Chuyện xảy ra ở London

Chương 11


Bạn đang đọc Chuyện xảy ra ở London: Chương 11

Chương Mười một
Sau khi cân nhắc mọi lẽ, Harry quyết định hôm nay làm việc thế đủ rồi.
Ngày bình thường anh dịch gấp hai lần, có khi còn hơn, nhưng anh thấy phân tâm.
Anh bắt gặp mình nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng Olivia, ngay cả khi anh biết rằng nàng không có ở đấy. Hôm nay là ngày nàng đến thăm hoàng tử. Lúc ba giờ chiều. Thế có nghĩa là có thể nàng đã rời khỏi nhà trước hai giờ. Nơi ở của đại sứ Nga không xa đây lắm, nhưng bá tước và phu nhân sẽ không muốn đẩy mình vào nguy cơ bị trễ. Đường sá đông đúc, hay biết đâu xe ngựa bị hỏng bánh, hay một đứa cầu bơ cầu bất nào đấy bỗng đâu phóng ra đường… Người cẩn trọng không ai không đi sớm hơn một chút phòng những trường hợp bất trắc.
Olivia có thể bị kẹt ở đấy hai giờ đồng hồ, mà cũng có thể ba; không ai biết cách kéo dài thời gian trong những chuyện như thế này bằng người Nga. Rồi mất nửa giờ về nhà nữa, và…
Ồ, giờ hẳn nàng đã ở nhà rồi, chắc thế. Trừ phi nàng lại đi đâu đó nữa, nhưng anh không thấy xe ngựa nhà Rudland ra ngoài.
Không phải anh đứng theo dõi họ. Nhưng rèm cửa phòng anh để mở. Và khi nghiêng người nhìn ra bên ngoài anh có thể trông thấy một vệt sáng lóe lên trên đường. Đương nhiên cũng có thể chỉ là một chiếc xe ngựa nào đó tình cờ đi ngang qua thôi.
Anh đứng lên làm một vài động tác vươn người, giơ tay lên và xoay đầu trước sau phải trái. Tối nay anh định dịch thêm một trang nữa – đồng hồ trên mặt lò sưởi chỉ chín giờ rưỡi nhưng ngay bây giờ anh cần áu lưu thông xuống chân. Anh bước ra khỏi bàn tới cửa sổ.
Và trông thấy nàng.
Trong một khoảnh khắc hai người như hóa đá, đầu suy tính Liệu mình có nên giả vờ không thấy không?
Và Harry nghĩ – đương nhiên là không.
Anh vẫy tay.
Nàng cười. Vẫy tay. Và rồi…
Anh sững người kinh ngạc. Nàng đang mở cửa sổ.
Nên anh cũng làm như vậy.
“Tôi biết ngài nói ngài chưa đọc cuốn này,” nàng nói không vòng vo, “nhưng ngay cả liếc qua một chút cũng chưa hay sao?”
“Chào cô, hoàng tử thế nào?”
Nàng sốt ruột lắc đầu, “Cuốn sách ấy, ngài Harry, cuốn sách. Ngài có đọc chút gì trong đó chưa?”
“E rằng chưa. Sao cơ?”
Nàng nâng cuốn sách lên ngay trước mặt, rồi chuyển sang một bên để có thể nhìn thấy anh, “Vớ vẩn quá!”
Anh gật đầu đồng tình. “Tôi nghĩ có lẽ thế thật.”
“Mẹ của cô Butterworth bị bọn bồ câu mổ chết đấy!”
Anh nén cười. “Cô biết không, tôi thấy điều đó thật thú vị.”
“Bồ câu cơ mà ngài Harry! Bồ câu!”
Anh cười toe. Anh có cảm giác mình có gì đó hơi giống Romeo đang cùng với Juliet, trừ việc hai gia đình chẳng có mối thâm thù gì mà cũng chẳng có gì liên quan đến thuốc độc.
Và cả bồ câu nữa.
“Tôi chả thấy chuyện này có vấn đề gì cả,” anh bảo nàng. “Nghe ly kỳ đấy chứ.”

Nàng cau có nhìn anh, vén lọn tóc phủ trên mặt. “Chuyện chưa bắt đầu mà đã bị bồ câu mổ chết rồi. Cô Butterworth mà bị mổ trước khi tôi đọc đến trang cuối thì may.”
“Thế cô đang đọc đấy à?”
“Vài trang thôi,” nàng thừa nhận. “Chỉ có vậy. Mở đầu chương bốn và” – nàng nhìn xuống, lật lật mấy trang sách rồi ngước nhìn lên – “trang một trăm chín mươi ba.”
“Thế cô không nghĩ đến việc đọc từ đầu à?”
Rồi không ai nói gì. Khá lâu. Và rồi, nàng nói giọng chê bai: “Thì tôi có định đọc đâu.”
“Nhưng nó cứ cuốn hút lấy cô hả?”
“Không! Làm gì có chuyện.” Nàng khoanh tay lại khiến cuốn sách rơi xuống sàn. Nàng ngồi thụp xuống khiến anh không thấy đâu rồi lại đứng lên với cuốn Cô Butterworth trên tay. “Tôi không thể không đọc được mới bực chứ.”
Anh đứng tựa người vào mép cửa sổ, cười toe với nàng. “Nghe hấp dẫn nhỉ.”
“Phải nói là vớ vẩn mới đúng. Giữa cô Butterworth và ngài nam tước điên khùng, tôi cổ vũ cho ông nam tước.”
“Nào. Chuyện lãng mạn mà. Lẽ ra cô cùng phe với cô gái mới phải chứ.”
“Cô đó óc bã đậu lắm.” Nàng nhìn xuống cuốn sách một lúc, tay lật nhoay nhoáy. “Tôi chưa thể nói chắc ông nam tước đó có phải là kẻ giết người điên khùng hay không nhưng nếu có vậy, tôi mong ông ta thành công.”
“Không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu,” Harry nói với nàng.
“Điều gì khiến ngài nghĩ như vậy?” nàng lại vén tóc không để nó lòa xòa xuống mũi. Cơn gió nhẹ lại nổi lên làm anh thấy khung cảnh ấy thật vui mắt.
“Chẳng phải tác giả là phụ nữ hay sao?” anh hỏi.
Olivia gật đầu. “Sarah Gorely. Tôi chưa nghe nói đến bà này bao giờ.”
“Chuyện lãng mạn phải không?”
Nàng lại gật đầu.
Anh lắc đầu. “Bà ấy sẽ không bao giờ giết nhân vật nữ chính đâu.”
Olivia nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, đoạn mở ngay đến trang cuối cuốn sách.
“Ồ, đừng làm thế,” anh la lên. “Cô sẽ làm hỏng câu chuyện mất.”
“Tôi có định đọc nó đâu mà làm hỏng cái gì?” nàng vặc lại.
“Tin tôi đi,” anh bảo. “Khi nhà văn là đàn ông thì nhân vật nữ chính sẽ chết. Khi nhà văn là phụ nữ thì kết thúc thường rất gọn ghẽ và ngọt ngào.”
Miệng nàng hé ra, như thể nàng không chắc có nên phản đối ý đó của Harry không. Harry lại cười. Anh thích nét mặt đang thộn ra của nàng.
“Lãng mạn thế nào được khi mà nhân vật nữ chính chết mất chứ?” nàng hỏi giọng hoài nghi.
Anh nhún vai. “Tôi không nói là chuyện này có lý, chỉ nói đó là sự thực.”
Dường như nàng chẳng hiểu gì, còn Harry thấy khá hả hê khi ngồi nhìn nàng gườm gườm nhìn xuống cuốn sách đang cầm trên tay. Nàng đứng đó nơi cửa sổ trông đáng yêu khôn tả, ngay cả khi trên người là chiếc đầm ngủ màu xanh xấu tệ. Tóc nàng được tết thành đuôi sam đằng sau, và anh băn khoăn tại sao giờ trong đầu anh mới nảy ra ý nghĩ rằng toàn bộ cuộc nói chuyện giữa anh và nàng có hơi bất thường. Anh chưa gặp cha mẹ nàng, nhưng anh không thể hình dung nổi họ sẽ cho phép nàng tán chuyện trong bóng tối, qua cửa sổ thế này với một người đàn ông chưa vợ.

Lại còn mặc đồ ngủ nữa chứ.
Nhưng anh thấy vui nên cũng không quan tâm đến điều đó nữa, vậy nên anh quyết định rằng nếu bản thân nàng không để ý đến phép tắc thì anh cũng không.
Nàng nheo nheo mắt khi nhìn xuống cuốn sách, ngón tay nàng âm thầm lần đến những trang cuối.
“Đừng làm thế,” anh khuyên.
“Tôi chỉ muốn kiểm tra xem ngài có đúng không thôi.”
“Vậy hãy đọc từ đầu đi,” anh nói, gần như vì biết rằng thế sẽ làm nàng phật ý.
Nàng hậm hực, “Tôi đâu có muốn đọc cả cuốn sách.”
“Sao lại không?”
“Vì tôi không thích, lại lãng phí thời gian nữa.”
“Cô đâu có biết cô sẽ không thích nó,” anh chỉ ra.
“Tôi biết.” Nàng nói chắc như đinh đóng cột.
“Thế sao cô không thích đọc?” anh hỏi.
“Thế này nhé,” nàng nói lớn, khua khua cuốn Cô Butterworth. “Nó hoàn toàn vớ vẩn. Nếu ngài tặng tôi một tờ báo thì tôi sẽ đọc hết. Tôi hay đọc báo. Không sót từ nào. Ngày nào cũng đọc.”
Harry thấy ấn tượng. Không phải vì anh nghĩ phụ nữ thì không đọc báo. Anh chỉ không thực sự để tâm lắm đến chuyện này. Chắc chắn là mẹ anh chưa từng đọc báo rồi, và nếu chị anh có đọc đi nữa thì chị ấy cũng không bao giờ nói đến chuyện này trong những lá thư gửi cho anh hằng tháng.
“Đọc tiểu thuyết,” anh nói. “Biết đâu cô lại thấy bất ngờ và thích thú ấy chứ.”
“Sao ngài cứ dụ tôi đọc thứ mà chính ngài không hề có chút hứng thú nào nhỉ?” nàng hỏi giọng hoài nghi.
“Bởi…” Nhưng anh lại thôi, vì anh không hiểu sao anh lại làm vậy. Thế nhưng anh đã tặng nó cho nàng. Và anh đang thích thú với việc trêu chọc nàng về chuyện đó. “Ta giao kèo thế này nhé, tiểu thư Olivia.”
Nàng nghiêng nghiêng đầu chờ đợi.
“Nếu cô đọc hết cuốn sách đó, từ đầu đến cuối, thì tôi cũng sẽ làm y như vậy.”
“Ngài sẽ đọc Cô Butterworth và gã nam tước dở hơi ư?” nàng nói vẻ không tin.
“Đúng thế. Ngay khi cô đọc xong.”
Trông nét mặt nàng như thể nàng sẽ đồng ý và quả thực là nàng mở miệng ra định nói. Nhưng rồi nàng khựng lại và nheo nheo mắt vẻ toan tính.
Anh tự nhắc nhở mình, cô gái này có hai người anh em trai. Cô ta biết ăn miếng trả miếng. Một cách láu cá.
“Tôi nghĩ ngài nên đọc cùng tôi,” nàng nói.

Harry ngay lập tức liên tưởng đủ đường về đề xuất đó, hầu hết xuất phát từ thói quen đọc sách trước giờ ngủ của anh. Trên giường.
“Mua thêm cuốn nữa,” nàng nói.
Chút mơ mộng bỗng chốc tan tành.
“Ta sẽ trao đổi những điều đọc được. Giống như câu lạc bộ đọc sách ấy. Một trong những nơi tôi luôn từ chối lời mời tham gia.”
“Tôi rất vui, ngoài sức tưởng tượng đấy.”
“Ngài nên thế,” nàng nói. “Bởi tôi chưa từng đề nghị ai làm chuyện tương tự cả.”
“Tôi không biết hiệu sách còn cuốn đó không,” anh nói.
“Tôi sẽ tìm cho ngài.” Nàng cười tự mãn. “Tin tôi đi, tôi rành mua sắm lắm.”
“Sao đột nhiên tôi lại sợ thế này không biết?” anh lẩm bẩm.
“Sao cơ?”
Anh nhìn nàng và nói lớn hơn, “Cô làm tôi sợ.”
Nàng có vẻ thích chí về điều ấy.
“Đọc tôi nghe một đoạn đi,” anh nói.
“Bây giờ hả? Thật không?”
Anh ngồi trên bậu cửa sổ, tựa người vào khung cửa. “Đọc từ đầu nhé.”
Nàng nhìn anh chằm chằm một lúc mới nhún vai nói, “Cũng được. Nào đọc đây.” Nàng hắng giọng. “Ấy là một đêm tối trời gió đưa hây hẩy.”
“Tôi có cảm tưởng như nghe câu này trước đây rồi ấy.” Harry bình phẩm.
“Ngài cắt ngang đó.”
“Xin lỗi. Cô đọc tiếp đi.”
Nàng lườm anh rồi tiếp tục. “Ấy là một đêm tối trời gió đưa hây hẩy, và cô Priscilla Butterworth tin chắc rằng mưa có thể đến bất kỳ lúc nào, từng màn mưa trút từ trên cao xuống choán hết mọi thứ trong tầm của cô.” Nàng nhìn lên. “Kinh quá. Tôi không chắc là nhà văn này dùng từ ‘tầm’ chính xác đâu.”
“Cũng được mà,” Harry nói mặc dù anh hoàn toàn đồng ý với lời nhận xét của nàng. “Cô đọc tiếp đi.”
Nàng lắc đầu nhưng vẫn tiếp tục đọc. “Đương nhiên cô đang ở trong căn buồng nhỏ của mình nên thời tiết ngoài kia không ảnh hưởng gì đến cô cả, nhưng cửa sổ cứ kêu lách cách khiến cô không tài nào ngủ được. Nằm co ro trên chiếc giường bé xíu lạnh lẽo, cô thế này thế nọ thế kia, thế thế, tôi bỏ qua cho đến đoạn nào nghe thú vị một chút.”
“Cô không được làm thế,” anh rầy.
Nàng giơ cuốn Cô Butterworth lên cao. “Tôi đang giữ cuốn sách cơ mà.”
“Ném xuống đây đi,” đột nhiên anh đề nghị.
“Sao cơ?”
Anh nhảy khỏi bậu cửa sổ xuống sàn, rướn người ra bên ngoài. “Ném đi.”
Trông nàng có vẻ không tin. “Ngài đón được không.”
Anh thách. “Nếu cô ném được, tôi sẽ chộp được.”
“Ồ, sao tôi không ném được?” nàng đáp trả, giọng rõ ràng tự ái.

Anh cười ngạo mạn. “Tôi chưa thấy cô gái nào có thể làm thế đâu.”
Nghe thấy thế nàng liền ném cuốn sách xuống chỗ anh, và nhờ phản xạ nhanh nhạy được trui luyện trong những năm tháng tham gia quân đội, anh đã bắt được cuốn sách.
Anh đã làm được. Tạ ơn Chúa. May mà anh bắt được chứ nếu không thì anh không biết giấu mặt đi đâu.
“Lần tới ném nhẹ thôi nhé,” anh càu nhàu.
“Ném thế thì có gì hay nào?”
Quên Romeo và Juliet đi. Chuyện này giống The Taming of the shrew[4] hơn đấy. Anh nhìn lên. Nàng đã kéo một chiếc ghế ra ngồi sát bên cửa sổ để mở, làm ra vẻ đang bồn chồn chờ đợi.
“Tiếp đây,” anh nói, tìm chỗ nàng đang đọc dở. “Nằm co ro trên chiếc giường bé xíu, lạnh lẽo, cô không thể không nhớ lại những sự việc đã đưa đẩy cô vào nơi hoang vắng lạnh lẽo này, vào cái đêm trống trải này. Nhưng thưa độc giả thân mến, đấy chẳng phải là nơi câu chuyện bắt đầu đâu.”
“Tôi ghét tác giả nào dùng giọng điệu như thế,” Olivia nói.
“Im nào. Ta phải bắt đầu từ đâu, đó không phải là lúc cô Butterworth đến lâu đài Thimmerwell, cũng không phải khi cô đến điền trang Fitzgerald, nơi cô ở trước khi đến lâu đài Thimmerwell. Không, ta phải bắt đầu từ ngày cô ra đời, trong một cái máng cỏ…”
“Máng cỏ?” Olivia gần như hét toáng lên.
Anh nhìn cô cười toe. “Tôi chỉ muốn kiểm tra xem cô có nghe không thôi mà.”
“Nỡm ạ!”
Anh cười khùng khục rồi tiếp tục đọc, “… ngày cô ra đời, trong một ngôi nhà tranh nhỏ ở Hampshire, xung quanh trồng toàn hoa hồng và ong bướm dập dìu bay lượn, vào ngày cuối cùng trước khi cả thành phố bị bệnh đậu mùa hoành hành.”
Anh nhìn lên.
“Đừng, đọc tiếp đi chứ,” nàng hối thúc. “Giờ bắt đầu đến đoạn thú vị mà. Ngài nghĩ là loại đậu mùa gì?”
“Cô đúng thật là… cứ thích những chuyện gớm chết ấy.”
Nàng nghiêng nghiêng đầu tán đồng. “Tôi luôn thích nghe nói đến bệnh đó. Từ trước đến giờ luôn như vậy đấy.”
Anh liếc nhanh xuống những dòng bên dưới. “E là cô thất vọng rồi. Tác giả chẳng miêu tả gì về bệnh này cả.”
“Biết đâu trang tiếp theo có thì sao?” nàng nói giọng đầy hy vọng.
“Để tôi đọc tiếp xem nhé,” anh nói. “Trận dịch cướp đi sinh mạng người cha, nhưng nhờ phép thần kỳ nào đó, nó đã chừa ra đứa bé và người mẹ. Trong số những người xấu số còn có bà nội, ông nội, ông ngoại, ba bà cô, hai chú, một chị gái, và người chị họ.”
“Ngài đang trêu tôi nữa đấy à?” nàng buộc tội.
“Đâu có!” anh khẳng định. “Tôi thề đấy, có hết ở đây này. Ở Hampshire rõ ràng là đã xảy ra dịch đậu mùa đây này. Nếu cô không ném cuốn sách qua cho tôi, cô có thể tự mình đọc lấy.”
“Có ai lại viết gớm như thế chứ.”
“Có chứ.”
“Tôi không biết ai tệ hơn, tác giả đã viết những lời ngớ ngẩn này hay chúng ta, vì đã đọc nó.”
“Tôi thấy rất vui đấy,” anh khảng khái. Và đúng là thế. Việc ngồi ngay cửa sổ đọc cuốn tiểu thuyết dở không để đâu hết dở cho tiểu thư Olivia Bevelstoke – cô gái được nhiều người theo đuổi nhất – nghe quả là chuyện lạ lùng nhất trần đời. Nhưng cơn gió nhẹ dễ chịu quá mà anh thì đã ở trong phòng suốt cả ngày, và thỉnh thoảng nhìn lên anh lại thấy nàng đang mỉm cười. Không phải cười với anh, mặc dù đúng là nàng đang cười thật. Không, những nụ cười mang lại cho anh xúc cảm rạo rực là những nụ cười nở trên môi nàng khi nàng không nhận ra anh đang nhìn nàng, khi nàng vui và nụ cười nàng bừng nở trong bóng đêm.
Nàng không chỉ xinh xắn, mà nàng đẹp, gương mặt nàng khiến cánh đàn ông phải thổn thức, đó là gương mặt trái xoan trắng muốt như sứ. Và mắt nàng – phụ nữ có thể đánh đổi bất kỳ thứ gì để được màu mắt ấy, màu xanh dương lạ lùng.
Nàng đẹp, và nàng biết điều ấy, nhưng nàng không lợi dụng sắc đẹp của mình như một thứ vũ khí. Ấy chỉ đơn giản như một phần trong con người nàng, bình thường như hai tay hai chân, mười ngón tay ngón chân vậy.
Nàng đẹp, và anh thấy khát khao.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.