Bạn đang đọc Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung FULL – Chương 16
Giờ thứ năm – hành lang tầng bốn
Lộ Hà chưa kịp hưng phấn, Tôn Chính lại lo lắng nhìn anh.
“Anh còn đi được không?” Tôn Chính cảm nhận được trọng lượng Lộ Hà đang dựa trên người mình, liền hỏi anh.
Lộ Hà thử nhúc nhích chân, nhếch môi: “Vẫn được.”
Lộ Hà vịn một tay lên vai Tôn Chính, một tay khác chống lên vách tường, chậm rãi đứng dậy.
Vừa đứng dậy được một nửa thì chân lại tê dại đau đớn, sau đó mềm oặt mà quỵ xuống, cũng may Tôn Chính kịp thời duỗi tay đỡ anh lại.
“Ha ha,” Lộ Hà không ủ rũ, ngược lại, lại nở nụ cười, “Có phải tôi rất nặng hay không?”
Tôn Chính cắn răng, không để ý tới anh: “Chúng ta phải tìm một nơi để xử lý chân anh trước.”
Lộ Hà đè tay hắn lại: “Không vội, tôi vẫn đi được, chúng ta tới văn phòng của Lưu Quần Phương trước.”
“Văn phòng của Lưu Quần Phương ở đâu?”
“Chưa biết cô ấy phụ trách văn phòng nào, chúng ta phải tra cứu trước một chút.” Lộ Hà cố gắng đứng vững hết sức có thể, thong thả di chuyển cái chân bị bỏng.
Vừa nói, Lộ Hà liền duỗi tay sờ soạng trên người Tôn Chính.
Tôn Chính đập bụp tay anh một cái, không thể nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt trong bóng tối, nhưng có thể nhận ra sự giận dữ từ giọng nói của hắn: “Anh sờ cái gì?”
“Ầy, sờ một chút thì có sao, cậu đâu phải con gái.” Lộ Hà buồn cười, dùng bàn tay vừa lấy đồ trên người Tôn Chính mà vỗ vỗ vai hắn, “Tôi tìm sổ ghi chép, hà tất phải mẫn cảm như vậy!”
Tôn Chính lập tức im bặt, một lát sau, chỉ thấy một chùm đèn nho nhỏ sáng lên, lại chậm rãi tỏa ra xung quanh, chung quy hắn vẫn rất phối hợp, thế mà đã bật đèn pin lên rồi.
Lộ Hà cầm sổ ghi chép, khó khăn lật trang, vừa định buông tay đỡ tường ra thì cả người lại dựa lên lưng Tôn Chính, cảm thấy trong một giây lát, Tôn Chính cũng lảo đảo một cái.
Anh lẩm bẩm một câu: “Thư sinh yếu ớt.”, rồi nhét sổ ghi chép vào tay Tôn Chính, cướp lấy đèn pin, đặt cằm lên vai Tôn Chính rồi nói: “Tôi chiếu đèn, cậu lật trang đi, tìm xem có ghi chép về vấn đề này không.”
Tôn Chính bị cằm anh cọ ngứa, giật giật vai, bắt đầu lật sổ, loạt soạt, loạt soạt.
Ánh sáng đèn pin mờ nhạt chiếu sáng một góc tường, cũng tạo ra một vòng sáng nho nhỏ trong hành lang hẹp đối diện, hình ảnh hai người đỡ nhau đổ bóng xuống đó, dựa sát vào nhau, giữa màn đen âm trầm thế nhưng lại có một tia ấm áp.
“Từ từ, từ từ!” Lộ Hà dừng Tôn Chính đang muốn tiếp tục lật trang lại, “Tôi nhớ ra rồi.”
“Gì?” Tôn Chính nghi hoặc quay đầu, lại lập tức cúi xuống khi đột nhiên thấy sườn mặt phóng đại gấp mấy lần do dựa sát của Lộ Hà, trên đó còn phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Lộ Hà không chú ý tới hắn, tiếp tục nói: “Tôi nhớ rõ, lúc chú tôi mời tôi tới điều tra có nhắc tới, nếu có bất luận nghi vấn gì trong quá trình đọc ghi chép, có thể tới phòng hồ sơ trên tầng ba, ở đó có rất nhiều tư liệu.”
“Nói cách khác, hẳn sẽ có tư liệu Lưu Quần Phương để lại?” Tôn Chính cũng hứng khởi hơn, “Chúng ta đi thôi.”
Chỉ nghe thấy Lộ Hà bên cạnh cười khổ một cái, dùng khẩu khí bất đắc dĩ nói: Chỉ sợ cậu phải đỡ tôi xuống lầu.”
Tôn Chính liếc mắt nhìn người đang ăn vạ trên vai mình, không nói một lời liền đỡ lưng Lộ Hà, bắt đầu đi về phía bóng tối.
Vậy cũng tốt, ít ra chúng ta vẫn đi xuống được, từng tầng một.
Tôn Chính tự an ủi bản thân mình.
Lộ Hà cứ dựa vào người Tôn Chính như vậy, khập khiễng bước đi, lúc gần tới cầu thang, anh lại hỏi một câu: “Cậu có sợ lão Trương đang đi lên không?”
Bả vai hắn hơi run rẩy, Tôn Chính dừng chân, tay đang đỡ Lộ Hà bỗng nắm chặt: “Anh có cảm thấy điều gì bất thường không?…!Tôi cảm thấy…!chỗ này có điều gì đó khác lạ?”
Lộ Hà quay đầu quan sát bốn phía, vẫn là bóng tối dày đặc như trước, yên tĩnh âm trầm vẫn là yên tĩnh âm trầm, không có một tia sinh khí, kín bưng không kẽ hở, phảng phất như đây là không gian đã bị thế giới vứt bỏ, ngoại trừ ánh sáng mỏng manh của đèn pin còn khẳng định cho bọn họ rằng đây vẫn là một góc cầu thang của bệnh viện.
“Bất thường chỗ nào?” Lộ Hà không hiểu ý Tôn Chính.
“Tôi cảm thấy, dường như yên tĩnh hơn, cũng tối hơn…” Tôn Chính nói, dường như bất tri bất giác, hắn cũng bắt đầu nói thì thầm.
Lộ Hà vẫn không hiểu ý.
“Giống như bóng tối của màn đêm khác bóng tối của hầm mộ vậy…” Tôn Chính không miêu tả được, đành phải từ bỏ, “Thôi, quên đi, là tôi nghĩ nhiều.”
Nói xong, hắn lại tự cười nhạo trong lòng, mình thế nhưng cũng trở thành nghi thần nghi quỷ.
Lộ Hà không yên lòng, nhắc Tôn Chính đề cao cảnh giác: “Thời gian phát sinh trận hỏa hoạn năm 2000 là lúc nửa đêm, vậy chắc là hiện tại đã quá nửa đêm, phần lớn các sự kiện ma quái đều phát sinh trong khoảng 12 giờ đêm tới 3 giờ sáng, đây chính là khoảng thời gian thứ đó dễ đi ra nhất.”
Tuy gặp phải rất nhiều hiện tượng không giải thích được, nhưng Tôn Chính vẫn bài xích chuyện quỷ thần, Lộ Hà lại tái phát bệnh cũ khiến hắn nhíu mày.
Lộ Hà không thấy phản ứng vi diệu của Tôn Chính: “Là khoảng thời gian những thứ đó hoạt động, lẽ ra cậu phải cảm thấy thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch, ẩn giấu trong bóng tối…!mà không phải toàn bộ thế giới lập tức an tĩnh lại…”
“Không phải viết tiểu thuyết…!anh tả thật như vậy để làm gì,” Tôn Chính cắt ngang Lộ Hà càng lúc càng miêu tả kỳ quái, “Chỉ là ảo giác thôi, chúng ta tiếp tục đi xuống đi!”
Vừa định cất bước xuống lầu, đèn pin lắc lư chiếu xuyên cầu thang tầng ba, Tôn Chính đột nhiên cảm thấy ngực quặn đau, đầu óc choáng váng như say xe, phảng phất như đoạn cầu thang kia đột nhiên biến thành màu xám, giống cảnh tượng trong phim đen trắng ngày xưa.
Trong một giây, hắn có ảo giác rằng ai đó đang thì thầm, âm thanh như truyền tới từ miền ký ức xa xôi nào đó, biến mất trong màn sương đen vô tận.
Quả nhiên là có gì đó…!bất thường…
Hắn không nói cho Lộ Hà mà tự mình điều chỉnh nhịp thở, bước đầu tiên xuống cầu thang tầng ba của bệnh viện Đồng Hoa.
Tiếng bước chân của hai người vừa chậm chạp, vừa nặng nề, Tôn Chính cảm thấy mình đang bước từng bước tới gần thứ gì đó, rồi lại đè chặt suy nghĩ quỷ dị này sau đầu.
Tốn bao sức, hai người mới đỡ được nhau xuống tầng ba, tiếng bước chân vọng lại như hạt bụi, sượt qua bậc cầu thang cuối cùng rồi biến mất.
Hai người đồng thời im lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng yên tĩnh.
Cuối cùng Tôn Chính cũng biết đây là cảm giác gì.
Cảm giác như cả thế giới đã chết.
Môi hắn hơi run rẩy, nhưng lại không cất lên lời.
“Đi thôi, phòng hồ sơ chính là phòng đầu tiên sau góc ngoặt.” Tiếng Lộ Hà bên cạnh đã cứu vớt hắn, khiến hắn cảm nhận được sinh khí duy nhất trên thế giới này.
Lộ Hà kéo lê chân, tay chống vách tường, tay kia tì trên vai Tôn Chính, chậm rãi cử động.
Vừa đi được hai bước, bọn họ đột nhiên dừng lại.
Dường như giẫm phải thứ gì đó, dính dính, ẩm ướt.
Nhưng thứ gì lại xuất hiện trên hành lang tầng ba như vậy?
Hai người đồng thời cúi đầu nhìn, ánh sáng đèn pin cũng chiếu xuống.
Máu, vết máu?
Vết máu đen đặc, mang theo dịch mủ, lại lênh láng như vừa chảy xuống, phản chiếu ánh sáng đèn pin, trông hết sức ghê rợn.
Ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Tôn Chính vừa bắt đầu tiếp thu thế giới quan phi khoa học này, lại đột nhiên xuất hiện vết mắt kéo hắn về thực tại, hai loại tư tưởng khác nhau bị vặn xoắn trong não, cuối cùng, hắn vẫn phản ứng như một người bình thường: “Ai bị thương? Còn có người ở đây, chúng ta phải giúp họ!”
Nói xong, hắn liền đỡ Lộ Hà đi về phía trước.
Lộ Hà đột nhiên giữ hắn lại, dùng sức lực mạnh hơn bất cứ lúc nào khác trước đó, khiến hắn suýt nữa thì ngã ngửa ra đằng sau.
“Từ từ! Cậu nhìn kỹ lại đi.” Giọng Lộ Hà cũng nghiêm túc hơn bất kỳ lúc nào.
Tôn Chính đỡ Lộ Hà, hơi cúi người xuống, đèn pin trong tay Lộ Hà cũng chiếu lên mặt đất.
Đây không phải vũng máu duy nhất.
Máu màu đỏ thẫm, uốn lượn kéo dài vào sâu trong hành lang, tạo ra dấu vết đậm nhạt khác nhau trên sàn nhà.
Một vệt máu dài, phần cuối của nó là thứ gì?
Ánh sáng đèn pin chậm rãi lần theo vết máu, trên mặt đất có từng vũng từng vũng máu lớn, nhiều máu như vậy khiến lòng người sợ hãi.
Sàn sạt.
Sàn sạt.
Có âm thanh gì đó trong bóng tối.
Sàn sạt.
Sàn sạt.
Vũng máu vẫn đang loang ra.
Dự cảm xấu cũng loang ra trong lòng hai người.
Là thứ gì?
Sàn sạt.
Sàn sạt.
Dường như mọi ảo ảnh quỷ mị đã biến mất, chỉ còn âm thanh sàn sạt, sàn sạt và vũng máu này, như tiếng cười âm trầm kéo đứt dây thần kinh của hai người bọn họ.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu tới điểm cuối.
Chưa tới một giây đồng hồ, Lộ Hà nhanh chóng phản ứng kịp mà tắt đèn pin.
Tôn Chính cũng ăn ý bất thường mà dùng sức toàn thân để khiêng Lộ Hà chạy về phía khúc ngoặt.
Cửa phòng mở được!
Hai người lao vào, Tôn Chính dựa lên cửa thở phì phò.
Chạy mau!! Tiếng thét chói tai nghẹn trân trối ở cổ họng.
Cuối vết máu, là vật gì đó.
Đang chậm rãi bò, chậm rãi chuyển động.
Sàn sạt.
Sàn sạt.
Giống thân thể con người, nhưng hình dạng vặn vẹo lại không giống bất kỳ con người bình thường nào.
Vết máu thật dài, chính là dấu vết Nó để lại khi bò qua.
Chậm rãi bò trên mặt đất, không chút cố kỵ nào, cứ như bất cứ thứ gì trong bệnh viện đều biến mất trong không gian có nó.
Sàn sạt.
Sàn sạt.
Hai người chưa kịp hồi thần, chỉ thở dốc, hồi lâu vẫn không mở miệng nói chuyện.
Nó là thứ gì? Nó đang bò đi đâu?
Nó, liệu có quay lại không?
Vô số câu hỏi ùa ra trong chớp mắt.
Hai người nhìn nhau, thậm chí Lộ Hà không còn sức lực để bật đèn pin lên.
Không ngờ gặp phải…
Nếu lúc đó, nó đột nhiên quay đầu, sẽ là bộ dạng gì?
Bọn họ không dám nghĩ tiếp.
Không rõ đó là thứ gì, hai người đã phản ứng theo bản năng, cả đại não và thân thể đều sử dụng mọi khả năng để trốn tránh thứ đó.
Lộ Hà dần bình tĩnh lại, phát hiện Tôn Chính vẫn đang thở dốc.
“Chính, cậu sao vậy?” Anh thì thầm hỏi, dường như anh sợ hãi thứ ngoài cửa sẽ nghe thấy tiếng bọn họ.
“Đau…!ngực rất đau…!không thở nổi…” Tôn Chính ôm ngực, ngã nghiêng trên mặt đất, hai chân cuộn tròn lại.