Bạn đang đọc Chuyện xảy ra ở London: Chương 09
Chương Chín
Hai người không thể ngồi mãi được nơi tường hõm đó, nên Olivia đành đứng dậy sửa sang lại váy xống rồi ngoảnh sang nói với Harry, “Lao qua ô tường thành lần nữa nào, hỡi bạn thân mến[2].”
Anh cũng đứng lên, nhìn nàng với vẻ thân tình và trêu chọc. “Tôi tưởng cô không thích đọc sách.”
“Đúng là tôi không thích thật, nhưng lạy Chúa, đó là Henry V. Ngay cả tôi cũng không thể thoát được.” Olivia gần như rùng mình khi nhớ lại cô gia sư thứ tư bởi cô ta nhất quyết buộc nàng phải đọc cho kỳ hết tất cả những cuốn về các vị Henry. Mà không hiểu nổi tại sao lại còn bắt đọc ngược từ cuối lại nữa. “Và tôi đã cố. Tin tôi đi, tôi đã cố.”
“Không hiểu sao tôi lại có cảm giác rằng cô không phải là một học sinh gương mẫu nhỉ?” anh thắc mắc.
“Tôi làm như thế thì Miranda mới nổi lên được chứ.” Không thực sự đúng như thế, nhưng Olivia không hề bận tâm tới chuyện đó là kết quả của thái độ học tập thiếu nghiêm túc của nàng. Không phải là nàng không thích học, nàng chỉ không thích bị bảo phải học cái gì. Miranda lúc nào cũng chúi mũi vào sách vở thì sung sướng tiếp thu bất kỳ kiến thức nào gia sư truyền đạt. Olivia luôn thấy thích nhất là khoảng thời gian cô gia sư này về và cô khác chưa vào, khi đó nàng và Miranda muốn làm gì thì làm. Thay vì bị buộc phải học thuộc lòng, hai người tha hồ chơi đủ trò. Olivia chưa bao giờ giỏi toán khi không có ai hướng dẫn.
“Tôi đang bắt đầu nghĩ cô bạn Miranda của cô hẳn là một vị thánh,” ngài Harry nói.
“Ô, cũng tuỳ lúc thôi,” Olivia đáp. “Ngài chưa gặp ai cứng đầu như cô ấy đâu.”
“Hơn cả cô nữa à?”
“Hơn nhiều.” Nàng nhìn anh kinh ngạc. Nàng không cứng đầu. Bốc đồng, ừ thì thế, và nhiều lúc có hơi điên rồ, nhưng không cứng đầu. Nàng luôn biết khi nào cần nhường nhịn. Hay chịu thua.
Nàng quay sang nhìn anh chăm chú khi anh vẩn vơ đưa mắt về phía đám đông. Hóa ra anh thú vị thật. Ai mà hình dung được anh lại có óc hài hước đến thế? Hay biết thông cảm với người khác đến thế. Nói chuyện với anh khiến nàng có cảm giác như thể tìm thấy được một người bạn mà nàng đã quen biết từ thuở lọt lòng vậy. Thật ngạc nhiên. Làm bạn với một quý ông – ai mà tưởng tượng được chuyện đó chứ?
Nàng thử hình dung chuyện thừa nhận với Mary hay Anne hay Philomena rằng nàng biết nàng xinh. Không bao giờ nàng làm được chuyện đó. Hẳn họ sẽ xem đó là lối tự phụ tồi tệ nhất.
Với Miranda thì khác. Miranda hiểu. Nhưng Miranda không thường xuyên ở London nữa, và giờ này Olivia bắt đầu nhận thấy việc đó đã để lại một khoảng trống lớn trong cuộc đời nàng.
“Trông vẻ mặt cô nghiêm trọng quá,” Harry nói, và nàng nhận thấy mình đã đắm chìm trong suy nghĩ từ lúc nào, không cả nhận ra anh đã quay sang nhìn nàng. Anh đang nhìn nàng hết sức chăm chú, ánh mắt anh nồng nàn, dồn hết cả vào nàng.
Nàng tự hỏi anh thấy gì ở nàng.
Và nàng tự hỏi liệu hình ảnh mình có tốt đẹp trong mắt anh không.
Và hơn tất cả, nàng tự hỏi tại sao việc hình ảnh nàng tốt đẹp trong mắt anh lại quan trọng đến thế.
“Không có gì,” nàng nói, vì nàng có thể nhận thấy anh đang mong nàng đáp lại.
“Vậy thì tốt.” Anh thôi nhìn nàng, lại đưa ánh mắt về phía đám đông, và giây phút căng thẳng cũng qua. “Vậy giờ ta đi tìm vị hoàng tử của cô chứ nhỉ?”
Nàng liếc sang anh ánh mắt khiêu khích, bụng thở phào vì có cơ hội đưa ý nghĩ trở lại phạm vi an toàn hơn. “Cuối cùng hãy để tôi chiều theo ý ngài mà phản đối rằng anh ta không phải là hoàng tử của tôi được chứ?”
“Tôi sẽ rất biết ơn về điều đó.”
“Hay lắm, anh ta không phải là hoàng tử của tôi,” nàng nghiêm túc lặp lại.
Trông anh có vẻ gần như thất vọng. “Thế thôi à?”
“Vậy ngài mong chờ một câu gì đó đầy kịch tính chắc?”
“Chí ít là vậy,” anh nói nhỏ.
Nàng cười khúc khích rồi bước vào vũ phòng, đưa ánh mắt khắp lượt đám đông. Thật là một buổi tối đẹp khác thường; nàng thật không hiểu sao lúc trước mình không nhận ra điều này. Vũ phòng chật ních người, hệt như bao vũ phòng khác, nhưng không khí có gì đó khác lạ. Do ánh nến chăng? Có lẽ có nhiều nến hơn, hay những cây nến cháy sáng hơn. Nhưng tất cả mọi người đều tắm trong thứ ánh sáng ấm áp ve vuốt đó. Tối nay Olivia nhận thấy người nào cũng đẹp, không trừ một ai.
Thật là một điều dễ thương. Và tất cả họ trông mới phơi phới làm sao.
“Anh ta ở tít trong góc đằng kia kìa,” nàng nghe tiếng Harry từ đằng sau. “Bên phải ấy.”
Giọng anh vọng đến tai nàng thật ấm áp và dịu dàng, lướt qua cơ thể nàng như đem theo bao ve vuốt lạ lùng đến run rẩy. Nàng những muốn ngả người ra phía sau, đắm chìm trong bầu không khí gần cơ thể anh, và rồi…
Nàng bước về phía trước. Đó chẳng phải là những ý nghĩ an toàn. Không phải giữa căn phòng chật ních người thế này. Dứt khoát không phải về Harry Valentine.
“Tôi nghĩ cô nên đợi ở đây,” Harry bảo. “Cứ để anh ta tìm đến cô.”
Nàng gật đầu. “Tôi không chắc là anh ta trông thấy tôi.”
“Sẽ tìm ra ngay ấy mà.”
Không hiểu sao câu nói của anh nghe như một lời khen tặng, và nàng những muốn quay lại mỉm cười với anh. Nhưng nàng đã không làm thế, và nàng cũng không hiểu tại sao.
“Tôi nên đứng cạnh bố mẹ tôi,” nàng nói. “Như thế sẽ hợp lý hơn – À, hơn bất kỳ điều gì tôi đã làm tối nay.” Nàng ngước lên nhìn anh – Harry Valentine, hàng xóm mới của nàng và không thể tin nổi, người bạn mới của nàng. “Cảm ơn ngài vì chuyến phiêu lưu tuyệt vời.”
Anh cúi chào. “Không có gì.”
Nhưng cách chia tay như thế thật trịnh trọng quá mức và Olivia không chịu được chia tay theo kiểu như vậy. Nên nàng mỉm cười thật tươi với anh – nụ cười thật của nàng, chứ không phải nụ cười nàng luôn giữ trên mặt mình theo kiểu xã giao và hỏi, “Ngài có thấy phiền không nếu tôi lại mở rèm cửa sổ phòng tôi? Bên trong tối lắm chịu không được.”
Anh cười rổn rảng, khiến một số ánh mắt hiếu kỳ soi vào họ. “Thế cô lại định theo dõi tôi nữa đấy à?”
“Chỉ lúc nào ngài đội những cái mũ buồn cười đó thôi.”
“Chỉ có mỗi một cái thôi, và tôi chỉ đội vào thứ Ba.”
Và không hiểu sao đây dường như là cách tốt nhất để kết thúc cuộc gặp gỡ của họ vào tối nay. Nàng khẽ nhún gối chào, nói tạm biệt, rồi lẫn vào đám đông trước khi cả hai kịp nói thêm lời nào.
Không đầy năm phút sau khi Olivia tìm được cha mẹ thì hoàng tử Nga Alexei Gomarovsky tìm thấy nàng.
Nàng phải thừa nhận rằng anh ta là một người đàn ông cực kỳ quyến rũ. Rất điển trai, kiểu điển trai lãnh đạm đậm chất Xlavơ với đôi mắt màu xanh đá và màu tóc giống hệt màu tóc nàng. Quả thực là rất đặc biệt; không mấy đàn ông trưởng thành có màu tóc vàng như vậy. Mái tóc khiến anh ta nổi bật giữa đám đông.
Ồ, mái tóc và một gã cận vệ vai u thịt bắp theo sát anh ta nữa. Hoàng tử từng nói với nàng rằng cung điện ở u châu có thể là những nơi nguy hiểm. Người danh tiếng như anh ta không thể đi đâu mà thiếu cận vệ tháp tùng được.
Olivia đứng giữa bố mẹ xem đám đông dạt ra nhường lối cho hoàng tử. Anh ta dừng ngay lại trước nàng, hai gót chân chạm vào nhau theo lối nhà binh kỳ cục. Dáng người anh ta thẳng đến kinh ngạc, và trong đầu nàng xuất hiện một suy nghĩ lạ lùng rằng nhiều năm sau nữa có thể nàng chẳng nhớ gì đến các nét trên khuôn mặt anh ta, nhưng cái cách anh ta giữ người thẳng đứng, kiêu hãnh và đúng cung cách thì chắc nàng sẽ không quên được.
Nàng tự hỏi không biết anh ta có từng phục vụ trong quân đội không. Harry đã từng, nhưng có phải anh đến Lục địa từ quân đội Nga không nhỉ?
Chuyện đó có quan trọng gì đâu.
Hoàng tử chỉ nghiêng đầu thật khẽ và mỉm cười, cái cách cười với hai môi vẫn khép lại với nhau không quá thiếu thân thiện để thành một kiểu cười hạ cố.
Hay có thể đấy chỉ là dị biệt văn hóa. Nàng biết nàng không nên vội vàng đánh giá người ta. Có lẽ người Nga họ cười khác. Và ngay cả khi họ cười không khác đi nữa thì dù gì anh ta cũng là người của hoàng gia. Nàng không thể hình dung nổi chuyện một hoàng tử bộc lộ con người bên trong của mình ra trước bàn dân thiên hạ. Có thể anh ta là một người cực kỳ dễ mến, nhưng mãi mãi bị hiểu lầm. Hẳn là cuộc sống của anh ta phải tách biệt lắm.
Nàng ghét như thế.
“Chào tiểu thư Olivia,” anh ta nói. Tiếng Anh của anh ta nơi nặng nhưng không đến nỗi nào. “Rất vui được gặp lại nàng tối nay.”
Nàng nhún gối cúi chào vừa phải – thấp hơn nàng vẫn thường làm trong những dịp như thế này, nhưng không quá thấp đến độ tỏ vẻ như khúm núm và không đúng mực. “Kính chào hoàng tử,” nàng dịu dàng nói.
Khi nàng đứng lên, anh ta cầm tay nàng và đặt lên đó một nụ hôn phớt nhẹ. Đám đông xì xào, và Olivia cảm thấy không được thoải mái khi nhận ra mình đang là tâm điểm của mọi sự chú ý. Dường như mọi người trong phòng đều lùi cả lại để chừa ra một khoảng trống xung quanh họ – để có thể xem rõ hơn tấn tuồng đang bắt đầu.
Anh ta từ từ buông tay nàng ra, rồi nói bằng giọng gần như thì thầm, “Nàng là cô gái đẹp nhất trong vũ phòng này, hẳn nàng cũng biết điều đó.”
“Cảm ơn hoàng tử. Em vô cùng lấy làm vinh hạnh vì lời khen của ngài.”
“Ta nói sự thật thôi. Nàng là hiện thân của cái đẹp.” Olivia mỉm cười và cố làm ra dáng bức tượng đèm đẹp mà hoàng tử hồ như muốn vậy. Nàng không thật chắc chắn mình nên đáp lại lời khen tặng mà hoàng tử vừa lặp lại sao cho phải. Nàng cố hình dung ngài Harry dùng những ngôn từ bóng bẩy thì sẽ như thế nào. Hẳn anh phải cười đến vỡ bụng khi mới chỉ cố thốt ra câu đầu tiên.
“Nàng cười ta đó à, tiểu thư Oiivia?” hoàng tử nói.
Nàng nghĩ nhanh – thật nhanh. “Đâu có, chỉ là được hoàng tử khen tặng nên em thấy vui quá ấy mà.”
Ôi trời đất ơi, nếu mà Winston nghe được câu này hẳn cậu phải cười bò ra sàn mất. Miranda cũng thế.
Nhưng rõ ràng là hoàng tử thích như vậy, vì mắt anh ta sáng lên vẻ nồng nàn, và anh ta chìa tay ra. “Đi quanh vũ phòng với ta nhé, milay[3]. Mà hai ta nhảy một bản chứ nhỉ.”
Olivia không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khoác tay anh ta. Anh ta mặc quốc phục màu đỏ thẫm, mỗi tay đính bốn hạt cúc vàng. Chất liệu vải dạ ram ráp làm nàng chỉ nghĩ đến một điều là hẳn anh ta phải nóng chảy mỡ trong căn phòng đông nghịt người thế này. Nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy anh ta cảm thấy thiếu thoải mái cả. Nếu có chăng, dường như ở anh ta chỉ toát ra vẻ lãnh đạm cố hữu, như thể anh ta ở đó để được người khác ngưỡng mộ chứ không phải để được thương cảm.
Anh ta biết mọi cặp mắt đang đổ dồn vào mình. Hẳn là anh ta đã quen với sự chú ý như vậy rồi. Nàng tự hỏi liệu anh ta có nhận ra rằng nàng thấy thiếu thoải mái đến như thế nào trong lớp kịch này không. Và nàng cũng quen với những ánh mắt chiếu vào mình. Nàng biết ai cũng biết nàng, nàng biết những cô gái trẻ khác lấy nàng làm biểu tượng thời trang và phong cách. Nhưng chuyện này – là một chuyện hoàn toàn khác.
“Thời tiết ở xứ nàng khiến ta thấy dễ chịu thật,” hoàng tử nói khi hai người vừa đi hết một vòng. Olivia nhận thấy mình phải chú ý giữ phong thái chuẩn mực bên cạnh hoàng tử. Mỗi bước đi phải tính toán cẩn thận, mỗi bàn chân đặt phải cực kỳ chính xác, từ gót chân cho đến mũi chân bao giờ cũng phải nhất nhất một chuyển động.
“Có phải mùa này thời tiết ở đây thường ám áp như vậy không?”
“Năm nay có phần nóng hơn mọi năm đấy ạ,” nàng đáp. “Thế ở Nga trời lạnh lắm phải không thưa hoàng tử?”
“Phải. Thời tiết… nói như thế nào nhỉ…” Anh ta ngừng, và trong một khoảnh khắc nàng thấy mặt anh ta thoáng nhăn nhó cố nghĩ ra từ chính xác. Môi anh ta mím chặt vẻ bực dọc rồi anh ta hỏi nàng, “Nàng nói được tiếng Pháp chứ?”
“Rất tệ, em e là vậy.”
“Tiếc nhỉ.” Giọng anh ta nghe hơi thiếu hài lòng khi biết về khả năng tiếng Pháp của nàng. “Ta thì…”
“Trôi chảy?”
“Đúng vậy. Ở Nga có nhiều người nói tiếng Pháp. Thậm chí có những người nói tiếng Pháp còn nhiều hơn tiếng Nga.”
Olivia thấy tò mò quá nhưng bình phẩm về điều này có vẻ như hơi thiếu lịch sự.
“Thế chiều nay nàng nhận được thiếp mời của ta rồi chứ?”
“Vâng,” nàng đáp. “Em rất vinh hạnh ạ.”
Nàng không thấy vinh hạnh gì cả. À mà có thể vinh hạnh, nhưng chắc chắn không thích chút nào. Đúng như nàng nghĩ, mẹ nàng một mực nói họ phải nhận lời, và Olivia mất ba giờ đồng hồ thử đầm để may gấp lấy một cái. Màu xanh đá, và Olivia bất giác nhận ra màu chiếc đầm giống y hệt màu mắt hoàng tử.
Nàng hy vọng anh ta không nghĩ rằng nàng cố tình làm như thế.
“Ngài định ở London bao lâu ạ?” nàng hỏi anh ta, hy vọng giọng nàng nghe có vẻ sốt sắng hơn là ngao ngán.
“Không chắc. Còn phụ thuộc vào… nhiều chuyện.”
Có vẻ như anh ta không có ý muốn nói thêm về việc riêng tư này nên nàng mỉm cười – nhưng đó không phải là nụ cười thật, nàng quá bồn chồn nên không thể cười một cách tự nhiên. Nhưng anh ta không biết nàng đủ rõ để có thể đọc được điều đó qua nụ cười xã giao vừa rồi của nàng. “Hy vọng ngài thấy thích chuyến lưu lại nơi đây,” nàng nói duyên dáng, “dù cho có bao lâu đi nữa.”
Anh ta không đáp mà chỉ gật đầu trịch thượng.
Họ lại đi thêm một vòng nữa. Giờ nàng có thể trông thấy bố mẹ mình, vẫn ở đằng kia phòng. Hai người đang quan sát nàng cũng giống như mọi người khác. Ngay cả khi điệu nhảy đã xong. Mọi người đang trò chuyện nhưng giọng họ thật thấp. Nghe chẳng khác nào côn trùng đang kêu vậy, cứ rì rà rì rù.
Trời ơi, sao mà nàng muốn về nhà đến thế này không biết. Hoàng tử có thể là một người đàn ông hoàn hảo. Thật ra, nàng hy vọng anh ta đúng như thế. Vậy thì chuyện sẽ hay hơn nhiều – nếu anh ta là một người dễ thương, bị mắc kẹt trong nhà tù của nghi thức và truyền thống. Và nếu anh ta cực kỳ dễ mến, thì nàng sẽ rất vui được làm bạn và trò chuyện cùng anh ta, thế nhưng, ôi trời đất ơi, không phải như thế này, không phải trước cả bao nhiêu là người với hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào nàng theo từng cử động như thế này.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng vấp nhỉ? Vấp chân khi họ đi tiếp một vòng nữa. Có thể nàng chỉ hơi sẩy chân thôi – hơi thôi, gần như không ai thấy. Hay nàng làm một cú ra trò – vấp một cái thật đáng và ngã nhào ra sàn luôn.
Ngoạn mục lắm đây.
Hay tệ hại một cách ngoạn mục thì đúng hơn. Và nói vậy thôi chứ chẳng để làm gì cả, vì dù sao đi nữa nàng không đủ dũng khí để làm chuyện đó.
Chi một vài phút nữa thôi, nàng nhủ thầm. Chỉ còn đoạn nữa thôi. Nàng sẽ được đưa trở về chỗ nơi bố mẹ nàng đang đứng. Hay nàng sẽ phải nhảy nữa, nhưng ngay cả chuyện đó cũng không quá tệ hại. Chắc chắn nàng và hoàng tử sẽ không phải nhảy một mình. Rõ ràng là thế, đông người đến nhường này cơ mà.
Chỉ một vài phút nữa thôi, chuyện này sẽ chấm dứt
Harry dõi theo cặp đôi vàng sát sao nhất có thể, nhưng việc hoàng tử quyết định đi vòng quanh vũ phòng khiến anh thật khó quan sát. Anh không nhất thiết phải kè kè bên họ; vì hoàng tử khó có thể có hành động hay lời nói nào mà Bộ Chiến tranh thấy đáng lưu tâm. Chỉ là Harry không thích để Olivia biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Có thế chỉ bởi anh biết rằng Winthrop nghi ngờ anh ta, nhưng mới trông thấy thôi Harry đã không thích hoàng tử chút nào. Anh không thích điệu bộ ngạo mạn của anh ta, mặc dù những năm tháng trong quân ngũ đã rèn cho anh ta đôi vai thẳng rất có thần thái. Anh không thích đôi mắt của hoàng tử, cũng không thích kiểu anh ta như thể khép hờ mắt khi gặp người khác. Và anh không thích cách cái miệng anh ta chuyển động lúc nói, môi trên cong lên làm thành vẻ quạu quọ kinh niên.
Harry đã từng gặp nhiều người như hoàng tử. Không thuộc hoàng gia, đúng thế, nhưng cũng tầm cỡ đại công tước, họ tán thán u châu như thể họ sở hữu nơi này vậy.
Anh cho thế cũng đúng, nhưng anh vẫn thấy họ là một lũ lừa không hơn không kém.
“A, anh đây rồi.” Là Sebastian, cầm một ly sâm banh sắp cạn. “Chán chưa?”
Harry vẫn dõi theo Olivia. “Chưa.”
“Thú vị đấy,” Sebastian lẩm bẩm. Cậu ta uống nốt chỗ sâm banh, đặt chiếc ly xuống bàn bên cạnh, rồi nghiêng người để Harry có thể nghe được. “Thế anh đang tìm ai vậy?”
“Có tìm ai đâu.”
“Vậy à, thế em nhầm. Vậy anh đang nhìn ai?”
“Không ai cả,” Harry nói, bước nửa bước sang bên phải, cố nhìn qua vị bá tước đẫy đà đang choáng mất tầm quan sát của anh.
“Này. Anh cứ lơ em thế… là vì sao?”
“Đâu có.”
“Anh đâu có nhìn em.”
Harry phải thừa nhận thất bại. Sebastian cực kỳ gan lì, và giỏi quấy nhiễu người khác. Anh nhìn thẳng vào mắt người em họ. “Nãy anh thấy chú rồi.”
“Nhưng em đáng để nhìn nhiều hơn thế chứ. Không nhìn em là một sai lầm lớn đấy.” Sebastian nở một nụ cười ngao ngán. “Anh sắp về chưa?”
“Chưa.”
Seb nhướng mày. “Thật đấy chứ?”
“Anh thích nơi này mà,” Harry bảo.
“Thích. Cái vũ phòng này.”
“ Chú cũng vậy mà.”
“Vâng, nhưng em là em. Anh là anh. Anh đâu có thích những nơi như thế này.”
Harry thoáng thấy Olivia qua khóe mắt. Anh quay ra nhìn nàng, và nàng cũng nhìn anh, và rồi cả hai cùng lúc nhìn lảng đi. Nàng đang có hoàng tử kè kè bên cạnh, còn anh thì bị Sebastian quấy quả, mà lúc này cậu ta còn phiền phức hơn mọi ngày nữa.
“Thế anh mới liếc mắt đưa tình với tiểu thư Olivia đấy à?” Sebastian gặng hỏi.
“Không.” Harry không phải tay nói dối trác tuyệt nhất nhưng anh có thể nói dối tài tình nếu chỉ bật ra một âm tiết.
Sebastian xoa xoa tay vào nhau. “Tối nay đang trở nên thú vị rồi đây.”
Harry không để ý. Hoặc cố làm ra vẻ như vậy.
“Người ta đã sắp sửa gọi cô ta là Công nương Olivia rồi đấy,” Sebastian nói.
“Người ta là những ai?” Harry hỏi, xoay người sang Sebastian. “Người ta bảo anh giết vợ sắp cưới đấy.”
Sebastian chớp mắt. “Thế anh đã đính hôn lúc nào đấy?”
“Anh cũng đang muốn biết đây.” Harry bật lại theo đúng nghĩa. “Mà cô ấy không đi lấy cái tên ngớ ngẩn đó đâu.”
“Nghe giọng anh như ghen ấy nhỉ.”
“Vớ vẩn.”
Scbastian cười ra vẻ ta đây biết tỏng rồi. “Em nghĩ lúc nãy em đã trông thấy anh đứng cùng cô ta.”
Harry không thèm phủ nhận chuyện đó. “Nói chuyện xã giao thôi mà. Cô ấy là hàng xóm của anh. Chẳng phải chú luôn bảo anh nên quảng giao hơn là gì?*
“Vậy anh đã giải quyết xong chuyện cô-nàng-theo-dõi-anh-nơi-cửa-sổ-phòng-ngủ rồi à?”
“Chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Hừmmmm.”
Harry ngay lập tức cảnh giác. Bất kỳ khi nào Sebastian có vẻ trầm ngâm – trầm ngâm theo kiểu tôi-đang-nghĩ-về-một-kế-hoạch-xấu-xa, chứ không phải theo kiểu tử tế – là lúc cần phải thận trọng.
“Em muốn gặp gã hoàng tử đó,” Sebastian nói.
“Trời.” Harry thấy hết chịu nổi, chỉ còn biết đứng im bên cạnh cậu ta. “Chú định làm gì?”
Sebastian xoa xoa cằm. “Chưa biết. Nhưng em tin chắc là đến lúc cần thì cái đó tự đẻ ra trong đầu em thôi.”
“Thế chú định để chuyện tới đâu hay tới đó sao?”
“Làm thế thường là khá hiệu quả đấy.”
Chẳng thể ngăn nổi cậu ta, Harry biết thế. “Nghe này,” anh rít lên, túm lấy cánh tay người em họ đủ mạnh để cậu ta phải chú ý. Harry không thể nói cho cậu ta biết nhiệm vụ của mình, nhưng Seb sẽ phải biết rằng chuyện này không đơn thuần là chuyện yêu đương nhăng nhít với tiểu thư Olivia như cậu ta tưởng. Nếu không, cậu ta có thể làm hỏng hết mọi chuyện, chỉ đề cập đến bà ngoại Olga cũng đủ chết rồi.
Harry nói thật khẽ. “Tối nay, anh sẽ không nói chuyện với hoàng tử bằng tiếng Nga. Chú cũng thế nhé.” Sebastian nói tiếng Nga chẳng lấy gì làm lưu loát, nhưng chắc chắn cậu ta có thể bập bõm đi hết một câu chuyện.
Harry nhìn cậu ta chăm chăm. “Chú hiểu không?”
Sebastian nhìn vào mắt anh họ, rồi gật đầu – một lần, với vẻ nghiêm trang mà cậu ta hiếm khi để người khác trông thấy. Và rồi, trong nháy mắt, nét nghiêm trang đó biến mất, và cái điệu bộ thiếu nghiêm túc quay trở lại cùng với nụ cười nhếch môi.
Harry lùi lại, yên lặng quan sát. Olivia và hoàng tử đã hoàn thành ba phần tư vòng dạo bước oai nghiêm và giờ đang bước về phía họ. Đám đông dạt ra nhường lối cho hai người, hệt những giọt dầu trên nước bắt đầu loang ra, còn Sebastian đứng yên, chỉ vẩn vơ xoa xoa ngón cái vào những ngón khác trên bàn tay trái.
Cậu ta đang nghĩ cách. Seb luôn làm thế mỗi khi suy nghĩ.
Và rồi, Sebastian lựa thời điểm hành động hoàn hảo đến nỗi không ai không tin đó là một tai nạn. Cậu ta đã chộp lấy một ly sâm banh nữa trên chiếc khay người hầu bê ngang qua, ngửa đầu tu một ngụm và rồi…
Harry không biết cậu ta làm cách nào, nhưng khắp mặt sàn gỗ tung tóe thủy tinh vỡ và sâm banh đổ.
Olivia nhảy lùi ra phía sau; vạt váy của nàng đã bị bẩn.
Hoàng tử giận ra mặt.
Harry không nói lời nào.
Còn Sebastian thì mỉm cười.