tul là vị quản gia gắn bó lâu dài nhất với lâu đài K’Rahlan. Lúc ba anh mời ổng về, anh còn chưa có mặt trên đời nữa là.
– Còn em thì lúc ấy đã có mặt rồi chắc! – Nguyên nheo mắt nhìn thằng nhóc.
– Tất nhiên là lúc ấy em cũng ở tận đẩu tận đâu… – Suku chuồi năm ngón tay vào mái tóc xanh thẫm, bẽn lẽn đáp. – Nhưng ông em thì chẳng có việc gì là không biết.
Nguyên không buồn trêu Suku nữa. Nhưng nó cũng chẳng hỏi gì thêm. Vì nó biết chắc là Suku không thể cung cấp nhiều hơn được những gì nó cần. Ngay cả chuyện pháp sư K’Tul là người của lâu đài Sêrôpôk, Suku hoàn toàn không hề biết.
– Ơ, còn pháp sư K’Srêgơl nào đó? Là ai vậy! – Nguyên chợt nhớ ra cái tên lạ Suku vừa nhắc tới lúc nãy.
Mặc dù biết Nguyên bị lời nguyền Tan xác của Buriăk làm cho tanh bành đầu óc, Suku vẫn không khỏi giật nảy người trước câu hỏi quá sức kỳ cục của thằng này. Mắt nó giương lên như mắt ếch:
– Chẳng lẽ đến pháp sư K’Srêgơl mà anh cũng không nhớ sao, anh K’Brăk?
– Ờ, ờ… – Nguyên đưa tay vỗ vỗ trán. – Thiệt tình là anh không nhớ gì hết trơn.
Suku vẫn dán chặt mắt vào bộ mặt chắc là trông rất đần độn của Nguyên, buông từng tiếng:
– Pháp sư K’Srêgơl là em trai của pháp sư K’Rahlan, và là ba của anh K’Brêt.
– Ba của K’Brêt! – Nguyên sửng sốt.
– Ờ.
– Tức là chú của anh?
– Chứ gì nữa.
Nguyên bất giác ngoảnh cổ nhìn quanh:
– Thế ổng đâu rồi?
– Cái đó thì hổng ai biết… – Suku lắc đầu. – Ổng mất tích hơn chục năm nay rồi. Ngay vào cái hôm vợ ổng bị Badd, sứ giả thứ nhất của trùm Bastu, giết hại.
Nguyên bỗng rùng mình như có một cơn gió lạnh thổi qua người. Lần đầu tiên nó cảm thấy khó thở khi nghĩ đến những sứ giả của phe Hắc Ám: Buriăk, Baltalon, bây giờ là Badd, có vẻ như người nào cũng sẵn sàng gieo rắc tai họa cho kẻ khác. Không cần phải thông minh lắm mới nhận thấy trùm Bastu đang tập hợp dưới trướng mình hàng loạt những sát thủ kinh hồn. Và nạn nhân ưa thích của họ là những người thuộc phe Ánh Sáng: vợ chồng K’Rahlan, vợ chồng K’Srêgơl, và bây giờ là K’Brăk. Nhớ đến pho tượng báo tử đang ngữ trong phòng và con số 26 lấp lánh vừa thấy hồi sáng trên trần nhà, Nguyên bỗng thấy ruột gan quặn lại, vất vả lắm nó mới ngăn được mình khỏi rên lên.

– Suku, anh K’Brăk! Nhanh lên chứ!
Tiếng thằng K’Tub ong óng phía trước khiến Nguyên nhận ra do mải chuyện, nó và Suku rơi tuốt lại phía sau tự lúc nào.
Lúc này, cả bọn đang đi ngang qua một đường phố lớn với hàng mớ những cửa hiệu nằm giăng giăng hai bên đường. Đó là con đường chính dẫn đến trường Đămri – đường Brabun, tên vị hiệu trưởng đầu tiên của trường. Trên vỉa hè người đi kẻ lại tấp nập, thiệt khác xa cảnh vắng vẻ ở tòa lâu đài K’Rahlan. Khác với pháp sư K’Tul, đa số cư dân ở đây mặc quần áo ngắn bằng vải đen điểm xuyết các họa tiết sặc sỡ ở viền cổ, vạt, vai và tay áo; có vài phụ nữ tròng váy màu lòe loẹt, đôi mông núng nính của họ khi bước đi khiến họ giống y chang một bầy công đang múa. Nguyên nhận ra trong dòng người không ít những học trò trường Đămri – những đứa nhóc mặt áo chùng đen tuyền như nó và Kăply, đi tụm năm tụm ba với cặp sách đung đưa trên tay.
Nguyên vừa vượt lên, K’Tub đã chỉ tay vào một cửa hiệu bên trái được phủ một tấm biển to đùng đằng trước với hàng chữ đỏ như son “TIỆM CẦM ĐỒ”, miệng bô bô:
– Tiệm của lão Lo . Em còn kẹt một đống đồ chơi ở trỏng.
Nguyên tò mò cắm mắt vào tấm biển:
– Ở đây cầm những thứ gì vậy?
– Đủ thú hầm-bà-lằng! – K’Tub chưa kịp trả lời, Kăply đã láu táu vọt miệng, chắc nãy giờ nó đã nghe K’Tub và Êmê quảng cáo đầy cả tai. – Từ quần áo, mũ nón, đồ chơi đến đũa phép, chổi thần, thảm bay, các loại bùa, thảo dược, các thứ thuốc thánh…
Kế tiệm cầm đồ là CỬA HIỆU THẤT TÌNH. Cái tên lạ lùng đến mức Nguyên không thể không há hốc miệng:
– Í, gì thế này?
– Tiệm của lão Seradion… – Lại Kăply nhanh nhảu. – Tiệm này dành cho những ai bị bồ đá đó, anh K’Brăk.
– Bồ đá vô đó làm chi! – Nguyên ngơ ngác.
K’Tub cười hì hì:
– Vô để xả cơn giận. Lão Seradion có thể biến một con gấu bông thành người yêu của bất cứ ai, tha hồ cho người đó chửi rủa, cốc đầu, cào cấu, vặt tóc, nhéo tai…
Êmê “xì” một tiếng, mặt khinh khỉnh:
– Chẳng hay ho gì cái trò giận cá chém thớt đó. Đúng là một lũ rồ.
– Chị đừng coi thường cái tiệm của lão Seradion à nha. Đắt khách lắm đó… – K’Tub nheo mắt. – Biết đâu có ngày chị lại chui vô đó à.
Êmê trả lời K’Tub bằng cách quay sang bá vai Nguyên:
– Làm gì có chuyện đó phải không anh K’Brăk?
– Ờ, ờ…
Nguyên bối rối đáp và nhẹ nhàng gỡ tay cô bạn gái ra. Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, Nguyên đã mơ hồ nhận ra Êmê rất có cảm tình với K’Brăk. Có lẽ tình cảm đó đã phát sinh từ lâu lắm rồi. Điều đó nhiều lúc đẩy Nguyên vào những tình huống rất khó xử, nhất là khi Êmê bộc lộ sự thân mật một cách quá tự nhiên.
Để tiện dò la chỗ cất giữ hai chiếc ghế ngựa vằn, Nguyên chủ định đóng vai K’Brăk một cách hoàn hảo để tránh mọi nghi ngờ. Chỉ riêng cái khoản thân mật với Êmê là nó không tài nào nhập vai nổi. Với một cô gái dễ thương và lúc nào cũng quan tâm đến nó như Êmê, thiệt tình là Nguyên cũng thấy thinh thích. Nhưng mỗi lần Êmê nhìn nó trìu mến hay có cử chỉ thân thiết là nó lại thấy e dè, ngần ngại. Vì nó biết nó thiệt ra đâu phải là thằng K’Brăk.
Nguyên nhích ra xa Êmê, cố tránh cánh tay lúc nào cũng sẵn sàng quơ lấy mình.
– Thấy chưa, chị Êmê! – K’Tub reo lên khoái chí. – Chị đừng có tưởng bở à. Chưa chi anh K’Brăk đã muốn chạy trốn chị rồi đó.
Như chưa đã, K’Tub rưới thêm dầu vô lửa:
– Hì hì, em biết ảnh sắp gặp lại chị Mua mà.
Bộ mặt của Êmê bỗng tối sầm như bầu trời trước cơn giông. Nó liếc Nguyên bằng ánh mắt bén ngót và hỏi bằng cái giọng ken két y chang tiếng lưỡi cưa nghiến vào gỗ:
– Phải vậy không, anh K’Brăk?
– Ơ, ơ… làm gì có.
– Không có gì với nhỏ Mua sao anh đi tuốt đằng xa vậy? Anh sợ nó nhìn thấy anh đi với em hả! – Êmê ngước bộ mặt tức tối lên nhìn Nguyên khiến cái mũi hếch của nó càng thêm hếch, nom ngộ nghĩnh không thể tả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.