Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 95


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 95

Chương 95: Chín mươi lăm đồng tiền
 
“Không quen.”
 
Trần Tĩnh nghĩ, rồi nói với Bắc Bắc: “Trước kia em từng xem phim của cô ấy chưa?”

 
Bắc Bắc suy nghĩ rồi lắc đầu: “Em không để ý. Nhưng em nghe Manh Manh từng nhắc đến một người, nói là rất lợi hại. Là một biên kịch rất khiêm tốn ở showbiz, một người rất có tài năng, mà diễn viên nào cũng nhất định phải do cô ấy chọn, đúng không?”
 
Trần Tĩnh gật đầu, lại lắc đầu: “Tùy nhân vật, nhưng mà quả thật yêu cầu về diễn viên của cô ấy rất là cao, có khi còn yêu cầu cao hơn đạo diễn nữa.”
 
Sau đó, Trần Tĩnh nói: “Thật ra cô ấy cũng từng làm đạo diễn.”
 
“Hả?” Bắc Bắc kinh ngạc nhìn chị: “Từng làm đạo diễn?”
 
“Đúng thế. Sau này mới chuyển qua làm biên kịch.”
 
Đột nhiên Bắc Bắc rất hiếu kỳ về con người này: “Vậy chị nói cho em nghe về người này đi. Em hơi tò mò đấy.”
 
“Được.” Thật ra Trần Tĩnh không biết nhiều lắm, chỉ nghe phong thanh mà thôi. 
 

Biên kịch của bộ phim này là Lê Mẫn, tên bộ phim là: . Đối với nhiều người, biên kịch Lê Mẫn không phải xa lạ nhưng cũng không phải thân thuộc. Trong kịch bản của cô ấy có nhiều thứ rất thực tế, mượn bộ phim của Bắc Bắc làm ví dụ, nữ chính thật sự thảm, rất chi là thảm. ở>
 
Thân phận của Lê Mẫn rất thần bí. Điều này, Trần Tĩnh không làm sao để nghe ngóng được tin tức, chỉ biết ngay từ đầu bộ phim này đã được Lê Mẫn chuẩn bị từ lâu. Nghe nói, lúc đó tiểu thuyết viết ra, bán hết sạch, truyện phản ánh hiện thực của xã hội đương đại, một thực trạng về phụ nữ. Nói tóm lại, bộ phim này không dễ quay. 
 
Trần Tĩnh đưa mắt nhìn Bắc Bắc, trầm tư suy nghĩ rồi nói: “Ngay từ khi bắt đầu, chị cũng lo lắng bên đó sẽ không chọn em.” Mặc dù Bắc Bắc có kỹ thuật diễn nhưng nghe nói Lê Mẫn không thích người được lăng xê, cũng không thích người lên hot search, cho nên khi Trần Tĩnh và phía bên đó thảo luận có chút không yên tâm. 
Ngày Bắc Bắc đi gặp đạo diễn, Lê Mẫn không đến. Nhưng buổi chiều hôm đó, khi Bắc Bắc và Trần Tĩnh về nhà, bên đó mới gọi điện thoại đến, nói quyết định chọn Bắc Bắc. Chuyện này có phải là do Lê Mẫn chọn hay là do phía Chu Thịnh giúp đỡ, Trần Tĩnh không rõ nữa. 
 
Bắc Bắc gật đầu: “Em biết rồi.” Cô cúi đầu nhìn kịch bản đang cầm trong tay, cảm thấy nặng trịch: “Em cảm giác bộ phim này rất khó quay.”
 
“Đúng vậy.”

 
Bắc Bắc lắc đầu nói: “Không phải chỉ riêng mình vai diễn của em mà là tất cả mọi người đều khó. Em đoán đến lúc tuyên truyền, tranh luận cũng chắc sẽ gay gắt. 
 
Trần Tĩnh cười: “Vậy mà em còn muốn quay phim này.”
 
“Không biết tại sao em cảm thấy em nên nhận bộ phim này.” Mặc dù Bắc Bắc biết bộ phim này khó nhưng ngược lại, trong lòng cô luôn có một loại kích động kì lạ không rõ, muốn cô nhận đóng bộ phim này. 
 
Trần Tĩnh bật cười, cong môi nhìn cô: “Được rồi. Dù sao nhiều thì chị cũng không biết, ngày mai mọi người có thể gặp mặt, đến lúc đó rồi nhìn xem sao.” 
 
“Vâng.”
 
Trên đường không nói gì nữa, Bắc Bắc ngủ thẳng một mạch, rồi lên máy bay, đến nơi hẹn quay phim. 
 
Nơi quay phim là ở thành phố T, một thành phố ven biển, nhập cư trái phép vân vân… là một thành phố rất tấp nập. 
Vừa xuống máy bay, Bắc Bắc nghe gió thổi không nhịn được mà hít một hơi sâu: “Cảm giác đầu tiên cũng không tệ.”
 
Đây là lần đầu tiên cô đến nơi này. 
 
Trần Tĩnh gật đầu: “Hải sản ở đây rất ngon, buổi tối có thể thưởng thức.”
 
“Vâng.” Hai người đi ra, ngoài cổng đã có nhân viên đoàn làm phim đến đón. Sau khi lấy xong hành lý, mọi người cùng nhau về khách sạn. 
 
Nơi ở là một khách sạn năm sao, không thể không nói đoàn phim đối với diễn viên và nhân viên cực kỳ tốt, đến cả điều kiện nơi ở cũng tốt như vậy. Bắc Bắc và Trần Tĩnh đến khách sạn lúc ba giờ chiều. 
 
Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, hai người đi ngay về phòng của mình. Bắc Bắc ở trên tầng trên, Trần Tĩnh ở phòng gần cửa sổ phía bên kia. Nghe nói phía bên đó ở toàn là quản lý hoặc trợ lý, có lúc cũng chỉ có vài quản lý của diễn viên. 
 
Một nhân viên ở bên cạnh cười, sắp xếp: “Cô Đồng! Phòng của cô ở đây, đối diện là phòng của biên kịch, thuận tiện cho mọi người thảo luận kịch bản. Phía xéo đối diện là nam chính, tầng này đã được bao trọn hết rồi ạ.”
 
Bắc Bắc hiểu, gật đầu cảm ơn: “Làm phiền rồi.”
 
Sau khi sắp xếp xong hành lý, Trần Tĩnh liền đi qua. Nhìn quanh phòng Bắc Bắc, Trần Tĩnh cảm thán: “Phòng ốc ok đấy, tràn ngập ánh sáng.”
 

Bắc Bắc bật cười: “Phòng của chị chắc cũng ok.”
 
Trần Tĩnh gật đầu: “Đoàn phim này giàu, không cần phải lo.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
 
Trần Tĩnh cười nói: “Hơn nữa bọn em còn có phân cảnh lên khu vực rừng núi quay, ekip bên đó nhất định tiêu tốn cũng không ít.”
 
Bắc Bắc hiểu: “Hình như vẫn chưa quyết định địa điểm quay.”
 
“Đúng vậy. Quay xong ở đây trước rồi mới quay ở trong núi. Đến lúc đó em chắc thảm nha.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Thôi chị đừng nói nữa.”
 
Trần Tĩnh cười: “Tới khi đó chị nhất định chụp dáng vẻ của em lại cho cộng đồng mạng xem. Cho thấy tiểu tiên nữ của bọn họ đáng thương cỡ nào.”
 
Bắc Bắc lườm nguýt, không thèm trả lời chị.”
 
“Nghỉ ngơi đi. Buổi tối ra ngoài ăn?”
 
“Được ạ. Chị báo với đạo diễn một tiếng, nói chúng ta đến rồi.”
 
“Ừm ừm, chị biết chứ.”
 
Sau khi Trần Tĩnh đi, Bắc Bắc thay quần áo, vào phòng tắm tắm rửa sơ qua một cái. Ngày hè, đổ mồ hôi gây dính dính, cả người rất khó chịu. Sau khi tắm xong thì đi ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức. 
 
Giấc ngủ này của Bắc Bắc thẳng cho đến giờ cơm tối. Sáu giờ, Trần Tĩnh đến gõ cửa phòng thì cô mới tỉnh dậy. 
 
Cào cào mái tóc rồi bùng, Bắc Bắc mới mở cửa: “Chị đợi em một chút, em đi thay quần áo.”
 
“Không sao.” Trần Tĩnh nhìn bộ dạng của cô, không nhịn được mà trêu chọc: “Tốt xấu gì em phải chú ý hình tượng chứ.”

 
Bắc Bắc ngước mắt nhìn chị: “Ở trong phòng thì sao phải chú ý?”
 
Trần Tĩnh: “. . . . . . . . . . . . . . . .” Được thôi, không thèm nói lại.
 
Hai người sửa soạn xong, chuẩn bị xuống dưới đi tìm đồ ăn. Khi đứng ở cửa thang máy đợi, thang máy dừng lại, Bắc Bắc ngước mắt nhìn thấy có người từ phía trong đi ra, hơi giật mình. 
 
Lê Mẫn và trợ lý của cô ấy thấy hai người trước mặt, cô ấy và Bắc Bắc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt. 
 
Vẫn là Trần Tĩnh phản ứng kịp thời, khụ lên một tiếng: “Biên kịch.”
 
Bắc Bắc chớp mắt, hơi ngây ngốc lên tiếng: “Chào chị!”
 
Lê Mẫn gật đầu, chăm chú nhìn Bắc Bắc hai giây rồi rũ mắt nói: “Chào em. Đồng Bắc Bắc phải không?”
 
“Đúng ạ.”
 
Lê Mẫn cười nhàn nhạt: “Ra ngoài ăn sao?”
 
“Vâng. Vừa xuống máy bay không lâu.”
 
“Vậy à. Tạm biệt.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .” Nhìn bóng lưng của Lê Mẫn và trợ lý khuất sau cửa thang máy, Bắc Bắc mới hậu tri hậu giác* nói thầm: “Làm sao em lại cảm giác . . . . . . . . . biên kịch này hơi lạnh lùng?”
 
*hậu tri hậu giác là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra. 
 
Trần Tĩnh bật cười: “Không phải cảm giác mà là lạnh lùng thật.”
 
“Đừng nghĩ nữa, đi ăn thôi.”
 
“Vâng.”
 
Hai người không làm sao mà đi dạo được bởi vì thân phận của Bắc Bắc, chỉ có thể tìm một nhà hàng cũng được được gần đây. Sau khi ăn xong thì lại về khách sạn. 
 
Bắc Bắc vừa về khách sạn thì bị trợ lý đạo diễn thông báo đi họp. 
 

Cô không chần chừ đi đến phòng đạo diễn để họp. Khi Bắc Bắc tới nơi, trong phòng chỉ có đạo diễn và biên kịch. Đạo diễn họ Tống, lúc nhìn thấy Bắc Bắc thì gật đầu nhẹ: “Đến đây.”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Chào đạo diễn, chào biên kịch.”
 
Đạo diễn Tống nhìn cô, sau đó quan sát cô rồi cười nói: “Không phải câu nệ như vậy. Ba bốn tháng tới chúng ta đều phải hợp tác với nhau mà.”
 
Bắc Bắc cong môi cười, trả lời: “Vâng ạ.”
 
Đạo diễn Tống duỗi tay chỉ người ở bên, hỏi cô: “Làm quen đi. Lê Mẫn, gọi chị Mẫn là được.”
 
Bắc Bắc gật đầu nghe theo. Sau khi mấy người giới thiệu làm quen, nam chính và nhà sản xuất cũng đã đến. Khi mọi người làm quen lẫn nhau xong thì bắt đầu thảo luận vào việc chính. 
 
Đầu tiên là sẽ hoàn thành các cảnh quay ở thành phố này trước. Các phân cảnh giai đoạn đầu sẽ quay sau, có một diễn viên nhí đến đóng vai Bắc Bắc lúc nhỏ. Cô bé bắt buộc phải nhanh chóng nhập vai, đây là lần đầu tiên cô nhóc diễn. Giai đoạn quan trọng là thời điểm bây giờ, ở thành phố này. Lúc cô còn nhỏ, bị lừa bán lên vùng núi cao, khi trốn thoát được rồi, cô lại không tìm được nhà của mình. Sau này, cô lại một lần nữa bị bán làm vợ người ta, rồi lại chạy thoát, nhưng mà lúc này, cô bị người ta cưỡng hiếp . . . . . . . . . . . Sau đó, nhiều năm sau cô quay về thành phố, từ tầng lớp thấp nhất của thành phố mà bắt đầu lại từ đầu, cố gắng làm việc, tích cực hướng về phía trước. 
 
Một điểm làm cho Bắc Bắc khâm phục nhất, chính là cho dù trải qua bao nhiêu chuyện khiến cô suy sụp nhưng cô vẫn tiếp tục kiên trì sống tiếp. Hai chữ sống tiếp từ miệng nói ra thì dễ dàng, nhưng khi thực sự làm lại vô cùng gian nan. 
 
Cô tiếp tục sống, từ vũng bùn đó bước ra ngoài, đi đến thành phố, bắt đầu cuộc sống mới của chính mình, cuộc sống mới ở thành phố. Ngay từ khi bắt đầu đã không hề dễ dàng. 
 
Cô tìm được một công việc ở nhà hàng, bưng bê rửa chén đĩa. Mỗi ngày làm việc mười bốn tiếng đồng hồ, lấy được đồng lương ít ỏi. Lúc này, sau nhiều năm làm việc, cô đã có chút ít tích góp. Năm đó, cô hai mươi mốt tuổi, cô gặp được người bạn trai đầu tiên theo đúng nghĩa. Qua lại với bạn trai mặc dù không vui vẻ như cô tưởng tượng nhưng cô rất xúc động, cảm thấy vui mừng. 
 
Nhưng sau một tháng, hai người đã chia tay. 
 
Nguyên nhân là . . . . . . . . thân phận cô không trong sạch. 
 
Suy sụp tinh thần vài ngày, cô lại tiếp tục cuộc sống. Đời người không có nhiều tự đau thương tự oán trách như vậy, những việc bản thân cô đã từng trải qua, tự cô biết được. Vì vậy, từ đó về sau, cô không còn chủ động tìm hiểu yêu đương, chủ động tìm bạn trai nữa, thậm chí sau này có người theo đuổi nhưng cô vẫn không chấp nhận. 
 
Một mình cô đơn, một mình sống tiếp, sự nghiệp cũng không ngừng thăng tiến. 
 
Từ một cô gái bưng bê rửa chén đĩa, dần dần trưởng thành. Nhưng mà cô không biết, vẫn luôn có một người đang tìm kiếm cô. Bắt đầu ngay từ khi cô bị lừa bán đi, vẫn tìm kiếm hơn hai mươi năm cho đến khi bọn họ gặp lại nhau. 
 
Dàn ý của toàn bộ bộ phim quả thật không khó, phân cảnh chủ yếu là của nữ chính, phân cảnh của nam chính rất rất ít tuy nhiên lại vô cùng quan trọng. 
 
Khi Bắc Bắc đọc được kịch bản thật sự đã bị cảm động, làm sao lại có người kiên cường đến như thế. 
 
Đối với biên kịch, đối với nhân vật trong kịch bản, Bắc Bắc vô cùng khâm phục. 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.