Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 96
Chương 96: Chín mươi sáu đồng tiền
Phố đèn rực rỡ, bóng đêm dày đặc.
Sau khi từ phòng đạo diễn họp xong đi ra, Bắc Bắc quay về phòng mình, một mình đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngắm nhìn cảnh đêm.
Thành phố T cũng xem như là một thành phố khá phát triển. Nghe nói ở đây có rất nhiều cảng biển, mà phân cảnh quay nữ chính bị lừa bán đi cũng là ở một trong các cảng này. Bắc Bắc nghĩ đến thái độ của biên kịch đêm nay, cảm thấy kỳ lạ.
Cô muốn suy nghĩ thêm gì đó nhưng còn chưa nghĩ ra . . . . . . . . . . . . . . . điện thoại của Chu Thịnh đúng giờ gọi đến. Bắc Bắc cong môi cười, tâm trạng vui sướng nhận cuộc gọi video.
“Chu Thịnh.” Cô giơ cao điện thoại để anh nhìn thấy cảnh đêm tuyệt đẹp ngoài kia.
“Ở đây đẹp lắm.”
Khóe miệng Chu Thịnh cong lên, anh nhìn cô: “Thích không?”
“Tạm được. Ấn tượng đầu tiên khá tốt.”
Chu Thịnh ừm một tiếng: “Buổi tối ăn gì, ngon không?”
“Ăn ở nhà hàng gần thôi. Ăn ít hải sản với vài thứ linh tinh khác nữa. Nghe nói chỉ ở đây mới có, lần sau chúng ta cùng ăn nhé.” Bắc Bắc vui vẻ nói.
Chu Thịnh vẫn im lặng lắng nghe, nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô như vậy, hơi gật đầu nhẹ. Những suy nghĩ trong lòng vẫn còn, quả thật thay đổi môi trường cũng rất tốt. Mấy ngày nay ở trong nhà, Chu Thịnh thấy tinh thần cô uể oải, mệt mỏi, không có hứng thú.
Bây giờ thấy cô như vậy lại rất tốt.
“Được.” Anh đồng ý, khẽ nói: “Khi anh xong việc thì sẽ qua thăm em.”
Bắc Bắc cười: “Vâng ạ.”
Hai người trò chuyện không biết bao lâu. Cơ bản toàn là Chu Thịnh nghe Bắc Bắc nói, có lúc Bắc Bắc không nói nữa thì Chu Thịnh mới hỏi vài chuyện liên quan đến bên này, ví dụ như quay cái gì các loại các kiểu.
“À đúng rồi.”
“Sao thế?” Chu Thịnh ngước mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô.
Bắc Bắc chống cằm, ngồi ở cái bàn trước mặt nhìn màn hình hỏi: “Chu Thịnh, anh có quen Lê Mẫn không?”
“Ai?”
“Lê Mẫn, là biên kịch. Anh biết không?”
Nghe vậy, Chu Thịnh cúi đầu lắc: “Không quen lắm nhưng hình như đã nghe qua cái tên này rồi.”
Hai mắt Bắc Bắc sáng lên, kinh ngạc nhìn anh: “Thật à?”
“Ừm.” Chu Thịnh nhăn mày suy nghĩ: “Làm sao thế? Đột nhiên lại hỏi về biên kịch.”
Bắc Bắc thở dài, chống cằm nói: “Em cảm thấy em phải đóng bộ phim này, thật sự nữ chính ở đây quá thảm thương. Sau đó, đêm nay không phải em đi họp với nhóm đạo diễn hay sao, em nghe chị ấy nói xong, cảm giác giống như trải qua một đời người.”
Bàn tay nắm cây bút của Chu Thịnh ngừng lại, kinh ngạc nhìn Bắc Bắc: “Có kiểu cảm giác này à?”
“Đúng vậy.” Bắc Bắc nháy mắt nhìn Chu Thịnh: “Mà em nhìn chị ấy có một cảm giác thân thuộc.”
Chu Thịnh sửng sốt, chăm chú nhìn Bắc Bắc, sau một lúc lâu anh mới nói: “Có thể dạo gần đây em chịu nhiều áp lực, suy nghĩ nhiều rồi. Còn về chuyện liên quan đến Lê Mẫn, anh biết không nhiều. Nếu như em thật sự muốn biết thì anh sẽ hỏi thay em nhé?”
“Vâng ạ vâng ạ.” Bắc Bắc vui vẻ đồng ý: “Em nghe chị Tĩnh nói một ít về chị ấy, lại càng tò mò hơn.”
Chu Thịnh bật cười, cong môi nhìn cô: “Được. Anh sẽ đi điều tra cho em.”
“Cảm ơn chồng yêu!”
Chu Thịnh lập tức nói: “Hôn một cái.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . Sao mà hôn được?”
Chu Thịnh nhướng mày, cười hỏi: “Cần anh làm thử một lần không?”
Bắc Bắc đỏ mặt, nhìn anh gật đầu, khóe môi cong lên nói: “Có.”
Cuối cùng, hai người giống như bị ngốc, hôn nhau qua màn hình.
“Phải phát ra tiếng nữa.”
Bắc Bắc lườm Chu Thịnh: “Em không làm đâu.” Cô từ chối. Cái chuyện này là hành động của mấy em gái nhỏ, thâm tâm Bắc Bắc thật sự chịu không nổi.
“Anh muốn.” Chu Thịnh làm nũng với cô, tủi thân nhìn: “Vợ không yêu anh nữa rồi.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . Không phải, cái này hơi lố rồi.”
“Lố chỗ nào chứ. Chúng ta là vợ chồng, chẳng lố gì đâu.” Nói xong, mặt Chu Thịnh ghé sát lại, dán lên màn hình hỏi: “Có hôn không?”
Bắc Bắc bó tay, chỉ có thể: “chụt . . . . . . . . . . . . . . .” Hôn một cái, Chu Thịnh nhận được cái hôn nhẹ, rất hài lòng với cô vợ của mình: “Tốt quá!”
“Hửm?” Cả mặt Bắc Bắc đỏ lên, rực rỡ, vô cùng thẹn thùng. Đây là lần đầu tiên cô và Chu Thịnh hôn nhau như vậy.
Chu Thịnh mỉm cười, nhìn cô si mê: “Anh nhớ em rồi!”
Bắc Bắc bật cười: “Sáng nay em mới từ nhà đi thôi.”
“Ừm. Thì cứ nhớ thôi.”
Bắc Bắc vui mừng, hớn hở. Lời nói huỵch toẹt này của Chu Thịnh khiến cô thật sự vui vẻ hết sức.
Tính cách của cô có thể là thẳng thắn, nếu có chuyện sẽ trực tiếp nói với người cần biết, còn Chu Thịnh lại đúng là một người giỏi biểu đạt. May mắn bù trừ cho việc Bắc Bắc không giỏi biểu đạt, kiểu tính cách chỉ làm không nói.
Hai người trò chuyện đến đêm khuya mới cúp máy.
Sau khi Bắc Bắc tắm rửa sạch sẽ thì liền trốn vào trong chăn nghỉ ngơi ngay, bồi bổ tinh thần, chuẩn bị cho tốt việc nghênh đón ngày mai.
Ánh nắng ban mai nhàn nhạt, bảy giờ sáng, Bắc Bắc đã thức dậy tắm rửa sửa soạn. Cô trang điểm nhẹ nhàng, thay váy rồi đi xuống lầu cùng Trần Tĩnh. Sau khi ăn sáng xong, một hàng người cùng đi đến địa điểm bấm máy.
Nghi thức bấm máy cũng rất bình thường. Làm đạo diễn luôn có chút mê tín gì đó, cho nên dâng hương bái tế ắt hẳn không thể thiếu. Nghi thức bấm máy của bộ phim này vô cùng đơn giản, cũng không biết vì nguyên nhân đặc biệt gì mà ở trường quay không có phóng viên.
Sau khi tiến hành nghi thức bấm máy thuận lợi xong, mọi người ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi, buổi chiều chính thức quay.
Tên diễn viên nam chính là Liễu Nguyên, là một ảnh đế cực kỳ nổi tiếng, cả người toát lên vẻ tao nhã, lịch lãm. Bắc Bắc và nam chính tạm thời có thể nói là hợp tác vô cùng ăn ý.
Ngay cả Trần Tĩnh cũng khen mãi anh nam chính này, nói là hai lần ảnh đế, mặc dù không nổi tiếng bằng Lê Tiêu nhưng đó cũng là vì người ta khiêm tốn. Bắc Bắc từ chối cho ý kiến, tóm lại người này và Lê Tiêu đi hai con đường khác nhau. Lê Tiêu thỉnh thoảng còn nhận kịch bản phim thần tượng, hơn nữa khuôn mặt lại quá sức hấp dẫn, cũng đủ để không ít người tan nát vì nhan sắc của anh ta. Còn Liễu Nguyên lại không như vậy, không phải nói Liễu Nguyên trông không đẹp trai, anh thuộc kiểu người đàn ông ưa nhìn, lần đầu tiên nhìn thấy bình thường nhưng càng nhìn càng thấy hấp dẫn, đại khái là vì có cả tuổi tác ở trong đó, cái kiểu trầm lắng rất nhiều người không có được.
Bắc Bắc khá tôn trọng vị tiền bối này, mỗi khi nói chuyện là lại vô tình lễ phép hơn.
Khi quay phim, biên kịch cũng đến. Bấy giờ Bắc Bắc mới tin lời Trần Tĩnh nói lúc trước, biên kịch có toàn bộ lịch trình quay phim.
“Hồi hộp không?” Liễu Nguyên đưa mắt nhìn Bắc Bắc, mỉm cười hiền lành.
Bắc Bắc gật đầu: “Chút chút ạ.” Bây giờ cô đã mặc trên người trang phục chính thức, cảnh diễn đầu tiên phải quay là phân cảnh trùng phùng của cô và vai diễn của Liễu Nguyên sau rất nhiều năm.
Gặp lại lần đầu tiên, Liễu Nguyên không nhận ra cô mà vai diễn này của Bắc Bắc – Lộ Tình cũng không hề có chút ấn tượng nào về Liễu Nguyên.
Có thể nói những chuyện khi còn nhỏ khiến cô quên đi rất nhiều thứ về tuổi thơ, ít nhất khi không dụng phải những người lúc trước thì cô không có chút ấn tượng nào.
Bắc Bắc mặc trên người một bộ vest màu đen mang lại cảm giác chuyên nghiệp. Khi Trần Tĩnh nhìn thấy cô thay quần áo đi ra, không nhịn được mà trêu chọc một câu: “Đẹp thì có đẹp, nhưng trang điểm kiểu này trông hơi già.”
Thợ trang điểm ở phía sau lớn tiếng bảo vệ: “Tôi đâu muốn trang điểm cho cô ấy già thế đâu, nhưng hết cách rồi, đạo diễn yêu cầu thế đó.”
Đạo diễn Tống ở bên kia nhìn qua, nhìn tạo hình của Bắc Bắc thì gật đầu: “Tốt lắm, rất phù hợp.”
Biên kịch ở bên cũng gật đầu, nhìn Bắc Bắc trầm tư rồi nói: “Rất tốt.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . .” Mọi người đều đã nói như vậy, cô còn có thể nói cái gì. Mặc dù nhìn quả thật hơi già nhưng thật ra cảm giác cũng không tệ, không có cảm giác cô gái trẻ trung mà là kiểu cô gái thành thục, rất hay.
Liễu Nguyên cười: “Xem ra tôi càng thảm rồi.”
Tạo hình của Liễu Nguyên, nói sao được nhỉ, là kiểu vừa nhìn thì biết ngay người đàn ông này không biết cách ăn mặc, lôi thôi, lếch thếch. Người đàn ông như anh, bây giờ trong mắt Lộ Tình không được hoan nghênh lắm.
Bởi vì những chuyện trước kia, cho nên Lộ Tình thích những người ăn mặc sạch sẽ. Những người mặc đồ nhếch nhác, cô sẽ theo bản năng mà kháng cự lại, sẽ khiến cô nhớ về những chuyện trước kia, những ký ức không hề tốt đẹp. Vì vậy, lần gặp mặt đầu tiên của hai người có thể nói là rất không tốt.
Khi bắt đầu quay phim, Bắc Bắc gần như nhập vai ngay lập tức, ánh mắt nhìn Liễu Nguyên tràn đầy sự chán ghét. Sau khi đã quan sát anh từ đầu đến chân một lượt thì nói với trợ lý ở bên: “Không cần bàn nữa. Người này không phù hợp để hợp tác với công ty chúng ta.”
Trợ lý bên cạnh kinh ngạc: “Lộ tổng?”
Lộ Tình nhìn vẻ mặt của Liễu Nguyên, đã rất rõ ràng rồi.
Liễu Nguyên cũng là Tần Trấn trong kịch bản, rất không để ý gì mà nhún vai: “Cô Lộ ngay cả phương án của tôi cũng chưa nghe thì đã nhẹ nhàng nói từ chối rồi?”
Lộ Tình cúi đầu, nhìn Tần Trấn rất thẳng thắn nói: “Đúng vậy.” Cô nói: “Tôi không cần một người đến ngay cả trang phục cũng không muốn bỏ thời gian ra để hợp tác cùng.”
Tần Trấn sửng sốt nhìn cô, không ngờ là vì nguyên nhân này.
Anh khẽ cười, sờ sờ rúm râu ở cằm của mình rồi nói: “Vậy nếu tôi cạo râu đi thì sao?”
Lộ Tình giật mình trong giây lát rồi xoay người đi ngay: “Cũng không hứng thú.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cảnh diễn đầu tiên, không có bất kỳ trục trặc gì, một lần đã qua.
Điều này, không chỉ đạo diễn Tống mà ngay cả Bắc Bắc và bạn diễn Liễu Nguyên cũng cảm thấy kinh ngạc, người mới . . . . . . . . . . . . . . Trước đây, Liễu Nguyên cũng đã xem bộ phim truyền hình của Bắc Bắc, nhưng mà giống như bộ phim thanh xuân thần tượng, bình thường không cần phải kỹ thuật diễn gì cả. Mặc dù cô có nhưng không hề xuất sắc, cho đến tận bây giờ, Liễu Nguyên đã nhìn Bắc Bắc bằng cặp mắt khác.
Với diễn viên lão làng như anh cũng xém chút nữa bị cô đàn áp, loại khí thế này giống như trời sinh.
“Cô tuyệt đấy.”
Bắc Bắc thoát vai diễn, nhìn Liễu Nguyên mỉm cười: “Cảm ơn tiền bối khen ngợi. Tiền bối cũng rất giỏi, em bị cuốn theo.”
Liễu Nguyên lắc đầu, rất nghiêm chỉnh nói lời thật lòng nhất: “Không hề. Cô thể hiện quá tốt. Cô thật sự chỉ đóng hai bộ phim kia thôi sao?”