Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 434: Em Vẫn Là Vợ Anh!


Đọc truyện Chú À! Em Yêu Anh! FULL – Chương 434: Em Vẫn Là Vợ Anh!


Bốn năm trước, tại công ty PJH, phòng làm việc của Thời Cảnh Thường,
Mạnh Huyền Chân đứng trước bàn, anh nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
– Thời tổng, tôi muốn xin thôi việc!
Thời Cảnh Thường liếc nhìn tờ giấy nhỏ hình chữ nhật rồi nhìn lên Mạnh Huyền Chân, hỏi:
– Tám tháng trước xin nghỉ phép sang Bắc Mỹ, năm tháng trước xin nghỉ phép sang Châu Phi, ba tháng trước là xin nghỉ đến Úc và Đức, bây giờ…! vì sao lại xin nghỉ việc?
Mạnh Huyền Chân mím môi, vài giây sau mới đáp:
– Mình muốn tiếp tục đi tìm, lần này là đến Châu Âu, không biết đi bao giờ mới quay lại, vì vậy…!
Thời Cảnh Thường chớp mắt, chậm rãi nối tiếp phần câu sau:
– Vì vậy mới không muốn lãng phí nhân lực và tiền bạc, nên quyết định thôi việc?
Mạnh Huyền Chân rũ mắt, không lên tiếng đáp lại nữa.

Thời Cảnh Thường thở dài 1 hơi, anh gật đầu, cầm tờ giấy trực tiếp xé làm đôi, nhìn Mạnh Huyền Chân nói :
– Được, cậu muốn đi Châu Âu thôi mà, mình sẽ cho cậu nghỉ phép dài hạn, thích đi đâu thì đi, đến chán rồi trở về.

Cứ xem như mấy kì nghỉ bao nhiêu năm qua và những năm sắp tới đều đổ dồn hết vào cái này đi, hãy dùng thoải mái.

Mạnh Huyền Chân mím môi, anh nhìn Thời Cảnh Thường, khó khăn mở miệng gọi:
– Cảnh Thường…!
Người đàn ông dơ tay lên, ngăn cản lời đang định nói của Mạnh Huyền Chân, anh ngồi dựa ra ghế, lên tiếng:
– Huyền Chân, chúng ta là anh em từ nhỏ đến lớn, rất nhiều lần vào sinh ra tử cùng nhau, cậu như thế nào mình còn không biết ư? Nói tóm lại, cậu cứ đi đến nơi cần đi, tìm người cần tìm, mọi việc ở đây, hãy để mình lo.


Nói rồi, Thời Cảnh Thường dừng 1 chút, sau đó mới nói tiếp:
– Dù là ủng hộ như vậy, nhưng Huyền Chân, cậu tìm cô ấy đã 1 năm rồi, mình thật sự rất muốn hỏi, cậu có tìm được Mạc Lệ hay không?
Mạnh Huyền Chân đứng thẳng lưng, anh mím môi, chớp mắt đáp:
– Mình không biết, nhưng….!mình chỉ có thể nghe theo tiếng gọi trong lòng mà đi tìm, tìm đến khi nào hết sức để tìm thì thôi..

Vụ tai nạn năm đó, người chết là Hàn Cẩn Du, anh không biết Mạc Lệ rốt cuộc như thế nào, cô giống như bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới này vậy.

Bây giờ, điều duy nhất mà Mạnh Huyền Chân tin tưởng chính là khi nào chưa nhìn thấy xác của cô, thì anh vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm.

Và đúng như lời anh nói, tìm đến khi hết sức để tìm thì thôi.

———…———-…..———-
Hai năm sau, tại một bãi biển,
Một cô gái da trắng với mái tóc đen dài đến eo, đang nằm phơi nắng trên bãi cát ấm.

Đột nhiên, một người đàn ông ngoại quốc tiến lại, nhìn cô dò hỏi:
– You are so beautiful.

Can I have your phone number.

( Bạn thật xinh đẹp, tôi có thể xin số điện thoại của bạn được không?)
Cô gái nhìn lại người đàn ông, cười duyên đáp:
– Sorry, Im married!
( Xin lỗi tôi đã cưới chồng rồi)
Người đàn ông trước mặt cô nghe thấy vậy, nụ cười trên môi thoáng gượng gạo, nhưng chưa kịp nói gì nữa, thì lại có tiếng nói khác chen vào:
– She is my wife! ( Cô ấy là vợ của tôi)
Ngay lập tức, cô gái quay đầu nhìn lại, từ phía xa, bóng dáng một người đàn ông thấp thoáng đi trên cồn cát, trong ánh nắng chan hòa, anh rảo bước đi tới, phác họa lên khuôn mặt cuốn hút của năm tháng.

Mạnh Huyền Chân đến gần cô gái, anh dừng bước tạo một khoảng cách nhất định, lên tiếng:
– Tờ giấy kết hôn còn nằm trong cục dân chính, Mạc Lệ, em xem ra….!không chạy thoát được rồi.

Quay về làm vợ anh đi!
~ Hoàn chính thức~
Bốn năm trước, tại công ty PJH, phòng làm việc của Thời Cảnh Thường,
Mạnh Huyền Chân đứng trước bàn, anh nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
– Thời tổng, tôi muốn xin thôi việc!
Thời Cảnh Thường liếc nhìn tờ giấy nhỏ hình chữ nhật rồi nhìn lên Mạnh Huyền Chân, hỏi:
– Tám tháng trước xin nghỉ phép sang Bắc Mỹ, năm tháng trước xin nghỉ phép sang Châu Phi, ba tháng trước là xin nghỉ đến Úc và Đức, bây giờ…! vì sao lại xin nghỉ việc?
Mạnh Huyền Chân mím môi, vài giây sau mới đáp:

– Mình muốn tiếp tục đi tìm, lần này là đến Châu Âu, không biết đi bao giờ mới quay lại, vì vậy…!
Thời Cảnh Thường chớp mắt, chậm rãi nối tiếp phần câu sau:
– Vì vậy mới không muốn lãng phí nhân lực và tiền bạc, nên quyết định thôi việc?
Mạnh Huyền Chân rũ mắt, không lên tiếng đáp lại nữa.

Thời Cảnh Thường thở dài 1 hơi, anh gật đầu, cầm tờ giấy trực tiếp xé làm đôi, nhìn Mạnh Huyền Chân nói :
– Được, cậu muốn đi Châu Âu thôi mà, mình sẽ cho cậu nghỉ phép dài hạn, thích đi đâu thì đi, đến chán rồi trở về.

Cứ xem như mấy kì nghỉ bao nhiêu năm qua và những năm sắp tới đều đổ dồn hết vào cái này đi, hãy dùng thoải mái.

Mạnh Huyền Chân mím môi, anh nhìn Thời Cảnh Thường, khó khăn mở miệng gọi:
– Cảnh Thường…!
Người đàn ông dơ tay lên, ngăn cản lời đang định nói của Mạnh Huyền Chân, anh ngồi dựa ra ghế, lên tiếng:
– Huyền Chân, chúng ta là anh em từ nhỏ đến lớn, rất nhiều lần vào sinh ra tử cùng nhau, cậu như thế nào mình còn không biết ư? Nói tóm lại, cậu cứ đi đến nơi cần đi, tìm người cần tìm, mọi việc ở đây, hãy để mình lo.

Nói rồi, Thời Cảnh Thường dừng 1 chút, sau đó mới nói tiếp:
– Dù là ủng hộ như vậy, nhưng Huyền Chân, cậu tìm cô ấy đã 1 năm rồi, mình thật sự rất muốn hỏi, cậu có tìm được Mạc Lệ hay không?
Mạnh Huyền Chân đứng thẳng lưng, anh mím môi, chớp mắt đáp:
– Mình không biết, nhưng….!mình chỉ có thể nghe theo tiếng gọi trong lòng mà đi tìm, tìm đến khi nào hết sức để tìm thì thôi..

Vụ tai nạn năm đó, người chết là Hàn Cẩn Du, anh không biết Mạc Lệ rốt cuộc như thế nào, cô giống như bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới này vậy.

Bây giờ, điều duy nhất mà Mạnh Huyền Chân tin tưởng chính là khi nào chưa nhìn thấy xác của cô, thì anh vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm.

Và đúng như lời anh nói, tìm đến khi hết sức để tìm thì thôi.

———…———-…..———-

Hai năm sau, tại một bãi biển,
Một cô gái da trắng với mái tóc đen dài đến eo, đang nằm phơi nắng trên bãi cát ấm.

Đột nhiên, một người đàn ông ngoại quốc tiến lại, nhìn cô dò hỏi:
– You are so beautiful.

Can I have your phone number.

( Bạn thật xinh đẹp, tôi có thể xin số điện thoại của bạn được không?)
Cô gái nhìn lại người đàn ông, cười duyên đáp:
– Sorry, Im married!
( Xin lỗi tôi đã cưới chồng rồi)
Người đàn ông trước mặt cô nghe thấy vậy, nụ cười trên môi thoáng gượng gạo, nhưng chưa kịp nói gì nữa, thì lại có tiếng nói khác chen vào:
– She is my wife! ( Cô ấy là vợ của tôi)
Ngay lập tức, cô gái quay đầu nhìn lại, từ phía xa, bóng dáng một người đàn ông thấp thoáng đi trên cồn cát, trong ánh nắng chan hòa, anh rảo bước đi tới, phác họa lên khuôn mặt cuốn hút của năm tháng.

Mạnh Huyền Chân đến gần cô gái, anh dừng bước tạo một khoảng cách nhất định, lên tiếng:
– Tờ giấy kết hôn còn nằm trong cục dân chính, Mạc Lệ, em xem ra….!không chạy thoát được rồi.

Quay về làm vợ anh đi!
~ Hoàn chính thức~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.