Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 51: Hôm Nay Nhất Định Phải Tỏ Tình Thành Công!


Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 51: Hôm Nay Nhất Định Phải Tỏ Tình Thành Công!


Đến giữa trưa, ông chú bảo muốn ngủ một giấc nên đuổi họ đi, còn dặn họ kiếm chỗ nào mà ăn.

Họ chọn bừa một tiệm cơm gần bệnh viện, khách khứa ở đây đông nghìn nghịt nên phải đợi một lát mới đến lượt.

Gọi món xong cả hai nhìn nhau không nói năng gì.
Ưng Đồng Trần rót hai chén trà đưa cho Trác Thù một chén.

Anh sờ chén mình thấy hơi nóng, bèn nhấp thử vài ngụm, lúc ngẩng đầu lên thì bắt gặp cái nhìn chòng chọc của Trác Thù.
Anh thở dài, hỏi: “Anh muốn hỏi chuyện gì?”
“Tại sao em uống trà cũng đáng yêu vậy?”
“…” Ưng Đồng Trần đỡ trán, không biết nên phản ứng như nào cho phải: “Anh hỏi mỗi vậy à?”
“Không thì hỏi cái gì?”
“Ông ấy đã kể cho anh rồi đúng không?”
“Đúng thế.” Trác Thù nói: “Có điều ông ấy chỉ nói sơ sơ chứ không kể cặn kẽ.

Có lẽ ông ấy không muốn anh biết hoặc chính ông ấy không nắm rõ mọi chuyện.”
Tỉ như sau khi cha mẹ li hôn, em đã tự mình gánh vác cuộc sống ra sao?
Quãng thời gian bị bạn bè thầy cô dè bỉu, em đã vượt qua như nào?
Tại sao thi đại học lại bất lợi?
Hắn có muôn ngàn câu hỏi cần lời giải nhưng lại sợ vạch trần vết sẹo của Ưng Đồng Trần.

Hắn thật sự sốt sắng lo cho người ấy song chỉ có thể giả vờ lờ đi.
Nhân viên phục vụ bưng hai món lên, họ bắt đầu dùng cơm.

Đang ăn thì bỗng nhiên Ưng Đồng Trần hỏi: “Tôi cho phép anh được hỏi một câu, chỉ một câu thôi.”
Trác Thù hỏi ngay: “Em xử thằng chó kia như nào?”
Có vẻ Ưng Đồng Trần phải nghĩ một lúc mới nhớ ra “thằng chó” trong lời Trác Thù là ai.

Anh điềm nhiên gắp thức ăn, cúi đầu đáp: “Tôi thu thập vài chứng cứ về việc cha của cậu ta đút lót giáo viên chủ nhiệm, tố cáo với Sở Giáo dục.

Không lâu sau cậu ta chuyển trường, nghe đồn bị bắt gian lận trong kì thi đại học, sau đó không biết cậu ta ra sao.”
Cả thể xác và tâm hồn Trác Thù đều khoan khoái, nhanh tay gắp thức ăn cho Ưng Đồng Trần.

Hắn thấy vẫn chưa đủ, bèn đẩy cả đĩa về phía Ưng Đồng Trần, xun xoe hỏi khéo: “Anh hỏi thêm câu nữa được không?”
Ưng Đồng Trần nghĩ ngợi chốc lát, chợt cảm thấy những trang giấy hồi ức khi xưa giờ đã ố vàng nhàu nát, cùng lắm chỉ là câu chuyện mua vui trong bữa cơm mà thôi.
Anh gât đầu: “Hỏi đi.”
“Thầy kể rằng em thi đại học không ổn là vì kiếm tiền nuôi ông ấy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bởi ông ấy là người duy nhất biết tôi ôm lòng thù hận.” Ưng Đồng Trần cười nhạt.
Hồi đó anh cứ ngỡ lúc cha mẹ li hôn là quãng thời gian mình đau đớn nhất, thế nên mới bị sự dịu dàng giả tạo của tên đó che mờ mắt.

Khi bị mọi người giáng đòn cảnh cáo, anh đã nung nấu lòng thù hận chưa từng có.
Ưng Đồng Trần hỏi: “Anh có biết lúc ông ấy tìm thấy tôi trong quán net, tôi đang tra cứu gì không?”
“Em tra cứu gì?”
“Bộ luật Hình sự.” Ưng Đồng Trần nhoẻn miệng cười.
Trác Thù: “.” Bỗng nhiên sợ hãi.
“Sau khi đưa tôi về nhà, ông ấy lo sợ tôi có vấn đề về tâm lí nên đã tìm cớ để ban giám hiệu cho phép tôi tự học ở nhà, khỏi cần phải đến trường.” Ưng Đồng Trần nói: “Hễ rảnh là ông ấy lại mò đến nhà tôi, ép tôi học bằng đủ mọi cách.


Ông ấy còn nhờ vả các thầy cô môn khác ghi âm lại tiết học rồi mang về cho tôi nghe.”
Trác Thù vỡ lẽ: “Vậy đây là lúc em lặn lội tìm thầy mà ông chú kể cho anh phải không?”
“Ông ấy kể với anh như vậy à?” Ưng Đồng Trần phì cười: “Coi như là vậy đi, ông ấy đã tốn biết bao công sức vì việc học của tôi mà.

Ngay cả sinh hoạt hằng ngày cũng là do ông ấy một tay lo liệu.

Lỡ hôm nào tiệm cơm đóng cửa thì ông ấy sẽ mua ít rau rồi nấu cho xong bữa, chúng tôi chỉ cần no bụng là được.

Đến tận bây giờ ông ấy vẫn chỉ biết nấu mỗi cua, đó cũng là món duy nhất mà ông ấy được dạy từ nhỏ.”
“Chẳng trách em thích ăn cua.” Trác Thù nghĩ bụng, hóa ra là không còn gì ăn được.
“Ngày nào ông ấy cũng an ủi động viên tôi, cuối cùng cũng khuyên được tôi đi học lại.” Ưng Đồng Trần nói: “Đáng lẽ cuộc sống sẽ quay về quỹ đạo vốn có.

Nhưng gần đến kì thi đại học, có người tố cáo tôi và thầy giáo thân thiết quá mức.

Vì tôi là đồng tính và thầy vẫn còn độc thân nên kẻ đó vu khống chúng tôi dan díu với nhau.”
“Chết tiệt!” Trác Thù nghiến răng.
“Tin đồn lan đi rất nhanh, mặc dù chúng tôi trong sạch nhưng vẫn có phụ huynh phản đối gay gắt khiến thầy không thể đi dạy được nữa.

Nhằm trấn an dư luận, nhà trường đã thương lượng với thầy, sau đó thầy chủ động xin nghỉ việc.”
Trác Thù nhíu chặt mày.
“Là tôi có lỗi với thầy, nếu những chuyện đó không xảy ra thì thầy vẫn được ở lại ngôi trường đó đợi người kia của mình.” Ưng Đồng Trần thở dài: “Tiếp đó cả thành phố truyền tai nhau rằng thầy suy đồi đạo đức.

Ông ấy không thể đợi người kia được nữa, đành phải chuyển đến thành phố này.

Thế nên tôi cũng thi vào đây…”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay ấm áp to lớn khác nắm lấy bàn tay hơi run của anh.

Trác Thù dịu dàng an ủi: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, hiện giờ em và thầy đều sống rất tốt.”
Ưng Đồng Trần thẫn thờ gật đầu, siết chặt tay xốc lại tinh thần: “Thật ngại quá.”
Trác Thù định động viên thêm vài câu nữa nhưng nhân viên bưng thức ăn lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện.
“Thưa quý khách, món mà các anh gọi đã nấu xong.

Các anh có thể nhích tay sang bên cạnh một tí để em đặt đĩa xuống được không ạ?”
“À được.”
Họ lúng túng rút tay lại, cúi đầu nhìn mặt bàn.

Trác Thù lẳng lặng chà xát hai tay vào nhau, dường như hơi ấm nhạt nhòa vẫn còn vương lại trên tay hắn.

Hôm sau là thứ hai, lịch dạy của Ưng Đồng Trần kín mít cả ngày.

Đi đi về về giữa trường học và bệnh viện hơi phiền hà nên anh định xin nghỉ, thế nhưng Trác Thù và ông chú lại phản đối.
“Một mình anh chăm sóc thầy là được rồi.” Trác Thù đẩy Ưng Đồng Trần ra khỏi phòng: “Em cứ yên tâm về nghỉ ngơi cho sớm đi.

Tụi học trò vẫn đang đợi những tiết học của em đấy thầy Ưng.”
“Không sao thật chứ?” Ưng Đồng Trần vẫn không an lòng.
“Tất nhiên, anh với thầy vừa gặp đã thân, anh còn muốn nghe thầy kể chuyện nữa.”
“Cảm ơn anh.” Ưng Đồng Trần xem đồng hồ thấy nên để ông chú ngủ sớm, bèn bảo: “Vậy tôi về đây, hôm nào tôi mời anh ăn cơm nhé.”
Trác Thù dõi mắt trông theo bóng lưng thẳng tắp lẻ loi của Ưng Đồng Trần.

Bỗng hắn rảo bước chạy theo, nắm chặt tay đối phương kéo phắt người ta lại.


Ưng Đồng Trần bất ngờ bị Trác Thù ôm vào lòng, sững sờ đến nỗi không biết làm sao.

Kế đó, anh nghe thấy giọng Trác Thù thủ thỉ bên tai mình: “Mấy năm nay em phải sống một mình trong cô quạnh, thật vất vả cho em.

Có điều chắc chắn em sẽ gặp được rất nhiều rất nhiều người khác yêu thương em, vậy nên em đừng buồn lo làm chi.”
Ưng Đồng Trần cảm động, đôi mắt ngân ngấn lệ, chẳng mấy chốc anh không thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Đúng lúc này bác gái hộ lí tình cờ đi ngang qua, thấy vậy bèn xáp lại cười toe: “Chuẩn rồi chuẩn rồi.

Anh em một nhà phải ôm ấp thân mật như này mới đúng!”
Ưng Đồng Trần: “…”
Trác Thù: “…”
“Tôi về trước đây.” Ưng Đồng Trần đẩy Trác Thù ra, bước vào thang máy.
Trác Thù vẫy tay chào: “Tạm biệt.”
“Ừm.”
Ưng Đồng Trần gật đầu rồi ngoảnh mặt sang hướng khác.

Mãi đến khi cửa thang máy khép lại anh mới nhìn thẳng về phía trước, dán mắt vào khoảng không trước mặt mà mỉm cười thật khẽ.
Trong phòng bệnh có sô pha gấp, mở ghế ra sẽ thành một chiếc giường.

Sau khi lấy chăn đệm, Trác Thù ngồi tán gẫu với ông chú chốc lát rồi chuẩn bị đi ngủ.
“Trác Thù này.” Ông chú bất chợt gọi hắn: “Cháu đừng chê chú lắm mồm nhé, có những việc chú phải hỏi cho ra lẽ mới yên tâm được.

Cháu thật lòng thích Đồng Trần à?”
Trác Thù gật đầu: “Tất nhiên là em thật lòng ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Ông chú ngửa cổ nhìn trần nhà, cười: “Hi vọng lần này Đồng Trần không nhìn nhầm người.

Nó là đứa ít biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng chú có thể cảm nhận được từng cử chỉ của nó đều toát lên sự hạnh phúc.”
Trác Thù mừng rỡ hỏi: “Thật vậy ạ? Thầy cũng thấy em ấy thích em ạ?”
“Cháu nói gì kì cục thế.

Cháu là người yêu nó, sao lại hỏi chú cái này?” Ông chú lườm hắn một cái rồi bật cười: “Ừa, chú cũng thấy nó thích cháu được chưa.

Thôi được rồi, chẳng qua là cháu ngốc quá, không thì chú cũng chả yên tâm được.

Mà biết đâu, ha ha, nó thích sự ngốc nghếch của cháu ấy.”
“Ai ngốc chứ.” Trác Thù không vui: “Em kiếm tiền giỏi lắm, mai này em sẽ nuôi cả thầy và em ấy.”
Ông chú lại ôm bụng cười nghiêng ngả: “Được được, có điều cháu nói với chú cũng chả ích gì.”
“Thầy nói cũng phải, vậy thôi không nói nữa.

Thầy ngủ sớm đi ạ.” Trác Thù nở nụ cười: “Đợi mai em ấy đến đây, em sẽ đích thân ngỏ lời với em ấy.”
Kết quả là hôm sau Ưng Đồng Trần bận tham gia vài cuộc họp đột xuất nên không thể đến bệnh viện.

Trác Thù ỉu xìu như cọng bún thiu, gửi mấy bức ảnh chụp ông chú ăn uống ngon lành cho Ưng Đồng Trần.

Mà đối phương cũng chỉ tranh thủ trả lời được vài câu chứ không có thời gian tán gẫu lâu hơn.

Chiều hôm sau, hắn ăn trưa xong lập tức tới bệnh viện, lúc đến hành lang thì gặp được bác gái hộ lí.

Bác gái bảo: “Ông cụ nhà cháu xuống khuôn viên đi dạo, còn em cháu cũng vừa mới đến.”
Nghe xong Trác Thù vui như trẩy hội, hôm nay hắn nhất định phải tỏ tình thành công!
Hắn sải bước đến cửa phòng bệnh thấy rèm che cạnh giường được kéo ra.

Mọi hôm ông chú thường che rèm để dễ bề thay quần áo, coi bộ ông chú quên chưa kéo gọn vào đã chạy đi mất.
Đằng sau tấm rèm, một bóng người thấp thoáng như đang tìm thứ gì đó.
Trác Thù lên tiếng: “Hóa ra em ở đây.”
Người nọ sững lại, duỗi tay toan vén rèm lên.

Thấy thế hắn vội vàng ngăn cản: “Em đừng nhúc nhích, anh có lời muốn nói với em.”
Người nọ rút tay về.
Trác Thù đóng cửa lại rồi bước đến gần hơn, song hắn không dám lại gần quá mức.

Hắn hít một hơi thật sâu mới nói: “Chuyện hôm trước anh hỏi em, em vẫn chưa trả lời anh đâu.

Hôm nay em có thể cho anh đáp án được không?”
Người nọ lặng im như thóc.
“Em chờ chút, để anh lặp lại lần nữa.” Trác Thù ngẫm lại rồi nói: “Lần đầu tiên được gặp em, thần Cupid đã vẫy gọi anh, giương cung bắn trúng trái tim anh.”
“…”
“Chao ôi em mới đẹp làm sao, gương mặt học sinh thân hình phụ huynh của em làm anh kìm lòng chẳng được mà muốn lại gần em hơn.”
Trác Thù có khả năng siêu việt là đọc một lần sẽ nhớ mãi không quên.

Huống chi hồi đó hắn mang bức thư tình kè kè bên mình, hễ rảnh là lại mở ra đọc nên đã thuộc làu từ lâu, bây giờ cứ đọc một lèo là được.

Thằng nhóc Ban Chương lanh lợi thật, bức thư mà nó viết tỏ tình với ai cũng hợp, tuy hơi sến nhưng còn hơn câu “anh yêu em” khô khan cụt lủn của hắn.
“…”
“Anh chưa từng gặp ai khiến trái tim này xao xuyến đến thế.

Anh lâng lâng như thể bước trên mây, chẳng còn nhớ mình là ai, mình muốn làm gì, mình sinh ra trên cõi đời này là vì điều chi? Anh không tài nào nhớ nổi…”
“…”
“Anh chỉ còn nhớ duy nhất một điều…!Vì theo đuổi em, vì tiếng gọi của tình yêu, anh sẵn lòng bỏ ra hết thảy những gì mình có.” Giọng điệu Trác Thù dạt dào cảm xúc, hắn còn chốt thêm câu quan trọng nhất: “I love you!”
“…”
“Xin em cho anh cơ hội để được chăm sóc em và thầy.

Tuy thầy toàn bốc phét nhưng anh biết em sẽ không bao giờ bỏ mặc ông ấy.”
Trác Thù thổ lộ một cách tha thiết, nào ngờ rèm che đột nhiên bị vén lên: “Cháu bảo ai bốc phét hả?!”
Trác Thù sợ bay màu, lùi về sau vài bước, hắn ngạc nhiên chỉ ông chú: “Sao thầy lại ở đây ạ?”
“Chú bị cháu dọa cho chết khiếp đây, chú còn tưởng cháu tỏ tình với chú.” Ông chú khịt mũi, nhìn hắn bằng ánh mắt chê bai: “Toàn huyên thiên mấy câu vớ va vớ vẩn, chỉ có đứa bé lên ba mới nghĩ ra thôi.”
“…” Trác Thù tủi thân nhưng Trác Thù không dám nói, đành hỏi: “Bác gái bảo là thầy xuống vườn hoa chơi rồi mà? Còn Đồng Trần đâu ạ?”
“Nó gọi điện báo là đến bệnh viện nên chú quay về, ban nãy đang thay quần áo bệnh nhân đấy.”
“Em xin lỗi, em cứ tưởng thầy là Đồng Trần.” Trác Thù ngượng nghịu đứng yên tại chỗ.
Ông chú nheo mắt tra hỏi: “Chú hỏi này, các cháu là người yêu mà nhỉ? Sao bây giờ lại tỏ tình?”
“Cháu muốn lãng mạn thêm lần nữa thôi ạ.

Thầy nghỉ ngơi đi, em ra ngoài một lát.” Trác Thù tìm bừa lí do, xoay người định chuồn đi.
“Khoan đã, cháu không muốn gặp Đồng Trần à?” Ông chú hỏi.
“Em ấy ở đâu ạ?” Trác Thù lập tức ngoái lại gặng hỏi.
“Đồng Trần, cháu ra đây đi.” Ông chú tức cười: “Chắc là cháu nghe thấy hết rồi đúng không?”
Trác Thù ngơ ngác nhìn ông chú, bỗng hắn cụp mắt dòm dưới gầm giường.
Ông chú: “…”
Mãi lâu sau phòng vệ sinh mới vang lên tiếng mở cửa lạch cạch, Ưng Đồng Trần bưng giỏ dâu tây tươi rói đứng ở cửa.

Anh nhìn Trác Thù rồi lại ngó ông chú, đặt giỏ dâu tây xuống bàn: “Dâu được rửa sạch rồi, mọi người ăn đi.”
Nói rồi anh đi thẳng ra ngoài.
Trác Thù đứng ngây ra như phỗng, ông chú “hừ” một tiếng: “Còn nghệt mặt ra đó làm gì, mau đuổi theo nó đi.”

“Ơ vâng.” Trác Thù lập tức chạy theo, tìm thấy Ưng Đồng Trần ở cuối hành lang.

Đối phương châm điếu thuốc, vừa mới hít được một hơi.
“Ban nãy em nghe thấy hết rồi phải không?” Trác Thù hỏi.
Ưng Đồng Trần gật đầu, ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, miệng ngậm điếu thuốc ậm ờ hỏi: “Tại sao anh lại thích tôi? Vì cơ thể này hợp ý anh à?”
“Tất nhiên anh không phủ nhận điều đó khiến anh có ấn tượng tốt về em.” Trác Thù nói: “Nhưng chính anh cũng không rõ nữa.

Chỉ là mỗi lần được gặp em, anh đều rất vui; khi thấy em đi cùng người khác, anh sẽ cực kì khó chịu; lúc không được gặp em, anh chỉ muốn bay đến bên em…!Trước nay anh chưa từng trải nghiệm những cảm giác này, thế nên anh rất mông lung, cho đến tận hôm trước mới hiểu ra…!Hóa ra anh đã phải lòng em mất rồi, anh muốn được ở bên em, muốn em chỉ thuộc về một mình anh.”
Ưng Đồng Trần ngước mắt, lông mi hơi run: “Có chút nào thương hại không?”
“Không, hoàn toàn không.” Trác Thù lắc đầu nguầy nguậy: “Chẳng phải hôm trước anh đã ngỏ lời với em đó sao? Lúc ấy anh chưa biết chuyện của em mà.”
Nghe vậy Ưng Đồng Trần ngẩn người mất vài giây, nỗi lòng căng như sợi dây đàn mới thả lỏng.

Anh cúi đầu rung tàn thuốc lá, khóe miệng cong cong, bỗng nhiên anh ngẩng đầu túm cổ áo kéo hắn lại gần, hạ thấp giọng: “Anh phải nhớ kĩ, nếu anh dám lừa tôi dù là hiện tại hay tương lai thì hậu quả mà anh phải gánh chịu không chỉ là bị tố cáo đâu, nói không chừng sẽ bị khép tội hình sự đấy.”
Trác Thù cười rộ lên: “Anh sẽ bị khép vào tội nào? Phải “ngồi tù” và bị “còng tay” cả đời ư?”
Ưng Đồng Trần phì cười: “Đồ chớt nhả.”
“Anh có thể chớt nhả hơn nữa đấy.” Trác Thù ghé tai Ưng Đồng Trần, rủ rỉ: “Bây giờ anh muốn hôn em.”
“Ở đây đông người lắm.” Ưng Đồng Trần liếc xéo hắn.
“Nhưng dù sao cũng phải ghi lại dấu ấn cho khoảnh khắc đẹp đẽ này chứ.” Trác Thù nhìn chằm chằm vành tai ửng hồng của Ưng Đồng Trần, giơ tay vuốt ve gương mặt đối phương nhưng lại bất cẩn đụng trúng tàn thuốc: “Á!”
Ưng Đồng Trần lập tức dụi tắt điếu thuốc, nâng tay hắn xem xét vết bỏng.
“Ô hay, cứ sểnh ra là các cháu lại gây gổ!” Bác hộ lí vừa đi rót nước về đã thấy họ thượng cẳng tay hạ cẳng chân với nhau: “Lại còn lấy tàn thuốc lá làm bỏng người ta nữa, thế này là hỏng.”
“Dì ơi, lỗi không phải do em ấy đâu.” Trác Thù phủi tàn thuốc, thanh minh giúp Ưng Đồng Trần.
“Dì thấy rõ mồn một, nào nào, các cháu đưa tay cho dì.”
Trác Thù duỗi tay ra, còn Ưng Đồng Trần thì tưởng bác gái có bài thuốc cổ truyền chữa bỏng nào đó nên cũng đưa tay ra.

Sau đó bác gái kéo tay Trác Thù dúi vào lòng bàn tay Ưng Đồng Trần, nghiêm túc bảo: “Ông cụ nhà các cháu vừa mổ xong.

Các cháu lớn nhường này rồi đừng để ông cụ thấy cảnh đấm đá thùm thụp, ít nhất phải giả vờ yêu thương nhau!”
Ưng Đồng Trần: “?”
Trác Thù: “?”
“Thôi được rồi, các cháu dắt tay nhau vào phòng đi, ông cụ thấy thế mới mừng.”
Trác Thù cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, hùa theo bác gái: “Cháu thấy dì nói đúng lắm ạ.”
Ưng Đồng Trần: “…”
“Đi nào.”
Trác Thù dắt Ưng Đồng Trần về phía trước, Ưng Đồng Trần muốn lùi ra sau nhưng lại bị Trác Thù kéo đi.

Không ít người qua lại trên hành lang ngó nghiêng nhìn họ với vẻ mặt hóng hớt.

Ưng Đồng Trần vô thức cúi gằm mặt, lảng tránh ánh mắt của họ.

Trác Thù quay lại nhìn, chẳng những không buông tay mà còn siết chặt hơn.
Bác gái tủm tỉm đi cùng họ, hí hửng giải thích với mọi người: “Các bác thấy chưa, ngày nào hai anh em nhà này cũng đánh chửi nhau vì tranh giành của cải.

Nhưng nhờ có tôi dạy bảo mà hai đứa nó tình thương mến thương chưa kìa!”
Trác Thù: “?”
Ưng Đồng Trần: “???”
“Hay quá trời, chị Ngưu giỏi thật đấy!”
“Té ra đây là hai anh em suốt ngày chí chóe đó hả.”
“Suy cho cùng vẫn là người một nhà, hòa thuận với nhau là tốt rồi.

Mai mốt các cháu phải ăn ở đàng hoàng nhé.”
Mọi người bàn tán rôm rả, nhưng không một ai nhìn họ bằng họ ánh mắt khác thường.
Ưng Đồng Trần cúi đầu nhìn tay Trác Thù, anh xòe tay ra, luồn từng ngón tay mình vào kẽ tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.
Trác Thù ngẩn người, vừa mừng rỡ vừa ngỡ ngàng nhìn Ưng Đồng Trần, không nhịn được mà hôn chụt một cái lên trán Ưng Đồng Trần.
Bác gái hớn hở ra mặt: “Coi đê! Hai anh em thân mật ghê luôn! Sau này bệnh nhân nào lắm tiền nhiều của mà con cái lại xích mích thì cứ tìm tôi nhé!” .
“Hay quá trời, chị Ngưu giỏi thật đấy!”
Ưng Đồng Trần: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.