Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 52: Bức Ảnh Chụp Người Đó Mặc Váy


Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 52: Bức Ảnh Chụp Người Đó Mặc Váy


Câu chuyện về hai người con hiếu thảo làm lành được truyền đi vô cùng sinh động qua lời kể của chị Ngưu.

Giờ đây ai ở tầng này cũng biết hai anh em nhà nọ gắn bó như keo sơn, thi nhau lấy việc này ra để răn dạy con mình.

“Con xem nhà người ta hòa thuận chưa kìa.

Ai như chúng mày cả ngày chỉ biết đánh nhau.”
“Nhìn đi, anh em nhà người ta lại đi ăn cơm với nhau đấy.”
“Chậc, đàn ông con trai nắm tay nhau có gì lạ đâu.

Cha mày với chú Vương lúc nào chả dính nhau như sam, anh em là phải như thế chứ lị! Đừng nói là nắm tay, có cởi trần ôm nhau ngủ cũng chả phải chuyện to tát gì.

Tụi mày đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời!”
…!
Một tuần sau, ông chú đã có thể xuất viện sau khi cắt chỉ.

Hôm đó trùng hợp là cuối tuần, Ưng Đồng Trần bận rộn làm thủ tục để đón ông chú về nhà.

“Đứa con lớn Trác Thù đâu rồi?” Trên xe, ông chú cười ha ha: “Ngày nào cũng lượn lờ xoen xoét cái mồm làm chú đau cả đầu, sao bây giờ lại không thấy đâu nữa?”
“Anh ấy đến công ti ạ, công việc của mấy hôm nay dồn lại nhiều lắm.”
Ông chú dựa lưng vào ghế, tủm tủm cười: “Nhờ phúc của hai đứa mà mấy hôm nay chú nghe được nhiều chuyện hay ho lắm nhé.”
Ưng Đồng Trần nở nụ cười bất đắc dĩ: “Chú nghe được những gì ạ?”
“Có người đồn rằng hai đứa tranh giành quyền thừa kế, lại có người bảo hai đứa là con ruột với con nuôi.

Kì lạ hơn là có người kể chú là anh của hai đứa, vừa là anh vừa là cha, hiện tại anh trai ngã bệnh, hai đứa em đồng lòng kiếm tiền để chạy chữa cho anh.”
Ưng Đồng Trần bật cười: “Tại nằm viện buồn tẻ quá mà, là ai thì cũng sẽ tìm chuyện để buôn dưa thôi.”
“Nhưng chú không buồn.” Ông chú cười sang sảng: “Trác Thù lải nhải cả ngày làm chú phát sợ.

Lúc cháu không có ở đây, nó cứ nằng nặc đòi chú kể chuyện trước kia của cháu, còn đòi cả ảnh chụp nữa.”
Ưng Đồng Trần nhếch mép: “Làm gì có ảnh nào, một cái cũng không có.”
“Nhưng mà chú có.” Ông chú đắc ý cười.

“Gì, gì ạ?!” Ưng Đồng Trần quay ngoắt sang nhìn ông chú rồi lại quay đầu nhìn đường phía trước: “Chú giữ tấm ảnh nào?”
“Cháu còn nhớ lúc cháu mới chuyển đến trường mình không? Hồi đó lớp chú chuẩn bị biểu diễn vở kịch Bạch Tuyết bằng tiếng Anh trước toàn trường ấy.”
Khóe miệng Ưng Đồng Trần giật giật: “Cháu – không – nhớ.”
“Lúc ấy bí quá mà chú không tìm được ai, đành gom cả học sinh lớp cháu cho đủ số người.” Ông chú hí hửng: “Huống chi cháu lại cực kì hợp với vai phù thủy độc ác.”
“…”
“Cũng tại cháu xinh trai quá mà.” Ông chú thở dài: “Tiếc là công chúa Bạch Tuyết lại bị cháu lấn át hoàn toàn.

Biểu cảm lạnh lùng của cháu giống y chang bản gốc, nhất là khi cháu mặc chiếc váy loli đó…”
“Chú còn nói thêm câu nào nữa thì đừng trách cháu không nể tình thầy trò.” Ưng Đồng Trần gằn giọng.

Qua một lúc lâu, Ưng Đồng Trần đột nhiên tấp xe vào lề đường, ngoái đầu lại nhìn ông chú.

Cho đến tận lúc này anh mới hiểu ra, bèn hỏi: “Chẳng lẽ chú có ảnh chụp của cháu khi đó?!”
“Đúng rồi.” Ông chú gật đầu cái rụp: “Tiết mục ngày hôm đó thành công ngoài sự mong đợi, tất nhiên là chú phải chụp lại chứ.

Chú còn dùng hẳn máy ảnh có độ phân giải cao để chụp đấy.”
“…” Ưng Đồng Trần không dám tin vào tai mình: “Chắc là chú sẽ không cho anh ấy xem đâu nhỉ?”
“Làm sao chú lại cho nó xem một cách dễ dàng như vậy được.

Dù sao đó cũng là tấm ảnh riêng tư có một không hai của cháu mà.” Ông chú đáp.


Ông chú nói vậy làm Ưng Đồng Trần đỡ lo hơn rất nhiều.

Đương lúc anh khởi động cho xe chạy, ông chú lại lên tiếng: “Thế nên chú đã bán cho nó với giá cao chót vót.”
Ưng Đồng Trần: “!”
*
Trác Thù vừa cầm điện thoại lên thì Mễ Xu đã giật lấy: “Sếp ơi, sếp đã xem đi xem lại biết bao nhiêu lần rồi.

Dù sếp có cười quái gở như nào đi chăng nữa thì cũng không dọa được em đâu, sếp mau kí tên đi.”
Trác Thù giành lại điện thoại của mình, cất nó như thể cất kho báu, sau đó hắn mới xem xét giấy tờ.

Đúng lúc này điện thoại di động đổ chuông, hắn nhếch môi rồi đằng hắng một tiếng, cố nhịn để không ngoác miệng cười hô hố.

Hắn hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Ưng Đồng Trần nghe giọng điệu hắn vẫn bình thường như mọi khi, anh không biết hắn đã xem bức ảnh đó hay chưa nên đành hỏi dò: “Anh đang làm gì vậy?”
“Anh đang làm việc.” Trác Thù đáp.

Ưng Đồng Trần nghi ngờ hắn lắm, lựa lời xin xỏ: “Anh có thể coi như chưa thấy bức ảnh đó được không?”
Trác Thù nhịn cười: “Muộn rồi.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Nửa phút trôi qua, anh chẳng còn thiết sống nữa, nói: “Chúng ta chia tay đi.”
“Không có cửa đâu.

Tối nay em tới khách sạn đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì?”
“Em đến rồi sẽ biết.”
Sau khi cúp điện thoại, Trác Thù kìm lòng không được mà lại ngắm nghía bức ảnh lần nữa.

Bức ảnh chụp một người đứng trên sân khấu, gương mặt được trang điểm theo phong cách quyến rũ toát lên vẻ hững hờ.

Người nọ khoác trên mình chiếc váy đẹp đẽ, đội tóc giả, tay cầm quạt gấp nho nhỏ màu trắng, đang ngoảnh lại nhìn khán giả bằng ánh mắt lạnh lùng.

Bùm, bắn trúng trái tim hắn.

Mễ Xu vừa ngẩng đầu lên thì thấy sếp tổng ôm ngực, đập đầu rầm rầm vào bàn làm cô sợ hết hồn: “Sếp bị sao vậy ạ? Trời ơi sếp đừng đập đầu nữa, lập di chúc trước đã rồi muốn làm gì thì làm!”
Trác Thù ngẩng đầu quắc mắt lên nhìn: “Cô đã chuẩn bị xong thứ mà tôi dặn chưa?”
“Rồi ạ, lát nữa họ sẽ mang đến.” Mễ Xu đáp.

“Được rồi, cô ra ngoài đi.”
Trác Thù bình tĩnh phất tay.

Cơ mà Mễ Xu vừa ra khỏi phòng là hắn lại lấy điện thoại, liếm màn hình như điên.

Quả thật là không nhịn được nữa, hắn đăng ảnh lên khoảnh khắc, vẫn cài đặt chỉ cho một người xem như trước kia.

[Phụ huynh Trác Tử]: Đẹp! [Hình ảnh]
[Giáo viên chủ nhiệm] bình luận: Anh ngứa đòn à?
[Trác Thù K.W]: Đẹp quá! [Hình ảnh]
[Ưng Đồng Trần Ngôn Vực]: Anh ngứa đòn à???
[.]: Đẹp cực kì! [Hình ảnh]
[Ying]: Anh chờ đó.

Trác Thù sợ chết khiếp, cuống quýt gửi biểu cảm nũng nịu xin tha thứ cho Ưng Đồng Trần: ????????????
Lúc này Ưng Đồng Trần mới sực nhận ra một điều là ba tài khoản WeChat lâu năm của họ đều kết bạn với nhau…!
Buổi tối cơm nước xong xuôi, anh vốn định ở lại xem ti vi nhưng lại bị ông chú đuổi: “Cháu biến về nhà cháu đi.


Chú muốn tận hưởng cuộc sống về đêm một mình.”
Ưng Đồng Trần chẳng thể làm gì hơn là chạy tới khách sạn.

Anh giận đùng đùng mở toang cửa phòng ra, thấy Trác Thù nghiêm túc ngồi đọc sách trên bàn, thoạt nhìn vừa nhã nhặn vừa tĩnh lặng.

Nom bộ dạng thì có vẻ hắn đã tắm từ trước, mái tóc mềm mại lòa xòa trước trán, cổ áo choàng hơi phanh ra.

“Anh cầm ngược sách rồi.” Ưng Đồng Trần nhắc nhở.

Trác Thù thản nhiên quay sách lại, tiếp tục làm bộ làm tịch lật sang trang khác.

Ưng Đồng Trần đóng cửa phòng, vừa mới lại gần, đối phương chẳng thèm ngước mắt nhìn đã duỗi tay ôm lấy eo anh, kéo anh ngồi lên đùi hắn, ngửa đầu ngậm lấy môi anh.

“Sao em về muộn vậy?” Trác Thù cắn nhẹ môi anh: “Đồ ăn sắp nguội rồi.”
“Có đồ ăn nữa hả?” Ưng Đồng Trần ngạc nhiên hỏi.

Trác Thù chỉ chính mình: “Em mà không tới thì cả anh và “thằng cu” đều lạnh cóng hết.”
“…” Qua một lúc lâu, Ưng Đồng Trần mới đẩy hắn ra: “Em đi tắm đã.”
“Được.”
Sau khi Ưng Đồng Trần vào phòng tắm, Trác Thù mới sực tỉnh lấy hộp quà từ ngăn bàn ra.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Ưng Đồng Trần mở cửa phòng tắm thấy một hộp quà to đùng thắt nơ con bướm nằm chễm trệ trên giường.

Anh bước tới mở nắp ra, hỏi: “Đây là…!đây là cái gì?!”
Trác Thù cười nói: “Kiểu dáng này giống nhất rồi.”
Ưng Đồng Trần khều cái váy lolita đó lên, lạnh lùng lườm hắn một cái, cười tủm tỉm: “Anh muốn mặc à?”
“Không không.” Trác Thù giải thích: “Thật ra anh muốn kiểm tra lại một điều.”
“Kiểm tra cái gì?”
Trác Thù hơi xấu hổ: “Anh muốn kiểm tra coi nếu em mặc đồ nữ thì liệu anh còn thích em nữa hay không.” (/ω\)
“?” Ưng Đồng Trần gằn giọng: “Em cho anh nghĩ kĩ lại rồi nói.”
Trác Thù gãi đầu gãi tai, khốn nỗi hắn không thể công khai sự thật được, đành uốn cong ngón trỏ và ngón giữa đặt lên lòng bàn tay kia rồi mô phỏng động tác quỳ gối.

Hắn nức nở thốt lên: “Xin em đó, mặc đi.”
Lát sau Trác Thù ôm váy đứng ở ngoài cửa phòng.

Nhân viên phục vụ đi ngang qua đang định lên tiếng hỏi thì bị hắn xua tay đuổi đi luôn.

Hắn khe khẽ gõ cửa: “Em mở cửa cho anh đi…”
Đúng lúc này, một người mà không ai ngờ tới bước ra từ căn phòng bên cạnh.

“Ơ chủ tịch Trác ạ? Sao anh lại đứng đây?” Liễu Lợi Ngang xáp lại gần.

Trác Thù lập tức nép mình vào cửa, quay mặt đi không dám nhìn cậu ta: “Cậu nhận nhầm người rồi.”
Liễu Lợi Ngang lại đi vòng qua bên kia: “Làm sao mà em nhận nhầm được? Ngoại trừ chủ tịch Trác ra thì còn có ai đẹp trai tuấn tú như vậy được nữa?”
Trác Thù gật đầu chào hỏi: “Chào cậu, đúng là tôi đây.”
“Đã lâu rồi chúng mình không gặp nhau.

Cơ mà anh ăn mặc như này đứng ngoài hành lang làm gì ạ?” Liễu Lợi Ngang nhìn hắn từ đầu đến chân, lúc thấy cái váy trong tay hắn thì cậu ta nghệt mặt ra, run rẩy chỉ nó: “Chiếc, chiếc váy này là…”
Trác Thù ngửa cổ nhìn trần nhà, quyết định giả chết cho xong.


Nhưng nào ngờ Liễu Lợi Ngang lại kích động túm lấy chiếc váy, cất giọng thủ thỉ như thể đang hoài niệm lại kí ức nào đó: “Là anh sao? Anh chính là nàng công chúa của em phải không?”
Trác Thù: “?”
Liễu Lợi Ngang ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời như những vì sao lấp lánh: “Chủ tịch Trác biết trường trung học phổ thông số ba ở thành phố Mưu không ạ?”
“Biết.” Đây là ngôi trường cấp ba của Ưng Đồng Trần và ông chú mà nhỉ?
Trác Thù nhìn cậu ta: “Chẳng lẽ cậu là học sinh ở đó?”
“Vâng! Anh nhìn lại em thật kĩ xem có ấn tượng gì không?” Liễu Lợi Ngang sốt sắng nhích lại gần, suýt chút nữa là dán sát cả người vào hắn.

Trác Thù vội vàng lui về phía sau vài bước.

“Anh không nhớ em thật ạ?” Liễu Lợi Ngang chợt nhớ ra chuyện gì: “Ồ đúng rồi, em đổi nghệ danh từ trước khi debut cơ ạ, tên thật của em là Liễu Mang.

Anh có ấn tượng gì không?”
Trác Thù: “…!Không.”
(*) Liễu Mang (liǔ máng) có cách đọc khác là liǔ wáng, đọc trại với từ “quên rồi”.

“Hỡi nàng công chúa của em ơi, hồi đó em còn từng tỏ tình với anh nữa nè!” Liễu Lợi Ngang nắm chặt tà váy: “Em là đàn em khóa dưới của anh á.

Thần thái của anh trên sân khấu năm đó làm bao người mê như điếu đổ, ngay cả em cũng không dứt ra được.

Thế nên em mới ấp ủ ước mơ được đứng trên sân khấu, khát khao được sánh vai với anh.

Lúc ấy khi tiết mục kết thúc, em đã đến hậu trường thổ lộ với anh, nhưng anh lại chẳng nói chẳng rằng đẩy em ra.

Đúng là vừa đẹp trai vừa lạnh lùng vừa ngầu lòi bá cháy! Đáng tiếc hôm sau em bị nhà trường đuổi học vì thường xuyên đánh nhau, cuối cùng không thể tỏ tình với anh thêm lần nữa.”
Nói đến đây, Liễu Lợi Ngang bẽn lẽn huých vai hắn: “Thì ra công chúa của em là anh sao, chẳng lẽ đây là sự sắp đặt của số phận…!Hả? Vẻ mặt của anh là sao vậy?”
Mặt Trác Thù đen đáy nồi, hắn nhìn chòng chọc Liễu Lợi Ngang, chỉ tiếc không thể lăng trì cậu ta bằng ánh mắt hàng nghìn lần.

(*) Lăng trì hay còn gọi là tùng xẻo, đây là một trong những hình phạt tử hình được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905.

Hình phạt này cũng được áp dụng tại Việt Nam và Triều Tiên.

Phương thức tử hình này dùng dao xẻo từng miếng thịt trên người tử tội trong một thời gian kéo dài, cuối cùng dẫn đến cái chết.

Bắt gặp đôi mắt sâu hun hút của hắn, Liễu Lợi Ngang thỏ thẻ rằng: “Chủ tịch Trác ơi, em ở phòng bên cạnh đó nha.”
Vừa dứt lời thì cửa phòng 2808 mở ra.

Nửa người trên của Liễu Lợi Ngang dựa hẳn vào cửa nên trở tay không kịp suýt chút nữa là ngã vào trong phòng.

May mà có người vươn tay đỡ lấy tay Liễu Lợi Ngang mới giúp cậu ta đứng vững lại.

Sau đó…!
Cậu ta lại bị đẩy ra.

Ôi, cảm giác này quen thuộc xiết bao!
Liễu Lợi Ngang ngỡ ngàng nhìn đối phương, không thể ngờ rằng mình lại đụng trúng Ưng Đồng Trần ở đây! Đúng là dai như đỉa đói!
Ưng Đồng Trần hờ hững liếc xéo cậu ta một cái rồi quay sang nhìn Trác Thù.

Trác Thù lập tức vào phòng, lát sau hắn lại giận dữ đi ra, hằm hè chỉ thẳng tay vào mặt Liễu Lợi Ngang, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nhớ mặt cậu rồi, cứ chờ đó cho tôi.”
Liễu Lợi Ngang: “Vâng ạ.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Ưng Đồng Trần đang chuẩn bị đóng cửa thì vô tình nhìn lướt qua chiếc váy trên tay Liễu Lợi Ngang, anh thò tay giật phắt cái váy lại.

“Ê này, anh làm gì…” Liễu Lợi Ngang toan hỏi nhưng bị anh lạnh lùng lườm một phát, sau đó anh đóng cửa lại.

Liễu Lợi Ngang chớp chớp mắt, cảm giác quen thuộc khi xưa lại ùa về trong lòng.

Mãi lâu sau cậu ta mới ngạc nhiên há hốc miệng, giơ tay ôm đầu, lẩm bẩm một mình: “Từ từ, từ từ, hình như có gì đó không đúng.

Sao mình lại có cảm giác thằng ranh này giống công chúa của mình hơn nhỉ???”
Sau khi quay về phòng, Trác Thù vừa xoay người đã hỏi ngay: “Em có ấn tượng gì về cậu ta không?”
Ưng Đồng Trần: “Không hề.”

“Hay lắm, em nghe lén cuộc nói chuyện giữa anh và nó.”
“…”
Trác Thù gục đầu xuống giường, bực bội làu bà làu bàu: “Thằng đó xấu như ma, em tuyệt đối không được nhớ nhung nó.”
“Cậu ta thích ai mà anh cũng không biết sao?”
“Nó thích ai?”
Ưng Đồng Trần quay sang nhìn hắn, nhoẻn miệng cười: “Đồ ngốc.”
Trác Thù càng nghĩ càng giận, từ khi họ chưa quen nhau mà Ưng Đồng Trần đã trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, chứng tỏ là lúc nào hắn cũng có nguy cơ bị giật bồ.

Hóa ra con người ta khi yêu thì sẽ khủng hoảng đến vậy sao?
Tình hình hiện tại thật sự không ổn, hắn phải mau chóng học cách níu giữ trái tim đàn ông như nào mới được.

Hắn bèn mở điện thoại lên mạng tìm tòi một lúc, bỗng nhận ra Ưng Đồng Trần im thin thít từ nãy đến giờ.

Hắn dáo dác nhìn khắp căn phòng, cất tiếng gọi: “Đồng Trần?”
“Em ở đây.” Giọng Ưng Đồng Trần vang lên trong phòng tắm: “Ừm…!Anh vào đây đi.”
Trác Thù vặn tay cầm của cánh cửa, chỉ thấy Ưng Đồng Trần đã mặc chiếc váy loli kia.

Tấm lụa màu tím được đính vài ngôi sao màu bạc, kích cỡ chiếc váy vừa khít với dáng người cao ráo của Ưng Đồng Trần, mang lại cảm giác cực kì thanh lịch.

Tai Ưng Đồng Trần đỏ chót, anh lảng tránh ánh mắt của Trác Thù, xoay người lộ ra tấm lưng trần nhẵn nhụi: “Anh kéo khóa lên giúp em.”
Trác Thù nghẹt thở, kéo khóa mãi mà không được nên quả quyết bế luôn đối phương về phòng.

Ưng Đồng Trần nằm trên đệm giường mềm mại, duỗi tay chống lên bờ vai hắn, cười nói: “Trước tiên anh phải hứa với em một điều đã.”
“Đồng ý, đồng ý, em muốn gì anh cũng chiều.” Trác Thù kìm lòng không được mà trả lời ngay tắp lự.

Suốt cả đêm nay, hai người nằm trên giường ngắm mấy cơn mưa sao băng liền.

Trác Thù vô cùng nhiệt tình, bởi vì hắn phát hiện ra cho dù Ưng Đồng Trần mặc đồ nam hay nữ thì hắn đều rất thích.

Nhân lúc Ưng Đồng Trần đang say giấc nồng, hắn đã bí mật đặt một nụ hôn lên trán đối phương, thì thầm: “Anh yêu em.”
Hôm sau, trong phòng vọng ra tiếng rên thảm thiết.

“A a a a! Em đừng có quá đáng!”
“Là ai đã đồng ý với em hả?” Ưng Đồng Trần gắng sức kéo thật mạnh.

Trác Thù lại hét lên một tiếng chói tai, hắn cảm thấy thắt lưng mình gần như gãy làm đôi.

Hắn cúi đầu nhìn chiếc váy trên người mình, khóc không ra nước mắt: “Anh thật sự ngu ngốc mà.”
“Anh nín thở đi, em sắp kéo được rồi.” Ưng Đồng Trần ra lệnh.

Trác Thù hít sâu đến nỗi sắp thăng thiên đi gặp các cụ mà khóa váy mới kéo lên được có chút đỉnh.

“Thôi được rồi.” Ưng Đồng Trần buông tay ra.

Trác Thù vừa thở phào một hơi thì nghe thấy “tách tách” vang lên, hắn ngoái nhìn Ưng Đồng Trần với vẻ mặt bàng hoàng.

Ưng Đồng Trần lắc điện thoại, nhướng mày: “Được rồi, anh có thể về nhà.”
Trác Thù: T^T
Chẳng bao lâu sau, Ưng Đồng Trần cũng đăng ảnh lên khoảnh khắc.

[Giáo viên chủ nhiệm]: Đẹp! [Hình ảnh]
[Phụ huynh Trác Tử] bình luận: Em đừng đăng, đừng đăng mà, nhìn anh như thằng ngáo ấy.

[Ưng Đồng Trần Ngôn Vực]: Đẹp quá! [Hình ảnh]
[Trác Thù K.W]: [Mãnh hổ rơi lệ.

jpg]
[Ying]: Đẹp cực kì! [Hình ảnh]
[.]: [Quỳ xuống.

jpg].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.