Chuyện tình thần vi

Chương 39


Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 39:

Chương 39: Chuyện cũ
 
Học sinh ưu tú ở trường Nhất Trung rất nhiều, tất nhiên bọn trẻ nhà có tiền cũng nhiều. Nhưng Hứa Vi chẳng thèm để ý, cô chỉ cần học tập tốt là được.
 
Tuy rằng cô dùng thứ hạng cao để thi đỗ, nhưng ở đây học sinh giỏi nhiều như thế, không thể xem là gì, cô chỉ có thể tiếp tục cố gắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Học sinh khối 12 và khối 11, khối 10 không học chung một khu nhà, chính xác thì mỗi khối cũng không xếp theo tầng. Tất nhiên sau giờ học, Hứa Vi vốn không gặp Cố Thần, trừ khi thỉnh thoảng đến sân thể dục sẽ nhìn thấy một cái bóng mơ hồ. Nghe nữ sinh trong trường ra sức gào thét: “Cố Thần.”
 
Thi thoảng cô sẽ liếc mắt một cái. Nhưng người đến quá đông, cô chỉ có thể nhìn thấy dáng người nhảy lên một cái, rồi nhanh chóng rơi xuống.
 
Nhưng mỗi kỳ xếp hạng hằng tháng, đều có thể nhìn thấy tên Cố Thần.
 
Chương trình cấp 3 rất nặng, Hứa Vi không dám lơ là. Ngoại trừ tiết học thể dục, chương trình chín môn học, không phải Hứa Vi đều am hiểu tất cả. Thích văn nhưng ghét chính trị, yêu khoa học lại không giỏi hoá.
 
Sau mỗi kỳ kiểm tra tháng, thứ hạng có thể tiến thêm một bậc cũng khiến Hứa Vi rất vui vẻ rồi.
 
Chớp mắt đã đến mùa đông, cuối cùng tên Hứa Vi đã có thể xuất hiện trên bảng vàng danh dự. Bạn học của cô kể rằng, khối 12 có một đàn chị, tên là Bạch Ngọc Dao. Tên cô ấy thường xuyên xuất hiện trên bảng vàng danh dự, dường như mỗi lần đều sóng đôi cùng với học trưởng Cố Thần, một người khoa tự nhiên, một người khoa văn.
 
Cô từ xa nhìn thấy vài lần, đàn chị rất xinh đẹp, lại dịu dàng, nói chuyện với ai cũng mang theo nụ cười trên mặt, tựa như ánh trăng trên trời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn chị rất nổi tiếng ở trường, tuy rằng cô ta rất khiêm tốn. Nhưng lời đồn về cô ta cũng rất nhiều, mỗi ngày có vô số người theo đuổi, nhưng đàn chị đều rất lịch sự từ chối khéo léo. Nghe nói từ ngày cô ta nhập học, đã chính thức trở thành hoa khôi của trường, từ lớp 10 đến lớp 12, càng ngày càng xuất sắc.

 
Có người nói đàn chị và đàn anh Cố Thần là một đôi, Hứa Vi cũng cho là vậy, chỉ có thiếu nữ tốt đẹp tựa vầng trăng sáng đứng bên cạnh đang anh Cố Thần mới đủ để xứng đôi. Những lời này, cô vừa nghe qua, thỉnh thoảng còn cảm thán đôi chút.
 
Lễ Giáng sinh, trường học có tiệc tối. Hứa Vi không có tài lẻ, tất nhiên không biểu diễn, chỉ có thể ngồi dưới khán đài làm một người xem bình thường.
 
Nhìn trên sân khấu lấp lánh, xung quanh ồn ào, đột nhiên Hứa Vi hơi cô đơn. Rời khỏi chỗ ngồi, Hứa Vi đến bốt điện thoại ở siêu thị sau trường học gọi điện thoại, đã lâu chưa gọi về nhà, thành tích thi tháng lần này còn chưa kể cho nhà nghe.
 
Gió đêm rất lạnh, Hứa Vi bước ra từ buồng điện thoại, cả người ngây ngốc, trong đầu rối loạn, cô chạy đến khu dạy học tránh gió, bất chợt muốn khóc.
 
Có tiếng động sột soạt vang lên, Hứa Vi giật mình: “Ai đó?”
 
Có bóng người đi ra, Hứa Vi thất thần nhìn người xuất hiện trước mặt. Trong tay anh kẹp điếu thuốc, ánh sáng lập loè lúc sáng lúc tối. Cố Thần đưa đến bên môi, rít một hơi. Phun ra làn khói và hơi thở về phía Hứa Vi, Hứa Vi trừng mắt không thể tin được, đàn anh hút thuốc sao?
 
Gió thổi đến, Hứa Vi cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, nước mắt của cô đã bị thổi khô.
 
“Làm sao vậy?” Cố Thần vứt bỏ tàn thuốc, dùng chân đạp lên, bước một bước về phía cô.
 
Có thể vì mới hút thuốc, nên giọng nói của anh hơi khàn.
 
Bị anh hỏi, sự sợ hãi trong lòng Hứa Vi lại xuất hiện, không kìm nén được bật khóc: “Lát nữa. . . Sẽ có. . . Cảnh sát tới bắt em. . .” Cô vừa nói vừa nức nở, thoạt trông rất đau lòng.
 
Cố Thần ngẩn người, tất nhiên là không ngờ sẽ nghe thấy câu trả lời này. “Đã xảy ra chuyện gì thế?” Anh hỏi.
 

“Hu hu. . .” Hứa Vi rất sợ hãi.
 
Cố Thần hơi bực bội, anh không đủ kiên nhẫn nghe người khác khóc. Nhấc chân muốn đi, thì cô bé kia lại nói: “Em gọi. . . 119. . .”
 
“. . . Gọi 119 làm gì?” Trước tiên là Cố Thần cảm thấy cạn lời, sau lại thấy tò mò, ở đâu cháy à?
 
“. . . Em gọi nhầm. . .” Hứa Vi cảm thấy rất mất mặt và tủi thân. Cũng không phải do cô sai, mà là gọi nhầm, nhưng cô rất lo lắng cảnh sát sẽ đến bắt cô, từ nhỏ cô đã biết, gọi điện thoại bậy bạ chính là phạm pháp.
 
“. . . Em đừng khóc. . . Từ từ nói. . .” Cố Thần cũng ngồi xổm xuống, đưa khăn giấy cho cô: “Đừng lấy tay dụi mặt.”
 
Hứa Vi nhìn anh một cái, nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, nắm thật chặt trong tay, đột nhiên không sợ hãi nữa, bắt đầu lải nhải: “Nhưng. . . Em đang gọi điện, quay số người nhà, sau đó kết nối là 119. . .” Nghe được một giọng nam, cô còn tưởng rằng em trai bắt máy, còn trêu chọc vài câu.
 
“. . .” Cố Thần khô héo lời: “Sau đó thì sao?”
 
“Chuyện gì sau đó?” Hứa Vi hơi mơ hồ.
 
“Em chưa nói ở đâu cháy?” Cố Thần không hiểu lắm, nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, anh cũng chẳng dám khẳng định.
 
“. . . Không có. . .” Hứa Vi lúng túng đáp, thật ra lúc ấy cô cũng có suy nghĩ này, nhưng lúc đó quá ngốc, chỉ vô thức lẩm bẩm một câu: “119 à, tôi không gọi vào số này. . .”
 
Cố Thần thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hơi thất vọng, không có thú vị như trong tưởng tượng. . .
 

“Em không sai!” Nghe anh thở dài, Hứa Vi lại luống cuống, “Anh cũng biết bốt điện thoại kế siêu thị ấy, phím của nó không nhạy, em bấm số điện thoại của nhà, không biết vì sao chỉ còn 119 là ăn. . . Không thể trách em. . .”
 
Cố Thần trừng mắt nhìn cô, không hề hung dữ, mà là hết chỗ nói. Tất nhiên là anh không biết, làm sao anh biết được?
 
“Anh nói xem, có phải lát nữa cảnh sát sẽ đến đây không. . . Em phải làm sao bây giờ?” Hứa Vi lại bắt đầu khụt khịt.
 
“Không sao đâu. . .” Cố Thần lại thở dài, “Nếu bọn họ đến bắt em, em cứ kể lại những chuyện khi nãy cho bọn họ nghe.”
 
“Được không? Bọn họ sẽ tin ư?” Hứa Vi rất lo lắng.
 
“Chắc sẽ tin. . .” Cố Thần cau mày, làm như không chắc chắn lắm: “Cũng chẳng sao, bắt giam nhiều lắm mấy ngày. . .” Bóng tối che đi ánh sáng trêu chọc vừa loé lên trong mắt của anh.
 
“Bắt giam?” Hứa Vi hoảng sợ: “Làm sao em đi học được? Bỏ lỡ chương trình học thì phải làm sao đây?”
 
“. . . Chà, chắc không sao đâu. . .” Cố Thần lại cúi đầu giả vờ trầm tư: “Em đâu có báo cháy giả? Chắc là không sao. . .”
 
“Thật vậy ư?” Hứa Vi không thể tin được, đôi mắt ướt đẫm chớp chớp nhìn chằm chằm Cố Thần.
 
Cố Thần ho nhẹ một tiếng, yên lặng dời mắt đi, chợt có chút không đành lòng, lại nhìn sang, ngẩng đầu xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Đúng vậy, chắc cảnh sát không tới đâu.” Sợ cô không tin, anh lại vội vàng phân tích cho cô: “Em nghĩ xem, em không báo cháy giả, đây vốn không phải chuyện lớn. Hơn nữa em dùng điện thoại trường học, đến lúc đó bọn họ điều tra, cũng không có gì. Chỉ cần không khiến đội cứu hoả chạy đến là không sao cả. . .”
 
“Nói vậy là em không sao à?” Đôi mắt Hứa Vi sáng lên, trông chờ nhìn anh.
 
“Ừ. . .” Cố Thần gật đầu, không kìm được bật cười.
 
Đàn anh cười tươi rất đẹp, lại còn dịu dàng như vậy. Hứa Vi chợt thấy tim đập thình thịch, lòng hoảng loạn.
 
“A Thần?” Một giọng nữ êm tai vang lên, Hứa Vi nghe xong, bất giác trong lòng thoải mái, lại hơi tò mò. Muốn thăm dò nhìn xem, Cố Thần lại đi trước một bước ra ngoài, nửa ôm người vừa tới rồi rời đi, Hứa Vi chậm một bước, thậm chí không nhìn thấy mặt của cô ta.

 
“Sao lại đến đây? Lạnh không?” Giọng nói của Cố Thần tiếp tục truyền đến.
 
“Tiết mục của em sắp bắt đầu rồi, tìm anh đến xem.” Giọng nữ tựa như tiếng trời, rất dịu dàng: “Nãy nghe thấy anh nói chuyện, ai vậy?” Cô ta nhìn thoáng ra phía sau, Hứa Vi vội trốn.
 
“Không có ai. . . Một con thỏ nhỏ.”
 
“Thỏ à?” Giọng nữ hơi kinh ngạc: “Sao lại có thỏ?”
 
“Ừ. . .” Giọng nói của Cố Thần loáng thoáng tiếng cười: “Một chú thỏ vừa ngốc vừa nhát. . .”
 
Hai người nói đùa đi xa, Hứa Vi ngẩn người, đi về phía tiệc tối.
 
Hứa Vi trở về, liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như tiên nữ mặc trang phục cổ trang phấp phới đầy tiên khí trên sân khấu, trong lòng ôm một chiếc đàn cổ. Tiếng đàn du dương, tài nghệ cao siêu.
 
Trong hội trường mở điều hoà, nhưng vẫn hơi lạnh.
 
Khúc nhạc vừa dứt, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, chị gái tiên nữ ôm đàn xuống khán đài, có người khoác thêm áo lông vũ cho cô ta, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười ngọt ngào dịu dàng.
 
Không biết vì sao, nhìn hai người lại rất đẹp, chợt Hứa Vi lại hơi chua xót, trong lòng trống trải, có một cảm giác mênh mang không biết từ đâu tới.
 
Đàn chị Ngọc Dao rất tốt đẹp, cũng tựa như đàn anh Cố Thần vậy.
 
Hai người bọn họ ở bên nhau, ngay cả trường học cấm yêu sớm cũng không đành lòng chia rẽ mà? Huống chi, hai người bọn họ ở cạnh nhau cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì xấu, trường học cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.