Đọc truyện Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy – Chương 23: Tổn thương
Chủ nhật – Tháng 2: Nắng lên, hong khô chút ẩm ướt còn sót lại.
Diệp Anh và Khải Hưng ngồi đối diện nhau, đưa mắt nhìn qua lớp kính mỏng, dồn sự chú ý vào khách sạn bên kia đường.
Khải Hưng xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón trỏ, hoài nghi hỏi:
– Là khách sạn kia sao?
Diệp Anh gật đầu.
– Đúng.
– Thật chứ?
– Tất nhiên. Anh cũng nhìn thấy bạn em rồi đấy. Không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng dịu dàng, nhã nhặn, đoan trang, có học thức, là mẫu phụ nữ mọi đàn ông đều muốn lấy làm vợ.
– Xem ra nếu xét tới mấy tiêu chí này, em sẽ không bao giờ có thể kết hôn.
Diệp Anh khẽ nhún vai.
– Cũng phải. Dù sao em cũng không định kết hôn.
Khải Hưng đặt tách cà phê trên tay xuống, nhìn Diệp Anh, nét mặt nghiêm túc.
– Một chút em cũng không nghĩ đến việc sẽ sống với anh, đúng không?
Diệp Anh dùng thìa quấy đều sữa và cà phê cho tới khi màu đen chuyển dần sang nâu sậm.
– Nếu em nói ra suy nghĩ của mình lúc này chắc chắn anh sẽ bị tổn thương. Buổi sáng đẹp trời thế này, chúng ta không nên cãi nhau.
– Dù gì đã nhắc đến rồi, em nói rõ đi. Trước sau gì vấn đề này sẽ lại xuất hiện.
Diệp Anh nhướn mày nhìn Khải Hưng. Chiếc thìa nhỏ được đặt xuống. Ngón tay di nhẹ một đường quanh miệng tách.
– Anh đã sống trong gia đình thế nào, chịu tổn thương ra sao, em không rõ tình tiết nhưng em có thể cảm nhận. Em quyết định ở bên anh không có nghĩa em sẽ kết hôn với anh. Giờ chúng ta ở 2 nhà, hễ có mâu thuẫn có thể không nhìn mặt nhau, thậm chí ra ngoài vui vẻ. Nhưng sau này, kết hôn rồi, việc không vừa ý sẽ càng nhiều hơn. Sớm muộn em sẽ mệt mỏi với sự lăng nhăng của anh. Còn anh sẽ chán ghét sự cứng nhắc của em. Chúng ta yêu nhau, có thể dài lâu. Nhưng kết hôn, em nghĩ chẳng bao lâu sẽ không còn muốn gặp lại nhau.
Khải Hưng ngả người ra sau, thở dài.
– Nói đi nói lại em vẫn không tin anh.
– Em từng thầm yêu một người suốt 7 năm. Ngày ngày quan sát, tìm hiểu anh ta. Em dám chắc anh ta rất chín chắn và nghiêm túc, là người chồng tuyệt vời. Thế nhưng, cuối cùng biết được, chỉ là kẻ ngủ với nhân tình ngay trước mặt vợ rồi đuổi vợ đang mang bầu ra khỏi nhà ngay giữa đêm mưa. Là em không tin mình, không tin vào cảm nhận của bản thân.
– Anh hiểu rồi?
– Anh hiểu gì? Có phải anh muốn nói: “Anh hiểu rồi, chúng mình chia tay”?
– Anh hiểu rồi. Chúng ta cùng sống độc thân suốt đời, là hàng xóm suốt đời.
Diệp Anh mỉm cười.
– Lần đầu tiên em thấy chúng ta đồng điệu đấy.
Khải Hưng đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Diệp Anh.
– Em không tin bản thân, anh cũng vậy. Một tình yêu đẹp không nhất thiết phải kết thúc bằng hôn nhân.
– Tình yêu của chúng ta đẹp sao? Em nghĩ chúng ta cãi nhau nhiều hơn kể từ khi bắt đầu hẹn hò.
– Chúng ta thường khắt khe với những người bên cạnh mình vì nghĩ rằng chúng ta và họ sẽ gắn bó lâu dài. Nếu bây giờ không giành lấy quyền lợi, sau này nhất định bị thua thiệt.
Diệp Anh đột nhiên cười phá lên khiến Khải Hưng lúng túng.
– Anh xem phim của em đấy à? Không phải đấy là câu nhân vật nam chính nói với nhân vật nữ chính sao?
– À…vì…nhiều người ở khoa anh bàn tán về nó… Còn anh thậm chí không biết nó được phát sóng giờ nào…
Diệp Anh nắm lấy bàn tay đang định thu về, miết nhẹ.
– Em xin lỗi. Em chưa từng có mối quan hệ nào, lại không muốn đột ngột thay đổi cuộc sống của mình. Từ bây giờ em sẽ cố gắng hòa hợp nó với anh.
– Xem ra không phải mình anh thay đổi. Em cũng bớt cứng nhắc hơn rồi.
– Tất nhiên. Em không muốn chúng ta kết thúc chỉ sau vài tháng hẹn hò. Chúng ta thậm chí chưa vui vẻ được trọn vẹn ngày nào.
Khải Hưng siết chặt tay Diệp Anh, ánh mắt hồ hởi.
– Vậy hôm nay chúng ta hãy thử vui vẻ trọn vẹn một ngày đi.
– Ý anh là em đi hẹn hò với bạn bè còn anh vui vẻ với mấy cô hộ lí?
– Ý anh là chúng ta hãy cùng nhau hẹn hò vui vẻ một ngày. Bạn anh có…
– Dừng lại! Em nói trước nếu anh còn dẫn em đến những nơi như quán lẩu hay quán bia hơi thì chúng ta lập tức chia tay.
– Bạn anh có một ngôi nhà ở ngoại ô. Chỉ một tầng, không tiện nghi lắm nhưng phía trước có một sân cỏ rất rộng, thoáng đãng, không bị ai làm phiền. Hôm qua trong bữa nhậu anh đã giới thiệu nó với một cô hộ lí rất được, nên chắc mượn chỗ đó một hôm sẽ không vấn đề gì.
– Chúng ta sẽ làm gì ở cái sân cỏ đó. Đá bóng sao?
– Chúng ta nướng thịt, đi dạo, trò chuyện.
– Đồ mang theo thì sao?
– Bọn anh gần đây có tới. Đồ đều đủ cả. Một số thứ trên đường sẽ mua thêm.
Sau một tiếng đồng hồ cãi cọ về thực phẩm và những đồ phải mua thêm, cuối cùng, Diệp Anh và Khải Hưng cũng tới nơi. Một bãi cỏ không xanh mướt giống như trong tranh ảnh nhưng thực sự thoáng đáng, khiến người ta có cảm giác tự do tự tại. Bao quanh bởi những bụi cây nhỏ, lá dài, sắc nhọn. Ngôi nhà khiêm tốn, nằm khuất một góc, nước sơn vàng chanh đã cũ, đôi chỗ hiện ra vệt ẩm mốc.
Diệp Anh bê bếp nướng ra tới giữa sân, nhướn mày nhìn Khải Hưng.
– Em có nhất thiết phải làm công việc của đàn ông không?
– Em từng nói nam nữ bình quyền. Hơn nữa, công việc của phụ nữ em cũng đâu có làm được.
Khải Hưng nói rồi tiếp tục nêm dầu mè vào chiếc tô nhỏ, trộn đều với thịt. Mọi việc trong tay anh diễn ra nhanh chóng và gọn gàng. Chẳng mấy chốc, thịt đã được đặt lên. Khải Hưng khéo léo xếp sườn vào giữa và các loại thịt, nấm sang hai bên. Mùi bánh mì bơ thơm nức vừa bày ra đã lập tức thu hút ánh mắt Diệp Anh. Cô nhướn mày nhìn Khải Hưng, mỉm cười.
– Lần này, em phát hiện kết hôn với anh cũng có mặt tốt. Anh nấu ăn ngon lại là bác sĩ tâm lí. Anh có thể chăm sóc tốt cho em cả về thể chất lẫn tinh thần.
Diệp Anh gấp lấy một miếng thịt bò chín tới, thổi cho bớt nóng rồi bỏ vào miệng. Nước sốt tiêu cay nồng khiến vị giác của cô thích thú.
– Còn anh thì phát hiện mình nên suy nghĩ kĩ trước khi mắc sai lầm.
Khải Hưng đẩy Diệp Anh qua bên trước khi tất cả chỗ thịt đều bị ăn hết.
Họ ngồi bên chiếc bàn nhỏ, tận hưởng giây phút nghỉ ngơi hiếm có. Diệp Anh xoa nhẹ chiếc bụng căng đầy, chống tay lên bàn, nhướn mày nhìn Khải Hưng.
– Cổ tay anh sao vậy?
– Vừa rồi nướng thịt bị bỏng.
– À.
– À?
– Anh là bác sĩ, lại rất chú ý đến hình thức, nếu nghiêm trọng anh đã sớm xử lí rồi.
Khải Hưng thở dài, uống cạn lon bia cuối cùng. Diệp Anh liếc nhìn anh, e dè hỏi:
– Nhưng mà này…vết thương ở vai bà ấy…là do anh làm à?
– Anh cũng muốn thế. Nhưng lúc đó anh còn nhỏ, hơn nữa không biết bà ấy là ai.
Khải Hưng thả lỏng cơ thể, cố gắng lục lại trong trí nhớ những gì đã qua.
– Khi anh 8 tuổi, một hôm, mẹ dẫn anh đến một ngôi nhà. Nó ở trong một con ngõ rất sâu, đường vào ngoằn nghèo. Tới nơi, anh ngồi trên một chiếc ghế dài ngoài hiên với một đứa nhỏ. Mẹ anh và bà ta nói chuyện gì anh không rõ, chỉ biết lát sau, họ quay ra nhìn anh và đứa bé kia. Rồi bà ta lắc đầu. Tức thì mẹ anh đứng bật dậy, ném đồ vào người bà ta. Vết sẹo đó vì thế mà có.
– Sau đó thì sao?
– Mẹ anh bị sẩy thai. Đó là một bé gái. Bố anh nói bà phải ở trong bệnh viện nhưng không cho anh tới thăm. Một năm sau, ông ấy lại nói bà bị tai nạn đột ngột qua đời. Anh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nhà đã được chuyển, bà ta cũng tới thay thế vị trí của mẹ anh. Ba người bọn họ là một gia đình, anh chỉ là khách trọ. Tới khi trưởng thành, vào đại học, anh dọn ra kí túc xá ở. Rồi tốt nghiệp, đi làm, trở thành hàng xóm của em.
– Điều anh hối hận nhất lúc đó là gì?
– Khi nhìn thấy máu ứa ra, ướt đẫm chiếc váy mẹ anh đang mặc, anh đã rất sợ. Anh nhanh chóng lùi ra sau. Nếu biết khi đó là lần cuối được gặp bà, anh nhất định ôm lấy bà.
Diệp Anh đột nhiên đứng dậy, vòng ra phía sau Khải Hưng, quàng tay ôm lấy anh. Cô áp sát đầu vào má anh. Khải Hưng nắm lấy bàn tay cô, thì thầm.
– Vậy em thì sao, điều gì làm em hối hận?
– Đó…là một tai nạn…
Diệp Anh định bỏ đi nhưng Khải Hưng đã giữ chặt lấy tay cô. Anh cảm nhận rõ nó đang run lên, mồ hôi tứa ra.
– Năm em 7 tuổi…khi qua đường…em đã được một phụ nữ cứu… Nhưng chiếc xe tải suýt đâm vào em lại cán qua bà ấy. Bà ấy…
Giọng Diệp Anh nghẹn lại, nước mắt ứa ra.
– Em hét lên. Em lấy tay bịt vào vết thương nhưng em không biết máu từ đâu cứ chảy ra. Bà ấy…lạnh…ngắt…
Khải Hưng đưa tay đẩy đầu Diệp Anh gần sát mình hơn. Hơi thở của họ quện vào nhau. Khải Hưng cảm nhận vị mặn chát đang lăn qua gò má. Họ cứ ngồi như vậy cho tới khi nhịp tim chậm lại, dần bình tĩnh.
Mặt trời dịch chuyển gần hết đường vòng cung của riêng mình. Nắng chỉ còn sót lại, lấm tấm một góc sân. Diệp Anh và Khải Hưng đi dạo một quãng xa, chầm chậm trên con đường hẹp. Hồi ức đã bị đẩy lại sau, trong bóng tối.
Thứ hai – Tháng 3: Trời trở rét.
Thức uống đã bưng ra nhưng ba cô gái lại chẳng hề chú tâm.
Linh An khoanh tay trước ngực, nhìn chăm chăm vào chiếc hộp nhỏ đặt giữa bàn.
– Có ai lại cầu hôn bằng cách gửi nhẫn qua chuyển phát nhanh, còn là tới thẳng công ty nữa.
Đan Nguyên buông tay, ngả người về sau, thở dài.
– Sau hôm say rượu ở nhà Diệp Anh, thái độ của anh ấy rất lạ. Thường xuyên đến nhà mình ăn cơm. Mình lấy lí do làm thêm giờ để tránh mặt. Điện thoại cũng không bắt máy. Không ngờ sáng nay đi làm lại nhận được cái này.
Linh An lấy nhẫn ra khỏi chiếc hộp, cầm lên, xoay qua xoay lại.
– Vậy là truy sát đến tận nơi còn gì.
– Truy sát? Ý cậu là ép mình phải quyết định dứt khoát? Chẳng phải mình đã nói là không muốn kết hôn còn gì?
– Anh ta cũng nói sẽ không bỏ cuộc.
Diệp Anh tiếp lời:
– Xem ra tối đó, bọn họ không phải uống rượu mà là đấu rượu. Anh ta sớm đã đoán được người cậu thích là ai. Sau đó, lập tức lấy lòng mẹ cậu.
Linh An buông chiếc nhẫn xuống, nhìn thẳng vào Đan Nguyên, trừng mắt.
– Nếu cậu từ chối lần nữa, anh ta nhất định nhờ đến mẹ cậu.
Diệp Anh lắc đầu như thể phủ nhận tất cả những gì đang tưởng tượng.
– Nếu để mẹ cậu biết cậu đang có quan hệ với một gã góa vợ và có một đứa con… Không nghĩ đến thì hơn.
Đan Nguyên di tay trên mặt bàn. Khuôn mặt lộ vẻ thất vọng.
– Mình với anh ấy còn chưa bắt đầu, quan hệ gì chứ?
Linh An nói lớn:
– Nếu anh ta tiến một bước lại gần, chắc cậu sẽ chạy đến ôm lấy anh ta.
Đan Nguyên ngước nhìn Linh An, ngạc nhiên. Cô không biết từ lúc nào cô bạn vô tâm này đã đoán được tình cảm của cô. Diệp Anh thấy thái độ này của Đan Nguyên bèn cười trừ, vỗ nhẹ vào vai bạn.
– Mình đã nói rồi, nhìn vào mắt cậu là biết hết mọi thứ đang diễn ra trong đầu cậu.
Đan Nguyên thở dài.
– Nhưng anh ấy lúc gần lúc xa, lúc dịu dàng lúc lạnh nhạt…
Linh An gằn giọng.
– Bắt đầu anh ta còn không dám. Vậy thì lấy can đảm đâu để đối mắt với mẹ cậu.
Diệp Anh nhấm nháp tách cà phê trước mặt. Ngoài trời, nắng ấm áp.
– Thế đấy. Trận chiến này cậu có cần tham gia không? Chẳng ai ở phía cậu cả.
Linh An cẩn trọng đeo chiếc nhẫn vào tay Đan Nguyên.
– Chiếc nhẫn này đeo vào tay rồi vẫn có thể tháo ra. Nhưng dù chỉ đeo trong chốc lát, vẫn phải chọn lấy cái phù hợp, xứng đáng mới được.
Đột nhiên, mũi Đan Nguyên ửng đỏ. Nước mắt từ từ chảy xuống.
– Nhưng đó là người đàn ông đầu tiên mình thích. Mình không thể từ bỏ khi chưa thử được.
Nói tới đây, Đan Nguyên gục xuống mặt bàn, khóc lớn hơn. Diệp Anh và Linh An sửng sốt nhìn nhau rồi quay nhìn xung quanh quán cà phê một lượt, thì thầm:
– Lần đầu tiên rung động dễ khiến người ta mất hết tâm trí.
– Dù sao nó cũng tinh mắt hơn 2 chúng ta. Anh ta không nghèo như gã nhạc sĩ của cậu, cũng không gày gò, xấu xí như con cá khô của mình.
– Chúng ta nói quên là quên. Nhưng nó thì khác. Con gà cách đây hơn chục năm nó vẫn nhớ rõ. Nếu lần này bị tổn thương, không biết khi nào mới lấy lại được tinh thần. Không thử vẫn hơn.
– Bộ dạng nó như vậy, thế nào cũng xảy ra chuyện.
Lời Linh An dự cảm quả thật đúng. Chỉ tối hôm ấy, chuyện thật sự đã xảy ra.
Đan Nguyên cầm bản thảo thiết kế, đi lại một lượt xung quanh khu vực tổ chức đám cưới, đánh dấu các chi tiết cần phải chỉnh sửa. Cô đang định nói chuyện với đội thợ thì một phụ nữ to béo tiến vào từ phía sau, gọi giật:
– Này cô!
– Bác đến rồi ạ. Cháu đang hoàn thành nốt khâu cuối cùng.
– Gì chứ!
Bà ta hét lên rồi đẩy đổ một giá đỡ vừa được dựng lên. Những chiếc đèn phía trên rơi xuống, vỡ vụn.
– Tôi đã nói tông màu chủ đạo là đồng và vàng nhạt, váy cưới theo kiểu cổ điển với ren và mạng che mặt. Vậy sao giờ lại biến ra thế này? Đây là lễ cưới, đâu phải tiệc khai trương quán rượu. Đỏ và hồng tím. Còn cái gì thế này? Mẫu váy cưới đây hả? Sao lại ngắn như đồ bơi thế này?
– Dạ…buổi hẹn trước cô dâu và chú rể đã thống nhất với cháu phong cách này.
– Chúng nó là ai mà dám thống nhất. Đám cưới này, tôi chi 2/3 số tiền. Thôi được, nếu đã vậy, cô chia căn phòng này làm 3 phần, 2 phần trang trí theo ý tôi, phần còn lại theo ý chúng nó.
– Xin lỗi bác, nhưng ý tưởng đã lên rồi, cháu không thể sửa lại thành ra như thế được.
– Vậy tôi giúp cô.
Bà ấy tiến về phía trước, không do dự xô xuống đất tất cả các chậu hoa vừa mới được đặt lên.
– Bác!
Đan Nguyên không thể chịu được hơn thái độ xấc xược này, cô giữ lấy tay bà ta, gằn giọng.
– Nếu bác tiếp tục, cháu sẽ coi như bác hủy hợp đồng và phải chịu bồi thường. Cháu nghĩ trước khi tới đây đập phá, bác nên về bàn bạc lại với các con mình.
– Tất cả những đồ này đều do tôi bỏ tiền ra, tôi muốn đập, muốn phá, cô cản được tôi không?
Quốc Dũng đột nhiên xuất hiện, tiến nhanh về phía người phụ nữ đó.
– Cháu là sếp của cô ấy. Việc này cháu giúp bác giải quyết.
Người phụ nữ hất qua bên mớ tóc rối bù, trừng mắt nhìn Quốc Dũng.
– Được, để tôi xem cậu giải quyết ra sao.
– Dù sao chỗ đồ này là thiết kế sai ý bác, đập đi là đúng. Hơn nữa, công ty cháu sẽ giảm giá và có lời xin lỗi chính thức tới bác. Nhưng cháu nghĩ, buổi hẹn tới, bác và con dâu nên đi cùng nhau. Chúng cháu sẽ phác họa trước phong cách cổ điển, sang trọng mà bác muốn, để cô ấy thấy nó tinh tế hơn nhiều so với phong cách sexy giới trẻ vẫn ưa chuộng. Bác sau này là người lớn trong nhà, chắc chắn cô ấy sẽ nghe theo.
– Được. Hẹn khi nào cậu hãy thông báo với tôi và con bé đó một tiếng. Tôi không tin nó dám cãi lời tôi trước mặt người ngoài.
Quốc Dũng ra hiệu cho nhân viên tiễn bà ta ra cửa.
Đan Nguyên lặng người nhìn những chậu hoa phải mất rất nhiều công mới có thể đặt làm. Cô nhặt từng mảnh nhỏ, bỏ vào một góc.
– Bà ấy và con dâu chắc chắn quan hệ không tốt nên mới dùng chúng ta để trút giận. Chuyện thế này thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Nhưng không trấn tĩnh được khách, khiến đồ bị đập bể hết, lương tháng này của cô vẫn phải trừ.
– Tôi hiểu.
Đan Nguyên từ từ đứng lên, đối diện với Quốc Dũng. Ánh mắt cô cố tìm kiếm trong dáng điệu nghiêm nghị của anh một lời nói dịu dàng. Nhưng anh chỉ liếc nhìn cô rồi bước những bước nhanh nhẹn về phía cửa, biến mất.
Tối hôm đó, Đan Nguyên phải làm thêm giờ. Cô sờ lên vết thương ban sáng bị mảnh sứ cắt phải. Sau đó, liếc nhìn tập tài liệu và các hình vẽ còn dang dở. Cô thở dài, lôi ra từ chiếc túi màu đen vài lon bia vừa mua về, lần lượt uống. Hơi men ngấm dần. Đan Nguyên gấp tất cả xấp giấy trước mặt thành máy bay rồi phi qua cửa sổ, cười sảng khoái. Cô cứ như vậy cho tới khi gục xuống, cuộn tròn trên nền đất, ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Quốc Dũng tiến lại gần nơi phát ra tiếng ngáy trong phòng, anh sửng sốt khi nhìn thấy Đan Nguyên đang nằm đó, bên cạnh là đống vỏ lon đã uống cạn. Anh cúi xuống, lay khẽ.
– Muộn rồi. Cô dậy đi. Tôi đưa cô về.
Tức thì Đan Nguyên ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn Quốc Dũng. Sau đó, cô đưa tay túm lấy tóc anh, giật mạnh.
– Anh là ai? Anh là ai mà tôi phải nghe lời anh.
Rồi như tự trả lời câu hỏi của chính mình, Đan Nguyên chỉ vào Quốc Dũng, gật gù.
– Giám đốc hả? Nhưng Giám đốc thì có gì giỏi giang. Tôi hỏi anh có gì giỏi giang mà biến tôi thành ra thế này.
– Tôi đâu có mua bia, cũng không ép cô uống bia.
– Anh không mua. Nhưng là anh ép tôi uống. Tôi không say sẽ bị anh làm cho phát điên. Anh là đàn ông. Thích thì nói thích. Không thích thì nói không thích. Sao lại hèn nhát như vậy? Tất cả mọi người đều bảo tôi bỏ anh, nhưng tôi không làm. Thế mà anh lại đối xử với tôi thế này.
Quốc Dũng đỡ Đan Nguyên dựa vào người mình, nhìn cô.
– Chuyện cô thích tôi chưa nói với tôi mà đã đi nói với tất cả mọi người?
– Tôi nói với họ vì họ nghe tôi. Nếu tôi nói với anh, anh có nghe không?
Quốc Dũng gỡ nhẹ ngón tay Đan Nguyên ra khỏi tóc mình, ôn tồn:
– Cô phải thả tóc tôi ra thì tôi mới nghe được.
Đan Nguyên kéo mạnh hơn. Hai người mặt đối mặt. Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn. Đan Nguyên bị ánh mắt Quốc Dũng thu hút. Tâm trí không còn. Cô đặt môi mình lên bờ môi anh. Nụ hôn sâu khiến anh sửng sốt. Anh không biết nên đẩy cô ra vì tóc sắp bật khỏi da đầu hay siết cô chặt hơn bởi sự ngọt ngào cô mang tới.
Mặt trời lên. Đan Nguyên cựa mình rơi xuống đất, giật mình tỉnh giấc, bắt gặp ánh mắt Diệp Anh trừng trừng nhìn cô.
– Sao mình lại ở đây?
– Mình nghĩ cậu không muốn biết đâu.
Đan Nguyên dùng tay chà xát lên khuôn mặt ngái ngủ. Ý thức dần trở lại. Cô ngẩn người rồi hét lên một tiếng, thất thanh.
– Anh ta đưa cậu về tới đây, mình còn không biết cậu say hay tỉnh. Cậu ôm lấy mình rồi kể lại rất chi tiết những gì vừa xảy ra giữa cậu và anh ta, sau đó gục xuống, ngủ ngon lành.
– Mình tưởng lúc đó công ty không còn ai nên mới uống vài lon. Không ngờ…
– Như vậy cũng tốt. Giờ chỉ cần xem thái độ của anh ta là được.
– Nói thế, tức là cậu ủng hộ chuyện mình và anh ấy.
– Mình phản đối, có ích gì không? Trải qua nhiều chuyện, mình phát hiện, thứ tốt nhất với mình, chỉ bản thân mình mới có thể biết được.
Đan Nguyên ôm lấy Diệp Anh, vui vẻ.
– Mình đánh răng rửa mặt rồi đi làm đồ ăn sáng cho cậu.
– Thôi. Cậu uống tạm sữa trong tủ lạnh đi rồi đến công ty. Nói không chừng anh ta sẽ gọi cậu lên và thuyên chuyển qua nơi khác để tránh phiền phức sau này đấy.
Đan Nguyên vừa tới công ty đã bị gọi lên phòng Giám đốc. Cô căng thẳng đẩy cửa bước vào. Quốc Dũng vẫn không rời mắt khỏi màn hình máy tính. Thái độ tập trung như thể đang xem xét điều gì đó rất quan trọng.
– Công ty có 3 chi nhánh. Cô muốn chuyển đến chi nhánh nào?
– Dạ? Tôi đã làm gì…
– Cô đã làm gì, cô thực sự không biết sao?
– Nếu là chuyện tối qua thì…
– Không chỉ là chuyện tối qua mà còn là chuyện của nhiều tháng nay. Cô luôn dồn mọi chú ý vào tôi. Cử chỉ cũng hết sức bất thường.
Đan Nguyên im lặng, hai tay siết chặt lại với nhau. Cô không ngờ Quốc Dũng có thể đề cập vấn đề thẳng thắn như vậy.
– Thẳng quá đúng không? Tôi muốn tránh nhưng cô lại nói tôi là kẻ hèn nhát nên hôm nay chúng ta hãy mặt đối mặt, nói rõ một lần.
Quốc Dũng ngẩng lên, liếc nhìn Đan Nguyên.
– Chuyện của chúng ta sẽ gây phiền phức cho cả hai người nếu cô tiếp tục ở đây.
– Vâng, tôi hiểu.
– Cô nói không sai. Tôi là một người đàn ông, không nên hèn nhát. Nhưng tôi còn là một người đàn ông góa vợ và có một đứa con trai. Tôi vốn muốn suy nghĩ thêm một thời gian nhưng cô lại nôn nóng như vậy. Vì thế, sau hôm qua, tôi quyết định sẽ không lưỡng lự nữa mà thật đường hoàng trong quan hệ của chúng ta. Nhưng để tránh mọi người bàn tán, dị nghị, chúng ta mỗi người làm một nơi thì tốt hơn.
Anh ngừng lại trong giây lát, với lấy chiếc một chiếc túi màu xanh nhạt trong ngăn bàn, đẩy về phía Đan Nguyên.
– Hôm trước tôi và cu Bin đi chơi, nó nói cái này rất hợp với cô. Hôm qua, 2 lần tới tìm cô để đưa, nhưng đều không thích hợp. Cô nhận đi, được chứ?
Đan Nguyên lưỡng lự, rồi nhận lấy chiếc túi.
– Vâng…
Quốc Dũng tiếp tục quay trở lại với công việc. Đan Nguyên cầm chiếc túi, lặng lẽ đẩy cửa, bước ra ngoài.
Cô chần chừ mở chiếc túi trên tay. Bên trong là một chiếc váy hoa màu cam hồng, kèm theo một tờ giấy nhắn: “Cho buổi hẹn đầu tiên”.
Về tới phòng, cô ôm lấy chiếc túi, nghiêng đầu, dựa vào bàn, thơ thẩn mỉm cười. Những rung động đầu đời là cảm giác mới mẻ, tươi mát, len lỏi trong tâm trí con người như giọt nước rơi nhẹ trên mặt hồ, tạo thành những đợt sóng lăn tăn.
Nhưng liệu cảm giác dịu nhẹ ban đầu có giúp người ta đủ can đảm để đối diện với khó khăn, thậm chí tổn thương sau này.
Thứ năm – Tháng 3: Chồi non được nuôi dưỡng bởi nắng ấm.
Kết thúc giờ dạy, Linh An khập khiễng đi bộ đến bến xe buýt. Cách đây một tuần, cô bị một chiếc xe đi ngược chiều đâm phải. Xe đổ kềnh, cô ngã sấp mặt xuống đất. Gã đó dừng lại, liếc nhìn cô rồi phóng xe đi thẳng. May thay, một người đàn ông trung niên đang ngồi đọc báo ở quán nước gần đó nhanh nhẹn tới giúp cô trong ánh nhìn tò mò của những người qua đường.
Cô đang định sang đường thì một chiếc xe máy phóng vụt tới, đỗ lại chỉ cách cô vài bước chân. Nhật Minh ném về phía Linh An chiếc mũ bảo hiểm rồi ra hiệu cho cô lên xe.
Ngồi sau Nhật Minh, Đan Nguyên cảm thấy huyết áp mình tăng đột ngột. Người ta nói xem cách bạn lái xe cũng có thể đoán được tính cách. Nếu vậy Linh An dám chắc Nhật Minh là người liều lĩnh nhất cô từng gặp.
– Anh chạy chậm thôi, tới ngã tư đằng kia là có cảnh sát đấy.
– Yên tâm, chúng ta không tới đó.
Nói dứt lời, chiếc xe đột ngột đổi hướng, rẽ vào một con đường hẹp mà thậm chí Linh An chưa từng đi qua. Một con kênh đen ngòm chạy dọc theo đường đất. Mùi hôi thối bốc lên. Thỉnh thoảng xuất hiện vài căn nhà phân nửa đã đổ nát như thể phần còn lại của một dự án giải tỏa nào đó. Mặt đường lởm chờm những hố nhỏ và sâu. Nhật Minh giảm dần tốc độ rồi dừng hẳn. Anh ra hiệu cho Linh An ngồi yên trên xe rồi từ từ dắt bộ qua một lối đi hẹp.
– Anh đã mấy năm không gặp người bạn đó rồi?
– Khoảng 3 năm.
– Lần cuối anh đến nhà anh ta là khi nào? Anh có chắc anh ta vẫn ở đấy không?
– Nếu anh ta không chuyển đi trong đêm thì hôm nay vẫn còn ở đấy.
– Tức là hôm qua anh đến rồi? Vậy hôm nay còn tới làm gì?
Nhật Minh liếc nhìn chiếc túi lớn Linh An đang nhoài người ôm lấy.
– Để đưa mấy thứ này.
Nói tới đây, Nhật Minh đỗ xe, dựng chân chống đối diện với một ngôi nhà tạm bợ, phía trên che lại bằng vài mảnh tôn màu xanh cũ nát. Nhật Minh không vội vào, ngược lại lưỡng lự châm một điếu thuốc hút. Linh An liếc thấy phía dưới chân Nhật Minh rất nhiều những đầu lọc in rõ những dấu răng. Cô tò mò muốn biết rút cục điều gì khiến Nhật Minh chần chừ như vậy.
– Nửa tiếng rồi, rút cục trong nhà đấy có gì mà tới tận đây rồi anh cũng không chịu vào? Hay anh thích cô gái nào trong đấy?
Nhật Minh bật cười, vứt điếu thuốc hút dở xuống đất, di chân thật mạnh.
– Cách đây vài năm thì đúng đấy.
– Sao? Vậy là anh đưa tôi đến đây để tặng quà cho người yêu cũ?
Nhật Minh ngồi lên yên xe, sát gần Linh An.
– Tôi là con nhà khá giả, cô nghe rồi chứ.
– Tất nhiên. Nếu không làm sao anh sống ở nước ngoài chừng ấy năm được.
– Cuộc sống của tôi chẳng thiếu thốn thứ gì. Người ngoài nhìn vào thì coi đó là may mắn. Nhưng tôi thì xem là nhạt nhẽo. Vì thế tôi tự tạo thử thách cho nó. Tôi không lăng nhăng với hết cô này đến cô khác nhưng các cô gái cặp với tôi nhất định phải được giật từ tay của kẻ khác, càng thân thiết với tôi càng tốt.
– Giờ thì tôi hiểu vì sao trong lúc anh khó khăn không có lấy một người bạn giúp đỡ rồi. Vậy cô sống trong nhà này anh giật từ tay ai?
– Một người tôi biết từ hồi cấp 1. Hai chúng tôi cũng thân nhau từ lúc đó.
Linh An nhích sang bên, nhìn Nhật Minh, sửng sốt.
– Lúc trước nghe gia cảnh của anh, cả khoảng thời gian anh phải trốn chui trốn lủi thấy cũng có chút thương cảm. Giờ thì hết sạch rồi.
– Suốt 1 năm, tôi và cô ta cặp kè, tiền chi ra không ít. Thậm chí tôi còn mua cho cô ta một căn hộ. Nhưng vì ham mê cá độ, tôi thua sạch, thứ cuối cùng phải gán là chiếc xe máy tôi thích nhất. Nhưng điều thú vị là tôi phát hiện tất cả từ đầu đến cuối đều là cô ta và bạn trai bàn tính, đưa tôi vào tròng. Chiếc xe máy đó, tôi đổi được một vé tàu để đi trốn nợ. Còn cậu ta, dùng nó đua xe, gặp tai nạn, trấn thương sọ não, giờ nằm liệt giường, ú ớ như một đứa trẻ.
– Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Hai người bọn anh đều thảm, chỉ mình cô ta hưởng lợi.
– Sai rồi. Ba chúng tôi đều chẳng ai được hưởng lợi. Sau khi cậu ấy gặp tai nạn, cô ta phát hiện mình có thai, hơn nữa còn là thai đôi. Đám cưới diễn ra. Cô ta thừa hưởng một thẩm mỹ lớn từ mẹ chồng và vài cửa hàng quần áo. Cuộc sống rất dễ thở. Không ngờ cậu em chồng tiếp bước anh trai: cá độ, đua xe… Cả gia tài hết sạch trong chốc lát, thậm chí còn nợ nần khắp nơi. Giờ thì cả nhà họ sống ở đây.
– Anh thấy day dứt?
– Hôm qua tôi gặp lại bạn cũ nghe chuyện nên tìm đến đây. Tôi đứng cả buổi, hút hết một bao thuốc nhưng vẫn không vào. Kì lạ, tâm trạng tôi thay vì nặng nề lại thấy rất thoải mái.
– Kẻ thù của mình không cần đánh cũng gục ngã, thoải mái là phải rồi.
Nhật Minh nhún vai, ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa khép hờ. Bên trong tối om.
– Không biết nữa.
Linh An nhớ lại câu chuyện của chính mình. Trong khoảng thời gian tự nhốt mình trong nhà, cô đã tự nhủ với bản thân sẽ quên hết tất cả, làm theo lời người ta vẫn nói “cách trả thù tốt nhất là tha thứ”. Cô tưởng rằng bản thân có thể bao dung với những kẻ đã gây ra tổn thương cho mình nhưng khi cô biết họ đang phải trả giá cho việc làm đấy, cô mới thực sự cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã bị đẩy đi, vui vẻ tiếp nhận cuộc sống mới.
Với con người, ích kỉ là một phần không thể gỡ bỏ.
Đột nhiên tiếng hai đứa trẻ trêu đùa cắt đứt dòng suy nghĩ của Linh An. Nhật Minh gọi chúng lại, đưa cho chiếc túi lớn rồi ra hiệu cho chúng im lặng. Anh quay đầu xe, rời khỏi đó.
Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ với vận tốc bình thường. Nhật Minh và Linh An như đều đang suy nghĩ điều gì đó.
Âm thanh ồn ã của thành phố đã trở lại.