Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 100
Chương 100: Một trăm đồng tiền.
Trưa nóng, những tia nắng gay gắt thiêu đốt mặt đất.
Ăn cơm trưa xong, Bắc Bắc đi tới cửa sổ sát mặt đất. Cô định ra ngoài tiêu thực để xuôi bụng.
Thấy nắng to, cô vươn tay che mặt, Chu Thịnh đứng cạnh nhìn, bật cười thành tiếng: “Phơi nắng à?”
Bắc Bắc giật thót, quay đầu nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?” Cô bồn chồn nhìn ra sau: “Mọi người trong đoàn phim còn ở đằng trước đấy.”
Chu Thịnh nhướng mày: “Đều đang ăn cơm cả, sợ gì.”
Bắc Bắc im lặng một lúc rồi lặng lẽ xê dịch bước chân, nhích lại gần Chu Thịnh: “Thế em tới gần một chút, chắc không bị ai thấy chứ?”
Chu Thịnh cười nhẹ, nhìn cô gái đáng yêu ở cạnh, “Đương nhiên là không.”
Trợ lý Tào đã đứng đó canh rồi, sao có thể bị ai thấy được?
Bắc Bắc cười cười, tựa đầu lên vai Chu Thịnh, khẽ nói: “Tốt quá.”
“Sao?” Chu Thịnh liếc cô: “Nhớ anh rồi hả?”
“Nhớ.” Bắc Bắc ngắm cây cối ở phía dưới cửa sổ, nói nhỏ: “Em còn tưởng anh không tới đấy.” Từ sau khi nghe Chu Thịnh nói sẽ tới, Bắc Bắc đều trông mong cả buổi sáng. Đợi đến hơn mười giờ mà vẫn chưa thấy bóng người, cô còn tưởng Chu Thịnh tạm có việc nên không tới được nữa.
Chu Thịnh nhoẻn miệng, vỗ đầu Bắc Bắc: “Sao thế được, đã hứa với em rồi thì anh chắc chắn sẽ tới.”
“Đạo diễn Tống đã thuyết phục thế nào để anh nhận lời đóng vai phụ thế?”
“Tự anh hỏi.”
“Gì cơ?” Bắc Bắc nhìn anh với vẻ khó tin: “Không đúng, sao anh biết trong kịch bản có một người như thế?”
Chu Thịnh cười cười nhìn cô chăm chú: “Em vứt kịch bản bừa bãi khắp nhà, ở nhà anh vô tình liếc thấy đó.”
Bắc Bắc: “…” Cô ngẩn ra chốc lát, nhìn Chu Thịnh, nói: “Em còn tưởng anh không rảnh đọc kịch bản của em chứ?”
“Có đọc rồi, phim em sắp đóng, anh cũng phải hiểu sơ sơ.” Chu Thịnh cố ý dừng lại, liếc Bắc Bắc rồi nói: “Tránh trường hợp bị vợ lừa, đóng phim có cảnh hôn hít.”
Bắc Bắc cạn lời: “Lúc trước anh bảo không thèm để ý cơ mà?”
Chu Thịnh lẩm bẩm, làm kiêu: “Nhưng giờ anh để ý.”
Bắc Bắc: “…Ok Ok, giờ sếp Chu đã để mắt đến được chưa? Anh yên tâm đi, bộ phim ít cảnh thân mật lắm, cùng lắm chỉ có mấy cái ôm vớ vẩn tôi.”
Chu Thịnh lườm cô: “Ôm ấp mà không tính à!!!”” Chu Thịnh tỏ ra phẫn nộ vô cùng. Anh đọc kịch bản thấy rất rất nhiều cảnh ôm ấp. Bởi vì kiểu người như Lộ Tình rất khó có cảm giác an toàn, mà lúc ban đầu, nữ chính cũng phản cảm rất nhiều chuyện, nhất là chuyện thân mật. Vậy nên Tần Trấn hay ôm cô để tiếp thêm dũng khí và sức mạnh cho cô.
Bắc Bắc nghẹn họng, nhìn Chu Thịnh, hỏi: “Rồi rồi rồi, ôm ấp cũng quá thân mật.” Cô cười tủm tỉm nhìn Chu Thịnh: “Nhưng vẫn đỡ hơn hôn nhau mà, nhỉ nhỉ nhỉ?”
Chu Thịnh: “…” Đã không còn gì để nói, anh chỉ có thể hờn tủi nhìn Bắc Bắc rồi tủi thân nói: “Vợ, em thắng rồi.”
Bắc Bắc bật cười, ôm lấy Chu Thịnh: “Em chỉ diễn thôi, anh yên tâm, em yêu anh nhất á.”
Chu Thịnh: “…” Ngẫm lại hành động của mình, chính anh cũng thấy quá nực cười. Bật cười, Chu Thịnh ôm cô, giữ gáy Bắc Bắc, anh cúi đầu hôn khóe môi cô rồi bảo: “Anh biết mà, chỉ trêu em vậy thôi.”
Tuy có ghen, không thích thật, nhưng Chu Thịnh sẽ không chủ động nói ra miệng chuyện này, vì anh không muốn tạo áp lực cho Bắc Bắc. Anh biết cô đam mê diễn xuất, vậy nên trong chuyện này, Chu Thịnh không muốn làm cô căng thẳng, chỉ mong cô đóng phim một cách vui vẻ là anh mãn nguyện.
Mình không thích thì đã sao? Chỉ cần cô vui, Chu Thịnh có thể tự thuyết phục mình không ghét nữa.
Hai người sến sẩm một hồi, trợ lý Tào đứng ngoài cửa đột nhiên hô to: “Sếp có điện thoại ạ.”
Chu Thịnh khựng lại, buông Bắc Bắc ra rồi nói: “Có người tới rồi.”
Nháy mắt, hai người cách xa hết mức có thể. Bắc Bắc tìm một cái ghế ở gần rồi ngồi xuống, nằm sấp nghỉ ngơi, còn Chu Thịnh thong dong nhét hai tay vào túi đứng tại chỗ, nói với Tào Nhất Minh ở cửa: “Đưa máy cho tôi.”
Khi đạo diễn Tống tới chỉ nhìn thấy sếp và trợ lý đang nói chuyện.
“Sao sếp Chu lại đến đây thế?”
Chu Thịnh gật đầu, nói với vẻ không sai: “Bên này ánh sáng tốt, đứng ở đây ngắm phong cảnh cũng tạm được.”
Đạo diễn Tống cười cười: “Đúng thế, mấy năm nay thành phố T cũng đang phát triển đẹp hơn rồi.”
“Đúng là đẹp hơn thật.”
Đạo diễn Tống “ơ” một tiếng, nhìn Bắc Bắc đang nằm ngủ cách đó không xa, lẩm bẩm một câu: “Sao Bắc Bắc lại nằm đây ngủ thế, tối qua thiếu ngủ à?”
Ông gọi: “Bắc Bắc.”
Bắc Bắc đờ ra một chút, mắt còn lim dim, mơ màng nhìn thấy đạo diễn Tống, vội vàng nói: “Sao đạo diễn lại tới đây thế ạ?”
“Cô lại nằm ở đây? Tôi còn đang bảo sao vừa ăn cơm xong đã không thấy cô đâu.”
Bắc Bắc cười tủm tỉm nói: “À, tôi hơi buồn ngủ nên nằm một lúc.”
“Giờ thế nào?”
“Tốt hơn rồi, có tinh thần hơn hẳn.”
Đạo diễn Tống gật đầu: “Ok, cô xuống trang điểm lại đi.” Dừng một chút, đạo diễn Tống hỏi Chu Thịnh: “Hay sếp cũng xuống trang điểm một chút? Lên ống kính sẽ đẹp hơn, chỉ làm đơn giản thôi.”
Chu Thịnh khựng lại, gật đầu: “Được.”
Đạo diễn Tống nhìn hai người cùng bước ra cửa, gãi đầu: “Sao mình cứ thấy hai người này lạ lạ thế nhỉ.” Ông lẩm bẩm, nhưng nhìn mãi vẫn không nhận ra có gì khác biệt.
*
Cảnh quay buổi chiều là cảnh Lộ Tình băn khoăn về chuyện tình cảm, cảm thấy quá khó chọn.
Đúng lúc ông chủ lớn đi qua kiểm tra, nên hai người hàn huyên đôi câu. Quan hệ giữa Lộ Tình và ông chủ lớn vừa là cấp trên cấp dưới, vừa là bạn, cũng coi như là người duy nhất biết quá khứ của Lộ Tình.
Vậy nên khi gặp chuyện, Lộ Tình vô thức tìm anh bàn bạc để nghe ý kiến của anh.
Chu Thịnh mặc bộ vest tự chuẩn bị trên xe. Sau khi thay quần áo, anh đi trang điểm sương sương để lên ống kính trắng hơn, đẹp hơn.
Vừa bước ra, nhân viên công tác có mặt ở hiện trường đều bật thốt những tiếng thán phục.
“Má ơi, tổng giám đốc đẹp trai vãi. Được nhìn thấy tổng giám đốc bá đạo thì phải làm thế nào? Tôi sắp không khống chế được mình nữa rồi!!!!”
“Tôi cũng thế! Tổng giám đốc Chu còn đẹp trai hơn cả Liễu Nguyên! Gương mặt này, body eo thon chân dài!!! A A A, muốn thành fan nhan sắc của tổng giám đốc thì phải làm sao!”
“Đồng ý đồng ý, đẹp xuất sắc luôn, 10 điểm sexy!”
“Đẹp hơn ảnh đế Liễu luôn!!!! Không được, cíu, tôi sắp ngất.”
Liễu Nguyên ở cạnh nghe những lời thảo luận đó, im lặng nói tiếp: “Nếu khen ai đó đẹp trai hơn ở ngay trước mặt tôi, tôi sẽ đau lòng lắm.”
Nhân viên công tác bật cười, tặc lưỡi: “Anh cũng đẹp trai, nhưng mà tổng giám đốc đẹp hơn chút!!! A a a, tổng giám đốc Chu nhìn về phía chúng ta này, còn cười nữa má ơi.”
“A, tim đập thình thịch thình thịch!”
Liễu Nguyên nghe, âm thầm xoa lỗ tai rồi tránh đi. Thôi không nghe nữa thì hơn, những lời này làm tim anh đau quá. Đúng là mấy cô bé mà. Liễu Nguyên đi đến bên cạnh Bắc Bắc, thầm cảm thán: Bắc Bắc thế mà vẫn bình thản, không hổ là diễn viên.
“Bắc Bắc.”
Bắc Bắc không phản ứng.
Liễu Nguyên khụ một tiếng, gọi tiếp: “Bắc Bắc?”
Vẫn không phản ứng. Thay vào đó, Bắc Bắc nhìn chằm chằm một phía.
Liễu Nguyên nhíu mày, nhìn qua theo ánh mắt của cô, vừa khéo nhìn thẳng vào đôi mắt ánh lên ý cười khinh khỉnh của Chu Thịnh. Anh ta kinh ngạc quay đầu nhìn Bắc Bắc, duỗi hai tay quơ quơ trước mắt cô, vừa quơ vừa cao giọng gọi: “Bắc Bắc!”
Bắc Bắc giật thót, “á” một tiếng theo bản năng, nhìn người đàn ông trước mặt: “Có gì không, ảnh đế Liễu?”
Liễu Nguyên im lặng một lúc: “Vừa rồi cô ngẩn người nhìn cái gì đấy?”
Bắc Bắc kiễng chân nhìn Chu Thịnh, buột miệng nói: “Đang ngắm Chu Thịnh mà, em có ngẩn người đâu.”
Liễu Nguyên: “? ? ? ? Ngắm ai cơ?”
Bắc Bắc sửng sốt, phục hồi tinh thần lại, trả lời: “Không có, tổng giám đốc Chu khá đẹp, mặc vest càng đẹp hơn.”
Trong nháy mắt, Liễu Nguyên nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc: “Đừng nói với tôi, cô cũng thành fan giống mấy cô bé bên kia nhé?”
Bắc Bắc à một tiếng, bật cười: “Em vốn là fan nhỏ của tổng giám đốc Chu mà.” Dừng một chút, Bắc Bắc bổ sung: “Em cũng còn bé mà.” Nói xong, cô nhìn Liễu Nguyên: “Anh đứng nghiêng sang chút đi, anh cản em nhìn tổng giám đốc của em rồi kia kìa.”
Liễu Nguyên: “… ?”
Anh nhìn cô nữ diễn viên cùng đoàn với ánh mắt khó tin, sau đó, thầm thở dài, dứt khoát tránh ra trong đau thương.
—
Bắc Bắc nhìn chằm chằm Chu Thịnh cách đó không xa. Không thể không nói, Chu Thịnh rất hợp với vest và giày Tây, trông rất quyến rũ, hơn nữa mặt anh còn đẹp sẵn, trông còn đẹp hơn cả các ngôi sao nam.
Bắc Bắc nhìn bóng lưng của Chu Thịnh, nghĩ thầm, body anh cũng đẹp đấy.
Vai rộng eo thon, còn có cơ bụng… chân cũng dài… vả lại… Không biết nghĩ gì, mặt Bắc Bắc đỏ bừng lên, đỏ như thể sắp nhỏ ra máu vậy. Cô nhìn Chu Thịnh cách đó không xa, đúng lúc, Chu Thịnh quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
Giật mình, Bắc Bắc nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, tìm thợ trang điểm để make lại, hòng che đi gương mặt đỏ bừng của mình.
…
Sau khi tất cả được sắp xếp ổn thỏa, Bắc Bắc và Chu Thịnh bắt đầu diễn chung.
Cô ngồi sau bàn công tác, nhìn người đàn ông đi tới, cười mỉm, mãi đến khi Chu Thịnh đến gần, nói với cô bằng giọng điệu vô cùng lạ lẫm: “Lộ Tình.”
Cô sửng sốt, quên luôn từ.
“Đạo diễn…”
Đạo diễn Tống nhìn Bắc Bắc, nói trúng tim đen: “Quên thoại à?”
“Vâng.” Cô xấu hổ đến mức muốn chôn mặt xuống bàn.
Đạo diễn Tống phất tay: “Làm lại. Bắc Bắc cô đừng quên thoại chứ, tổng giám đốc còn chưa quên cơ mà.”
Lần thứ hai bắt đầu.
Chu Thịnh nhét tay vào túi, đi đến, dừng trước mặt Bắc Bắc, giọng khàn khàn, hơi mê người: “Lộ Tình.”
Lộ Tình đứng dậy nhìn anh, gọi: “Ông chủ.”
Chu Thịnh gật đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú: “Nghe nói gần đây tâm trạng cô không ổn lắm?”
Bắc Bắc: “… Tôi quên thoại rồi.”