Chuyện tình thần vi

Chương 38


Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 38:

Chương 38: Trước kia.
 
Năm lớp 9, Hứa Vi rất nỗ lực học tập. Chỉ vì để thi đậu cấp ba ở thành phố X, là trường cấp ba trọng điểm. Không chỉ vì đó là trường học tốt nhất, còn bởi vì cái tên thường xuyên được chủ nhiệm lớp nhắc đến trong miệng.
 
Lần đầu tiên chủ nhiệm lớp nhắc đến tên Cố Thần, vẻ mặt tự hào. Trường học của các cô, mỗi năm lên lớp đều đổi giáo viên. Giáo viên năm lớp 9, lại là giáo viên có thành tích lớp tốt nghiệp cao nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cậu học trò Cố Thần của tôi ấy à, là người duy nhất thi đậu trường cấp ba đó. Còn cao hơn điểm chuẩn mấy chục điểm.” Chủ nhiệm lớp thật sự rất tự hào.
 
Cố Thần, là cái tên cô nghe được khi mới đầu năm học. Đàn anh này rất nổi bật, toàn bộ giáo viên và học sinh đều biết. Vẻ ngoài đẹp trai, thành tích rất tốt, điều kiện gia đình cũng giàu.
 
Hứa Vi nhớ đến năm tháng thanh xuân ấy, hình ảnh anh cởi chiếc áo sơ mi ca rô cho cô. Khi đó cô chỉ có một suy nghĩ, đàn anh rất dịu dàng.
 
Cô vốn cho rằng, học sinh như vậy, đều rất khó tiếp cận.
 
Anh không nhiều lời với cô, đưa áo xong liền đi, vừa dịu dàng vừa lạnh nhạt. Hứa Vi ngây ngốc cầm quần áo đến toilet, nhìn thấy quần lót nhiễm máu đỏ, hoảng sợ.
 
Mẹ cô không ở cạnh, không ai nói với cô chuyện sinh lý của nữ. Giáo viên sinh học là nam, tiết kiến thức sinh lý cũng chỉ để các cô tự đọc. Thỉnh thoảng cô nghe được từ miệng bạn học nữ vài câu, đại khái chính là chuyện này.
 

Lúc ấy cô chỉ cảm thấy khó chịu, chịu đựng rất lâu mới báo cho lớp trưởng, rồi ra ngoài đi WC. Quần áo mùa xuân không dày, cô nhìn quần đúng là màu rất nổi. Mặt nhỏ Hứa Vi đỏ bừng, nhất định là đàn anh Cố Thần đã thấy được. May mắn là thời gian nghỉ giữa trưa nên học sinh đi dạo bên ngoài không nhiều, nếu không, đúng là không biết sẽ mất mặt thế nào! 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là lần đầu tiên cô gặp đàn anh Cố Thần, cần mất mặt bao nhiêu liền mất mặt bấy nhiêu!
 
Sau đó cô cột áo quanh eo, đi tìm bạn học nữ thân thiết, cùng cô đi siêu thị.
 
Hứa Vi vốn định sẽ bồi thường chiếc áo cho đàn anh, nhưng lại từ miệng bạn học biết được chiếc áo sơ mi nhìn bình thường này thật ra rất đắt, không phải thứ cô có thể mua nổi.
 
Nhưng quần áo không thể không trả, Hứa Vi giặt sạch áo mấy lần. Qua vài ngày, sau buổi tự học tối, lấy hết can đảm đến lớp 9/1, trả áo.
 
Nhìn thấy cô, Cố Thần cau mày, dáng người chàng trai rất gầy, nhưng không yếu đuối.
 
Hứa Vi dùng chiếc túi xịn nhất của mình để đựng áo rồi đưa qua: “Anh ơi, áo của anh, cảm ơn anh.”
 
Cố Thần vẫn cau mày, Hứa Vi cũng biết chắc anh không nhớ rõ cô, xấu hổ mỉm cười: “Em là Hứa Vi lớp 7/2, ngày đó. . .” Cô lấy áo ra: “Em đã giặt sạch sẽ. . . Cảm ơn đàn anh. . .”
 
Cô nói năng lộn xộn, cũng không biết mình nói gì. Cố Thần cũng không để cô xấu hổ lâu, gật đầu nhận lấy áo, nói: “Không cần khách sáo.” rồi rời đi.
 
Nhìn thấy anh đã đi xa, Hứa Vi còn sững sờ ở lại. Anh thật lịch sự, nhưng cô còn chưa nói sau này có tiền, sẽ mua lại cho anh một chiếc mới.
 
Cũng chỉ hai lần gặp mặt. Tuy rằng đặc biệt, Hứa Vi sẽ không quên, nhưng trong lòng cô cũng không phải lúc nào cũng để trong lòng. Cô chỉ cảm thấy, đàn anh là một người rất tốt, dịu dàng như vậy, còn rất phóng khoáng.
 
Sau khi Cố Thần tốt nghiệp, dường như đã hoàn toàn rời xa cuộc sống của Hứa Vi. Ngoại trừ lúc đầu thường xuyên được mọi người nhắc đến, anh dùng thành tích đứng đầu thi đậu cấp ba, sau đó rất hiếm khi được nhắc đến.
 
Chủ nhiệm lớp nhắc đến học sinh mình tâm đắc nhất, ngoại trừ khoe khoang ra, còn vì khích lệ bọn họ.
 
Sau đó, chủ nhiệm lớp thường xuyên nhắc đến vị đàn anh kia, mỗi lần nhắc đến, Hứa Vi lại mất hồn, cô cũng muốn vào trường Nhất Trung
 
Cô điên cuồng học tập, cuối cùng đạt được ý nguyện. Người nhà đều rất vui vẻ, lấy thành tích của cô làm vinh dự. Trẻ nhà nông, người lớn thích nhất chính là thành tích.
 
Ngày khai giảng đó, không ai đưa Hứa Vi đi, cô mang theo hành trang, một mình ngồi chờ ở trạm xe bus, chờ xe đến.
 

Tới nơi khác lớn hơn, còn là trường học tốt nhất, Hứa Vi dừng chân ở cổng trường rất lâu. Cô từng bước rời khỏi gia đình, tương lai của cô ngày càng sáng lạn.
 
Trường học mới, tất cả mọi thứ đều mới lạ, Hứa Vi vừa đi vừa quan sát trường học, tâm tình vui vẻ.
 
Lúc bị quả bóng kia đánh trúng, Hứa Vi ngây ngốc. Ngực đang lúc phát triển bị đánh đau, quả bóng rổ từ trên ngực cô lăn xuống, đập vài cái trên mặt đất. Cô cúi mắt nhìn quần áo màu trắng bị nhiễm bẩn, tâm trạng không vui.
 
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . .” Giọng nói xin lỗi vang lên, một người nhặt quả bóng, kẹp dưới nách, ánh mắt dựng trước ngực cô.
 
Hứa Vi lui ra sau một chút, thoạt trông hơi khiếp sợ, mảnh mai tựa đóa hoa.
 
“Hứa Vi?” Một giọng nói trầm thấp nghi hoặc, Hứa Vi mở miệng nhưng chưa kịp nói gì, quay đầu tìm tiếng nói, ngay lúc đó hô hấp khựng lại. Cố Thần mặc đồng phục, mồ hôi ướt đẫm quần áo, trên trán đầy mồ hôi, mái tóc bồng bềnh trước kia bết mồ hôi. Dường như anh lại cao lên, khuôn mặt càng tuấn tú.
 
“Đúng là em rồi. . .” Cố Thần cười, nhìn cô xách theo túi hành lý hớn, chân mày hiếm khi nhướng lên.
 
Hứa Vi lập tức căng thẳng, cô mặc quần jean đã cũ, giặt đến trắng bệch, áo thun trắng dính bùn đất, cô còn cầm một chiếc túi lớn thô thiển.
 
Sao lại chạm mặt đàn anh Cố Thần rồi? Hình như đàn anh Cố Thần còn nhớ rõ cô?
 
“A Thần, quen biết à!” Cậu chàng ôm quả bóng gãi cằm, cười rộ lên làm lộ hai hàm răng trắng.
 
“Ừ.” Cố Thần gật đầu: “Đàn em cấp hai.”
 
“Đàn anh Cố Thần. . .” Hứa Vi hơi ngại ngùng, ấp a ấp úng chào hỏi.

 
“Một mình à?” Cố Thần nhìn khắp nơi, xác định cô đến một mình.
 
“. . . Vâng.” Hứa Vi vẫn rất khốn khổ.
 
“Ái chà, tình cảm thật tốt, anh đưa em đến ký túc xá, xem như chuộc lỗi nhé!” Một nam sinh khác cười rồi xách lấy hành lý của cô.
 
Hứa Vi nắm chặt túi, không buông tay.
 
“Đưa cho cậu ấy đi.” Hình như Cố Thần cười một cái.
 
Hứa Vi liền buồng tay, giống như cô rất tin tưởng anh vậy.
 
“Sau này em chính là đàn em của bọn anh, đàn em, vừa rồi A Thần gọi em là Hứa Vi à?” Nam sinh giúp cô cầm hành lý nói rất nhiều: “Anh tên là Giang Minh, hả. . . Mây về núi. . . Trời cái gì ấy nhỉ.” Mây về núi, trời đã lặn, Hứa Vi yên lặng bổ sung, lại nghe cậu chàng nói: “Sau này em có thể gọi anh là đàn anh Minh, em vừa đến trường chắc có nhiều điều không biết, đều có thể hỏi anh, lát nữa anh sẽ cho em số điện thoại của anh. . .”
 
Nói thật nhiều, cô không có điện thoại, lấy số làm gì? Lúc muốn rẽ, Hứa Vi quay đầu lại chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, anh vẫn ở lại sân bóng, mồ hôi đổ như mưa.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.