Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 98
Chương 98: Chín mươi tám đồng tiền.
Trần Tĩnh sửng sốt, lấy làm kinh ngạc vì Chu Thịnh biết phản ứng khi Bắc Bắc uống say, nhưng vừa nghĩ đến hai người là vợ chồng, chị lại cho rằng đây là điều hiển nhiên.
“Có nói.” Chị trầm mặc một lúc, kể lại toàn bộ những lời Bắc Bắc vô thức nói ra cho Chu Thịnh nghe.
Sau khi nghe xong, Chu Thịnh giữ im lặng hồi lâu.
Rồi anh nói: “Chăm nom Bắc Bắc giúp tôi, có thể khuya tôi mới tới nơi được.” Dừng một chút, Chu Thịnh nói tiếp: “Đến lúc đó tôi lại gọi cho chị sau.”
Trần Tĩnh sững sờ, hơi kinh ngạc: “Ngày hôm nay ư?”
Chu Thịnh ừ một tiếng: “Sắp tới sân bay rồi, chắc khoảng mười hai giờ đêm mới tới chỗ mọi người được.”
Trần Tĩnh đáp: “Vâng sếp, đến lúc đó anh gọi cho tôi là được.”
“Ừ, cảm ơn.”
“Nên làm mà.”
Tắt máy, Trần Tĩnh mới quay đầu nhìn Bắc Bắc. Lúc này, cô đã tự giác chui vào trong ổ chăn, ngủ khò khò, gương mặt trắng ngần lộ ra bên ngoài, thoạt trông vừa yên ả vừa dễ chịu.
Nhìn một lúc, Trần Tĩnh chỉnh di động Bắc Bắc sang chế độ yên lặng rồi đặt nó lên tủ đầu giường, khẽ khàng rời đi.
—
Bắc Bắc mơ thấy mình gặp lại những người quen cũ và cả những người mới quen. Giấc mơ đó vô cùng rối loạn, lộn xộn đến mức cô không biết nên hình dung thế nào. Tóm lại, cô thấy mình rất mệt.
Mơ một giấc mơ mệt mỏi, đi qua hai thế giới, Bắc Bắc đều là cô nhi, thật cô độc làm sao.
Cô hơi muốn khóc, thấy xót xa cho mình. Vì sao người khác đều có cha mẹ, có gia đình hạnh phúc, còn đến cô lại chẳng có gì? Lẻ loi trơ trọi một mình trong cuộc sống này, cuộc sống gian khổ như vậy quá mệt mỏi. Cô muốn kết thúc sinh mệnh này tại đây, muốn rời khỏi bằng bất cứ giá nào.
…
Mơ quá lâu, những chuyện đã qua lại tái hiện lại trong đầu hết cảnh này đến cảnh khác.
Chu Thịnh rũ mắt nhìn nước mắt tràn ra khóe mắt cô, vươn tay lau sạch. Sau đó, anh nghe Bắc Bắc thét lên một tiếng, muốn tỉnh lại, nhưng vẫn không tỉnh được.
Bắc Bắc nghe thấy có ai đó gọi cô, cô lắc đầu nghe, muốn mở mắt.
Nhưng vẫn bị cản lại như cũ.
“Bắc Bắc.”
“Vợ ơi.”
Chu Thịnh ôm cô, vỗ nhẹ lưng cô, thầm thì vỗ về, “Anh ở đây, đừng sợ.”
Không biết được anh vỗ bao lâu, Bắc Bắc mới mở mắt. Nhìn người bất ngờ xuất hiện ở đây, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Thịnh, nhìn mãi nhìn mãi, cô mới vươn tay sờ mặt anh, kinh ngạc hỏi: “Vẫn còn mơ ư?”
Chu Thịnh nắm tay cô, đặt lên má mình, anh cúi đầu cọ vào lòng bàn tay cô, khẽ nói: “Không phải, anh tới rồi.”
Bắc Bắc khựng lại rồi bất chợt vòng tay quanh cổ Chu Thịnh, ôm anh thật chặt: “Chu Thịnh, em vừa mơ thấy…”
“Anh biết, đừng khóc.” Chu Thịnh ôm cô, nhẹ nhàng an ủi: “Anh đây rồi.”
Bắc Bắc khóc, dường như muốn san sẻ hết những gì mình mơ thấy với anh: “Em sợ.”
Chu Thịnh ừ một tiếng, xoa tóc cô, khẽ nói: “Anh biết, chúng ta không sợ nữa nhé. Có anh đây rồi, chồng em đây rồi.”
Bắc Bắc ừ ừ, nhưng vẫn không nới lỏng vòng tay ôm chặt anh.
Chu Thịnh ôm cô, nhẹ giọng dỗ dành đến khi cô ngủ lại, Chu Thịnh mới khẽ khàng buông tay cô ra. Anh vào phòng tắm lấy khăn mặt ướt ra lau nước mắt cho cô, để Bắc Bắc có thể ngủ dễ chịu hơn.
Phòng không sáng lắm, Chu Thịnh tắt nốt cái đèn vàng trên tủ đầu giường, cả căn phòng tối thui. Anh rũ mắt nhìn gương mặt khi ngủ của Bắc Bắc một lúc lâu rồi đứng dậy vào phòng tắm.
Tắm nhanh ra ngoài, Chu Thịnh ôm người trong lòng, hai người cùng ngủ.
*
Sáng sớm hôm sau, Bắc Bắc tỉnh dậy vì nóng.
Bên cạnh cứ như có một cái lò sưởi truyền nhiệt liên tục vào cơ thể cô. Cô nóng ơi là nóng, vươn tay đẩy đẩy nhưng hình như không có tác dụng gì.
Bắc Bắc mở mắt, nhìn trần nhà một hồi lâu rồi xoa đầu đang ong ong. Vừa chuẩn bị ngồi dậy, bất chợt, cô giật mình đến mức ngây ra một lúc, bàn tay trên hông… Cô kinh ngạc nhìn người nằm cạnh mình bất thình lình, ngạc nhiên vô cùng.
Chu Thịnh tới đây vào lúc nào đấy????!
Bắc Bắc khó hiểu nhìn gương mặt đang ngủ của Chu Thịnh, sau khi ngẩn ra vài giây, cô chậm rãi dịch cánh tay đang ôm mình ra rồi khe khẽ xuống giường, vào phòng tắm.
Bắc Bắc vỗ cái đầu còn đang đau, sao cô không nhớ Chu Thịnh đến lúc mấy giờ ấy nhỉ?
Nhìn mình trong gương, Bắc Bắc chợt kêu á một tiếng, mắt cô bị thâm rồi… lại còn sưng lên nữa!!!
Tiếng kêu đó làm Chu Thịnh bật dậy, anh nhìn vào phòng tắm sáng đèn, gọi: “Vợ ơi?”
Bắc Bắc đáp một tiếng, ló đầu ra: “Em đây.”
Chu Thịnh gật đầu, xuống giường, đi thẳng đến chỗ Bắc Bắc rồi ôm ghì cô, chui đầu cọ xát cổ Bắc Bắc. Qua một lúc lâu, bên tai Bắc Bắc văng vẳng giọng nói trầm khàn của anh: “Vừa rồi kêu cái gì đấy?”
Bắc Bắc khựng lại rồi nói nhỏ: “Sao mắt em lại bị sưng?”
Chu Thịnh sửng sốt, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: “Em có nhớ lúc anh đến tối qua không?”
Bắc Bắc mờ mịt nhìn anh, lắc đầu: “Không nhớ nữa.”
Chu Thịnh: “…”
“Vậy rốt cuộc em còn nhớ gì không?”
Bắc Bắc híp mắt cố nhớ lại những gì mình nhớ được… ăn cơm uống rượu xong…hình như cô bị say rồi còn không chịu ngồi xe về khách sạn… Sau đó thế nào nhỉ? Không có ấn tượng gì hết.
“Chỉ nhớ là uống say…” Khi nói đến việc mình say rượu, khí thế của Bắc Bắc yếu đi hẳn.
Chu Thịnh cười khinh khỉnh nhìn cô: “Còn nhớ mình say cơ đấy?”
“Vâng.” Bắc Bắc cúi đầu xuống, vô cùng xấu hổ: “Thật ra em chỉ uống một tí thôi.”
“Mấy ly?”
Bắc Bắc nghĩ nghĩ rồi giơ một bàn tay trước mặt Chu Thịnh: “Có năm ly thôi.”
Chu Thịnh tằng hắng một cái rồi véo lỗ tai cô, nghiêm khắc nói: “Chỉ nhớ mình say rượu, quên sạch những chuyện sau đó rồi hả?”
Bắc Bắc gật đầu: “Đúng vậy.”
Đây không phải lần đầu cô quên những việc xảy ra sau khi uống rượu, Chu Thịnh thầm lấy làm may mắn. May mà cô không nhớ những gì đã nói, vì nhờ vậy, Bắc Bắc sẽ không bị quá khó chịu.
Chu Thịnh im lặng một chút rồi vò mái tóc rối bời của cô: “Anh lấy viên đá đến, lăn mắt cho em đã.”
“Ừ.”
Anh vừa lăn mắt vừa hỏi: “Hôm nay phải quay phim không?”
“Có, lát nữa phải đến studio.”
Chu Thịnh ừ một tiếng: “Phân vai có khó diễn không, hôm qua thấy thế nào?”
“Cũng tạm, em diễn khá đạt, nhưng cảnh hôm nay hơi nhiều.”
Chu Thịnh yên lặng nghe cô nói, thi thoảng đáp lại đôi câu rồi để cô nói tiếp. Giọng Bắc Bắc hơi khàn, có vẻ như là hệ quả để lại sau khi say rượu.
“Còn đau đầu không?”
Bắc Bắc ậm ờ hai tiếng: “Hơi hơi. À, anh vào phòng em bằng cách nào?”
“Anh gọi cho Trần Tĩnh.”
Bắc Bắc hất đá lạnh ra, nhìn chằm chằm Chu Thịnh, hỏi: “Sao anh qua đây gấp thế? Em mới chỉ rời nhà hôm kia thôi mà, còn chưa đi được một tuần đâu đấy.”
Chu Thịnh nhíu mày, vuốt dọc theo sống mũi cô, trêu: “Ở đây có một cô nàng say rượu, sao anh lại ở yên trong nhà được.”
Bắc Bắc: “…Vậy nên lúc chưa tới anh chỉ biết em đang say thôi à?”
“Ừ, anh gọi cho em thì Trần Tĩnh nghe máy, chị ấy bảo em say rồi.”
Bắc Bắc: “…” Bất thình lình, cô nhào đến ôm Chu Thịnh, khẽ nói: “Cảm ơn chồng yêu, chồng yêu vất vả rồi.”
Chu Thịnh cười, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sâu xa: “Không sao, anh sẽ đòi đủ thưởng.”
Bắc Bắc: “…”
Cô ho hai tiếng, nhìn giờ rồi hỏi: “Vậy hôm nay anh thế nào? Có bay về không?”
“Tối rồi về, anh ở lại đây đi theo em một ngày.”
Bắc Bắc ngạc nhiên nhìn anh trong thoáng chốc: “Đi theo kiểu gì?”
“Studio.” Ngay trước mặt Bắc Bắc, Chu Thịnh nói mà không hề do dự.
Bắc Bắc sửng sốt, nhướng mày nhìn anh: “Lát nữa anh định tới studio cùng em á?”
“Không.” Chu Thịnh thì thầm: “Anh không đi với em, anh tự qua đó. Em đến studio trước, anh sẽ đến sau.”
“Thế anh có ăn sáng chung với em không?”
Chu Thịnh nhìn cô: “Muốn anh ăn chung hả? Không sợ bị lộ à?”
Bắc Bắc ngẩn người, lẩm bẩm: “Thật ra bị lộ hay không cũng không quan trọng lắm.”
Chu Thịnh cười cười, vỗ đầu cô tỏ ý an ủi: “Giờ không tạm không nói đến việc này. Anh còn chút chuyện phải làm, em đi trước đi. Chắc là anh không kịp ăn sáng với em đâu, trợ lý Tào còn đang ở dưới chờ anh, anh đi trước đây.”
Bắc Bắc còn chưa kịp phản ứng, Chu Thịnh đã đi trước.
Cô nhíu mày suy nghĩ một chút, còn chưa nghĩ ra chuyện gì, Trần Tĩnh đã đến gõ cửa, hoảng sợ nhìn Bắc Bắc, báo tin: “Bắc Bắc! Lời chị nói tối qua thành thật rồi này!”
Bắc Bắc hả một tiếng, khó hiểu nhìn cô: “Tối qua chị đã nói gì thế?”
“Trên weibo sẽ đưa tin về em ấy.”
Bắc Bắc sửng sốt, há mồm nói: “Trên đó có tin về em á, vì sao?”
Trần Tĩnh nhìn chằm chằm cô: “Em không nhớ lời chị nói tối qua à, lúc mà chúng ta đi trên đường về khách sạn ấy.”
Bắc Bắc ngây ngốc lắc đầu nhìn chị quản lý: “Chị nói gì cơ?” Cô quay đầu nhìn Trần Tĩnh: “Đóng cửa vào, em muốn thay quần áo.”
Trần Tĩnh yên lặng đóng cửa lại, dò xét Bắc Bắc thật lâu nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện, vì Bắc Bắc đã hỏi trước: “Tối qua Chu Thịnh gọi em lúc mấy giờ đấy ạ? Chị có xuống đón anh ấy không?”
“Ừ, chị vừa đỡ em về phòng thì chồng em gọi đến.”
Bắc Bắc cau mày: “Anh ấy nghe thấy em say nên đến ạ?”
“Ừ.”
Bắc Bắc ngẫm nghĩ rồi nói với Trần Tĩnh: “Chị Tĩnh, em bàn với chị chuyện này nhé?”
“Em nói đi.”
“Nếu sau này em không xảy ra chuyện gì lớn thì chị cứ giấu đừng kể với Chu Thịnh. Anh ấy đã mệt lắm rồi, không thể chạy tới chạy lui mãi được.” Thật ra Bắc Bắc không trách Trần Tĩnh, cũng không phải thấy phiền khi Chu Thịnh đến thăm, chỉ là thấy chồng quá mệt, quá vất vả, cô xót.
Trần Tĩnh gật đầu: “Được rồi.”
“À, nãy chị bảo em lên báo à? Tin gì thế?”
Trần Tĩnh dừng một chút rồi lấy điện thoại đọc tiêu đề tin tức: “Diễn viên mới nổi Đồng Bắc Bắc đêm khuya mua say.”