Bạn đang đọc Chuyện xứ Lang Biang (Tập 1: Pho tượng của Baltalon): Chương 08 phần 2
Vừa thấy ba con người âm u ma quái này, bọn trẻ lâu đài K’Rahlan đã mất vía, cảm thấy như có một luồng khí lạnh đang len lỏi vào trong từng đốt xương. Tụi nó càng chết điếng hơn nữa khi thấy ngay cả Păng Ting cũng thét lên kinh hoàng:
– Chết tôi rồi!
Bọn trẻ chưa kịp hiểu chuyện gì, cái giọng khè khè khi nãy lại cất lên:
– Ngươi làm sao thế, Păng Ting? Ngươi đừng quên là bọn ta đã đến đây chính xác là được hai phút rồi đấy.
Păng Ting đột nhiên lấy lại bình tĩnh. Nó xua xua tay:
– Được rồi, được rồi! Một phút là 50 năpken, hai phút là 100 năpken. Tôi sẽ thanh toán đầy đủ ngay đây ấy ông mà.
Păng Ting cho tay vào túi, nhặt ra một đồng vàng 100 năpken ném qua phía bọn Tam phù thủy. Chẳng người nào trong ba người đưa tay ra đón, nhưng khi đồng tiền vừa bắn tới, con rắn đen trên tay người đứng giữa bất thần phóng vụt tới trước, khéo léo và êm ái cuốn lấy đồng tiền, trong khi chiếc đuôi vẫn quấn quanh cổ tay chủ nhân của nó.
Cái cách con hắc xà tỉnh bơ tóm lấy đồng tiền khiến tóc gáy Kăply dựng đứng lên, lưng nổi đầy gai ốc. Nó bất giác bước thụt lui một bước, tìm cách giấu mình sau lưng thằng K’Tub.
– Hôm nay ngươi kỳ lạ quá đấy, Păng Ting? Sao người không để xong việc rồi thanh toán một lần luôn thể! – Người đứng giữa nói, hấp háy cặp mắt ti hí.
– À, ờ… – Păng Ting ấp úng, có thể thấy rõ khó khăn lắm nó mới mở miệng nổi. – Thực ra thì… hôm nay tôi chẳng có việc gì nhờ mấy ông…
Câu trả lời của Păng Ting hoàn toàn ra ngoài tiên liệu của bọn trẻ, cả một rừng lông mi lập tức dựng ngược lên. Dĩ nhiên là trừ Suku biết tuốt. Thằng nhóc là đứa duy nhất nhanh chóng nhận ra hoàn cảnh khó khăn mà Păng Ting đang rơi vào.
Bọn Tam phù thủy cũng kinh ngạc không kém. Còn hơn cả kinh ngạc, cái mà bọn Tam phù thủy bộc lộ là sự giận dữ: cả ba thân hình cao lêu nghêu lúc này đang rung bần bật như ba cành cây khô trước gió, ba con hắc xà trên tay cũng uốn éo theo dữ dội như đang phối hợp với chủ nhân trong một điệu chết chóc. Sáu cái trừ trên mặt bọn Tam phù thủy lúc này biến thành sáu dấu cộng, từ trong đó chiếu ra những luồng sáng xanh lè, quét tới quét lui trên mặt Păng Ting, cứ như thể họ mới nhìn thấy cô bé lần đầu.
– Chẳng lẽ ngươi định giỡn mặt với Hắc tinh tinh bọn ta hả nhóc! – Một giọng rin rít phát ra, không biết từ ai trong số Tam phù thủy.
– Không… không… – Giọng Păng Ting như sắp khóc. – Tôi không hề có ý đó…
– Nếu ta nhớ không lầm thì ngay cả bà của ngươi cũng chưa bao giờ muốn trêu bọn ta! – Chặn ngang câu nói của Păng Ting là một giọng hổn hển đầy phẫn nộ.
Păng Ting đưa tay lên bưng cằm như để cho bộ mặt khỏi chảy dài hơn nữa. Nó lắc đầu trong lòng bàn tay, giọng mếu máo:
– Trời ơi, tôi đã nói là tôi không có ý trêu chọc mấy ông mà. Vì làm sao mà mấy ông có thể chống lại Baltalon được cơ chứ?
Bọn Hắc tinh tinh có vẻ bất ngờ trước tiết lộ của Păng Ting.
– Baltalon, sứ giả thứ 3 của trùm Bastu ư! – Phù thủy đứng rìa bên trái ngạc nhiên hỏi lại.
Phù thủy đứng giữa thở đánh phì một cái:
– Ờ, nếu là Baltalon thì bọn ta đành rút lui.
– Thấy chưa! – Mặt Păng Ting tươi lên, nó vung tay với vẻ điệu đàng. – Tôi đã nói ngay từ đầu là chuyện này không thể nhờ mấy ông được mà.
– Ta chưa thấy gì cả! – Phù thủy đứng bên phải cất giọng lạnh lẽo. – Nếu biết đối thủ là Baltalon, sao ngươi còn gọi bọn ta tới làm chi?
Câu chất vất làm Păng Ting xịu xuống khiến nó một lần nữa phải đưa tay lên đỡ cằm.
– À, cái đó là do… tôi lộn! – Nó lí nhí giải thích, cảm thấy xấu hổ đến mức muốn cắt mặt liệng quách đi cho rồi. – Lúc rút mũi tên tín hiệu, tôi quên để ý…
Sau một tiếng “hừ” bất mãn, bọn Hắc tinh tinh chụm đầu lại, nhìn từ xa tưởng như ba cành cây gác lên nhau. Xì xào một hồi, ba cành cây tách ra.
– Thôi được, nể mặt bà của ngươi, bọn ta sẽ không làm khó dễ ngươi… – Phù thủy bên trái khò khè nói. – Nhưng từ lúc bọn ta xuất hiện đến giờ, tổng cộng đã mười tám phút trôi qua…
– Biết, tôi biết! Tôi sẽ thanh toán đầy đủ. Mười tám vị chi là 900 năpken! – Păng Ting vọt miệng, mau mắn đến mức có thể thấy rõ nó muốn tống bọn Hắc tinh tinh đi khuất mắt cho rồi. Vừa nói, nó vừa thọc tay vào túi, hối hả khua khoắng.
– Khoan đã, nhóc! – Phù thủy đứng giữa vung vẩy cánh tay làm con hắc xà ngóc cổ ngo ngoe trông phát ớn. – Ngoài chi phí vừa kể, ngươi còn phải bồi thường thiệt hại cho bọn ta năm vohen nữa.
– Năm vohen! – Păng Ting nhảy dựng lên như bị con hắc xà thình lình mổ vào tay. – Tức là 5.000 năpken? Mấy ông không hù tôi đó chứ?
– Ngươi cứ tính đi! – Phù thủy đứng giữa nhăn mặt khiến cái mũi lệch lăm le rớt xuống đất. – Nếu bọn ta không dẫn xác tới đây, giờ này có lẽ bọn ta đang có một dịch vụ béo bở khác và thu nhập của bọn ta trong ngày hôm nay chắc không dưới 24.000 năpken, đó là bọn ta chỉ làm trong tám tiếng đúng theo giờ hành chánh. Còn nếu phải làm thêm giờ…
– Thôi, thôi! – Păng Ting nóng nảy cắt ngang. – Tôi sẵn sàng trả mấy ông thêm 3 vohen. Đây là tất cả số tiền tôi có. Bây giờ mấy ông có xẻ tôi ra làm tám cũng chẳng kiếm được một năpken nào nữa đâu.
Vừa nói Păng Ting vừa rút tay ra khỏi túi quần, chìa tới trước mặt bọn Hắc tinh tinh một vốc tiền toàn những đồng vàng 100 năpken. Nhưng ngay lập tức nó đã phải rụt vội tay lại: vừa thấy những đồng tiền vàng lấp lóa, con hắc xà trên tay phù thủy đứng giữa hăm hở cuộn mình chuẩn bị phóng tới.
– Không được! – Phù thủy bên trái hừ giọng. – Ngươi quá rành nguyên tắc của bọn ta mà, Păng Ting! Bọn ta có thể chết mất xác, nhưng tiền bạc thì dứt khoát không để mất một đồng nào. Ngày hôm nay, trừ 100 năpken đã đưa trước, ngươi phải trả cho bọn ta thêm 5.800 năpken không được thiếu một đồng.
Bọn Hắc tinh tinh không phải hạng người thích quát tháo, cũng không hề lớn tiếng. Những cái giọng lừ đừ, khọt khẹt, rin rít của họ khiến người nghe không khỏi nổi da gà. Nhát gan như Kăply chỉ mong sao mình đừng khuỵu chân té là giỏi lắm rồi.
Bộ mặt Păng Ting lúc này rúm ró cứ như đang bị một chứng nhức đầu khủng khiếp hành hạ, nhất là khi sáu cái dấu cộng trên mặt bọn Hắc tinh tinh càng lúc càng xanh lè như lân tinh, một dấu hiệu rất xấu đối với nó.
– Chị Păng Ting đừng lo! – Tiếng Suku thình lình vang lên giữa bầu không khí căng thẳng. – Chị đưa 3 vohen cho họ đi. Em sẽ trả 2.800 năpken còn lại cho.
Vừa nói Suku vừa lôi ra từ trong túi áo một nắm tiền vàng ném về phía bọn Hắc tinh tinh. Gần như đồng thời, vốc tiền trên tay Păng Ting cũng bay vèo qua chỗ Tam phù thủy.
Trước một trận mưa tiền, ba con hắc xà đồng loạt hoạt động với một vẻ rất chi là hào hứng. Trước ánh mắt kinh ngạc của bọn trẻ, những con rắn quăng vút mình ra như những sợi dây thừng quẫy lượn giữa không trung, hứng trọn một lúc mấy chục đồng tiền vàng chỉ sau vài nhát quét, với một động tác phải nói cực kỳ chuyên nghiệp.
Khi đồng tiền cuối cùng đã được bọn hắc xà trút vào túi áo thụng, bọn Hắc tinh tinh tức khắc quay bước, không một lời từ giã. Mãi đến khi bọn họ chỉ còn là ba chấm đen nhỏ ở cuối thung lũng, đám Suku mới nghe vẳng lại một tiếng nói rì rào như gió qua kẽ lá.
– Lần này là lần đầu cũng là lần cuối cùng ngươi được phép nhầm lẫn đó, Păng Ting!
Phải một lúc lâu sau khi ba tên Hắc tinh tinh bỏ đi, bọn trẻ mới hoàn hồn. Nguyên ngoảnh nhìn Păng Ting lúc này đang ngồi vò đầu bứt tai trên tảng đá, ngơ ngác hỏi:
– Mọi chuyện tóm lại là như thế nào hở Êmê?
– Em cũng chẳng rõ, anh K’Brăk à! – Êmê chép miệng. – Cái đó chắc phải hỏi chị Păng Ting.
– Ờ, khó hiểu thiệt ha K’Tub! – Kăply đập tay lên vai bạn. – Hổng ngờ bọn Hắc tinh tinh lại sợ Baltalon dữ vậy.
– Không phải bọn Hắc tinh tinh sợ Baltalon… – Suku lên tiếng khiến bọn trẻ dán mắt vào gương mặt thông thái của nó. – Nghề nghiệp của bọn Hắc tinh tinh không cho phép chúng sợ đối thủ nào. Nhưng chúng có một nguyên tắc bất di bất dịch: Không đối địch với người của Bastu.
Kăply há hốc miệng:
– Chẳng lẽ bọn Hắc tinh tinh thuộc phe Hắc Ám?
– Không! – Suku lắc đầu. – Bọn Hắc tinh tinh không thuộc phe nào cả, mặc dù kiểu cách hoạt động của chúng rất gần với phe Hắc Ám.
– Lạ quá há, Suku! – K’Tub gãi cằm. – Không hiểu sao mấy tên Hắc tinh tinh này lại đặt ra cái lệ kỳ quái như thế?
– Những kẻ sống bằng nghề đánh thuê thường có những cấm kị mà chỉ riêng họ mới biết tại sao… – Suku hất mớ tóc xanh rêu phủ lòa xòa trước trán, “e hèm” một tiếng rồi chậm rãi giải thích, lúc này trông nó đĩnh đạc như một nhà bác học lão thành. – Bọn Bạch kỳ lân cũng vậy thôi. Cũng là Tam phù thủy, nhưng nguyên tắc của bọn Bạch kỳ lân lại ngược lại hoàn toàn: Không đụng đến người của phe Ánh Sáng nhà K’Rahlan.
– A, em hiểu rồi, anh K’Brêt! – Thằng K’Tub đột nhiên nhảy tưng tưng. – Như vậy là khi nãy chị Păng Ting gọi nhầm. Thay vì gọi bọn Bạch kỳ lân, chỉ lại lanh chanh triệu tập lộn bọn Hắc tinh tinh!
– Làm gì mà em nhảy cẫng lên như thế hả K’Tub! – Chị Păng Ting eo éo vọng lại từ chỗ tảng đá. – Bộ thấy chị gặp rắc rối em khoái chí lắm hả!
– Chị đừng nói oan cho em à nha… – K’Tub rụt năpken lãng xẹt, em xót ruột cho chị lắm chứ bộ.
– Chậc, về chuyện này em khỏi cần tội nghiệp chị… – Păng Ting cười méo xẹo, lúc này nó đã đứng lên trên đôi giày Adidas mới toanh. – Toàn bộ số tiền đó là của Suku…
– Không sao! Không sao! Tai nạn nghề nghiệp mà! – Suku phẩy tay vẻ rộng lượng. – Cũng may là tối hôm qua, em thu được 10.000 năpken tiền đặt hàng của bọn học trò trường Đămri.
Trong khi K’Tub rùng mình đưa tay ôm mặt thì Kăply không kềm được tò mò:
– Tụi nó đặt hàng em những thứ gì vậy, Suku?
Như được gãi trúng chỗ ngứa, Suku ưỡn ngực phun một tràng:
– Ôi, nhiều lắm. Tụi nó đặt em đủ thứ hầm-bà-lằng, từ kính trừ ma quỷ, roi phép đến ngải thuộc bài. Rồi bùa hộ mệnh nè, bùa cầu may nè, cả bùa yêu nữa. Chắc tụi nó đang tán tỉnh nhau tán loạn trong lớp. Có đứa còn đặt em một lọ thuốc lột da nữa.
– Thuốc lột da là cái quái quỷ gì! – Kăply trợn muốn rách cả mắt.
– Nó là thuốc thánh chứ không phải cái quái quỷ! – Suku nhe răng cười. – Thứ thuốc này dùng để thoa lên người trong khi tắm. Nó có tác dụng thay lớp da cũ bằng lớp da mới, đẹp hơn. Xài chừng mười lần, con trai trở thành hoàng tử, con gái trở thành hoa hậu xứ Lang Biang hết ráo.
– Tụi ngu ngốc nào xài ba thứ thuốc vớ vẩn của mày, tao nghi tụi nó hóa thành ếch lột hết trơn hết trọi quá hà… – K’Tub cất giọng rầu rĩ, nó nhắm mắt lại như đang thầm đọc lời ai điếu cho những khách hàng dại dột của nhà-sáng-chế-không-bằng-cấp Suku.
– Này, này…
Suku nhảy nhổm, nhưng nó chưa kịp phản ứng lại sự nhạo báng của K’Tub thì Emê đã cắt ngang:
– Các em đừng cãi cọ nữa. Giữ im lặng cho chị Păng Ting triệu tập Tam phù thủy Bạch kỳ lân kìa.
Không biết tự bao giờ, Păng Ting đã cầm trên tay một mũi tên mới. Mũi này hình thù giống hệt mũi tên vừa rồi, chỉ khác là nó màu trắng chứ không phải màu đen. Păng Ting huơ mũi tên trên tay, lỏn lẻn nói:
– Đây mới là tín hiệu gọi Bạch kỳ lân nè. Khi nãy đúng là bộp chộp thiệt.
Không cần phóng, Păng Ting chỉ cần buông mấy ngón tay ra, mũi tên đã tự động lao vút lên trời. Cũng như vừa rồi, đến một độ cao nhất định, mũi tên đảo cầu vồng, kêu “bụp” một tiếng, rồi một chùm tia sáng bắn ra bốn phía như bông hoa nở xòe.
Bọn trẻ dán mắt vào bông hoa trên đầu, thấy rõ nó được tạo ra bởi những tia sáng màu vàng óng – hoàn toàn khác với bông hoa màu bạc của bọn Hắc tinh tinh. Trừ Păng Ting, không ai ngờ Tam phù thủy Bạch kỳ lân lại đẹp trai đến thế.
Đó là ba chàng trai khôi ngô, tuấn tú, trạc chừng hăm bốn hăm lăm tuổi. Họ để đầu trần, khoe mớ tóc xanh thẳm, dài xuống tận vai và uốn thành từng lọn, cả ba mặc áo chùng đỏ, khoác quanh vai tấm khăn choàng trắng tinh bằng lông thú, cổ đeo chuỗi cườm ngọc bích xanh óng ánh như mắt mèo. Đó là những chàng trai điệu đàng, mỗi người cầm trên tay một cây gậy ngắn, đầu gậy gắn sừng hươu, còn thân cây được sơn rất nhiều màu, xen kẽ thành từng khoanh tròn chạy suốt từ dưới lên trên. Khi bông hoa trên cao nhạt dần trong nắng mai, bọn trẻ ngoảnh lại, sững sờ khi nhìn thấy ba chàng trai bảnh bao đứng cạnh tảng đá Păng Ting vừa ngồi với một phong thái rất ung dung, nhàn tản.
Êmê nghe tim mình đập thình thịch, cảm giác hai gò má đỏ lên từng phút một. Nó không tin đứng trước mặt nó là những phù thủy đánh thuê khét tiếng. Thiệt tình là trông họ giống những chàng trai chuẩn bị đi dự hội hè hơn là những sát thủ sắp bước vào trận tử chiến.
– Em gọi tụi anh có chuyện gì thế, Păng Ting! – Chàng trai đứng giữa mỉm cười, cất giọng trầm ấm.
– Tất nhiên là có chuyện rồi, anh Masari.
Păng Ting duyên dáng đáp, vừa nói nó vừa lắc mái tóc ngắn, rõ ràng là muốn làm điệu trước các phù thủy Bạch kỳ lân.
– Chắc có phù thủy Hắc Ám nào đe dọa em! – Masari hỏi, trong khi vẫn giữ nụ cười trên môi.
Păng Ting chớp chớp mắt, cố làm sao cho chúng nhấp nháy như hai vì sao:
– Cách đây khoảng ba ngày sứ giả thứ ba của trùm Bastu đã gửi đến một pho tượng báo tử…
Chàng trai bên trái bật kêu:
– Baltalon?
– Phải rồi, anh Karăm. Chính là hắn.
– Tên Baltalon này phát khùng rồi chắc! – Karăm lộ vẻ ngạc nhiên. – Theo anh biết thì ngay cả trùm Bastu cũng không lớn gan đến mức gây sự với cháu gái của Đại phù thủy Păng Sur.
– Em chưa nói hết mà… – Păng Ting giậm giậm đôi giày Adidas trông rất chi là nũng nịu. – Không phải Baltalon gửi pho tượng cho em. Hắn gửi cho anh K’Brăk, bạn em.
Vừa nói Păng Ting vừa chỉ tay vào Nguyên.
Cả ba chàng trai Bạch kỳ lân dồn mắt nhìn Nguyên:
– Là em á?
Nguyên chưa kịp đáp, Păng Ting đã nhanh nhảu giới thiệu:
– Anh K’Brăk là đương kim chủ nhân của tòa lâu đài K’Rahlan.
– À, ra vậy! – Masari gật đầu và nhìn Nguyên bằng ánh mắt thân thiện. – Trước đây, tụi anh có quen biết với ba mẹ em, K’Brăk à.
Chàng trai đứng bên phải từ nãy đến giờ vẫn im lặng theo dõi, bỗng buột miệng, đôi mắt long lanh của anh nhìn xoáy vào mặt Păng Ting:
– Thế em muốn tụi anh làm gì đây, Păng Ting?
– Em muốn tụi anh chặn tay Baltalon… – Păng Ting mím môi. – Đừng để hắn làm hại anh K’Brăk!
Pila nhìn qua Masari, có vẻ là thủ lĩnh của cả bọn:
– Thế nào, Masari?
Masari hất mớ tóc dày qua vai bằng một động tác cực kỳ đẹp mắt:
– Dĩ nhiên là chúng ta nhận lời.
– Nhưng Baltalon… – Pila ấp úng.
– Ta biết, Pila! – Masari nhún vai. – Hắn là sát thủ ngày thứ ba mươi, và là một sát thủ bất khả chiến bại. Nhưng vì danh dự nghề nghiệp, chúng ta vốn có giao tình với K’Rahlan và Ka Ming.
Masari đưa mắt nhìn Păng Ting:
– Thế chừng nào bọn anh bắt đầu nhận nhiệm vụ hở em?
– Hai mươi bảy ngày sau, anh Masari. Tức là đúng ngày cuối cùng của hạn báo tử.
Karăm kêu lên:
– Lâu thế? Để tụi anh ngay bây giờ đi lùng Baltalon có phải hay hơn không?
– Không được, anh Karăm! – Mặt Păng Ting trông như méo đi. – Nếu thuê tụi anh ngay từ bây giờ, bọn em không có tiền trả đâu!
Masari khẽ lướt mắt qua đám trẻ trước mặt, thở dài:
– Thôi được. Tụi anh sẽ tới đúng hẹn.
Anh ve vẩy cây gậy sặc sỡ thay cho cái vẫy tay:
– Chào các em nhé.
Khác với Tam phù thủy Hắc tinh tinh, vừa cất lời chào tạm biệt xong, các chàng trai Bạch kỳ lân thình lình biến mất trước mắt bọn trẻ. Cứ như bọn họ vừa tan vào không khí.
K’Tub hít hà:
– Họ độn thổ.
Rồi nó đổi giọng lằm bằm:
– Hổng biết chừng nào mình mới làm được như vậy.
Kăply không kềm được thắc mắc:
– Mấy ảnh đi dưới đất không sợ dơ quần áo sao, K’Tub?
K’Tub đáp lời Kăply nhưng mắt lại nhìn Suku, cười cười:
– Làm gì có chuyện quái đản đó. Trên đời này chỉ có “Đại phù thủy” Suku mới có tài độn thổ dơ hầy thôi.