Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 53: Phi Công Trẻ Là Tuyệt Vời Nhất
Làm thế nào để níu giữ một người đàn ông?
1.
Làm nũng với anh ấy.
2.
Lúc thân thiết lúc xa cách nhằm mang lại cảm giác thần bí.
3.
Con đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông là đi qua dạ dày.
4.
Ca ngợi và ngưỡng mộ anh ấy.
5.
Bản thân bạn phải là một người độc lập và đầy tự tin.
…
Trác Thù khép máy tính lại, hai tay đan vào nhau rồi tì cằm lên, đôi mắt sáng quắc như thể đã nắm được bí quyết thành công.
Dù mới xác định mối quan hệ và đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng nhưng hắn đã canh cánh nỗi lo bị kẻ khác giật mất bồ.
Vậy nên, hắn tự dặn lòng rằng nhất định phải chinh phục được Ưng Đồng Trần bằng sức hấp dẫn đầy nam tính của mình.
Hắn mở điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện giữa mình và Ưng Đồng Trần, nhớ lại những điều vừa tra được, cắm cúi gõ chữ rồi gửi đi.
Đợi mãi mà không thấy Ưng Đồng Trần trả lời, hắn xem đồng hồ, chợt nhớ ra chuyện gì đó, bèn dùng tài khoản phụ để nhắn tin cho Ban Chương.
[Gửi thời khóa biểu của cậu cho tôi, giá cả thương lượng.]
Nửa tiếng sau Ban Chương tan học, cậu gửi thời khóa biểu kèm theo vài tấm ảnh chụp lén thầy Ưng và thầy Trịnh cho khách hàng.
Ngay khi nhận được ảnh, Trác Thù lập tức hủy dịch vụ đã đăng kí với Ban Chương rồi mới ngó tới lịch học.
Lớp 10A2 vừa học xong tiết tiếng Anh của thầy chủ nhiệm, nghĩa là bây giờ đã đến lúc giải lao, Ưng Đồng Trần hoàn toàn có thời gian trả lời tin nhắn của hắn.
Hắn nhìn chòng chọc vào màn hình điện thoại tận vài phút cho đến khi Mễ Xu gõ cửa, báo rằng cuộc họp sắp bắt đầu.
Hắn ừ một tiếng, cầm điện thoại di động vào phòng họp, nghe các trưởng phòng báo cáo kết quả thường kì của trung tâm thương mại.
*
“Em thưa thầy, em chưa hiểu bài này lắm ạ.” Chuông tan học vừa vang lên, Trác Tử đã chạy theo hỏi bài Ưng Đồng Trần, thầy chủ nhiệm kiên nhẫn giảng giải từng li từng tí cho nó.
“Hình như em hơi hiểu rồi, em cảm ơn thầy ạ.” Trác Tử mỉm cười rạng rỡ.
Thế nhưng chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy ánh mắt thầy chủ nhiệm nhìn mình thấp thoáng nét cười kiềm chế.
Nó cúi đầu nhìn bộ cánh mà mình mặc hôm nay, bên trong là chiếc váy liền thân màu tím phối với áo khoác đồng phục rộng thùng thình.
Nó dè dặt mở lời: “Thưa thầy, em biết lỗi rồi, ngày mai em sẽ mặc quần đồng phục của trường ạ.”
“Ừm, mặc váy thì đẹp đấy nhưng vẫn phải chú ý giữ ấm cho bản thân nhé.” Ưng Đồng Trần nhịn cười, cố gạt hình ảnh người nào đó ăn mặc kì quặc ra khỏi tâm trí, cất bước về văn phòng giáo viên.
Anh lấy điện thoại ra đọc tin nhắn…
[.]: Thầy Ưng tài hoa ơi, em đi làm cả ngày chắc mệt lắm nhỉ? Tối nay em muốn ăn gì, anh sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm cho em.
[.]:…!Xin em đó, làm ơn cho anh một cơ hội đi mà.
[Chọc tay.
jpg]
Ưng Đồng Trần suýt thì nôn luôn tại chỗ, chà xát hai cánh tay nổi đầy da gà với nhau.
Lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Phó Lữ, Phó Lữ cắm mặt vào màn hình máy tính mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Song, cô lại đột nhiên lên tiếng làm anh giật nảy mình: “Thầy Ưng đang yêu à?”
Thoạt tiên Ưng Đồng Trần liếc nhìn các đồng nghiệp đang tất bật làm việc trong văn phòng, thấy không có ai để ý tới nơi này mới thì thầm: “Sao em biết được vậy?”
“Mấy hôm nay ngày nào anh cũng dán mắt vào điện thoại cười ngu ngơ, chốc chốc lại làm ra những trò con bò mà trước nay anh chưa từng làm.
Em thấy anh nhịn cười cả buổi như vậy mà tội giùm anh luôn á.”
Ưng Đồng Trần: “.”.
Truyện Cung Đấu
Ưng Đồng Trần hắng giọng viện đại cái cớ: “Đó là do lớp anh thi tháng đạt kết quả cao.”
“Anh chém đi, chém tiếp đi.” Phó Lữ ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc: “Không có gì có thể thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Sherlock Phó em đâu.”
Ưng Đồng Trần chột dạ quay về chỗ ngồi, thế nhưng Phó Lữ lại trượt ghế qua hỏi nhỏ: “Chuyện xảy ra từ khi nào thế?”
Ưng Đồng Trần ỡm ờ cho xong chuyện: “Em hỏi cái này làm gì?”
“Thì em lo cho anh mà.” Phó Lữ tỏ ra mình là người rất sành sỏi: “Anh đã từng yêu ai bao giờ chưa?”
Ưng Đồng Trần thắc mắc: “Làm sao vậy?”
“Anh không biết rằng mối tình đầu rất dễ đổ vỡ à?”
“Thật ư?” Ưng Đồng Trần khá bất ngờ: “Tại sao lại vậy?”
“Bởi vì rất nhiều người chưa học được cách yêu thương một người khác, cũng như chưa quen với việc người đó bước vào cuộc sống của mình nên mâu thuẫn cứ thế mà sinh ra.” Phó Lữ thở dài thườn thượt: “Đó là lí do khiến em đây bỏ lỡ tám mối tình đầu.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Mãi lâu sau Ưng Đồng Trần mới kéo kính cận xuống, giấu đi ánh mắt hoảng loạn, lảng tránh.
Anh khẽ hỏi: “Vậy có cách nào để tránh đổ vỡ không?”
“Bảo khó thì không khó nhưng bảo dễ thì cũng chẳng dễ đâu.” Phó Lữ bắt đầu thông não cho anh: “Trước hết anh phải học được cách thể hiện cảm xúc qua ánh mắt nè.
Dù người yêu làm gì thì anh cũng phải khen hết nước hết cái cho người ta vui, đồng thời anh ấy sẽ tự tin vào bản thân mình hơn.”
“Chưa hết đâu, anh còn phải tạo ra nét hấp dẫn riêng mà chỉ mình anh có.
Khi đó anh mới là sự lựa chọn duy nhất, người yêu sẽ không bỏ anh đi tìm đứa khác.”
Nghe Phó Lữ nói có vẻ hợp lý, Ưng Đồng Trần gật đầu, chăm chú lắng nghe tiếp.
“Còn điều thứ ba là…!anh nói cho em biết sinh nhật của hai anh đi.”
“Em hỏi cái này làm gì?”
“Để em xem chòm sao của các anh có hợp nhau không á! Anh đừng coi thường cung hoàng đạo, chuẩn lắm đó!”
“Chuẩn cỡ nào?”
Phó Lữ đáp: “Em từng yêu tám anh nhưng không một ai có cung hoàng đạo hợp với em, thế là em chia tay ngay và luôn trước khi nảy sinh xích mích.
Đúng như em đoán, sau khi chia tay họ chẳng thèm năn nỉ em quay lại.
Điều đó chứng tỏ là tụi em không hợp nhau chứ còn gì nữa.”
“…”
Ưng Đồng Trần mỉm cười, duỗi tay đẩy ghế cô nàng trượt về chỗ cũ.
Anh đọc lại tin nhắn mà Trác Thù vừa gửi đến, nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: [Được.]
Sau cùng anh vẫn nói thêm một câu: [Cơm anh nấu chắc sẽ ngon lắm.]
Mình khen như này hẳn là chân thành rồi nhỉ?
Quả nhiên, thoắt cái Trác Thù đã nhắn lại cho anh.
[.]: (*^▽^*)
[.]: [Ảnh chụp cuộc họp.]
[Ying]: Anh giỏi quá.
[.]: Em cũng rất tuyệt!
Ưng Đồng Trần: “…”
Trác Thù: “…”
Lát sau hai người đồng thời đặt điện thoại xuống.
Ưng Đồng Trần uống ngụm nước để bình tĩnh lại, chà chà cọ cọ cho đám da gà da vịt lặn hết đi.
Anh mở bộ sưu tập ra xem những tấm ảnh chụp Trác Thù mặc váy, bấy giờ mới giúp bản thân dứt khỏi cảm giác sến sẩm bủa vây lấy mình nãy giờ.
Ngay sau đó, một tràng cười sung sướng rộ lên trong văn phòng yên tĩnh, ai ai cũng ngạc nhiên nhìn về phía chủ nhân tiếng cười và thật sự bất ngờ khi người đó lại là Ưng Đồng Trần.
“Xin lỗi mọi người, tôi vào lớp đây.” Ưng Đồng Trần cầm sách giáo khoa rồi chuồn đi.
Còn bên Trác Thù vẫn phải tiếp tục dự họp, hắn vừa nghe nhân viên báo cáo vừa mải miết ghi lại một cách nghiêm túc.
Mễ Xu ngồi bên cạnh ghi chép lại tiến trình cuộc họp, thấy sếp chăm chỉ lạ thường như thế cũng “lên dây cót” tinh thần, tích cực làm việc.
Đến cả sếp tổng cũng cần mẫn như vậy thì cô làm gì có cớ để ăn không ngồi rồi được chứ!
Cuộc họp kết thúc, cô mở cửa tiễn các trưởng phòng về, lúc quay lại thì thấy Trác Thù vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, hí hoáy viết gì đó.
Chủ tịch ngồi thẳng tắp nom hệt như một cậu học trò chăm ngoan đang ra sức học hành.
Cảnh tượng này khiến cô càng khâm phục sếp hơn.
Nhớ lại ngày hội việc làm năm đó, chủ tịch Trác chỉ nhìn lướt qua một cái là đã phát hiện ra cô – viên ngọc thô chưa được mài giũa giữa đám đông.
Trong những năm qua, có thể nói cô và chủ tịch đã chứng kiến quá trình trưởng thành của nhau…!Khoan đã?!
(*) Ngày hội việc làm: Do các doanh nghiệp, nhà tuyển dụng phối hợp với trường đại học để tổ chức, nhằm tìm kiếm những nhân tài cho công ti ngay khi họ còn chưa tốt nghiệp.
Mễ Xu chỉ vào cuốn sổ, hỏi: “Sếp ơi, sếp viết gì vậy?”
Trác Thù đang hí hửng thì bị chen ngang, quay sang lừ mắt với Mễ Xu.
Mễ Xu cầm quyển sổ lên, khóe miệng giật giật.
Cô vừa đọc nội dung trên trang giấy vừa há hốc mồm…
Cách chế biến cua: Băm nhuyễn hành, gừng và tỏi rồi cho vào chảo dầu, phi thơm hành trên lửa nhỏ.
Sau đó cho cua vào, Ưng Đồng Trần, Ưng Đồng Trần, Ưng Đồng Trần, Ưng Đồng Trần, Ưng Đồng Trần rất rất rất yêu Trác Thù…
Mễ Xu: “…”
Nếu như thời gian quay trở lại thì cô nhất định sẽ từ chối lời mời của ông sếp cuồng bạn trai này từ hôm tổ chức ngày hội việc làm!
Trác Thù giật lại quyển sổ, cẩn thận gấp nó lại, nói: “Lần nào báo cáo cũng y như cũ.
Cô kiểm tra lại biên bản ghi chép những cuộc họp trước đây đi, có phải mười lần thì chín lần giống nhau không?”
“Sếp nói cũng đúng.” Mễ Xu nhún nhún vai, đang định chê vài câu thì Trác Thù bảo: “Chẳng mấy nữa là đến cuối năm, năm nay cô làm việc khá lắm, tôi sẽ thưởng cho cô.”
“Em cảm ơn ạ! Em biết sếp đúng là Bá Lạc thật mà, được phục vụ sếp là phúc ba đời nhà em.” Mễ Xu khom mình đưa tay ra: “Mời sếp đi bên này ạ, sếp cẩn thận bậc thang.”
(*) Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa, để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Trác Thù về phòng làm việc, nhìn lịch trên bàn: “Sắp tới là lễ Giáng sinh và tết Nguyên đán, cô cứ sắp xếp sự kiện chào đón lễ tết như thường lệ.”
“Vâng, sự kiện Quốc khánh vừa rồi đã nhận được phản hồi rất tốt từ phía khách hành.
Tết Nguyên Đán này anh có muốn mời Liễu Lợi Ngang nữa không ạ?”
“Không.” Ánh mắt Trác Thù lạnh như băng: “Những hoạt động sau này đừng mời cậu ta nữa.”
“Vì sao?”
“Xấu.”
“?”
“Thôi không nói nữa, tôi về nhà đây.”
“Sếp về làm gì?”
Trác Thù chỉnh sửa lại cổ áo, đứng dậy rồi đi thẳng về phía cửa: “Nấu cơm.”
“…”
Trác Thù mua một túi cua về, lạch cạch loảng xoảng một hồi rồi bắt tay vào làm theo video hướng dẫn ở trên mạng.
Loay hoay cả buổi cuối cùng hắn cũng hoàn thành tác phẩm của mình, ngửi thử thì thơm nức mũi, tiếc rằng hắn không dám nếm thử, nhưng nhìn bề ngoài cũng không đến nỗi nào.
Hắn canh thời gian cho cua vào hộp đựng thức ăn rồi lái xe đến trường học.
Dọc đường đi hắn đã suy nghĩ rất nhiều, ngộ nhỡ Ưng Đồng Trần ngất xỉu vì quá đỗi hạnh phúc thì mình phải làm sao? Lỡ như em ấy mừng rớt nước mắt thì mình nên làm thế nào?
Chẳng mấy chốc tiếng chuông tan học vang lên, từng tốp học sinh tíu ta tíu tít ùa ra ngoài cổng trường.
Trác Thù gửi tin nhắn cho Ưng Đồng Trần, tiếp đó xách hộp thức ăn bước vào trường.
Vài phút sau, Ưng Đồng Trần rảo bước đến chỗ hắn, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Trác Thù giấu tay ra sau lưng, tỏ vẻ bí hiểm: “Anh mang ít đồ cho em.”
“Cái gì thế?” Ưng Đồng Trần nhìn xung quanh, kéo hắn đi: “Qua bên này nói chuyện đi.”
Hai người né sang bên cạnh.
Trác Thù cúi đầu nhìn tay Ưng Đồng Trần, hắn lật tay, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay đối phương.
Ưng Đồng Trần giật bắn lên như bị bỏng, rụt phắt tay về, lườm cảnh cáo Trác Thù: “Anh tém tém lại đi.”
Trác Thù nhoẻn miệng cười, lấy hộp thức ăn ra đưa cho Ưng Đồng Trần: “Cho em này.”
Vừa nói hắn vừa cố ý nhúc nhích ngón tay, triển lãm toàn cảnh không góc chết vết thương ở ngón tay cho Ưng Đồng Trần xem.
“…!Anh giỏi quá.” Ưng Đồng Trần đón lấy hộp thức ăn: “Trong này có gì vậy?”
“Em tự xem đi.” Trác Thù nhướng mày.
Ưng Đồng Trần vừa sờ vào nắp hộp thì có tiếng reo mừng rỡ vọng đến từ đằng xa: “Anh ơi! Sao anh lại tới đây?”
Ưng Đồng Trần sợ hết hồn, suýt nữa quăng cả hộp thức đi.
Trác Tử lon ton chạy đến, theo sau cô nhóc còn có Ban Chương và Sư Đề Vĩ.
Nó ngẩng đẩu lên nhìn Trác Thù và Ưng Đồng Trần, lấy làm lạ bèn hỏi: “Ơ? Thầy và anh trai em hẹn gặp nhau ạ?
“Làm gì có chuyện đó.” Ưng Đồng Trần phủ nhận ngay tắp lự, tự trấn an bản thân rồi bịa chuyện: “Anh Trác mang đồ đến cho em, tình cờ gặp được thầy ở cổng trường nên định nhờ thầy mang vào.
Vừa khéo em cũng đến, em cầm lấy đi.”
Nói xong anh nhét hộp thức ăn cho cô nhóc.
“Thật ạ?” Trác Tử nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Trác Thù: “Anh mà cũng cất công gửi đồ cho em á?”
“Ừ.” Trác Thù nhìn hộp cua sắp ra đi mà xót ruột, lẩm nhẩm lời bài hát thánh ca, tạm biệt Tony, tạm biệt Maria, tạm biệt Anna…
Trác Tử mở nắp ra xem: “Oa, là cua nè.
Hèn chi lại đưa cho em, hóa ra là do anh không ăn được, nhưng dù sao cũng cảm ơn anh nha.”
“Tại sao mấy đứa lại trốn tiết?” Ưng Đồng Trần nhìn hộp cua mà cũng xót ruột theo.
Trác Tử thưa: “Dạ, thầy Trịnh đặt in tài liệu môn toán cho lớp mình, thầy bảo chúng em sang bên kia lấy ạ.”
Chợt, Trác Thù xét nét nhìn Ban Chương đang đứng kế bên Trác Tử.
Hắn tiến lên một bước chen vào giữa Ban Chương và em gái mình, nhìn Ban Chương bằng ánh mắt lạnh như băng.
Ban Chương lễ phép gật đầu: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ em gái em ạ.
Mai này có chuyện gì em có thể giúp được thì anh cứ bảo em.”
Trác Thù gật đầu: “Được rồi, cậu, tránh xa Trác Tử ra.”
Ban Chương lập tức lui về sau mấy bước.
Còn ba người kia thì ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Anh ơi, anh làm sao thế?” Trác Tử nhíu mày.
“Anh cấm em yêu sớm.” Trác Thù lên giọng cảnh cáo Ban Chương: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu thích nó.”
Nghe vậy, Ban Chương từ từ trợn tròn mắt, vô thức nhìn lướt qua Trác Tử rồi lại bối rối cúi mặt xuống.
Cậu lí nhí đáp: “Em không ạ.”
Cả Trác Tử và Sư Đề Vĩ đều nghệt mặt ra, qua một lúc lâu, cô nhóc Trác Tử vô tư bật cười khanh khách: “Anh nói linh tinh gì đó? Làm sao cậu ấy có thể thích em được.
Huống chi cậu ấy nhỏ hơn em những một ngày tuổi đó, em sẽ không thích cậu ấy đâu.”
Trác Thù sửng sốt: “Tại sao nhỏ hơn một ngày tuổi thì không thể yêu nhau?”
“Nhỏ hơn một ngày cũng là phi công rồi, yêu phi công rắc rối lắm, vừa trẻ con vừa tẻ nhạt.”
“!!!”
Trác Thù cảm giác như bị ai đó nện từng nhát búa vào ngực: “Tào lao! Người yêu nhỏ tuổi hơn mới tốt!”
“Tốt cái gì mà tốt, tóm lại là em không thích phi công trẻ!” Trác Tử khoanh tay trước ngực: “Anh không hiểu được đâu.”
“Sao anh lại không hiểu chứ!” Trác Thù bất giác đưa mắt nhìn Ưng Đồng Trần: “Em đừng có ăn nói vớ vẩn! Bạn trai trẻ hơn là tuyệt nhất, với lại ít hơn một hai ngày thì có sao đâu, em việc gì phải tính toán chi li thế!”
Trác Tử nhăn nhó: “Anh đang nói đỡ cho ai à?”
“Tất nhiên là nói đỡ cho các chàng phi công rồi!” Trác Thù giận sôi máu, kéo Ban Chương lại gần: “Lấy thằng nhóc này làm ví dụ đi.
Em thấy nó có đẹp trai không, giỏi kiếm tiền phụ giúp gia đình không? Một mình nó nuôi sống cả nhà, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông có trách nhiệm, em cưới cậu ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Lúc nói những lời này, hắn nháy mắt như điên với Ưng Đồng Trần.
Ưng Đồng Trần mím chặt môi, song không thể nén được ý cười đong đầy trong đôi mắt.
Trác Tử nhìn chằm chặp Ban Chương trước mặt mình, mặt cô nhóc đỏ chót, lắp bắp: “Vừa nãy…!tớ không cố ý nhằm vào cậu đâu.”
“Tớ biết mà.” Ban Chương sờ cổ, khóe miệng cong cong, ngoảnh mặt đi nhìn phía khác.
Ai dè vừa quay sang thì thấy bộ mặt như đưa đám của Sư Đề Vĩ.
“Không ngờ mày lại…!Mày với Trác Tử…!Được lắm Ban Chương, tao coi mày là bạn mà mày lại coi tao là tình địch!” Sư Đề Vĩ chỉ thẳng mặt Ban Chương với Trác Tử.
Một thằng con trai cao to lừng lững như thế mà lại bật khóc nức nở, quay đầu bỏ chạy.
Ban Chương tức tốc đuổi theo: “A Vĩ, mày nghe tao giải thích đã!”
“Mày đừng gọi A Vĩ nữa! Hôm nay A Vĩ chết rồi!” Sư Đề Vĩ khóc rống lên.
Trác Tử bưng hộp thức ăn đuổi theo bạn: “Ơ kìa tụi bay chạy đi đâu vậy, thầy dặn đi lấy tài liệu cơ mà hai thằng cờ hó kia!”
Nhìn dòng xe cộ nườm nượp trên đường, Ưng Đồng Trần không yên tâm bèn chạy theo: “Các em chạy chậm thôi, khi băng qua đường phải cẩn thận chứ.”
Trác Thù cũng bám theo sát sạt: “Thầy Ưng ơi, bạn trai trẻ tuyệt vời lắm, vừa trẻ trung vừa bảnh bao lại sung mãn nữa, cực kì tâm lí!”.