Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 435: Ngoại Truyện 1 Mong Em Hạnh Phúc!


Đọc truyện Chú À! Em Yêu Anh! FULL – Chương 435: Ngoại Truyện 1 Mong Em Hạnh Phúc!


Hàn Cẩn Du – người đàn ông nhẫn nhịn và một mình gánh vác tất cả vì người con gái mình yêu.

– Mẹ đừng đến tìm Lệ lệ nữa, hãy để cô ấy yên đi! Hàn Cẩn Du nhìn mẹ mình, nói giọng rõ ràng.

Châu Mẫn nghe anh nói, nhíu mày lên tiếng:
– Cẩn Du, con bé đó không thể sinh con được, sao cứ phải thích nó chứ? Ngoài kia có rất nhiều phụ nữ có thể sinh con cho con và sinh cháu cho Hàn gia chúng ta, con chọn người khác đi có được không?
Hàn Cẩn Du lắc đầu, không thể chấp nhận nổi cái lí của mẹ mình, liền phản đáp:
– Me, không phải mẹ từng nói chọn người là phải nhìn vào nhân cách và đạo đức của họ hay sao? Từ khi nào mẹ lại lấy nỗi đau của người khác ra để kì thị rồi?
Châu Mẫn lắc đầu, gằn giọng nói:
– Ngoài kia có rất nhiều người đạo đức tốt nhân cách tốt, đâu phải chỉ riêng mình con bé đó.

Nói tóm lại, đến việc cơ bản là sinh cháu nối dõi cũng không làm được, thì đừng mơ chạm chân vào cổng nhà Hàn gia!
Dứt lời, bà đi thẳng bước ra khỏi phòng, trước khi rời hẵng, còn không quên để lại 1 câu:
– Con tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà, đừng có đi gặp con bé đó nữa, để mẹ biết được, mẹ sẽ khiến nó muốn chết không được, muốn sống không xong!
Với quyền lực của Hàn gia vào thời điểm đó, việc mà Châu Mẫn nói, nhất định sẽ có thể làm được.

Cứ như vậy, Hàn Cẩn Du bị nhốt trong chính ngôi nhà của mình gần 1 tháng trời, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.


Mẹ của anh còn phong bế hết mọi tin tức, không để cho Hàn Cẩn Du biết 1 tí gì về chuyện của Mạc Lệ.

Mãi cho đến 1 tháng sau, Châu Mẫn mới trở lại căn phòng, bà nhìn Hàn Cẩn Du ngồi dưới đất, chậm rãi tiến tới, lên tiếng:
– Cẩn Du, chúng ta đi thôi!
Hàn Cẩn Du ngước mắt lên nhìn mẹ của mình, tóc dài đã che đi đôi mắt đen sâu thẳm, chỉ có giọng nói vẫn trầm khàn hỏi:
– Mẹ lại muốn làm gì nữa đây? Con đã nghe theo lời mẹ, ở lại Hàn gia rồi, bây giờ kêu con đi, là muốn làm gì?
Châu Mẫn chớp mắt, bà kéo tay Hàn Cẩn Du đứng dậy, không nhanh không chậm đáp:
– Hiện tại ở đây không có lợi cho con, chúng ta ra nước ngoài sống một thời gian, rồi sẽ trở lại.

Hàn Cẩn Du vùng tay Châu Mẫn ra, anh gằn giọng nói:
– Tại sao lại phải đi? Mẹ đã làm gì mà bắt con phải đi? Hay là…!mẹ lại đụng đến Lệ Lệ nữa?
Châu Mẫn bị hất tay ra, ánh mắt hiện lên không vui, bà nhíu mày, giọng đanh thép lên tiếng:
– Cẩn Du, mẹ đã nhẫn nhịn con 1 tháng nay rồi, con đừng có cứng đầu không chịu nghe nữa.

Bây giờ hãy ra nước ngoài với mẹ, nhanh lên!
Hàn Cẩn Du lắc đầu, anh lùi về sau, nói:
– Mẹ tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Con đã làm theo lời mẹ rồi, tại sao mẹ vẫn không chịu buông tha cho cô ấy? Rốt cuộc phải làm đến thế nào mẹ mới vừa lòng hả?
Vừa nói, tay Hàn Cẩn Du vừa quẹt vào mọi thứ nằm trên bàn, xô ngã những chiếc ly tách xuống dưới, vỡ toang.


Châu Mẫn nắm chặt tay, bà nhướn mày, quyết liệt nói:
– Mẹ sẽ không buông tha cô ta, cho đến khi con hoàn toàn buông bỏ được mới thôi.

Hàn Cẩn Du, con là đứa con trai duy nhất của mẹ, là cháu duy nhất kế thừa Hàn gia, mẹ không thể để gia nghiệp này cứ thế sụp đổ trong tay con.

Oán hận mẹ cũng được, trách mẹ cũng được, nhưng nếu 1 ngày mẹ còn sống trên đời này, thì Hàn gia sẽ không bao giờ chấp nhận đứa con dâu như Mạc Lệ!
– Nếu như muốn cô ta sống tốt, an toàn tồn tại ở nơi này, thì con hãy nghe lời, đi ra nước ngoài đi!
Nói rồi, Châu Mẫn quay đầu, đi ra khỏi phòng, tiếng trực thăng vang lên ì ạch, che dấu cả những tiếng la hét khóc than.

Hàn Cẩn Du nắm chặt tay, anh cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống đất, lần đầu tiên, cảm thấy bản thân vô dụng đến bất lực, cảm thấy chính đáng thương…!đến mức đáng trách….!
Cứ như vậy, chuyến đi lần ấy của Hàn Cẩn Du đã mang anh rời xa nơi phồn hoa đô thị,nơi đang nổi lên bao cơn sóng gió sẵn sàng dìm chết một con người xấu số.

Anh để lại nơi mảnh đất ấy 1 người con gái một mình đối mặt với mọi thứ: với căn bệnh của cô, với nỗi đau đớn của cô, với gia đình, bạn bè và người thân….!
Mạc Lệ ngồi tù, Mạc gia khủng hoảng, báo chí đưa tin chỉ trích, người gặp người mắng nhiếc, vô số những khó khăn bủa vây cô gái nhỏ bé, vùi dập không thương tiếc.

——…————–….—————–
3 năm sau, Hàn Cẩn Du quay trở về, anh kiếm người theo dõi Mạc lệ, biết được cô thuê vô số trai bao trên đất Bắc Kinh, ai cũng chơi.


Hôn, sờ soạng, từng tấm hình hai người nam nữ thân mật đều được gửi đến.

Cô vui đùa ở club, các vũ trường và quán bar, không bỏ một nơi nào.

Anh không thể ngờ, người con gái xinh đẹp dịu dàng năm xưa lại thay đổi đến như vậy.

Anh càng không ngờ người con gái mà mình nhớ nhung bao lâu nay lại có thể trở nên đê tiện như thế.

Thậm chí 2 chữ “đê tiện” cũng không thể dùng để diễn tả hết con người đã thay đổi một cách đáng sợ của Mạc Lệ!
Hàn Cẩn Du tức giận, nổi điên, anh hành hạ Mạc Lệ, phát tiết lên người cô ấy, cho đến khi bản thân nhận ra chính mình đã cướp đi trinh tiết đầu đời của người con gái ấy.

Qua lời kể của Hứa Sơ Sơ, của mẹ anh, Hàn Cẩn Du mới chợt nhận ra, người tàn nhẫn với cô ấy nhất không phải Châu Mẫn, không phải thế giới này, càng không phải người ngoài, mà chính là anh!
Anh đã phá hủy cuộc đời của Mạc Lệ…!đến 2 lần.

Vì tội lỗi, vì áy náy, Hàn Cẩn Du lại rời đi thêm 5 năm nữa.

Đến lúc trở về, thì cô ấy đã bên 1 người khác.

Anh tự biết bản thân mình khốn nạn đến mức nào, không đáng nhận được sự tha thứ đến mức nào, thế nên, không dám đứng gần Mạc Lệ, chỉ biết đứng thật xa trông về cô ấy,.


Nhưng rồi đột nhiên cô ấy đến tìm anh, nói rằng muốn anh giúp, lúc đó anh mới biết, thì ra cô gái của anh cũng có mặt như thế này, dũng cảm và dám yêu hết mình như thế đấy!
Lúc ấy anh thật sự nghĩ, nếu bản thân lúc trước không trốn chạy, mà ở lại cùng Mạc Lệ đối mặt, có phải chăng, mọi thức đã khác?
Nhưng không….!chẳng có nếu như nào cả.

Anh biết, không thể nào quay lại được rồi!
Chấp nhận sự giúp đỡ của cô, có thể là điều cuối cùng anh còn làm được cho đến giây phút này.

Lần cuối cùng ở chung một chỗ, không ngờ lại là lần cuối anh được che chở cho Mạc Lệ.

Nhìn cô nằm trong vòng tay mình, máu chảy ròng rã, anh mím môi nói một câu:
– Lệ Lệ, xin lỗi em!
Sau tất cả, anh đã ngu ngốc mới để mất em, mất luôn tình cảm của chúng ta.

Lần này, rất mong em sẽ có được hạnh phúc của riêng mình!
———…——….———————-
Ở tang lễ, cảm giác khi nghe lời cảm ơn của Hứa Sơ Sơ, Hàn Cẩn Du như thấy nhẹ nhõm hẳn, cuối cùng, anh cũng đã làm được 1 việc khiến người khác phải ngưỡng mộ.

” Cảm ơn anh, học trưởng, đã cho Lệ Lệ có cơ hội được sống thêm 1 lần nữa!” – Hứa Sơ Sơ đã nói câu cuối cùng như thế, và thật may mắn, cô ấy đã không còn hận anh!
Đột nhiên cảm thấy như bản thân đã làm được 1 việc tốt! Thật thanh thản!
So với tranh giành, anh mong em hạnh phúc hơn, Mạc Lệ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.