Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 10:
Chương 10: Không liên quan.
Cuộc sống ở cấp hai đối với Hứa Vi mà nói, ngoại trừ học tập ra thì chỉ có học tập. Tính tình chủ nhiệm lớp rất nghiêm khắc nhưng lại rất khoan dung với những học sinh có thành tích tốt. Hứa Vi được học bổng, được miễn toàn bộ chi phí học tập, tất nhiên thành tích cũng rất khá, tuy không đứng nhất nhưng vẫn nằm trong top đầu.
Lăng Tiêu ngồi cùng bàn với Hứa Vi, là con gái của một thầy giáo dạy thể dục ở trường, thành tích bình thường. Chủ nhiệm lớp xếp các cô ngồi cùng bàn, chính là để Hứa Vi giúp đỡ cô ấy kia học hành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trời ơi, Hứa Vi!” Lăng Tiêu hấp tấp chạy vào, kéo Hứa Vi đang giải đề toán: “Nhanh lên! Mau đến sân thể dục với mình!”
“Làm sao thế?” Hứa Vi bị cô doạ sợ, đành phải buông bút trong tay.
“Đi ngắm đàn anh Cố Thần!” Lăng Tiêu kéo cô đứng lên.
Haizz, Lăng Tiêu điên cuồng si mê Cố Thần.
“Đi mau!”
“Tớ không đi, bài tập tớ còn chưa làm xong.” Hứa Vi cười trừ một cái, khéo léo từ chối.
“Sợ gì chứ!” Lăng Tiêu tiếp tục lôi kéo: “Tớ cũng chưa làm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật sự tớ không đi đâu.” Xem ra với Hứa Vi thì không có thứ gì quan trọng hơn việc học của cô cả. Hơn nữa đi xem đàn anh Cố Thần kia mà thôi, cũng đâu thể gặm nhấm hay là chấm mút gì người ta được.
“Cậu không đi thật à?” Lăng Tiêu hỏi cô lần cuối.
“Ừ. Cậu đi đi.” Hứa Vi gật đầu, lại cầm bút lên.
Lăng Tiêu bĩu môi, hừ một tiếng rồi rời đi.
Bàn tay cầm bút của Hứa Vi siết chặt.
Tiết tự học buổi tối là tiết toán, giáo viên toán muốn kiểm tra bài tập. Cô không muốn bị ra ngoài đứng phạt rất mất mặt, nếu để người trong thôn nhìn thấy lúc trở về sẽ bị đàm tiếu.
“Đàn anh Cố Thần thật đẹp trai!”
“Đúng thế, đúng thế!”
“Động tác đánh bóng của anh ấy thật quyến rũ.”
“Pha phát bóng thật là mạnh mẽ!”
“. . .”
Tiếng nói cười ríu rít vang lên lúc xa lúc gần.
Nghe nói sân thể dục của trường học trước kia rất tệ, ngay cả đường chạy cũng không có. Chỉ có vài chiếc giỏ bóng rổ tả tơi treo ở đó. Ba của đàn anh Cố Thần bỏ tiền ra tu sửa sân thể dục, trải đường chạy plastic, lại cho xây dựng sân bóng rổ chuyên nghiệp.
“Làm bài tập xong chưa?” Lăng Tiêu ngồi xuống chỗ bên cạnh, nghiêng người qua hỏi cô, trong giọng nói còn hơi nghẹn ngào, chắc vừa nãy la hét quá sức. Cô ngồi trong phòng học, còn có thể nghe thấy “Cố Thần! Cố Thần!” Tiếng la trận sau to hơn trận trước.
“Rồi.” Hứa Vi gật đầu, đưa vở bài tập cho cô ấy.
“Cậu không đi xem đúng là đáng tiếc!” Lăng Tiêu nhận vở bài tập, lại lấy vở của mình ra, vừa chép lại vừa tiếc nuối.
“Tớ không am hiểu bóng rổ.” Hứa Vi thẹn thùng cười.
“Ai hiểu chứ!” Lăng Tiêu liếc cô, cười nhạo: “Nhưng con trai đều thích, nên cũng thích con gái thạo bóng rổ.”
“À.” Hứa Vi ngây người một cái rồi chớp mắt, cái hiểu cái không gật đầu.
“Nói thì cậu cũng không hiểu đâu!” Lăng Tiêu nhìn thấu cô, thấy cô không phản bác lại đột nhiên buông bút xuống, gối cánh tay để sát cô, nhỏ giọng hỏi: “Hứa Vi, cậu không thèm trang điểm luôn, làm sao sau này tìm bạn trai bây giờ?”
“Bạn trai?” Hứa Vi mở to mắt.
Lăng Tiêu bị dáng vẻ ngốc nghếch của cô chọc cười, vỗ vỗ vai cô: “Không sao đâu, không sao đâu, nhìn cậu cũng không phải người thích yêu sớm, cứ học tập cho tốt đi.”
Cô phải học tập thật giỏi!
Kết thúc một học kỳ, Hứa Vi bình yên đứng trong top 5 của lớp, cũng chưa từng bị thầy cô nào đánh. Cả năm nay, mẹ cô đến Quảng Châu làm công, cô còn chưa bắt gặp cảnh ba mẹ cãi nhau. Mỗi cuối tuần được nhận từ mười đến mười lăm tệ tiền sinh hoạt, cô đã cảm thấy cuộc sống rất tốt đẹp.
Ngày qua tháng lại không có ngày nào không giống nhau. Ở trường học cô rất ít khi gặp đàn anh Cố Thần, nghe nói anh không ở ký túc xá mà ở nhà cô ruột. Nhà cô anh ở gần trường học, cơm trưa cũng không ăn ở trường. Anh là học sinh duy nhất trong trường không ở ký túc xá. Thành tích của anh rất tốt, vẫn luôn đứng đầu. . . Tất cả những điều này chỉ là nghe nói.