Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 40:
Chương 40: Tai tiếng
Trước khi gặp được Cố Thần lần nữa, Hứa Vi rất ít khi nhớ đến anh, càng đừng nói là Bạch Ngọc Dao. Trong trí nhớ của Hứa Vi, cô ta chỉ là một cái bóng mơ hồ, không ngờ rằng khi gặp lại lần nữa, cô vẫn có thể nhận ra cô ta. Cũng bởi vì năm đó, cô ta chính là thiếu nữ đã đứng cạnh Cố Thần.
Dường như cô ta không hề thay đổi, chỉ là càng quyến rũ hơn, càng thêm thu hút kẻ khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ Hứa Vi không muốn suy nghĩ gì cả, không muốn biết vì sao Cố Thần lại đi đón cô ta, không muốn biết lý do năm đó hai người chia tay. Không muốn biết hiện tại bọn họ đang làm gì, càng không muốn biết kết cục của mình và Cố Thần ra sao.
Không muốn biết vì sao Cố Thần lại nói dối.
Cô chỉ có thể chờ Cố Thần trở về, cô không muốn đặt nghi vấn.
Cho dù cô ta thật sự trở về tranh đoạt Cố Thần, chính cô cũng không dễ dàng buông tay, chẳng sợ cô ta là Bạch Ngọc Dao. Cô đã chuẩn bị xong tư tưởng sống cùng Cố Thần cả đời, sao có thể tùy ý để người khác cướp anh đi chứ? Nếu cô cố gắng mà Cố Thần vẫn rời khỏi cô, cô cũng không tiếc nuối, cũng sẽ không hối hận vì quyết định lúc trước của mình.
Năm đó cô quyết định đi đăng ký kết hôn với Cố Thần, cô đã nghĩ lúc nào rời đi cũng được, chưa bao giờ hối hận. Cô thích Cố Thần, bây giờ yêu anh. Cho dù Cố Thần không yêu cô, nhưng cô tin rằng Cố Thần đối xử với cô rất tốt, không hề thua kém cô đối xử với anh.
Hứa Vi lau khô nước mắt, buông điện thoại, mở điều hoà, cởi áo lông vũ, vào nhà bếp làm thức ăn trưa.
Ăn cơm trưa xong, Hứa Vi thu dọn nhà cửa, mở tủ quần áo tìm quần áo. Cô nhớ cô có một bộ đồ ngủ do Sơ Kiến đưa. Lúc ấy cô chỉ nhìn thoáng qua rồi giấu đi. Cô bảo thủ rụt rè từ tận xương cốt, ở chuyện phòng the xấu hổ đều do Cố Thần chủ động, cô chỉ cần thoả mãn yêu cầu của anh là được. Dù sao Cố Thần cũng rất dễ chiều, chỉ cần anh không quá tàn nhẫn, cô đều không chối từ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nghĩ Cố Thần rất thích thân thể này của cô, chỉ cần nghỉ ở nhà, cô không tới ngày rụng dâu thì anh đều quấn lấy cô lăn giường.
Hứa Vi tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Hứa Vi vẫn không khỏi đỏ mặt. Đó mà gọi là quần áo sao?
Sơ Kiến nói, đàn ông đều thích như vậy. Hứa Vi nghĩ, có thể cô phải dùng sắc dụ dỗ anh.
Hứa Vi tắm rất lâu, thay chiếc váy ngủ kia, chỉ có một miếng ren trong suốt màu đen, che đậy bầu ngực trắng nõn, ngay cả hạt đào cũng bị lộ. Quần chữ T che lấp khu vực nhạy cảm, khiến nơi đó vừa thần bí vừa hấp dẫn. Hứa Vi nhìn bản thân, không khỏi đỏ mặt. Trong lòng hơi hoài nghi, Cố Thần sẽ thích như vậy sao?
Bận bịu xong, Hứa Vi gọi Cố Thần, hỏi anh khi nào về, Cố Thần trêu ghẹo cô hai câu, lại hơi xin lỗi nói: “Có lẽ đêm nay về khá trễ, em ngủ trước đi, đừng đợi anh.”
Hứa Vi có chút thất vọng, ngắm trăng hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi đi ngủ trước.
Nửa đêm, Hứa Vi chợt tỉnh giấc, trong mơ, Cố Thần và Bạch Ngọc Dao thành một đôi, là cặp tình nhân do trời đất tác hợp.
Hứa Vi ngây ngốc hồi lâu, rốt cuộc cô vẫn không gạt được bản thân, cô rất để tâm. Đã hơn ba giờ sáng, Cố Thần còn chưa trở về.
Hứa Vi cầm lấy điện thoại, có tin nóng trong nước đang được cập nhập, Hứa Vi nhấn mở, dòng tiêu đề màu đen bắt mắt: Nửa đêm, Tổng giám đốc Cố và một cô gái vào ở G&X, thiếu phu nhân nhà họ Cố thật sự là nữ tiến sĩ xinh đẹp giàu có sao?
Ngón tay Hứa Vi run rẩy kéo xuống, Tổng giám đốc Cố đúng là Cố Thần. Chi tiết “Nữ tiến sĩ xinh đẹp giàu có” cũng rõ ràng, tình sử của hai người cũng bị đào ra.
Trong bài báo có một bức hình, là ảnh chụp một đôi nam nữ có động tác thân mật, chỉ có thể nhìn thấy mặt cô gái. Từ dáng người nhìn ra đúng là Cố Thần không sai. Anh quay lưng với cửa lớn khách sạn, người chụp ảnh chụp từ bên phải rất xa, bên trái anh là Bạch Ngọc Dao thì chụp rất rõ ràng.
Hứa Vi thấy lạ, bây giờ cô lại có thể giữ được bình tĩnh, đọc xong bài báo rồi đến bình luận bên dưới, có người than chồng đã là hoa có chủ, có người khen kim đồng ngọc nữ . . .
Cô nghĩ, lý do cô không có bất cứ hành động gì, là đang chờ Cố Thần giải thích.
Mãi đến 7 giờ, không có gì cả, ngoại trừ bình luận càng lúc càng nhiều, còn lại không có gì hơn.
Nhìn áo ngủ tình thú mỏng như cánh ve trên người mình, khoé miệng Hứa Vi cong lên thành nụ cười tự giễu.
Cô mà lại nghĩ đến cách dùng thân thể này đi quyến rũ anh, Hứa Vi, mày đúng là ngốc!
Hứa Vi cởi váy, rồi đi thay quần áo.
Hôm nay là 23 tháng chạp, hôm qua mẹ gọi điện thoại.
Cố Thần vừa mở điện thoại, điện thoại đã vang lên, anh xoa ấn đường, hơi mệt mỏi, vừa nhận điện thoại vừa bước vào cửa khách sạn.
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Giọng điệu của Dương Phong hơp gấp gáp.
“G&X.” Cố Thần trả lời, ngay sau đó lại hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Quả nhiên!” Giọng điệu Dương Phong có chút phức tạp: “Bạch Ngọc Dao đâu?”
“Bạch Ngọc Dao?” Cố Thần cau mày. Trợ lý Lâm mở cửa xe, Cố Thần ngồi vào.
“Cậu đã đọc tin tức chưa?” Hình như Dương Phong đang vui sướng khi người gặp hoạ.
“Đọc tin tức gì thế?” Cố Thần tựa lưng vào ghế ngồi, anh thật sự rất mệt, nếu anh ấy còn không nói trọng điểm, anh cũng chẳng ngại lập tức ngắt điện thoại.
“Ha ha! Đúng là cậu không biết.” Dương Phong rất tò mò: “Cậu và Bạch Ngọc Dao quay lại rồi à?”
“. . .” Cố Thần lập tức ngắt điện thoại, thật phiền.
Cuộc gọi này vừa kết thúc, đã có cuộc gọi mới đến, Cố Thần cau mày, vẫn nhận máy.
“Cậu và Bạch Ngọc Dao quay lại rồi sao?” Bà Lưu chất vấn, Cố Thần lại bực bội, nhưng cũng biết có gì đó không ổn, sao bà ấy lại hỏi đến Bạch Ngọc Dao?
Cố Thần lười giải thích, liền ngắt điện thoại.
“Điều tra xem, có chuyện gì vậy?” Cố Thần nhấc chiếc điện thoại vừa vang lên lần nữa, nói với trợ lý Lâm một câu.
“. . . Ông chủ.” Người muốn nói chính là Tiểu Triệu, nhưng lại ngập ngừng.
“Làm sao vậy?” Trợ lý Lâm nhìn thoáng qua Cố Thần đang bắt máy, hỏi Tiểu Triệu.
“Anh xem. . .” Tiểu Triệu đưa điện thoại cho trợ lý Lâm, đọc tin tức trên giao diện, vừa nhìn thấy tiêu đề, sắc mặt trợ lý Lâm khẽ biến.
Cố Thần lại cúp máy, nhìn thấy sắc mặt trợ lý Lâm, đón lấy điện thoại mà cậu ta đưa đến, nhìn lướt qua rồi tức giận, điện thoại của tài xế Tiểu Triệu vô tình bị ném vào cửa sổ xe, kính xe nứt như mạng nhện.
Tiểu Triệu sợ tới mức vội vàng dừng xe, trợ lý Lâm cũng khiếp sợ không nói nên lời, chưa bao giờ cậu ta thấy ông chủ giận đến mức này.
Cố Thần hít sâu mấy hơi, tạm áp xuống cơn cuồng phong giận dữ trong lòng, lấy di động ra, mở danh bạ, qua vài giây điện thoại được kết nối, Cố Thần vội nói: “Tiểu Vi?”
“Alo?” Người bên kia đầu dây không có vẻ gì khác thường, Cố Thần ổn định lại tâm trạng.
“Em. . .” Đột nhiên Cố Thần không biết phải nói thế nào, gấp gáp muốn hỏi cô đã đọc được tin tức chưa? Không ổn, nếu cô không nhìn thấy, chẳng phải chính anh đang nhắc cô sao?
“Làm sao vậy?” Có lẽ anh không nói hồi lâu, Hứa Vi hỏi.
“. . . Không sao đâu. . . Không sao đâu, anh lập tức trở về nhà.” Cố Thần vội ra vẻ không có việc gì, giọng điệu của Tiểu Vi rất bình thường, chắc không có sao đâu. “Vâng.” Hứa Vi nhỏ giọng đáp.
Cúp máy, sắc mặt Cố Thần lập tức u ám: “Cho người xoá bài đấy đi!”
“Vâng!” Trợ lý Lâm lập tức đáp, vội gọi điện.