Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 436: Ngoại Truyện 2 Đứa Con Rơi Của Hứa Gia! 1


Đọc truyện Chú À! Em Yêu Anh! FULL – Chương 436: Ngoại Truyện 2 Đứa Con Rơi Của Hứa Gia! 1


Từ sau khi Hứa Á Nhan tiếp quản vị trí của ba mình, làm Nhất Hứa trưởng lão – đứng đầu gia tộc Nhất Hứa, công việc liền trở nên bề bộn hơn hẳn.

Cô đã chuyển ra ngoài sống độc lập, cụ thể là tới ở gần tòa biệt thự của Hứa gia để tiện xử lí công việc và các vấn đề “riêng” với Hứa Sơ Sơ.

Hôm nay, Hứa Sơ Sơ theo hẹn đến tìm Hứa Á Nhan, hôm trước em ấy nói là có chuyện muốn bàn với cô, vậy nên cô tới theo yêu cầu.

Tiểu Nghị đã để ở nhà với Thời Cảnh Thường rồi, cũng không còn gì bận tâm nữa.

Nhấn chuông cửa vài tiếng, Hứa Sơ Sơ liền được mở cho vào, thế nhưng ngoài suy đoán của cô, người mở cửa không phải Hứa Á Nhan, mà lại là…!1 người đàn ông khác?
Hứa Sơ Sơ: “…”
Vĩ Sâm: “…”
Cái tình huống gì đây?
Sao Vĩ Sâm lại ở nhà của Hứa Á Nhan?
Trai đon gái chiếc chung 1 chỗ, ở chung nhà, muốn cô suy nghĩ cái gì liền ra cái đó à!
Đang lúc hai người nào đó ngơ ngác nhìn nhau thì đột nhiên Hứa Á Nhan đi ra, cô vừa đi vừa dụi mắt, trông rất giống mới ngủ dậy.

Quần áo trên người mỏng tanh, lại rất sộc xệch, vừa nhìn là biết…..!đêm qua chắc chắn không xảy ra chuyện gì rồi!
Nếu không với “công lực” của trai trẻ Vĩ Sâm làm gì có chuyện Hứa Á Nhan bước xuống giường được chứ!

Hứa Sơ Sơ há miệng, cô nhướng mày lên tiếng hỏi:
– Hai người…!sống chung với nhau sao?
Hứa Á Nhan nghe 1 câu, tâm hồn như thức tỉnh, khuôn mặt hệt như mới được tạt cho gáo nước lạnh, cô ngay lập tức sực dậy, đứng thẳng người đáp:
– Không có, gia chủ, em với anh ta thể nào lại sống chung được!
Nói rồi cô xoay người trợn mắt hỏi người đàn ông đứng bên cạnh:
– Anh là ai? Tôi có quen anh không? Tại sao lại ở nhà tôi? Mau cút ra!
Vĩ Sâm chớp mắt, đứng ngờ người nhìn ai đó đang hoảng loạn, bất đắc dĩ lắc đầu.

Cô nhóc này…!lại lên cơn rồi!
Hứa Sơ Sơ nhìn hai người bật cười, nói:
– Không sao, chị cũng không cổ hủ như vậy, nam nữ lớn yêu nhau sống chung với nhau là chuyện bình thường mà.

Chị có thể hiểu được!
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa gật đầu, tỏ vẻ giống như hiểu được thật.

Cô vơn tay vỗ vỗ vai Vĩ Sâm, sau đó lách người đi vào trong.

Hứa Á Nhan đứng đó, cô đóng sập cửa lại, gương mặt u ám quay qua nhìn Vĩ Sâm, gằn giọng hỏi nhỏ:
– Không phải anh nói rạng sáng sẽ về nhà sao? Vì sao bây giờ mặt trời lên cao rồi còn đứng ở đây? Anh tính để cho cả thế giới biết đêm qua anh ngủ ở nhà em à?
Vĩ Sâm chớp mắt, nhìn gương mặt đáng sợ của Hứa Á Nhan, không lên tiếng đáp lại.

Được rồi, lỗi tại anh hết.

Là đêm qua ôm cô ngủ thích quá nên sáng nay mò ra phòng khách hơi sớm, ngủ lại lần 2 say giấc không dậy kịp! Ok, lỗi tại anh! Cái này méo cãi được!
Hứa Á Nhan lườm 1 ánh mắt sắc bén, sau đó xoay người đi vào trong, không thèm nói chuyện với Vĩ Sâm nữa.

Ngồi trên bàn ăn, Hứa Sơ Sơ vừa gặm bánh mì vừa nhìn hai người nào đó buồn cười, lên tiếng hỏi:
– Này, bữa sáng của hai người phong phú thật đấy! Sandwich với sữa?
Hứa Á Nhan cười gượng, cô gãi đầu ném 1 ánh sắc lạnh lẽo với Vĩ Sâm, rồi đáp:
– Gia chủ, nhà dân thường mà, ăn sáng đủ chất dinh dưỡng là được rồi!
Hứa Sơ Sơ nhai nhồm nhoàm, cũng không nói gì thêm, đúng lúc cô định hỏi chuyện thì đột nhiên nghe có tiếng động phát ra từ phía nhà dưới.

Hứa Sơ Sơ nghiêng đầu, hỏi:
– Tiếng gì vậy? Trong nhà còn có người khác sao?

Hứa Á Nhan quay đầu, chợt nhớ đến chuyện đó, cô lên tiếng muốn trả lời, thì Hứa Sơ Sơ đã bật dậy, đi xuống nơi phát ra tiếng động xem sao.

Thế nhưng, cô vừa mới ló mặt nhìn xem, thì một cuộn giấy được vo tròn bỗng phóng tới, đập thẳng vào mặt Hứa Sơ Sơ.

Hứa Á Nhan há hốc miệng, vội chạy đến nhìn Hứa Sơ Sơ, sốt sắng hỏi:
– Gia chủ, chị có làm sao hay không? Có bị thương gì không?
Hứa Sơ Sơ chớp mắt, cô chẹp miệng nhìn đứa trẻ đang đứng trước mặt mình, chậm rãi quay sang nhìn Hứa Á Nhan, nói:
– Em ….!phải giải thích chuyện này rõ ràng cho chị!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ quay đầu, đi về lại phía bàn ăn, ngồi xuống.

Hứa Á Nhan cắn môi, cũng nhanh chóng ngồi xuống đối diện.

Đảo mắt nhìn Vĩ Sâm và Hứa Á Nhan, cô liền lên tiếng:
– Con của hai người sao?
Ngay lập tức, Hứa Á Nhan như bị ai dẫm trúng chân, cô giật mình, chối:
– Không phải, làm sao có thể là con em được, không phải ,tuyệt đối không phải đâu gia chủ!
Vĩ Sâm liếc nhìn Hứa Á Nhan, một lần nữa mệt mỏi vì căn bệnh của cô, anh nhìn Hứa Sơ Sơ, nói:
– Sơ Sơ, đứa bé đó đã 8t, so với thời gian 8 năm trước, anh còn chưa quen Á Nhan, thế nào lại là con được!
Hứa Á nhan nghe thấy, cô gật đầu như mổ thóc, thêm lời vào:
– Đúng đó gia chủ, 8 năm trước em và Vĩ Sâm còn chưa quen nhau, làm sao có thể làm “chuyện ấy” mà sinh ra đứa bé đó được chứ! Chị đừng nên hiểu lầm.

Hơn nữa…!đứa bé đó không bình thường!
Hứa Sơ Sơ híp mắt, cô chỉ tay lên trán mình, nói lại:

– Đương nhiên không bình thường rồi, người bình thường đâu có ai vừa gặp mặt đã đánh chứ? Em nhìn cục u này có giống bình thường không?
Hứa Á Nhan: “…”
Vĩ Sâm: “…”
Không biết nói sao cho hết oan!
Hứa Á Nhan nhíu mày, đáp:
– Không phải gia chủ, chuyện này thật ra cũng chính là chuyện em muốn nói với chị.

Đứa bé đó không bình thường là vì…!nó là cháu của Hứa gia!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ thay đổi ngay lập tức sau câu nói của Hứa Á Nhan, cô trở nên nghiêm túc hơn hẳn, hỏi:
– Ý em là gì?
Hứa Á Nhan cắn môi, cô nhìn Vĩ Sâm rồi lại nhìn Hứa Sơ Sơ, trả lời:
– Em…!chị không thấy đứa bé đó..

giống ai sao?
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô rũ mắt, nhớ lại khuôn mặt lúc nãy của đứa nhỏ, chợt nhận ra.

Hô hấp đột nhiên hơi hỗn loạn, cô ngập ngừng lên tiếng:
– Không thể nào…!đứa bé đó….Là của ba….!và Mã Yết Yến sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.