Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 9:
Chương 9: Gặp gỡ
Trường cấp hai Thu Hà là trường THCS duy nhất của thị trấn Thu Hà, niên đại của trường đã lâu, vì thế hơi cũ nát.
Ngày 21 tháng tám, học sinh mới nhập học, nhìn thì cũng không đến nỗi ‘xập xệ’ như trong miệng mọi người nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“May quá, cũng không hoang tàn như người khác bàn tán!” Bạn cùng phòng mới tới vừa thu dọn giường đệm với cha mẹ vừa nói chuyện với Hứa Vi.
“Ừ.” Hứa Vi còn chưa biết cô ấy tên gì, đây là ngày đầu tiên tới trường học của mọi người, đều không quen biết nhau, cô không giỏi nói chuyện nên không biết đáp thế nào.
“Haizz, nhà cậu ở đâu?” Bạn cùng phòng dừng lại, quay đầu nhìn cô.
“Thôn Hứa.” Hứa Vi đáp.
“À.” Bạn cùng phòng gật đầu: “Nhà tớ ở trên thị trấn.”
“Ừ.” Hứa Vi mỉm cười gật đầu.
Bạn cùng phòng sửng sốt nhìn cô, chắc là cảm thấy cô không thú vị nên không nói chuyện với cô nữa. Không lâu sau bọn họ đã thu dọn xong giường đệm, cười nói đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay, toàn bộ bạn cùng phòng đều tập trung đông đủ, một căn phòng ký túc xá nhỏ, tám chiếc giường xếp san sát nhau, không có ban công. Mọi người đều có mặt, khó tránh khỏi tình trạng chen chúc.
Lúc nửa đêm không có tiết học nhưng chủ nhiệm lớp lại phát biểu. Chủ nhiệm lớp là một giáo viên dạy toán, nghe nói dạy cũng rất giỏi. Nhưng danh tiếng của ông ấy không tốt lắm, nghe nói rất thích đánh học sinh. Hứa Vi âm thầm đánh giá ông ấy, khoảng 30 tuổi thoạt nhìn có vẻ rất cường tráng, lúc nghiêm túc có hơi đáng sợ nhưng bây giờ ông ấy lại đang cười híp mắt, nên Hứa Vi cũng không sợ ông ấy lắm.
Cô sợ nhất là bị đánh.
Ngày 22, lễ khai giảng chào đón học sinh mới.
Là lần đầu tiên Hứa Vi nhìn thấy Cố Thần.
Anh là học sinh đại diện cho khối 9, sau khi đợi một đống người nhàm chán như hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm, chủ nhiệm lớp đọc diễn văn xong, anh bước lên bục giảng.
Buổi lễ được tổ chức ngoài trời, ánh nắng chiếu lên người anh, mái tóc nhuốm nắng ánh lên sắc màu vàng nhạt. Tóc mái hơi dài che khuất lông mày, đôi mắt phượng hẹp dài, hàng mi rũ xuống khiến anh hơi lạnh lùng. Sống mũi thẳng tắp, trên đầu mũi hình như có một giọt mồ hôi. Anh mím chặt môi, vẻ mặt có phần nghiêm túc.
Đúng là một anh chàng đẹp trai!
Trong tay anh cầm bản thảo diễn thuyết, chậm rãi mở miệng. Vừa qua thời kỳ vỡ giọng nên tiếng nói hơi khàn khàn, nhưng trầm thấp êm tai.
Khác hoàn toàn so với không khí ồn ào nhiễu loạn lúc các giáo viên và ban lãnh đạo phát biểu, bên dưới khán đài vô cùng yên tĩnh.
Không biết anh nói xong lúc nào, ánh mắt dán chặt vào bóng anh đến tận khi xuống đài, nhìn anh ngồi ở vị trí đầu tiên khối 9, bất chợt dưới khán đài bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Các cậu có biết không? Tớ nghe ba tớ nói, trường học của chúng ta là do nhà anh ấy bỏ vốn ra sửa chữa.” Hứa Vi nghe bạn cùng phòng phía trước cô nhỏ giọng nói chuyện với một cô gái khác.
“Thật đẹp trai!” Cô gái kia mang vẻ mặt say mê, mê đắm nhìn chằm chằm nơi chàng trai kia ngồi, sợ rằng cô còn chẳng nhìn thấy bóng dáng của anh.
Đúng vậy, một anh chàng nhà giàu đẹp trai!
Cô mười hai tuổi, vốn từ nghèo nàn, ngoài trừ đẹp trai cũng chẳng biết dùng từ gì hơn để diễn tả một chàng trai có ngoại hình ưu tú.
Nhưng cũng chỉ là một chàng trai ưa nhìn mà thôi! Trong lòng Hứa Vi cũng không rung động gì lớn, tình cảm tuổi ngây thơ vẫn luôn vô tư vô lo nhất.
Cô chỉ muốn học tập thật tốt, không thể phụ sự kỳ vọng của người thân đối với mình. Có câu tri thức thay đổi vận mệnh, cô muốn thay đổi vận mệnh của chính mình, thay đổi vận mệnh của mẹ cô.