Bạn đang đọc Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung FULL – Chương 18
Giờ thứ sáu – phòng hồ sơ tầng ba
Lộ Hà ngơ ngẩn nhìn cánh cửa kia.
Xoa đau cả mắt, Tôn Chính vẫn không xuất hiện.
Thật lâu sau, anh mới hồi thần lại được, chấp nhận sự thực này: Tôn Chính đã biến mất, cùng với thứ kia.
Anh chống tay bò dậy, vô số suy nghĩ và phỏng đoán lướt qua trong đầu.
Tôn Chính bị quỷ mang đi? Tôn Chính biến thành quỷ? Tôn Chính tự mình chạy thoát (nhưng sao có thể chạy nhanh như vậy?)? Tôn chính…!Tôn Chính…!thực ra không có người tên là Tôn Chính, mà chỉ là ảo giác của bản thân mình?
Càng nghĩ càng đi xa, càng nghĩ càng vớ vẩn, ngay cả một biện pháp hơi thực tế một chút cũng không nghĩ ra được.
Anh thế nhưng mất bình tĩnh.
Anh vò tóc đến rối bù vì sốt ruột và hoảng loạn, liên tục nhủ thầm: “Bình tĩnh đi Lộ Hà, bình tĩnh bình tĩnh, nhất định Chính đang ở đâu đó…”
Bất luận thế giới nào, dù chúng ta thấy nó vô cùng vô lý thì nó cũng sẽ có quy tắc của riêng mình, một quy tắc mà chúng ta chưa biết.
Thế giới này, nhất định cũng vậy.
Chỉ cần tìm được quy luật của nó, là có cách để tìm Tôn Chính.
Lộ Hà thuyết phục bản thân mình như vậy, anh đỡ ghế dựa, chậm rãi đứng lên.
Ngồi trên ghế, lại nhìn thấy phong thư trên mặt bàn.
“Anh hai, nếu là anh thì anh sẽ làm gì?”
Trong trí nhớ Lộ Hà, anh hai đã vĩnh viễn dừng tại bộ dáng năm 2001, vĩnh viễn phủ một màn sương thần bí anh không miêu tả nổi, không nhìn thấu được.
“Mẹ, buổi tối anh hai không chịu ngủ!”
Khi còn nhỏ anh đã mách mẹ mình như vậy.
Mẹ che miệng anh, ôm anh vào lòng: “Đừng nói linh tinh, anh hai con bị ốm, nếu hàng xóm biết sẽ đuổi anh con như đuổi yêu quái!”
Anh thường giấu đầu vào trong ổ chăn, trộm nhìn anh hai lên cơn bệnh.
Lộ Hiểu Vân cong gối ngồi bên cửa sổ, rốt cuộc là anh hai đang nhìn cái gì vậy?
Bóng tối, anh hai sống trong bóng tối.
Đôi khi bị tỉnh giấc lúc nửa đêm, Lộ Hà sẽ không thấy anh hai đâu.
Anh loáng thoáng nhận ra, anh hai không giống người bình thường.
Ánh mắt anh hai nhìn người khác, đôi khi như đang xuyên thấu qua họ mà nhìn thứ gì khác.
Hẳn là mẹ rất đau đầu.
Thầy giáo thường xuyên đến nhà phản ánh, nói rằng Lộ Hiểu Vân cứ lên lớp là ngủ, hoặc Lộ Hà nghịch ngợm thích đùa dại.
Anh hai luôn im lặng trước vấn đề này.
Từ nhỏ Lộ Hà đã cảm thấy, trên người anh hai ẩn giấu sức mạnh nào đó, mọi chuyện đều không thành vấn đề trước mặt anh hai, không quan tâm sẽ không phí công cố gắng.
Lộ Hà ngẫm nghĩ, khóe miệng không khỏi cười khổ.
Nếu mình có một nửa thiên phú của anh hai thì tốt rồi, hiện tại sẽ không bó tay chịu trói như vậy.
Sau đó anh dần dần lớn lên, mới biết một số bí mật của anh hai, anh cũng tự mình đọc nhiều sách, còn theo dõi hành động của anh hai, tất cả chỉ là hứng thú và tò mò.
Hiện giờ Lộ Hà lại hối hận, hối hận vì chưa từng nghiêm túc nghiên cứu về công việc của Lộ Hiểu Vân.
Có lẽ anh của trước kia chỉ vin vào cái tâm lý ham của lạ, chứ chưa từng coi chuyện quỷ quái này là thật!
“Hiện tại mày thật vô dụng…” Lộ Hà tự giễu bản thân, chân vẫn vô cùng đau đớn như trước, không thể đứng lên đi lại được.
Kể cả khi anh có thể vịn tường bước đi, ra khỏi phòng hồ sơ, thì gặp phải nguy hiểm cũng không thể chạy trốn được.
Cho dù tìm được Tôn Chính, thì gặp phải nguy hiểm gì, bản thân mình sẽ trở thành gánh nặng, liên lụy hắn.
Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Tôn Chính nén giận trừng mắt nhìn mình, ngũ quan đoan chính nhăn lại, “Còn khiến hắn giận nữa…”
Lộ Hà ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn trần nhà rồi thở dài một hơi.
Cảm xúc uể oải này chỉ xuất hiện một giây trên người anh, sau đó anh lại ngồi dậy, cầm lấy đèn pin.
Tôn Chính đã nói gì?
Trên mặt đất có hồ sơ của nhiều nhân viên, còn là những người đã từ chức hoặc mất tích quanh năm 2000…
Anh chiếu đèn về phía mặt sàn bừa bộn, có vài tờ giấy còn in dấu chân Tôn Chính, bên cạnh là một chồng tài liệu gọn gàng mà Tôn Chính đã sắp xếp lại.
Lộ Hà cúi người xuống, cầm tập tư liệu lên, tùy tiện lật vài tờ, quả nhiên là phong cách nghiêm túc, cẩn thận của Tôn Chính, tất cả đã được sắp xếp theo số thứ tự.
Từ trang đầu tiên tới trang cuối cùng đều là tư liệu về những nhân viên đã từ chức hoặc mất tích năm 2000-2002, chỉ có khoảng thời gian này, sau đó thì không có.
Anh lại nghĩ tới nghi vấn của Tôn Chính, bệnh viện có định kỳ sắp xếp lại tư liệu không? Nhưng tại sao chỉ có trong khoảng thời gian này? Cảm giác như có ai đó đặc biệt lấy những hồ sơ này ra, ngay cả bức thư của Lưu Quần Phương nằm trên bàn cũng rất kỳ quái, tại sao lúc này tại có người lật tìm đồ của Lưu Quần Phương?
Anh có một dự cảm xấu.
Tôn Chính biến mất có liên quan tới chuyện này không…!Vừa suy đoán, anh vừa cẩn thận xem những thứ Tôn Chính để lại.
Hồ sơ đầu tiên bắt đầu từ những nhân viên năm 2000, ngoại trừ thông tin cơ bản và chức vị công tác thì còn có ghi chú về thời gian từ chức.
Những hồ sơ sau đó cũng vậy, gần như mỗi tờ giấy đều như vậy, thỉnh thoảng còn cẩn thận tỉ mỉ ghi rõ nguyên nhân từ chức và tư liệu.
Cuối hồ sơ còn có một dãy số nho nhỏ, có lẽ là dãy số đại diện cho tư liệu tham khảo và giấy tờ quan trọng.
Lộ Hà lật tới trang cuối cùng, không có hồ sơ sau năm 2002.
Anh nhìn đèn pin trong tay, tựa hồ ánh đèn cũng ảm đạm hơn lúc ban đầu, xem ra pin sớm hay muộn cũng không đủ dùng.
Anh cau mày, ánh mắt lại nhìn về phía tập hồ sơ kia, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhiều tư liệu bị lấy ra như vậy, tại sao?
Lộ Hà bất chấp hoàn cảnh hiện tại của mình, bệnh viện, bóng tối, thứ kia, anh không kịp suy nghĩ.
Anh chăm chú nhìn những dòng chữ trên hồ sơ, ngón tay theo bản năng mà vuốt ve trên mặt giấy.
Một tờ rồi lại một tờ, lật.
Từng bước từng bước mà rà soát.
Quả nhiên…!là số thứ tự.
Ở giữa các số thứ tự bị mất một hai số.
Căn cứ vào cách đánh số này thì các con số phải liên tiếp nhau, nhưng giữa B04 và B07 lại không có gì cả.
Hơn nữa trong đó, cũng không có bất luận tư liệu gì về thời gian Lưu Quần Phương mất tích.
Cuối cùng, Lộ Hà có thể đưa ra kết luận: Có người đã tìm tư liệu ở đây, có người muốn che giấu thông tin về khoảng thời gian kia.
Không lâu trước đó.
Bên trong tư liệu có thứ gì? Tại sao lại muốn che giấu? Mà là ai?
Chẳng lẽ…!là tôi?
Điều Lộ Hà không nói dối Tôn Chính chính là, trước đó, anh quả thực có gặt mặt viện trưởng.
Viện trưởng Lục tóc hoa râm cười mỉm tiếp đãi anh, còn nói rằng, tuy không nghe được tin tức của anh hai, nhưng ông ta hoan nghênh anh tới kiểm tra bệnh viện.
“Chỗ này của tôi có mấy quyển tư liệu và bản đồ, trong phòng hồ sơ cũng có một số văn kiện từ ngày xưa, nếu cậu muốn, tôi có thể cung cấp bất kỳ lúc nào…!Bệnh viện Đồng Hoa à, quả thực có một số vấn đề khiến chúng tôi đau đầu, nếu hiện tại đẫ chuyển thành tư nhân, tự mình giải quyết những vấn đề này cũng khá tiện…!Nếu cậu có thể tìm ra manh mối thì rất tốt…”
Viện trưởng có nhắc riêng tới phòng hồ sơ, tư liệu và bản đồ là do ông ta đưa, hiện tại nghĩ lại, người có khả năng ra tay đầu tiên là người khả nghi nhất.
Bọn họ định che giấu chuyện gì về Lộ Hiểu Vân? Có phải một số tư liệu đã bị người cầm đi mất?
Lộ Hà nghĩ tới đây, cảm giác tức giận khi bị người cài bẫy trào lên cổ họng, anh thấp giọng chửi một tiếng, ném tập tư liệu kia lên bàn.
Hỏi sao lại cảm thấy bất thường, thế nhưng lão viện trưởng kia tính một ngàn một vạn cũng không đoán được Lộ Hà anh chưa kịp bắt đầu điều tra đã tự mình rơi vào huyệt.
Vẫn chưa muộn!
Lộ Hà bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lập tức chuyển hướng nhìn cái hộp đặt trên mặt bàn.
Xem ra bọn họ vẫn đang dọn dẹp đồ trong hộp, bên dưới hộp còn đè bức thư kia, nói cách khác, folder có thông tin về Lưu Quần Phương…
Anh lập tức kéo cái hộp tới trước mặt mình, như bất cứ lúc nào cũng có thể bị người cướp mất.
Vật trong hộp đã bị dọn gần hết, chỉ còn lại thứ quan trọng nhất, quả thực là may mắn trong xui xẻo.
Mở hồ sơ công tác của Lưu Quần Phương ra, anh nhìn thấy một tấm ảnh chụp ở dưới cùng.
Trên ảnh chụp có một cô gái hơn 20 tuổi và một đứa bé.
Cô gái để mái bằng, tóc vén hết ra sau, chải chuốt chỉnh tề, khuôn mặt cô ấy toát lên sự tự tin, xẹt qua đôi môi hồng nhạt đang cười mỉm.
Lộ Hà lại đối chiếu với tập hồ sơ kia, cô gái với khuôn mặt tú lệ này chính là Lưu Quần Phương.
Đứa bé trai bên cạnh cô ấy, gương mặt tròn, đôi mắt sáng phản chiếu ánh mặt trời, tóc ngắn mềm mại màu đen sẫm, môi nhỏ hơi dẩu lên, mang theo vẻ vênh váo của mấy đứa trẻ con.
Lộ Hà lật ảnh chụp lại, phát hiện đằng sau còn có một hàng chữ xiêu xiêu vọe vẹo:
“Dì Quần Phương, bảo bác sĩ Nghiêm và ông chú kỳ quái tới thăm tôi đi!!”
Cách nói chuyện bá đạo pha chút làm nũng, nhìn xưng hô thì hẳn là đứa nhỏ này viết.
Bác sĩ Nghiêm và ông chú kỳ quái?
Người có thể bị gọi là kỳ quái…!Lộ Hà lập tức liên tưởng tới anh hai mình, Lộ Hiểu Vân.
Nếu là chỉ Lộ Hiểu Vân, thì anh hai quả thực đã từng tới bệnh viện này, gặp Lưu Quần Phương, không chỉ vậy, anh ấy còn ở đây một khoảng thời gian dài — ít nhất có quen đứa nhỏ vênh váo này.
Thế nhưng, bác sĩ Nghiêm…!Lộ Hà lật tệp tư liệu, không có bác sĩ nào họ Nghiêm.
Nói cách khác, bác sĩ này có thể còn làm việc ở đây, hoặc đã từ chức, nhưng tư liệu đã bị lấy mất rồi.
Tính cách đa nghi khiến Lộ Hà phỏng đoán thêm vài lần, biết đâu bác sĩ Nghiêm chính là người đã lấy mất những tư liệu này…
Tôn Chính cảm thấy rất lạnh.
Lạnh tới mức hắn choàng tỉnh.
Thật tối.
Đây là đâu?
Vừa rồi…!vừa rồi…!Một khuôn mặt hiện lên trong đầu hắn, cùng với cặp mắt kia.
Không, không thể….!Hắn dùng bàn tay cứng đờ mà vỗ vỗ mặt mình, đến khi hắn cảm thấy đau mới dừng tay lại.
Tôi không nằm mơ.
Nhưng…
Hắn chậm rãi ngồi dậy, sương đen hoàn toàn bao phủ hắn, áp bách tới mức hắn gần như không thở được.
Hắn đột nhiên nhớ ra, trong tay mình còn một cái đèn pin.
Một chùm sáng phát ra từ đèn pin, ánh sáng đột ngột khiến hắn không kịp thích ứng.
Tôn Chính khó chịu nhắm mắt lại, khó khăn lắm mới nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.
Đây là…!hành lang?
Hai bên tràn ngập sương mù âm u, phảng phất như ánh đèn có thể bị bóng tối ăn mòn bất cứ lúc nào.
Hắn ngơ ngẩn đứng dậy, không biến gió lạnh truyền tới từ nơi nào, dọc theo ống quần hắn, bò lên lưng hắn.
Lạnh tới mức hắn đổ mồ hôi vì sợ.
Hắn không dám cử động.
Không có tiếng Lộ Hà cười nói tự nhiên, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng trước cảnh tượng xa lạ mà quỷ quái này.
Ánh sáng đèn pin chiếu sáng hành lang trước mặt, một màn sương mù, tựa hồ như đó đã là cuối hành lang rồi.
Cuối hành lang là thứ gì? Một hành lang dẫn tới cầu thang càng bí ẩn hơn, hay là một khúc ngoặt dẫn tới chỗ sâu hơn của hành lang?
Hắn không biết mình đang lạnh, hay đang sợ mà không tự chủ được giật mình một cái.
Sau lưng là thứ gì? Hắn không dám quay đầu lại.
Lộ Hà nói, đừng quay đầu lại, nó chỉ khiến cậu sợ hãi hơn mà thôi.
Nhưng càng sợ, càng không nhịn được muốn quay đầu lại nhìn.
Hắn đột nhiên nghe thấy âm thanh sột sột soạt soạt truyền tới từ sau lưng.
Giống như tiếng kéo lê trên mặt đất, lén lút ma sát trên mặt tường.
Là thứ gì? Hắn khẩn trương nghĩ, hoặc lại là ảo giác…
Tựa hồ gió lạnh lại chui vào thân thể hắn, hắn gần như bị ép buộc phải bước đi.
Một bước hai bước, hắn ngạc nhiên phát hiện ra, mình thế nhưng không có tiếng bước chân.
Ánh sáng đèn pin chiếu lên mặt tường cuối hành lang càng lúc càng lớn.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, nếu Lộ Hà xuất hiện thì tốt rồi…
Bỗng nhiên, hắn dừng bước.
Bởi vì đã tới cuối, cuối hành lang không có cầu thang, cũng không có khúc ngoặt.
Mà có một cánh cửa.
Hắn nhìn cánh cửa kia, không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
Cánh cửa cũ nát, ngay cả tay nắm cửa cũng bị oxy hóa gỉ sắt.
Đây dường như không phải là thứ thuộc về bệnh viện Đồng Hoa của ngày nay.
Trên cửa phủ kín vết máu loang lổ, vết máu đỏ sậm như có ai cố ý rắc lên, bắn tung tóe khắp nơi, máu cứ như chảy từ nơi nào tới, từng tia máu kéo thật dài thật dài rồi đọng thành vũng dưới cửa.
Ngoại trừ vết máu, còn có vô số vết cào.
Không biết là vết cào do thứ gì tạo thành, sâu nông, dài ngắn khác nhau.
Cũng không biết trong tâm lý như thế nào mà lưu lại vết cào như vậy.
Nếu nhìn kỹ một chút, sẽ cảm thấy, có lẽ đó là vết móng tay.
Nhưng cần sức lực lớn thế nào mới có thể khiến móng tay in dấu những vết hằn sâu như vậy trên cánh cửa gỗ lâu đời.
Trên khung cửa, cũng có những sợi tơ hồng kết lại với nhau, không biết là làm từ chất liệu gì, cũng không biết dùng thứ gì để đính lên, dọc theo bốn khung cửa, chỉnh chỉnh tề tề mà tạo thành một lớp bọc ngoài.
Quả thực là…!quả thực là…
Tôn Chính muốn quay người chạy, nhưng ánh mắt hắn lại phảng phất như bị thứ gì đó hấp dẫn, lần như hai nhìn lên cửa.
Đằng sau cửa là thứ gì?
Suy nghĩ tò mò đột nhiên xuất hiện.
Hắn như bị mê muội, bước lên trước một bước.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy được.
Âm thanh cào.
Thứ thì đó đang cào cửa.
Âm thanh đó nhẹ nhàng mờ mịt, rồi lại sởn tóc gáy như có người đang cào sau lưng mình.
Rõ ràng là âm thanh đó rất nhỏ, nhưng lại có thể cảm nhận được thứ đó đang dùng sức lực rất lớn.
Có thứ gì đó đằng sau cánh cửa, đang dùng sức tóm lấy, dùng móng tay, hoặc đầu ngón tay cào cấu cánh cửa.
Tôn Chính nghe thấy tiếng tim mình đập mạch, hắn có thể cảm thấy sự sợ hãi của bản thân, nhưng hắn vẫn bị cánh cửa kia hấp dẫn.
Hắn tiếp tục đi một bước, dấu vết trên cửa, âm thanh sau nó, phảng phất như đang kêu gọi hắn tiếng về phía trước, tiến tới gần.
Hắn vươn tay, xuyên qua sương đen lạnh lẽo, chạm tới cánh cửa kia.