Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung

Chương 17


Bạn đang đọc Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung FULL – Chương 17


Giờ thứ sáu – phòng hồ sơ tầng ba
Lộ Hà vội vàng đỡ Tôn Chính, nói: “Có thể là phản ứng xấu nào đó…!Tôi đã từng nghe về chuyện này, nó thực thể hóa.”
Tôn Chính nghiêng mặt, biểu cảm trên mặt vẫn thống khổ như trước, méo miệng hỏi: “…!Là sao? Thứ vừa rồi là cái gì?”
Lộ Hà lắc đầu: “Tôi cũng không rõ.

Truyền thuyết kể rằng, có nhiều loại quỷ sẽ mô phỏng theo bộ dáng mình trước lúc chết, nếu bắt buộc phải ép vào khoa học, thì có thể giải thích rằng quỷ phát ra bước sóng mạnh, khi sóng điện này cộng hưởng hoặc xung đột với sinh vật khác sẽ dẫn tới các phản ứng khác nhau.”
Tôn Chính khó khăn nhếch miệng: “Ồ? Vậy à?”
Nghe thấy kiểu nói chuyện này, anh biết hắn chỉ tiếp nhận một nửa câu chuyện, nhưng vẫn giữ thái độ nghi ngờ lúc trước.
“Vậy anh nói…” Sau khi im lặng một lúc lâu, Tôn Chính cau mày nói, “Vậy ai đã bò trên hành lang bệnh viện này…!ờ, sau đó chết?”
“Cái này…” Dường như Lộ Hã đã suy nghĩ về vấn đề này từ trước nhưng không có đầu mối gì.

Ở một bệnh viện công lập đông đúc, ai lại chết trong tư thế kỳ lạ như vậy? Không phải bóng trắng trong nhà xác, bóng đen trên giường giải phẫu sẽ hợp lý hơn sao?
Hình ảnh vũng máu lênh láng đầy đất xâm chiếm não bộ anh, khiến anh cảm thấy có chuyện gì đó mà hiện tại mình chưa thể hiểu nổi.
Tựa hồ Tôn Chính đã ổn hơn, hít một hơi sâu, cuối cùng cũng đứng dậy được.

Đang xoa xoa lồng ngực còn nhói đau, hắn cảm thấy Lộ Hà duỗi tay ra, đành bất đắc dĩ mà kéo anh lên.
“Được rồi, vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?” Tôn Chính kéo Lộ Hà còn đang lắc lư không vững, hỏi.
“Chúng ta cùng tìm tư liệu về Lưu Quần Phương.” Lộ Hà bật đèn pin lên một lần nữa, một chùm sáng mỏng mang xuyên qua bóng tối trong căn phòng, “Thế nhưng, phải tìm một cái đèn pin nữa, vậy chúng ta mới có thể chia nhau ra mà tìm.”
Ánh sáng đèn pin đảo qua căn phòng, qua những kệ sách, trên đó là tư liệu xếp thành hàng, dường như các loại hồ sơ khác nhau còn đánh dấu riêng biệt, có hồ sơ thiết bị, hồ sơ hợp đồng,…!Áp sát tường là những tủ sắt khóa kín, tro bụi trôi nổi trong không khí, nổi bật lên giữa ánh đèn le lói.
Tiếp tục đi về phía bên phải, bọn họ loáng thoáng thấy một cánh cửa nhỏ, mở cửa ra, tối đen như mực.
“Có lẽ bên đó là văn phòng phụ, chúng ta tới đó tìm.”
Phảng phất như hai người đã bỏ quên sợ hãi ở ngoài cửa, lại phảng phất thấy một chút hi vọng, nâng đỡ nhau tiến về phía văn phòng phụ.
Vừa bước vào văn phòng, hai người đã giật mình bởi những văn kiện tung lung hỗn loạn trên mặt đất, cứ như một trận bão đã thổi quét qua đây, cuốn giấy tờ và các loại folder lên, ném bừa bãi trên sàn nhà.

Những thùng giấy rỗng bị ném đè lên trên, toàn bộ mặt sàn, không có một khe hở để người đặt chân.
“Liệu có phải, có người đang sắp xếp lại tư liệu không?” Tôn Chính vừa hỏi, vừa cẩn thận đỡ Lộ Hà, dìu anh lên ghế ngồi trước bàn làm việc.
“Không phải…” Đèn pin trong tay Lộ Hà chiếu sáng văn kiện trên mặt đất, “Cậu xem ngày tháng trên đó đi, là năm 2000.”
“Năm 2000?” Tôn Chính ngồi xổm xuống, nhặt một tờ giấy lên, đó chỉ là một hóa đơn bình thường do công nhân viên chức gõ máy.

Bên trên quả thực có ghi ngày tháng, là năm 2000.

Lộ Hà không thể động chân, chỉ có thể động tay, anh liền kéo mở hàng loạt ngăn kéo, tìm đèn pin dự phòng.
“Có phải đã từng có người tìm tư liệu ở đây không?” Tôn Chính lại lật mấy trang giấy.

Đều là hồ sơ thông tin về nhân viên bệnh viện, nhưng đã bị xáo trộn lung tung nên không rõ là thông tin về phương diện gì.
“A! May quá!” Từ bên Lộ Hà truyền tới tiếng hoan hô, anh duỗi tay đưa cho Tôn Chính một cái đèn pin khác, còn không biết lôi từ đâu ra được một cái bánh mì, hỏi, “Đói không? Muốn ăn không?”
Tôn Chính nhận đèn pin, do dự nhìn bánh mì: “Còn ăn được không?”
“Sao lại không ăn được!” Lộ Hà tự bẻ một miếng, “Dù sao tôi cũng đói lả rồi.”
“Lát nữa tôi ăn sau.” Dường như Tôn Chính chưa kịp bình tĩnh lại sau chuyện vừa rồi, hơi bất an mà lật xem giấy tờ, “Tôi cảm thấy hơi lạ, bệnh viện có định kỳ sắp xếp lại tư liệu cũ không? Tại sao lại có nhiều hồ sơ nhân viên bị lôi ra như vậy?
“À…!hông biết…” Lộ Hà vừa nhai bánh mì, vừa trả lời.

Vừa quay đầu lại, anh liền bị một tập giấy trên bàn làm việc thu hút.
Mà Tôn Chính cũng đột nhiên hứng thú với đám tư liệu trên mặt đất, bắt đầu sắp xếp lại từng tờ, từng tờ một theo số thứ tự.
“Anh xem, Lộ Hà, trong đám này có rất nhiều hồ sơ về những nhân viên đã từ chức hoặc mất tích, liệu hồ sơ của Lưu Quần Phương có nằm trong này không?”
Thật lâu sau cũng không nghe thấy tiếng Lộ Hà trả lời, Tôn Chính nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Lộ Hà đang nhìn chằm chằm hai tờ giấy mỏng trong tay, nhìn không chớp mắt, sắc mặt hết sức nghiêm túc, chăm chú tới mức quên mất hoàn cảnh xung quanh.
Tôn Chính bước qua đó, nhìn thấy bì thư đã bị mở, đè trên đó là một hộp giấy phủ đầy tro bụi.
Lưu Quần Phương (đã nhận)
Hắn kinh ngạc, vội chuyển mắt nhìn thư Lộ Hà đang cầm trên tay.
Chữ viết trên thư, bởi vì năm tháng và cách bảo quản kém, nên nhiều phần đã bị ướt nước, trở nên nhòe mờ.
Hắn vòng ra phía sau Lộ Hà, muốn xem nội dung trên thư.

Xưng hô đầu thư càng khiến hắn giật mình hơn.
Cháu gái Quần Phương,
Ông rất vui vì nhận được thư của con.
Ông đã rời đi nhiều năm, cũng đã rời xa mấy thứ kia.

Không nghĩ tới có lúc con sẽ hỏi tới chuyện này.
Ông còn nhớ, từ nhỏ tới lớn con luôn không thích công việc của ông, cũng không thân thiết với ông.

Có lẽ, con cũng giống nhiều người khác, cảm thấy ông là loại thần côn giả thần giả quỷ.


Ông sẽ không giải thích, cũng không biết nên giải thích thế nào với con.

Bởi rất nhiều chuyện, trừ khi tận mắt chứng kiến, sẽ không ai tin tưởng cả, đôi khi tự mình cũng sẽ hoài nghi bản thân mình.

Từ khi bắt đầu làm công việc này, ông đã ngộ ra điều đó.

Phần lớn thời gian, các ông đều hăng hái chiến đấu một mình, gặp phải nguy hiểm, có những người hi sinh, có người tàn phế cả đời, nhưng thông thường thì mọi người chỉ cho rằng đó là những vụ tai nạn, mất tích…!Hai vị tiền bối giúp ông vào nghề, có một người sống gần sông Giang Tây (con còn nhớ một lần ông đi Giang Tây rất lâu, không kịp về sinh nhật lần thứ mười của con không?), người đó đã mất tích, người còn lại thì đang an dưỡng tại bệnh viện tâm thần.


Con đã quên lời ông dặn sao? Công việc của con là do mẹ giới thiệu vào làm, ông còn nhớ lần đầu con mang tiền lương về nhà đã cao hứng thế nào.

Rất xin lỗi vì lúc đó ông đã tạt cho con một gáo nước lạnh.

Ông nói âm khí trên người con rất nặng, phạm hung thần, không thể làm việc ở đó, còn bắt con từ chức, chuyển chỗ làm.

Kết quả là Tết Âm Lịch năm đó, con còn không muốn về nhà ăn cơm với ông.

Nghe mẹ con miêu tả hoàn cảnh bệnh viện kia, ông chắc chắn, đó là nơi những người như ông “làm việc”.

Con còn nhớ lò gạch bỏ hoang nằm ở phía Nam thành phố chúng ta không? Lúc còn nhỏ con đã hỏi ông, dì hàng xóm mất tích đi đâu mất rồi? Ông chỉ vào lò gạch kia, nói cô ấy ở đó, kết quả là con về nhà kể cho mẹ, hại con bị mẹ đánh cho một trận.

Mỗi một thành phố, một một nơi có dân cư tụ tập, đều có tội ác được sinh ra, những tội ác này sẽ chảy về mọi ngõ ngách trong thành phố, tẩm bổ cho Nó.

Có nhiều người không cẩn thận mà nhập huyệt, cứ như vậy mà bị nó cắn nuốt, vĩnh viễn nhốt trong đó.
Công việc của ông, chính là giải cứu những người có cơ hội thoát ra.


Con không nên vội vàng, cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ.


Ông đã cử một người giỏi tới giúp con.

Có lẽ mấy ngày sau hắn sẽ tới.

Tên hắn là Lộ Hiểu Vân, năm nay 25 tuổi, dáng người cao gầy, tới lúc đó, phiền con giúp đỡ hắn một chút.


Ông đấu với nó nhiều năm như vậy, hiện tới mới nhận ra, ông sai rồi.

Lưu Mục Nhiên,
Ngày 10 tháng 4 năm 2001.
Lộ Hà đọc thư xong, tựa hồ cũng quên mất sự tồn tại của Tôn Chính.

Lẩm bẩm nói: “…!anh hai…!cuối cùng cũng tìm thấy anh…”
“Gì cơ?!” Tôn Chính lớn tiếng nói, “Anh nói cái gì?”
Lúc này, Lộ Hà mới chú ý tới sự tồn tại của hắn, hồi thần lại, cất kỹ bức thư rồi nói: “Lộ Hiểu Vân kia, chính là anh trai tôi.”
“Anh trai anh?” Tôn Chính không kịp phản ứng lại, “Tại sao anh trai anh lại có quan hệ với ông ngoại Lưu Quần Phương?”
Lộ Hà không lập tức trả lời câu hỏi của hắn, mà sùng bái nói: “Anh hai rất chuyên nghiệp, tôi chỉ là loại tay mơ, cái gì cũng không biết…!Hiện tại, cuối cùng tôi cũng tìm thấy tin tức về anh mình.”
“Anh trai anh, cũng giống ông ngoại cô ấy…!làm công việc như vậy?”
“Có thể nói vậy.

Vào năm 2001, anh ấy đột nhiên nói có việc phải tới chỗ bạn bè, lập tức thu dọn đồ rồi đi.

Mấy tháng sau còn nhận được tin anh ấy gửi về, báo bình an, nhưng sang năm 2002 thì không còn bất kỳ tin tức nào.

Do trước đó cũng từng có trường hợp như vậy, chúng tôi cũng không quá để tâm.

Nhưng lâu thật lâu, vẫn không có tin tức, chúng tôi không biết anh ấy đi đâu, bắt đầu sốt ruột tìm kiếm.

Một lần tìm, chính là nhiều năm như vậy…”
“Nhưng không phải anh đã nói, viện trưởng mời anh tới cho nên…” Tôn Chính trợn mắt nhìn anh, “Anh lừa tôi?! Anh vốn dĩ không phải người nhà viện trưởng, anh chỉ tới để tìm anh trai anh?”
Lộ Hà lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, “Nhưng tôi quả thật có đi tìm viện trưởng để hỏi chuyện anh trai tôi, cậu xem, tháng trước tôi đột nhiên nhận được thứ này, và địa chỉ nơi này…!Không biết do ai gửi tới…”
Anh vừa nói vừa mò tìm trong túi quần: “Lúc ở văn phòng trước đó, tôi cho rằng mình sẽ chết, định đưa nó cho cậu…”
Tôn Chính tức giận cắt lời anh, chìa khóa anh vừa lấy ra cũng theo đó mà rơi xuống đất: “Cho nên ngay từ đầu anh đã có mục đích riêng? Lừa tôi đi tìm kiếm cùng anh? Vậy chúng ta bị hút vào nơi quỷ quái này, có phải cũng là do anh tính toán trước hay không?
Lộ Hà cười khổ, cúi người xuống nhặt chìa khóa, nói: “Không phải.


Tôi cũng không nghĩ tới.”
Tôn Chính hung hăng nhìn anh chằm chằm, ôm ngực không nói lời nào.
Lộ Hà áy náy nhìn Tôn Chính, không biết phải nói gì.

Sau một lúc im lặng, anh lại ngơ ngác đưa miếng bánh mì trong tay.
“Cậu…!cậu nên ăn chút gì đi…”
Tôn Chính trừng mắt liếc anh một cái, xoay người đi ra ngoài.
“Từ từ, Chính, cậu định đi đâu?!” Lộ Hà tái mặt, nhưng không thể tự đứng dậy và giữ Tôn Chính lại.
“Tôi không thể đi theo con đường của anh, tôi muốn tự tìm được ra ngoài.” Tôn Chính nói to, rồi đi về phía cửa.
Hắn vừa đi tới cửa, đột nhiên cảm thấy dưới chân có thứ gì đó dính dớp.

Hắn cúi đầu, dùng đèn pin chiếu —
“Từ từ! Cậu đã quên thứ bên ngoài sao?!!” Lộ Hà sốt ruột kêu lên, “Cậu…”
Lộ Hà nhìn hắn từ xa, trong nháy mắt, dường như hơi thở cũng bị bóp nghẹt, anh muốn gọi tên Tôn Chính, lại không thể cất lên lời.
Anh thấy một vũng máu chảy qua khe cửa, chậm rãi chảy vào.
Sàn sạt, sàn sạt.
Tôn Chính tái mặt cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm dưới chân.

Mà cánh cửa trước mặt anh, phảng phất như có một cơn gió nhẹ thổi qua, không ai chạm vào mà tự mở.
Sàn sạt, sàn sạt.
Tôn Chính nhìn vũng máu đen kia, đặc quánh, loang ra từ bóng tối, tràn ngập toàn bộ tầm mắt hắn.
Sau đó, cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, hắn cầm đèn pin đi về phía trước.
Một đôi mắt, một khuôn mặt đang nhìn hắn.
“Chính!!!!!”
Lộ Hà đột nhiên đứng dậy rồi lại ngã bổ nhào xuống đất.
Anh nỗ lực bò vài bước về phía trước, ngẩng đầu lên nhìn.
Không có Tôn Chính.

Không có ai.
Cửa phòng hồ sơ vẫn đóng chặt.
Trên mặt đất cũng không có máu.
Không có Tôn Chính.

Chỉ có một mình anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.