Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 12:
Chương 12: Khó xử.
Ngày hôm sau, Cố Thần đưa Hứa Vi đến trước cửa công ty, khiến quần chúng nhìn không chớp mắt.
Cố Thần ngồi trong xe, nhìn Hứa Vi vào thang máy mới dặn dò tài xế Tiểu Triệu: “Đi thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay trời còn chưa sáng Tiểu Triệu đã nhận được điện thoại của ông chủ, bảo cậu ta lái xe đến nhà đón anh, không ngờ còn được nhìn thấy vị phu nhân hiếm khi gặp mặt. Tiểu Triệu lén lút quan sát ông chủ nhà mình qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt anh toả sáng, trong lòng không kìm được sự vui vẻ. Ít khi nào ông chủ có được vẻ mặt dịu dàng đấy!
Hứa Vi đến tầng 12 mới bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy mấy cô gái trẻ tựa đầu gần nhau, cô vừa nhìn sang thì toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía cô. Đương nhiên là các cô ấy vừa mới buôn chuyện xong, hơn nữa nhân vật chính của đề tài buôn chuyện lần này rất có thể là cô.
Hôm nay Hứa Vi ăn mặc không giống ngày thường lắm, mái tóc thẳng luôn buộc đuôi ngựa lại xoăn sóng, xoã dọc trên vai, trên cổ buộc một chiếc khăn lụa đơn sắc, thậm chí còn mang cả kính râm.
Vài người cảm thấy hơi tò mò, Hứa Vi cũng chẳng thèm để tâm, gật đầu chào hỏi một cái rồi bước thẳng vào văn phòng của mình.
“Chà, người đậu cành cao đến rồi.” Một giọng nói châm chọc vang lên sau lưng, Hứa Vi dừng bước.
“Sao rồi? Đêm qua cũng không tệ lắm nhỉ?” Tiếng giày cao gót nện lốc cốc tiến về phía cô.
“Chị Giang.” Giọng nói của cô rất bình thản.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hừ!” Giang Cầm Sinh cười như không cười nhìn cô chằm chằm: “Hôm nay ăn bận không giống ngày thường, đã vào công ty rồi, sao còn mang kính mát thế?” Ý tứ mười phần mỉa mai.
Hứa Vi cau mày, cô và cô ta không oán không thù, vì sao cô ta lại muốn nhắm vào mình?
“Chà, sao mắt lại sưng thành thế này vậy?” Tay Giang Cầm Sinh rất nhanh, khi Hứa Vi còn chưa kịp phản ứng đã tháo kính mát của cô xuống. Giọng nói mỉa mai khinh miệt của cô ta tiếp tục vang lên: “Chắc tối hôm qua đã nỉ non rất nhiều dưới thân đàn ông ấy nhỉ?”
“Giang Cầm Sinh!” Sắc mặt Hứa Vi thay đổi, chưa bao giờ cảm thấy sự cay nghiệt của cô ta lại đáng ghét như vậy.
“Thẹn quá hóa giận à?” Người xem náo nhiệt càng ngày càng đông, Giang Cầm Sinh được nước làm tới: “Còn chiếc khăn lụa này, là muốn che cái gì thế?”
Khi tay cô ta vươn ra lần nữa, Hứa Vi bất ngờ giữ lấy cổ tay của cô ta: “Giang Cầm Sinh, cô đừng quá đáng!”
“Hừ!” Giang Cầm Sinh cười lạnh một tiếng, xoay cổ tay, thế nhưng không thể cử động: “Cô buông tay ra!”
“Giang Cầm Sinh.” Hứa Vi bất ngờ tiến sát cô ta, nói một câu gì đó, giọng nói rất nhỏ khiến người vây xem không nghe được, chỉ nhìn thấy sắc mặt Giang Cầm Sinh lúc trắng lúc xanh, vô cùng lúng túng.
Hứa Vi cong môi, lấy lại kính mát của mình, hất tay cô ta ra sau đó nghênh ngang rời đi.
Tức cười, đây là kính mát Cố Thần mua cho cô, cô ta đã chạm vào cô còn sợ bẩn đấy.
“Kỹ nữ trà xanh! Giả vờ thanh cao!” Giang Cầm Sinh mắng mỏ sau lưng cô: “Cũng không biết cô ta dựa vào đâu mà dành được những hạng mục trước kia nữa!”
“Loạn đủ chưa thế?” một giọng nam nghiêm khắc chợt vang lên, khiến mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng.
Lý Dực nhìn lướt qua một vòng, người xem náo nhiệt tản hết đi như chim bay tan tác.
“Giám đốc Lý.” Giang Cầm Sinh vẫn còn hơi kiêng dè người lãnh đạo trực tiếp.
“Nhà thiết kế Giang.” Giọng điệu của Lý Dực xa cách: “Tôi hy vọng bộ phận thiết kế của chúng ta có thể cạnh tranh hoà bình, thiết kế ra tác phẩm khiến khách hàng hài lòng. Chuyện hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy lần thứ hai.”
“Giám đốc Lý đau lòng à?” Tuy Giang Cầm Sinh nể nang anh ta nhưng không sợ anh ta, có thể nhân cơ hội này để lại một cái gai trong lòng anh ta thì không còn gì tốt hơn. Cô ta xoắn lọn tóc, lời nói ẩn ý: “Người nào đó lợi dụng anh thông đồng với người khác, anh cũng không tức giận à? Tối hôm qua chính mắt tôi nhìn thấy cô ta lên chiếc siêu xe kia.”
“Giang Cầm Sinh.” Lý Dực không nhìn cô ta, chỉnh đồng hồ: “Cô là loại người nào, trong lòng mọi người đều biết rõ.”
“Hừ.” Giang Cầm Sinh hừ lạnh một tiếng, nện giày cao gót rời đi.
Lý Dực nhìn về phía văn phòng Hứa Vi, nheo mắt. Tối hôm qua anh ta đã gọi cho cô mười cuộc điện thoại, không ai nghe máy.
Hứa Vi trở lại văn phòng, ném túi lên bàn, thả người rơi xuống ghế dựa, tâm trạng tốt đẹp tích góp từ tối hôm qua đến sáng nay đều bị phá sạch. Sáng sớm đã bị người ta đưa vào thế khó xử, nói không tức là giả vờ.
Hứa Vi suy nghĩ, lấy điện thoại ra, mở danh bạ rồi soạn một tin nhắn gửi đi.
Cố Thần vừa đến công ty.
Nghe thấy âm báo tin nhắn, Cố Thần lấy điện thoại ra, người gửi tin là thỏ trắng nhỏ, nội dung chỉ có hai chữ cộng thêm dấu chấm câu: “Cảm ơn!”
Ý cười xuất hiện, Cố Thần trực tiếp gọi điện thoại.
Khi tiếng chuông vang lên, Hứa Vi hoảng sợ nhìn chằm chằm hai chữ Đàn anh chớp tắt trên màn hình, sửng sốt chớp mắt một cái, mới vội ấn nghe.
“Vì sao lại cảm ơn anh?” giọng nói của Cố Thần truyền ra từ di động.
“Anh tới nơi rồi à?” Hứa Vi loáng thoáng nghe có người gọi “Tổng giám đốc Cố.”
“Ừ.” Trong giọng nói của anh lộ ra ý cười nhè nhẹ: “Vì sao lại cảm ơn?”
“Chuyện sáng nay anh nói với em đó, đã phát huy công dụng.” Khoé miệng Hứa Vi cũng lộ ra ý cười.
“Chà! Khéo vậy sao?”
“Vâng.” Ngón tay cái của Hứa Vi vô thức cào bàn.
“Có người làm em khó chịu sao?” Giọng điệu rất khẳng định.
“Không có. . .” Hứa Vi vô thức phủ nhận, nghe được tiếng thang máy vang lên bên phía anh, Hứa Vi vội nói: “Anh đang bận, không phiền anh nữa.”
Cố Thần bước ra khỏi thang máy, liếc thấy giám đốc tài vụ đang cầm tài liệu đứng trước cửa văn phòng của mình, rũ mắt, không níu kéo, chỉ dặn dò một câu: “Buổi tối về nhà.”
“Vâng.”
Cố Thần như nhìn thấy người kia gật đầu, ý cười nơi khoé miệng càng tăng theo. Cúp điện thoại, đi vài bước đến cửa văn phòng, trợ lý đi trước mở cửa, Cố Thần đi vào vừa đi vừa nhận văn kiện trong tay giám đốc tài vụ Dương Phong.
“Chỉ đợi tổng giám đốc Cố ký tên.” Dương Phong bước sau anh nửa bước, nói trước một câu, rồi làm mặt quỷ với trợ lý Lâm: “Xảy ra chuyện tốt gì mà lại khiến tâm tình tổng giám đốc Cố phơi phới vậy?”
“Không biết.” Trợ lý Lâm nhỏ giọng đáp: “Tôi không tới cùng ông chủ.”
Tuy họ nói nhỏ, nhưng Cố Thần vẫn nghe rõ ràng, nếu là ngày xưa, Cố Thần nhất định sẽ xụ mặt dạy dỗ bọn họ, nhưng hôm nay lại làm như không nghe thấy. Dương Phong càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng, nhất định đã có chuyện.
“Tốt!” Cố Thần ký tên, đầu cũng không ngẩng lên, đưa văn kiện cho Dương Phong.
“Hả?” Dương Phong nhướng mày: “Người anh em, thực sự có chuyện gì vui thế?” Nhìn thấy vẻ mặt gió xuân dào dạt hiếm có của anh, rất giống như mèo động dục. . . Khụ Khụ!
“Cậu rảnh lắm à?” Cố Thần liếc anh ta một cái.
“. . .” Dương Phong nghẹn lời, cầm tài liệu trong tay rời đi.
Ngón tay Cố Thần gõ nhẹ lên bàn phát ra những tiếng lộc cộc có quy luật. Trợ lý Lâm bưng ly cà phê vào, Cố Thần nhìn chiếc ly bốc khói, hơi nheo mắt, chợt nói: “Cậu đi lấy tư liệu của Hà Minh đến đây.”
“Vâng ạ.” Tuy trợ lý Lâm kinh ngạc nhưng không hỏi thêm câu nào. Anh ta có thể trở thành trợ lý của Cố Thần, thắng ở chỗ anh ta có thể thực hiện nghiêm chỉnh mệnh lệnh của ông chủ, hơn nữa, cũng rất kín miệng.