Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 99


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 99

Chương 99: Chín mươi chín đồng tiền.
 
Bắc Bắc: “…Chị nói gì cơ?” Cô chớp mắt nhìn Trần Tĩnh: “Đêm khuya mua say gì cơ?”
 
Trần Tĩnh đưa di động cho cô, này một tiếng: “Ừ, là thế đấy. Em tự đọc đi.”

 
Bắc Bắc khựng một chút rồi cầm lấy. Trên màn hình điện thoại của Trần Tĩnh vừa đúng đang hiện tin này. Tiêu đề rất thu hút, Đồng Bắc Bắc đêm khuya mua say, còn đính kèm cả ảnh chụp của cô và Trần Tĩnh. Cả người cô đều dựa lên người Trần Tĩnh như thể gãy xương.
 
Bắc Bắc xem xong, hít sâu một hơi. Ngoài tiêu đề thu hút người đọc thì nội dung trên weibo cũng… rất hấp dẫn.
 
Cái gì mà Bắc Bắc vì chuyện trong gia đình hoặc chuyện đóng phim. Lướt xuống dưới, còn nói cô sắp hủy hợp đồng, rồi còn suy đoán xem cô mua say vì việc công hay việc tư.
 
Bên dưới, không ít fan để lại bình luận.
 
— Tôi thấy chắc là vì chuyện trong gia đình rồi, chắc chị mình thất vọng lắm.
 
— Tôi thấy chưa đến nỗi, có thể là vì việc quay phim chăng? Trông chị thấy thương ghê. Nửa đêm rồi còn mua say, hay là thất tình nhỉ? Kể ra thì chị debut cũng được lâu lâu rồi mà ngoại trừ scandal với ảnh đế Lê thì vẫn chưa thấy scandal với ngôi sao nam nào khác luôn! Muốn biết chị có yêu ai không~
 
— Những ai đêm khuya mua say thì đều là người thất tình hết! Đừng hỏi tôi vì sao nhé, tôi biết chắc chắn là thế! Muốn an ủi nữ thần quá, nhưng mà đây là đâu nhỉ? Trông quen quen.
 

— Thành phố T a a a a. Bắc Bắc có dự án đóng một bộ phim được quay ở đó, chờ phim mới nha!!!
 
….
 
Bắc Bắc đọc bình luận, có không ít comment tỏ vẻ thông cảm cho cô, chỉ mới đọc, đầu cô đã đau như muốn nứt.
 
Cô nghi ngờ hỏi Trần Tĩnh đứng xem bên cạnh: “Em đáng thương đến thế cơ à?”
 
Trần Tĩnh gật đầu: “Thoạt trông hơi cô đơn, cũng hơi đáng thương đấy.”
 
Bắc Bắc: “…Chị Tĩnh, chị nói hơi quá rồi nha.” Cô nguýt Trần Tĩnh: “Rõ ràng chúng ta đi chung cơ mà, sao báo lại cố tình nói em đêm khuya mua say, hơn nữa lúc ấy… cũng chưa đến chín giờ chứ?”
 
Trần Tĩnh bật cười: “Chẳng lẽ tiêu đề lại viết: Đồng Bắc Bắc và quản lý Trần Tĩnh đêm khuya mua say à?” Trần Tĩnh nhìn cô bằng nửa con mắt: “Chắc chắn người ta không biết chị nên phải viết em chứ, hơn nữa giờ em…” Trần Tĩnh dừng một chút, thọc luôn một đao: “Xem như cũng hơi nổi tiếng, coi như cũng là đề tài thu hút không ít người xem.”
 
“Vẫn chưa hạ nhiệt à chị?”

 
Trần Tĩnh gật đầu: “Chính xác.”
 
Bắc Bắc bĩu môi, hơi bất đắc dĩ: “Thôi, tin tức này chắc không cần đính chính đâu nhỉ?”
 
Trần Tĩnh cười: “Đính chính cái gì, cứ để mọi người đoán bừa đi. Giờ em cũng không nhận quảng cáo cho brand nào, qua vài ngày người ta sẽ quên thôi.”
 
Bắc Bắc gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Vậy thì tốt.”
 
Cô cũng không muốn đăng đàn giải thích tại sao mình uống say… chẳng qua là liên hoan uống chút thôi, sao còn tra xét rõ làm gì…
 
Bắc Bắc nhỏ giọng lầu bầu: “Cứ để cộng đồng mạng thế đi, chúng ta đi ăn sáng rồi tới studio.”
 
“Ừ, có thể đạo diễn Tống sẽ giải thích rõ một chút.”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Không sao, em thấy thế nào cũng được.” Giờ cô chẳng muốn để ý lời của cộng đồng mạng nữa.
 
“Đi ăn cơm thôi.”
 
“Vâng.”
 
Hai người ăn sáng ở khách sạn rồi tới studio. Vừa vào trong, nhân viên công tác có mặt ở hiện trường đều nhìn chằm chằm Bắc Bắc, ai nấy đều nhịn cười.
 
Bắc Bắc nhìn quanh một vòng, bất đắc dĩ hỏi: “Mọi người đọc tin hết rồi chứ gì?”
 
Mọi người đồng loạt gật đầu, nói lời cảm thông: “Bắc Bắc à, lẽ ra tối qua cô nên đi cùng chúng tôi.”
 
“Đúng đúng, đi cùng chúng tôi thì hôm nay đã không bị điểm tên trên mạng nha.”
 
Liễu Nguyên cũng đứng cười: “Sáng hôm nay đọc tin xong có cảm giác thế nào?”
 
Bắc Bắc đờ ra, bất đắc dĩ nói: “Thấy không tốt lắm, em trong ảnh chụp quá xấu.”
 
Những người còn lại vừa cười vừa nói: “Cô còn để ý ảnh chụp cơ à?”
 
“Đương nhiên.” Bắc Bắc đúng lý hợp tình trả lời: “Nhìn trong ảnh tôi chỉ cao có mét hai, còn bị béo nữa! Đen như than!” Cô châm chọc kỹ thuật chụp của đám paparazzi: “Kỹ thuật quá dở, hy vọng lần sau có thể chụp tôi đẹp hơn.”

 
Liễu Nguyên cười cười, nhìn Bắc Bắc nói: “Tâm trạng tốt nhỉ?”
 
“Cũng tạm ạ.”
 
“Nhớ báo bình an cho fan nhé, tôi thấy fan rất lo cho cô đấy.”
 
Bắc Bắc sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh ta: “Tiền bối anh còn đọc bình luận ạ?”
 
Liễu Nguyên gật đầu không hề ngại ngùng, đáp: “Sáng nay tôi có đọc, bao nhiêu người kêu đau lòng đó.”
 
Nụ cười cứng đờ trên mặt Bắc Bắc, cô nói: “Ok, để em đi đăng weibo.”
 
Đạo diễn và các nhân viên công tác khác vẫn đang bố trí cho cảnh quay, sau khi Bắc Bắc makeup đi ra, họ vẫn chưa sắp xếp xong. Cô bèn ngồi nghỉ cùng Trần Tĩnh.
 
“Còn đau đầu không?”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Hơi ạ.”
 
Trần Tĩnh nhìn cô với vẻ ghét bỏ: “Đăng weibo chưa?”
 
“Em chưa.”
 
“Không đăng à?”
 
Bắc Bắc trầm mặc: “Có chứ.”
 
*
 
@Đồng Bắc Bắc: Không mua say đâu, chỉ uống mấy ly trong bữa liên hoan với đoàn phim thôi… Tôi thuộc kiểu ba chén là gục nên… chắc mọi người hiểu ha. (PS: Ảnh chụp đêm khuya kia dìm tôi quá. Sau này có chụp tôi thì chụp đẹp xí nha!!! Thanks~)
 
Cô vừa phát weibo thì Trần Tĩnh nhận được thông báo.
 
Đọc bài của Bắc Bắc, Trần Tĩnh gật đầu khen: “Duyệt duyệt, sau này cứ nói chuyện giải trí thế này. Nhà báo ưa mà phóng viên cũng thích, khéo sau này tin của em sẽ tốt hơn nhiều.”

 
Bắc Bắc cau mày, gật đầu đồng ý. Cô biết chuyện này, nhưng lúc trước, Bắc Bắc không muốn giao tiếp với cánh phóng viên hay paparazzi lắm, quá mệt.
 
Vừa đăng bài trên weibo nhưng đã có kha khá fan để lại bình luận tích cực.
 
— Ha ha ha ha ha, chị yêu nói đúng lắm. Ảnh chụp bị tối om, không tôn được vẻ đẹp nữ thần của em tí nào. Ảnh sau hãy chụp đẹp một chút please!!!
 
— Liên hoan với đoàn phim ạ! Chị yêu ráng đóng phim nhé!!! Em trông mong chị đó!
 
— Ha ha ha ha ha, chị yêu mặn ghê á, yêu quá phải làm sao đây!!
 
— Seen, sau này nhất định sẽ chụp cô Đồng đẹp hơn chút.
 
— Sau này có phải photoshop trước xong mới post không? Các paparazzi tập xài photoshop cho giỏi nha, vậy mới làm được.
 

 
Bắc Bắc xem qua bình luận phía dưới, nhếch môi cười khẽ rồi đưa di động cho Trần Tĩnh: “Em đi quay phim trước đây.”
 
Trần Tĩnh: “…Đi đi.”
 
“Ok chị.”
 
Hôm nay cảnh quay của Bắc Bắc và Liễu Nguyên khá nhiều, ít nhất đã nhiều hơn dự tính ban đầu của đạo diễn. Vì sau màn thể hiện của cô hôm qua, đạo diễn cảm thấy có thể thuận lợi hoàn thành chỉ tiêu này.
 
Suốt buổi sáng, Bắc Bắc đều cắm rễ trong đoàn phim, nhập vai, xuất vai rồi trang điểm thay quần áo,…vv… Tóm lại, tất cả các cảnh quay ở văn phòng của Lộ Tình trong tòa nhà này phải được ghi hình hết trong vòng nửa tháng. Vì thời gian thuê tòa nhà này cũng chỉ có nửa tháng.
 
Cảnh của Bắc Bắc nhiều nhất. Ngoại trừ phải diễn chung với Liễu Nguyên, cô còn phải diễn chung với các diễn viên khác. Đoàn phim đã thuê luôn ba tầng dưới của tòa nhà nên hầu hết tất cả nhân viên đều ở đây, cũng may mấy người đầu chưa cần diễn tập thể.
 
11 giờ rưỡi, Bắc Bắc vừa hoàn thành chỉ tiêu buổi sáng, mệt lả người. Đột nhiên, đạo diễn Tống tập hợp vài diễn viên tới: “Lát nữa có tổng giám đốc của tập đoàn Chu thị tới, mọi người chú ý một chút.”
 
Bắc Bắc: “…”
 
Liễu Nguyên im lặng một chút, có vẻ ngạc nhiên: “Chỉ mình tổng giám đốc Chu thôi à?”
 
Mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Bắc Bắc. Dù sao khoảng thời gian trước ai cũng biết đến ân oán giữa gia đình Bắc Bắc và Chu thị. Tuy Bắc Bắc là nhân viên công ty con của Chu thị, nhưng rất có thể là để cấm cản cô.
 
Nhất thời, vô số ý tưởng lóe lên trong đầu mọi người, khiến cho họ nhìn Bắc Bắc bằng ánh mắt đồng tình.
 
Bắc Bắc cố gắng bỏ qua ánh mắt của mọi người, cô nhìn sang chỗ khác.
 
“Được rồi, buổi chiều ráng thể hiện tốt nhé. Giữa trưa không nghỉ ngơi, chúng ta phải quay tiếp.”

 
Liễu Nguyên khụ một tiếng: “Đạo diễn, không nghỉ giữa trưa à?”
 
Đạo diễn Tống gật đầu: “Ừ, giữa trưa có một cảnh của hai cô cậu với một ông tổng, vai đó… Tổng giám đốc Chu nhận đóng, anh ấy bảo vừa hay đang rảnh.”
 
Bắc Bắc: “…”
 
Mọi người ồ lên, sửng sốt hỏi đạo diễn Tống: “Ông tổng đó chẳng phải là ông chủ của Lộ Tình đấy ư?” Trong kịch bản, đó là người đàn ông chỉ xuất hiện một lần để khuyên giải Lộ Tình, đó là ông chủ của Lộ Tình, mà trong hiện thực… Chu Thịnh cũng là ông chủ của Bắc Bắc.
 
Đạo diễn Tống cười hehe: “Đúng thế, lúc trước tôi còn đang không biết tìm ai đóng vai phụ đây. Tổng giám đốc Chu đã nhận lời thì chúng ta chọn anh ấy vậy. Mọi người nỗ lực một chút, ráng xong trong hai giờ nhé.”
 
“Đây không phải vấn đề nỗ lực hay không.”
 
Có người hỏi: “Vì sao tổng giám đốc Chu nhận lời đóng vai phụ chứ?
 
Đạo diễn Tống nhíu mày: “Vậy phải đợi hỏi tổng giám đốc thôi.”
 
Vừa nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến, đạo diễn Tống vừa dứt lời, Chu Thịnh liền dẫn theo hai trợ lý đến. Bên cạnh còn có cả trợ lý của đạo diễn Tống đi theo, đằng sau… là nhân viên phục vụ đưa cơm.
 
Đạo diễn Tống ôi chao một tiếng, hô với mọi người: “Tổng giám đốc Chu mời mọi người ăn cơm kìa.”
 
Bắc Bắc im như hến, lặng lẽ lui về đứng cạnh Trần Tĩnh.
 
“Sao lại thế này?”
 
Bắc Bắc lắc đầu: “Em cũng muốn biết sao lại thế này đây.” Ông chồng nhà mình không phải nói chỉ đến nhìn mình một cái thôi ư, sao còn phải tới vào vai… nhân vật khách mời, thậm chí còn diễn chung với mình?
 
Vừa nghĩ đến phải diễn chung với Chu Thịnh, Bắc Bắc liền thấy da đầu run lên, khó có thể tiếp thu được.
 
Quá đột ngột.
 
Trần Tĩnh nhìn vẻ mặt cô, bất đắc dĩ vỗ lên vai em gái: “Sang bên kia đi, sếp Chu nhà em nhìn sang đây mãi đấy. Chắc là nhớ em rồi.”
 
Bắc Bắc: “Làm gì đến mức đó, sáng vừa nhìn nhau mà.”
 
Trần Tĩnh ồ một tiếng, liếc xéo cô: “Vậy em không hiểu cánh đàn ông rồi.”
 
Bắc Bắc không mò được lòng đàn ông im lặng ngậm miệng.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.