Chuyện xảy ra ở London

Chương 10


Bạn đang đọc Chuyện xảy ra ở London: Chương 10

Chương Mười
“Tiểu thư Olivia!” Sebastian kêu lên. “Thật vô cùng xin lỗi cô. Tôi hậu đậu quá.”
“Không sao,” nàng nói, kín đáo rung rung một bên chân, rồi chân kia. “Không sao. Chỉ là sâm banh thôi mà.” Nàng nhìn cậu ta mỉm cười, một nụ cười kiểu chẳng-có-gì-đâu-mà. “Tôi có nghe bảo rượu này đẹp da nữa cơ.”
Nàng chưa từng nghe ai nói vậy song trong tình huống này nàng còn biết nói gì khác hơn? Hậu đậu như thế không có vẻ gì giống với Sebastian Grey, mà thực ra đôi hài của nàng chỉ vương vài giọt sâm banh. Tuy vậy bên cạnh nàng, hoàng tử đang giận sôi lên. Nàng có thể cảm thấy điều đó trên nét mặt anh ta. Rượu đổ lên người anh ta nhiều hơn nàng, mặc dù công bằng mà nói, ly sâm banh đã rơi trúng đôi bốt của anh ta, và có phải là nàng chưa hề nghe nói đến chuyện đàn ông lau giày bằng sâm banh không nhỉ?
Tuy vậy, khi hoàng tử Alexei càu nhàu gì đó bằng tiếng Nga, dù nàng không hiểu chút nào nhưng vẫn cảm nhận được những lời đó không phải là dễ chịu.
“Đẹp da? Thật à?” Sebastian hỏi, mặt biểu lộ vẻ quan tâm và nàng hoàn toàn tin chắc không hề thật chút nào. “Giờ tôi mới được nghe đấy. Thú vị nhỉ.”
“Tôi đọc trong một tạp chí phụ nữ,” nàng nói bừa.
“Thế tôi không biết là phải,” Sebastian đáp trơn tru.
“Tiểu thư Olivia, nàng không định giới thiệu ta với bạn mình à?” Hoàng tử Alexei bỗng đâu lên tiếng.
“Có… có chứ ạ,” Olivia lắp bắp vì bất ngờ trước yêu cầu của anh ta. Trước giờ dường như anh ta không quan tâm đến việc gặp gỡ rất nhiều người ở London này ngoại trừ những công tước, những người trong hoàng tộc, và đấy, cả nàng nữa. Có lẽ anh ta không trịch thượng và ngạo mạn như nàng vẫn tưởng. “Thưa Hoàng tử, xin được giới thiệu anh Sebastian Grey. Anh Grey, đây là hoàng tử Nga Alexei Gomarovsky.”
Hai người đàn ông cúi đầu chào nhau, Sebastian cúi thấp hơn thấy rõ so với hoàng tử, thấp đến nỗi gần như thành khiếm nhã.
“Tiểu thư Olivia,” Sebastian nói, khi đã chào hoàng tử xong, “cô đã gặp anh họ tôi, Harry Valentine, chưa nhỉ?”
Olivia hé miệng vì bất ngờ. Anh ta định làm gì nữa đây? Anh ta biết rất rõ rằng…
“Chào tiểu thư Olivia,” Harry nói, đột ngột xuất hiện trước mặt nàng. Mắt hai người chạm nhau, và mắt anh ánh lên một điều lạ lùng mà nàng không nắm bắt được. Ánh mắt ấy xuyên qua người nàng khiến nàng như muốn run lên. Và rồi cảm giác ấy mau chóng qua đi, như thể họ không gì hơn là hai người quen sơ. Anh lịch lãm gật đầu chào nàng, rồi nói với ông em họ, “Bọn anh biết nhau rồi.”
“Ồ, đương nhiên rồi,” Sebastian nói. “Em quên hai người là hàng xóm nhỉ?”
“Thưa hoàng tử,” Olivia nói với hoàng tử, “xin được giới thiệu ngài Harry Valentine. Nhà ngài ấy ở phía Nam nhà em.”
“Vậy à,” hoàng tử nói, và trong khi Harry cúi đầu chào, anh ta nói gì đó bằng tiếng Nga với người cận vệ, anh này gật gật đầu.
“Lúc nãy hai người đã nói chuyện với nhau phải không?” hoàng tử nói.
Olivia khựng người lại. Nàng không hề biết rằng mình đã bị theo dõi. Và nàng không hoàn toàn chắc chắn được tại sao điều này lại khiến nàng bực bội đến thế. “Vâng ạ,” nàng đáp, vì phủ nhận chuyện này không phải là khôn ngoan. “Em xem ngài Harry đây là một trong nhiều người quen của em mà.”
“Tôi thật biết ơn vì điều đó,” Harry nói. Giọng anh sắc bén, không ăn nhập gì với những lời hòa nhã kia. Lạ một điều là khi nói anh cứ nhìn vào hoàng tử.
“Đúng vậy,” hoàng tử đáp, mắt anh ta vẫn nhìn thẳng vào mắt Harry. “Ngài phải biết ơn chứ, phải không?”
Olivia nhìn Harry, và rồi nhìn sang hoàng tử, rồi lại nhìn Harry, lúc này vẫn nhìn thẳng vào mắt hoàng tử nói, “Thưa vâng.”
“Buổi tiệc hôm nay vui thật đấy,” Sebastian xen vào. “Bà Mottram năm nay đúng là làm rất tốt.”
Olivia suýt nữa bật cười khúc khích, một hành động không phải phép. Có gì đó trong cách hành xử của anh ta – thật nhộn – lẽ ra đã có thể làm dịu đi sự căng thẳng đang lên đến đỉnh điểm. Nhưng không hề. Harry vẫn đang nhìn vào mắt hoàng tử với vẻ lạnh lùng, và hoàng tử – anh ta nhìn Harry đầy khinh mạn.

“Ở đây lạnh quá phải không?” Oiivia lên tiếng, không nhắm vào ai.
“Chút thôi,” Sebastian đáp, vì hồ như chỉ có hai người nói chuyện thực sự thôi. “Tôi vẫn thường nghĩ làm phụ nữ như các cô chẳng phải dễ, vì đâu phải ai cũng mặc được những chiếc váy thướt tha thế chứ.”
Chiếc váy của Olivia bằng nhung, tay ngắn, nên giờ cánh tay nàng đang nổi gai ốc vì lạnh. “Vâng,” nàng đáp, vì không ai khác nữa tham gia câu chuyện. Rồi nàng thấy không biết nói gì thêm nữa nên dọn giọng mỉm cười, trước là với Harry và hoàng tử, hai người này vẫn không nhìn nàng, và sau là cười với những người đằng sau họ, tất cả những người đang nhìn nàng dù họ đang vờ như không phải vậy.
“Ngài có phải là một trong những người ngưỡng mộ tiểu thư Olivia không?” Hoàng tử Alexei hỏi Harry.
Olivia quay sang Harry mắt tròn xoe. Thế quái nào mà anh ta lại hỏi một câu thẳng thừng như thế chứ?
“Cả London này đều ngưỡng mộ tiểu thư Olivia,” Harry đáp khéo léo.
“Cô ấy là một trong những cô gái chúng tôi ngưỡng mộ nhất đấy,” Sebastian thêm vào. Olivia lẽ ra nên nói gì đó nhẹ nhàng và khiêm nhường để đáp lại lời khen tặng kia, nhưng nói ra điều gì bây giờ cũng quá lạ lùng – quá kỳ dị.
Họ đâu có nói với nàng. Họ chỉ nhắc tới tên nàng thôi. Ý khen ngợi nàng, nhưng tất cả chỉ là cách thể hiện mình lạ lùng và ngu ngốc của cánh đàn ông thôi.
Lẽ ra những lời đó sẽ là những lời tán dương thực thụ nếu không nó khiến nàng kém thoải mái đến thế.
“Có phải nhạc đã trỗi lên rồi kia không nhỉ?” Sebastian hỏi. “Có lẽ chuẩn bị bài khiêu vũ mới rồi đấy. Ở Nga ngài có khiêu vũ không?”
Hoàng tử đưa sang cậu ta ánh mắt lạnh lùng. “Sao cơ?”
“Thưa hoàng tử,” Sebastian đính chính, mặc dù giọng cậu ta nghe không có vẻ gì là hối lỗi, “ở Nga ngài có khiêu vũ không ạ.”
“Sao không,” hoàng tử nhấm nhẳng.
“Đâu phải nơi nào người ta cũng nhảy,” Sebastian trầm ngâm.
Olivia không biết điều đó đúng hay không. Nàng nghiêng về phần không đúng hơn.
“Cơn gió nào đưa ngài đến London này, thưa hoàng tử?” Harry giờ mới bước vào câu chuyện. Thực ra anh đã trả lời câu hỏi của hoàng tử, nhưng chỉ có thế. Còn lại anh chỉ đóng vai người quan sát.
Hoàng tử quắc mắt nhìn anh, nhưng thật khó mà biết được liệu có phải anh ta nhận thấy câu hỏi có vẻ xấc xược không. “Tôi đến thăm người anh họ,” anh ta đáp. “Làm đại sứ ở đây.”
“À ra thế,” Harry nói giọng nhũn nhặn. “Tôi chưa có dịp nào được làm quen với ngài ấy.”
“Dĩ nhiên là chưa rồi.”
Câu nói xúc phạm, rõ là vậy, nhưng Harry không lấy thế làm điều. “Tôi gặp nhiều người Nga trong thời gian phục vụ quân đội hoàng gia. Người nước ngài là những người đáng trọng vì nhất.”
Hoàng tử đón nhận lời khen ấy bằng một cái gật đầu cụt lủn.
“Chúng tôi chắc chẳng thể đánh bại được Napoleon nếu không nhờ Sa hoàng,” Harry nói tiếp. “Và đất nước ngài nữa.”
Cuối cùng thì Hoàng tử Alexei cũng chịu nhìn vào mắt anh.
“Tôi không hiểu là liệu tình hình sức khỏe của Napoleon sẽ tốt hơn không nếu năm đó mùa đông không đến sớm thế,” Harry tiếp tục. “Kinh khủng thật đấy.”

“Có lẽ đối với những người sức khỏe yếu thôi,” hoàng tử đáp.
“Có bao nhiêu lính Pháp bỏ mạng trong cuộc rút quân đó nhỉ?” Harry nói to băn khoăn của mình. “Tôi chẳng thể nhớ được.” Anh quay sang Sebastian. “Chú nhớ không?”
“Hơn chín mươi phần trăm,” Olivia buột miệng nói rồi mới nhận ra mình không nên.
Cả ba người đàn ông nhìn nàng. Cả ba đều bất ngờ như nhau; gần như sững cả người.
“Tôi thích đọc báo,” nàng nói đơn giản. Im lặng cho nàng hay lời giải thích đó chưa đủ, vậy nên nàng nói thêm, “Tôi chắc chắn rằng phần lớn những chi tiết không được thuật lại, nhưng thế cũng đã hấp dẫn lắm rồi. Và quả thực là rất thảm.” Nàng quay sang Hoàng tử Alexei hỏi, “Ngài có mặt ở đó chứ?”
“Không,” anh ta nói cộc lốc. “Họ hành quân ở Mátxcơva. Ta sống ở phía Đông, ở Nizhny. Và lúc đó ta chưa đủ tuổi để gia nhập quân đội.”
Olivia quay sang Harry. “Ngài từng tham gia quân đội phải không?”
Anh gật đầu, nghiêng nghiêng về phía Sebastian. “Hai anh em tôi đều có bằng phong cấp sĩ quan. Chúng tôi ở Tây Ban Nha, dưới sự thống lĩnh của Wellington.”
“Tôi không biết là hai anh phục vụ quân đội cùng nhau đấy,” Olivia nói.
“Đội kỵ binh hạng nhẹ thứ 18,” Sebastian nói giọng có chút hãnh diện.
Rồi một không khí im lặng đầy ngượng ngập bao trùm, nên nàng đành lên tiếng, “Cũng hăng hái đấy chứ nhỉ.” Dường như đây là điều họ mong nàng nói ra, và Olivia từ lâu cũng đã nhận ra rằng thỉnh thoảng trong những trường hợp như thế này, không gì khôn ngoan hơn là nói những điều người khác mong được nghe.
“Thế mà Napoleon nói ông ta không tin một kỵ binh hạng nhẹ có thể thọ đến ba mươi nhỉ?” hoàng tử lẩm bẩm. Rồi anh ta quay sang nói với Olivia, “Họ nổi danh là… nói như thế nào nhỉ…?” Anh ta khua tay vòng vòng sát mặt như thể làm thế sẽ đánh thức trí nhớ của anh ta, “Liều. Đúng rồi, liều.”
“Tiếc thật,” anh ta nói tiếp. “Người ta nghĩ họ khá gan góc, nhưng họ lại thường – anh ta phác một cử chỉ cứa ngang cổ – “bị đốn ngã.”
Anh ta nhìn lên Harry và Sebastian (nhưng chủ yếu là nhìn Harry) và cười nhạt. “Ngài thấy đúng không, ngài Harry?” anh ta hỏi – giọng mềm mỏng mà châm chọc.
“Không,” Harry đáp. Không gì thêm, chỉ là không.
Mắt Olivia nhìn qua nhìn lại hai người đàn ông. Không lời nào của Harry – không phản kháng, không mỉa mai – có thể làm hoàng tử hằn học hơn.
“Tôi nghe thấy tiếng nhạc phải không nhỉ?” nàng hỏi. Nhưng không ai để ý đến.
“Ngài Harry bao nhiêu tuổi nhỉ?” hoàng tử hỏi.
“Thế còn ngài?”
Olivia căng thẳng nuốt khan. Đó không phải là một câu hỏi phải phép dành ột ông hoàng. Và nàng biết anh nói câu đó với giọng điệu hơi xấc. Nàng đưa ánh mắt đề phòng sang phía Sebastian nhưng anh này đang mải quan sát hai người kia.
“Ngài chưa trả lời câu hỏi của ta,” Alexei gằn giọng và có thể thấy rõ bên cạnh anh ta tên cận vệ vừa mới chuyển sang một tư thế đáng ngại.
“Tôi hai mươi tám,” Harry nói, và sau khi ngưng một lúc đủ lâu để cho thấy rằng mình nghĩ lại, anh mới nói thêm, “thưa Hoàng tử.”

Hoàng tử Alexei cười ruồi. “Thế thì chúng ta có hai năm nữa để chiêm nghiệm lời dự đoán của Napoleon, có phải không?”
“Chỉ khi ngài tuyên chiến với nước Anh,” Harry nói giọng tỉnh bơ. “Mà tôi cũng đã giải ngũ rồi.”
Hai người đàn ông gườm gườm nhìn nhau tựa hồ không bao giờ khoan nhượng, và rồi đột nhiên Hoàng tử Alexei cười hềnh hệch, “Ngài Harry khiến ta thích thú đấy,” anh ta nói như vậy nhưng giọng điệu đầy mai mỉa. “Ta sẽ lại đấu khẩu với nhau nữa đấy, ngài và ta.”
Harry gật đầu lễ độ, thể hiện sự tôn trọng hết mực.
Hoàng tử đặt tay lên tay Olivia lúc nãy giờ vẫn khoác nơi khuỷu tay anh ta. “Nhưng chắc là phải để sau đã nhỉ,” anh ta nói, nở một nụ cười chiến thắng. “Để ta khiêu vũ với tiểu Olivia đã.”
Đoạn anh ta quay lưng lại với Harry và Sebastian, rồi đưa nàng đi.
Hai mươi bốn giờ sau, Olivia mệt rũ rượi. Mãi đến gần bốn giờ sáng nàng mới về nhà, rồi mẹ nàng không chịu để nàng ngủ nướng, nhất quyết lôi nàng đến phố Bond thử lần cuối chiếc đầm dành cho buổi diện kiến hoàng tử. Đương nhiên không có lúc nào để nàng ngủ một chốc lấy lại sức nữa vì nàng phải diện kiến hoàng tử. Điều này với nàng dường như thật ngớ ngẩn vì nàng đã phải đi kè kè bên anh ta gần như cả buổi tối hôm trước rồi.
Chẳng phải là người ta chỉ “diện kiến” người mà mình chưa hề biết hay sao?
Nàng đã cùng cha mẹ đến nơi ở của Hoàng tử Alexei, khu phòng ốc trong khuôn viên nhà đại sứ. Rộng khủng khiếp, trang trọng đến choáng ngợp, và nói thẳng luôn là tẻ nhạt không tưởng tượng nổi. Vì buộc phải mặc cùng với chiếc nịt ngực có đâu từ hồi thế kỷ trước nên chiếc đầm làm nàng thật khó chịu và bức bối, nhưng hai cánh tay trần thì vẫn phải chịu lạnh.
Rõ ràng người Nga không quan tâm mấy đến việc sưởi ấm chỗ ở của họ.
Toàn bộ cái thử thách ấy kéo dài đến ba giờ đồng hồ, trong suốt thời gian đó cha nàng uống nhiều rượu mạnh đến nỗi buồn ngủ rã rời. Hoàng tử cũng mời nàng một ly, nhưng cha nàng trước đó đã nếm thử vội giật cái ly ra khỏi tay nàng.
Lẽ ra tối hôm đó Olivia lại phải đi tiệc nữa – phu nhân Bridgerton có tổ chức một buổi dạ hội – nhưng nàng viện cớ mệt, và thật bất ngờ mẹ nàng không cương quyết bắt nàng đi cho bằng được. Olivia nghĩ chắc mẹ cũng mệt rồi. Còn cha nàng với tình trạng đấy thì đi đâu được nữa.
Nàng mang đồ ăn tối lên phòng (sau một hồi chợp mắt, tắm, và lại chợp mắt, lần này ngắn hơn), và định nằm trên giường đọc báo, nhưng khi với tay lấy báo thì nàng trông thấy Cô Butterworth và gã nam tước dở hơi nằm trên bàn cạnh giường.
Lạ quá, nàng nghĩ khi cầm cuốn sách mỏng đó lên. Tại sao Harry lại tặng nàng cuốn sách loại này? Điều gì ở nàng khiến anh nghĩ rằng nàng thích đọc loại như thế?
Nàng lật lật cuốn sách, đọc chỗ này một chút chỗ kia một tẹo. Có vẻ như hơi phù phiếm. Có phải anh nghĩ nàng phù phiếm không?
Nàng nhìn về phía cửa sổ phủ kín rèm ngăn cách với màn đêm bên ngoài. Liệu anh có còn nghĩ nàng phù phiếm không? Khi mà anh đã thực sự biết nàng?
Nàng quay trở lại với cuốn sách trên tay. Liệu bây giờ anh có chọn cuốn sách này làm quà tặng cho nàng không? Một tiểu thuyết lãng mạn kinh dị, đó là cách anh gọi nó.
Có phải anh nghĩ về nàng như thế không?
Nàng gấp cuốn sách lại, đặt nó vào lòng, gáy nằm bên dưới. “Một, hai, ba,” nàng hô lên, thả hai tay ra để cô Butterworth mở ra một trang bất kỳ cô ta thích.
Nó đổ sang một bên.
“Đồ ngốc,” nàng làu bàu, cố làm lại một lần nữa. Bởi rằng thực sự là nàng không đủ hứng thú để tự mình chọn lấy một trang.
Nó lại đổ xuống lần nữa, cũng theo phía như lần trước.
“Ngớ ngẩn thật.” Chuyện này thậm chí còn ngớ ngẩn hơn: nàng leo ra khỏi giường, ngồi bệt xuống sàn, và chuẩn bị lặp lại hành động vừa rồi lần thứ ba, vì chắc chắn là lần này sẽ được bởi cuốn sách được đặt ở mặt phẳng vững chãi hơn.
“Một, hai, b…” nàng buông hai tay ra, cuốn sách chết giẫm ấy vẫn cứ đổ sang một bên.
Giờ nàng thực sự cảm thấy mình đúng là một con ngốc. Điều đó thật ấn tượng nếu xét xem người ta cần ngốc nghếch tới mức nào mới có thể bật khỏi giường để làm trò tầm phào như thế. Nhưng nàng không có ý định để cuốn sách nhỏ bé quái quỷ kia thắng, vì vậy đến lần thứ tư, nàng dựng cuốn sách để xòe ra một chút trước khi buông tay. Một chút trợ giúp rất cần thiết trong lúc này.
“Một, hai, ba!”
Và rốt cuộc, nó đã mở ra. Nàng nhìn xuống. Trang 193, chính xác. Nàng nằm úp bụng, hai tay chống cằm và bắt đầu đọc:

Cô có thể nghe thấy tiếng ông ta từ đằng sau. Ông ta đang tới gần lắm rồi, và chẳng mấy chốc nữa mà tóm được cô. Nhưng để làm gì? Tốt hay xấu?
“Chắc là xấu rồi,” nàng lẩm bẩm.
Làm thế nào cô biết được? Làm thế nào cô biết được? Làm thế nào cô biết được.
Ôi, Chúa ơi. Đó là lý do tại sao nàng đọc báo. Nghị viện được triệu tập. Được triệu tập. Được triệu tập.
Olivia lắc đầu đọc tiếp.
Và rồi cô nhớ lại lời khuyên của mẹ cô, trước khi người phụ nữ đáng thương ấy bị bọn bồ câu mổ chết.
“Cái gì?”
Nàng ngoái nhìn ra cửa khi nhận ra mình gần như hét lên từ ấy. Nhưng là bồ câu thật á?
Nàng lồm cồm bò dậy, cầm cuốn Cô Butterworth lên ngón tay trỏ lận vào chỗ đang đọc dở. “Bồ câu,” nàng lặp lại. “Không đùa đấy chứ?” Nàng lại mở cuốn sách ra. Nàng không đừng được.
Cô chỉ mới mười hai, còn quá trẻ để thủ thỉ những chuyện như thế, nhưng có lẽ mẹ cô đã…
“Chán phèo.” Nàng chọn một trang khác, gần như hú họa. Tuy nhiên, cũng có lý khi nàng lật nhầm vào trang gần đầu tiên.
Priscilla bấu lấy mép cửa sổ, hai bàn tay không đeo găng cố hết sức bấu vào phiến đá. Khi cô nghe thấy nam tước lắc lắc nắm đấm cửa, cô biết mình chỉ có vài giây để hành động. Nếu ông ta thấy cô ở đây, trong chính điện của ông, ai mà biết được ông ta sẽ làm gì? Ông ta là người hung tàn, không thì ít ra cô cũng được nghe thiên hạ nói thế.
Olivia vẩn vơ quay lại giường, ngồi sát mé giường đọc tiếp trang vừa mới lật ra đó.
Không ai biết vị hôn thê của ông ta đã chết như thế nào. Có người bảo bị bệnh, nhưng hầu như ai cũng cho rằng nàng bị đầu độc. Bị sát hại!
“Thật thế à?” nàng nhìn lên, chớp mắt, rồi quay về phía cửa sổ. Vị hôn thê bị chết? Ngồi lê đôi mách và đồn đại? Có phải Harry biết chuyện này không? Đâu lại có chuyện trùng hợp thế chứ.
Cô có thể nghe thấy ông ta bước vào phòng, ông ta có nhận thấy cửa sổ để ngỏ không nhỉ? Cô sẽ làm gì đây? Cô có thể làm gì đây?
Olivia nín thở. Nàng đang ngồi trên mép giường. Không phải lối nói bóng bẩy đâu, không bao giờ. Nàng đang ngồi trên mép giường thực sự. Thế nên mới phải nín thở.
Priscilla lầm rầm cầu nguyện, rồi nhắm nghiền hai mắt phó mặc cho số phận.
Hết chương. Olivia lật vội sang trang tiếp.
Chỉ cách mặt đất vừa lạnh vừa cứng chừng một mét.
Cái gì? Priscilla đang ở tầng trệt? Sự háo hức nơi Olivia nhanh chóng nhường chỗ cho cơn bực bội. Cái đồ óc bã đậu này đu xuống từ cửa sổ tầng trệt ư? Nàng ấy, nàng sẽ cho nâng cái nền lên cao một chút nữa. Muốn sái mắt cá chân trong cú ngã nhẹ như không ấy thì cũng phải chấp nhận khó khăn chứ.
“Khá lôi cuốn đấy,” nàng nói, nheo nheo mắt. Nữ nhà văn này là ai mà đi hù dọa độc giả bằng mấy thứ tầm phào thế nhỉ? Harry có biết chút gì về cuốn sách này không, hay anh ta chỉ nhắm mắt nghe bừa theo gợi ý từ chị gái?
Nàng nhìn ra cửa sổ. Vẫn kích cỡ như cũ, rèm cửa vẫn nguyên thế – không thay đổi chút nào. Không hiểu sao điều này lại khiến nàng kinh ngạc.
Mấy giờ rồi nhỉ? Gần chín rưỡi. Giờ này có thể anh không ở phòng làm việc. À mà biết đâu được. Anh hay làm việc muộn, dù anh chưa bao giờ nói cho nàng biết anh làm gì mà cần mẫn thế.
Nàng rời khỏi giường đi về phía cửa sổ. Từ từ bước từng bước cẩn trọng, nhưng thế thật ngớ ngẩn vì anh không thể nào trông thấy nàng qua bức rèm được.
Tay trái vẫn cầm cuốn Cô Butterworth, tay phải nàng vén tấm rèm…
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.