Chuyện tình thần vi

Chương 36


Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 36:

Chương 36: Hôn lễ của Sơ Kiến
 
Ngày sinh nhật của Lâm Sơ Kiến, ra ngoài dạo chơi một vòng là đi cùng với Tần Thuật. Lúc Hứa Vi gặp lại cô ấy, cảm thấy cô ấy không giống bình thường lắm. Nhưng không giống chỗ nào thì Hứa Vi lại không thể nói được. Chỉ cảm thấy trên người cô ấy tản ra sự dịu dàng nhã nhặn. Hứa Vi cho rằng là do lớp trang phục mùa đông dày dặn trên người cô ấy.
 
“Bé Tiểu Vi.” Cô ấy vừa mở miệng Hứa Vi liền cảm thấy Lâm Sơ Kiến vẫn là Lâm Sơ Kiến trước kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sắc mặt cô ấy hồng hào, trên má cũng phúng phính thêm thịt. Hứa Vi liền cười: “Hơn một tháng không gặp, cậu tròn lên nhiều thế!”
 
“Cậu cũng đâu thua!” Lâm Sơ Kiến sờ mặt cô, vừa nói vừa kéo cô lên xe: “Chúng ta đi ăn cơm.”
 
“Sớm biết cậu tìm tớ đi ăn cơm, nhất định phải để tớ mời cậu thật tốt!” Hứa Vi ngồi vào ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa cười: “Vừa ngon miệng vừa khoẻ người!”
 
“Hôm nay không giống ngày thường, hôm nay chắc chắc tớ phải mời cậu!” Lâm Sơ Kiến khởi động xe, lái ra khỏi tiểu khu.
 
Hứa Vi quay đầu nhìn cô ấy: “Hôm nay làm sao vậy?”
 
“Đến lúc đó cậu sẽ biết!” Lâm Sơ Kiến nghiêm túc lái xe, trên mặt còn mang theo nụ cười như có như không.
 
Lại không giống ngày thường! Hứa Vi không khỏi trêu chọc: “Đúng là hôm nay cậu không bình thường!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chỗ nào không bình thường?” Mắt Lâm Sơ Kiến vẫn nhìn về phía trước, tốc độ chạy xe không nhanh.

 
Hứa Vi cũng chỉ cười, nhân lúc đèn đỏ, Lâm Sơ Kiến quay đầu nhìn cô một cái, thấy cô đang mỉm cười nhìn chằm chằm mình không chớp mắt thì da gà da vịt nổi lên.
 
Nơi ăn cơm lần này, khung cảnh đúng là rất đẹp. Lúc tiến vào sẽ bước trên con đường sỏi đá uốn lượn, một bên trồng trúc cảnh, một bên đào ao nhỏ, có cảm giác hương sắc cổ xưa.
 
Lâm Sơ Kiến gọi đồ ăn nào cũng thanh đạm, giàu dinh dưỡng, Hứa Vi kinh ngạc nhướng mày. Đột nhiên bừng bỉnh, Hứa Vi vui mừng nhìn Lâm Sơ Kiến.
 
Bị cô nhìn đến ngại ngùng, vuốt vuốt lọn tóc bên tai. Nghe thấy giọng nói vui vẻ của Hứa Vi: “Cậu mang thai rồi à?”
 
“Ừ.” Lâm Sơ Kiến gật đầu, ý cười càng tăng thêm một chút.
 
Sự dịu dàng trên người cô ấy lại trở về rồi, Hứa Vi cảm thán: “Khó trách không giống ngày thường.”
 
“Cái gì không giống?” Lâm Sơ Kiến không hiểu vì sao.
 
“Tớ nói là…” Hứa Vi hơi vung tay diễn tả với cô ấy: “Khó trách hôm nay trông cậu có vẻ khác thường.”
 
“Rõ ràng như vậy sao?”
 
Lâm Sơ Kiến nhìn bản thân, hơi buồn cười.
 
“Ừ!” Hứa Vi khẳng định gật đầu, lại hỏi cô ấy: “Bao lâu rồi?”
 
“Chưa đến một tháng.” Lâm Sơ Kiến nói.
 
“Chà. . .” Hứa Vi hiểu rồi, hoá ra là hậu quả sau chuyến du lịch!
 
Ánh mắt bỡn cợt của cô khiến Lâm Sơ Kiến buồn bực, không khỏi oán giận: “Đều do Tần Thuật!”
 
“Vậy lần này hai người phải kết hôn rồi.” Hứa Vi mỉm cười, còn vui mừng cho cô ấy.
 
“Tớ không cưới!” Lâm Sơ Kiến bĩu môi: “Đừng tưởng rằng dùng một đứa trẻ là có thể trói chặt tiểu thư đây!” Khi nói lời này, vẻ mặt cô ấy vẫn có chút oán trách: “Tớ vẫn sinh con, nhưng kết hôn thì không!”
 
“Sơ Kiến à. . .” Hứa Vi dở khóc dở cười, lại buồn thay cho Tần Thuật, hai người bọn họ gặp gỡ, cuối cùng cũng không biết là ai thua ai nữa.
 
“Haizz!” Lâm Sơ Kiến buồn rầu thở dài: “Nhưng mẹ của Tần Thuật đúng là khó giải quyết, mỗi ngày đều làm phiền tớ!”
 
“Sao lại thế?” Hứa Vi cảm thấy tò mò.
 
“Mẹ ruột Tần Thuật!” Vẻ mặt Lâm Sơ Kiến bất đắc dĩ: “Nói là muốn chăm sóc cháu nội tương lai, mỗi ngày đều tới tìm tớ. Tớ nghi ngờ do Tần Thuật đứng giữa giở trò! Biết tớ không thể tức giận với dì ấy, bảo dì ấy tới khuyên tớ. . . Haizz!”

 
“Ha ha.” Hứa Vi cười ra tiếng: “Đúng là không thể tức giận, dù sao cũng là mẹ chồng tương lai mà!”
 
“Haizz!” Lâm Sơ Kiến trừng cô một cái, thở dài liên tục.
 
Xem ra cô ấy đã đồng ý, nếu không hôm nay sẽ không đến tìm cô.
 
“Bé Tiểu Vi à. . . Tớ. . . Tớ đã nói cưới cùng lúc với cậu.” Lâm Sơ Kiến xin lỗi nhìn Hứa Vi.
 
“Có sao đâu chứ?” Hứa Vi ngồi lại gần, giữ chặt tay cô: “Vốn dĩ tớ không để tâm đến chuyện kia, trước nay cũng không coi lời nói đó của cậu là thật.”
 
“Đợi tớ sinh con xong, nhất định cậu phải làm mẹ nuôi của nó!” Lâm Sơ Kiến ôm lấy Hứa Vi.
 
“Phải nói trước nhé. . .” Hứa Vi vỗ lưng cô ấy, trêu chọc nói: “Con gái thì tớ nhận, con trai thì tớ không thèm!”
 
“. . .” Cảm xúc thương cảm của Lâm Sơ Kiến lập tức biến mất: “Không ngờ bé Tiểu Vi là một người trọng nữ khinh nam!”
 
“Cậu mới biết sao?”
 
Mùng chín tháng mười âm lịch, hợp cưới gả. Hứa Vi không làm phù dâu cho Lâm Sơ Kiến làm không ít người kinh ngạc. Tò mò thì tò mò, nhưng cũng không có kẻ nào dám đến hỏi thẳng, tất nhiên hai người cũng không cần giải thích.

(Pass chương sau: conmeomatreocaycauhoithamchuchuotdidauvangnha)
 
Tham gia hôn lễ xong, Hứa Vi trở về tiểu khu Tây Sơn, Cố Thần trở về thì đã khuya. Nhìn thấy vẻ mặt anh không vui, tám phần là bị người trong nhà thúc giục kết hôn.
 
Hôn sự của hai nhà Tần Lâm, những nhân vật có danh tiếng ở thành phố W đều đến. Cố Thần mệt mỏi cả ngày, nhìn thấy cô làm ổ trên sofa chờ anh, trên khuôn mặt mỏi mệt lộ ra nụ cười, ngồi qua nằm vào lồng ngực cô, nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi cô: “Sao lại không đi ngủ?”
 
“Không buồn ngủ.” Hứa Vi nhẹ nhàng xoa thái dương cho anh, cười đáp.

 
“Em thuyết phục Lâm Sơ Kiến à?” Cố Thần lại hỏi.
 
Anh không đầu không đuôi hỏi một câu, nhưng Hứa Vi biết anh hỏi gì.
 
“Vâng. . .” Hứa Vi gật đầu.
 
“Khó trách. . .” Cố Thần thay đổi tư thế, ôm eo cô, cách quần áo chạm vào bụng cô: “Sao vẫn chưa có động tĩnh gì thế?”
 
Nhớ đến vẻ mặt đắc ý kia của Tần Thuật, Cố Thần liền phiền lòng, sao anh cố gắng lâu như vậy mà Tiểu Vi vẫn không có thai?
 
Hứa Vi dở khóc dở cười, đâu phải muốn có là có. Mỗi lần anh ở nhà, cũng vừa khéo không phải thời kỳ rụng trứng của cô.
 
“Sẽ có.” Hứa Vi không muôn đả kích anh.
 
“Được. . . Chúng ta sinh mấy đứa. . .” Cố Thần gật đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ. Hứa Vi nhìn anh, dường như giây tiếp theo sẽ ngủ mất vậy, kéo anh lên: “Chúng ta lên lầu.”
 
“Ừ.” Cố Thần đáp lời, nhưng không nhúc nhích.
 
Hứa Vi bất đắc dĩ, kéo anh dậy, không lên lầu, dưới lầu cũng có phòng, hôm nay ngủ ở dưới vậy. Trên người anh còn ám mùi khói thuốc, muốn anh đi tắm rửa nhưng Hứa Vi lại không muốn đánh thức anh, chỉ có thể nấu nước ấm, lau mặt lau tay cho anh. Tình huống này thật giống đôi vợ chồng già, Hứa Vi bật cười.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.