Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 94
Chương 94: Chín mươi tư đồng tiền
Sự việc trên mạng khuếch trương là nhờ có sự trợ giúp từ một luồng sóng lớn của thủy quân.
Câu chuyện này của Bắc Bắc, có không ít cư dân mạng bắt đầu phản hắc, lên tiếng vì cô, nhất thời cái gì cũng nói được.
Sau khi Bắc Bắc tắt điện thoại, liền hoàn toàn thông suốt không để ý nữa, cô còn có việc quan trọng cần làm. Triệu Manh Manh nói đúng, có chỗ dựa thì đã làm sao, chỉ cần bản thân có tác phẩm ra mắt, để người khác vì tác phẩm của mình mà không nghĩ đến chỗ dựa thì mới là quan trọng nhất.
Sau khi tĩnh tâm suy nghĩ, Bắc Bắc liền đứng dậy đi tìm Trần Tĩnh bàn bạc về công việc.
Bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ, bây giờ đã chập tối rồi, mọi người cũng đều đang tăng ca mà thảo luận, tìm cách giải quyết. Không ai ra về, bữa tối cũng gọi đồ mang tới, ăn ngay ở công ty.
Sau khi Bắc Bắc và Chu Thịnh cùng nhau ăn tối thì cô đi tìm Trần Tĩnh.
“Chị Tĩnh.”
Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nhiên hỏi: “Ăn tối với tổng giám đốc Chu rồi?”
“Vâng.” Bắc Bắc mỉm cười, đi vào bên trong: “Manh Manh về rồi sao?”
“Về rồi. Nói là ngày mai còn có việc nên về trước.”
Bắc Bắc gật đầu: “Vậy lát nữa em sẽ nhắn tin hỏi thử, xem chị ấy về đến nhà chưa.”
Trần Tĩnh đang ăn, mơ hồ nhìn Bắc Bắc: “Tìm chị bàn công việc à?”
“Đúng vậy.” Bắc Bắc nhìn chị, ngừng lại rồi nói: “Chị ăn trước đi, em xem lịch trình công việc trước mắt chị sắp xếp.”
Trần Tĩnh ngẩn ra, theo bản năng vươn tay chặn lại: “Mấy cái chị viết trong này đều là những cái yêu cầu hủy hợp đồng.”
Bắc Bắc nhướng mày, cong môi cười: “Cái em muốn xem chính là cái này.”
Trần Tĩnh: “. . . . . . . . . . . . . . . . .”
Cô nhìn tờ giấy của Bắc Bắc, dáng vẻ rất tự nhiên, bình thản: “Cứ như bình thường đi.”
“Em biết rồi.”
Bắc Bắc duỗi tay ra, cúi đầu xem. Trên tờ lịch trình, Trần Tĩnh viết rất nhiều ghi chú, có cái nào yêu cầu hủy hợp đồng, còn có cái nào yêu cầu giải thích gì gì đó. Phía trên những quảng cáo yêu cầu hủy đều ghi hai chữ đáng giết, Bác Bắc nhìn, không tự chủ được mà cười thành tiếng.
Càng nhìn xuống dưới, Bắc Bắc càng nhìn thấy không ít những thứ liên quan đến mình.
“Quảng cáo socola này cũng yêu cầu hủy hợp đồng sao?”
“Ừm, nhưng mà chị nghĩ có thể thương lượng được.” Trần Tĩnh đặt hộp cơm trong tay xuống, vừa đúng lúc ăn xong nên có thể nghiêm túc nói chuyện công việc với Bắc Bắc.
“Cái này vốn dĩ ban đầu chị nói không ký, cái tên đểu đó cứ bảo cho anh ta mặt mũi. Chị nghĩ ký cũng tốt, dù sao cũng là quảng cáo socola không ảnh hưởng gì lớn đến em cả. Bây giờ hay rồi, nếu như anh ta yêu cầu hủy hợp đồng thì anh ta phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Còn nói là em sẽ làm ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ, ảnh hưởng thằng cha nó á, em còn chưa quay nữa! !”
Trần Tĩnh càng nói càng bực. Những chuyện đó của nhà họ Đồng chẳng liên quan tí teo nào với Bắc Bắc. Dù coi như cô cũng là con gái nhà họ Đồng, sai lầm của cha mẹ cũng không thể đổ lên đầu con cái được, huống chi là đâu có phải!
Trần Tĩnh cũng không biết làm sao nói cái tên đểu gió chiều nào xoay chiều nấy kia nữa, buổi trưa nhận bao nhiêu là cuộc gọi của tên kia thì bây giờ tức giận bấy nhiêu.
Bắc Bắc nghĩ, nhìn thương hiệu socola đó, yếu ớt nói: “Thật ra em rất thích một thương hiệu socola khác.”
Nghe vậy, hai mắt Trần Tĩnh sáng lên, nhìn chằm chằm Bắc Bắc mấy giây, gật đầu nói: “Chị hiểu rồi. Em nói tên thương hiệu quảng cáo trước đi.”
Bắc Bắc nói ra một cái tên.
Trần Tĩnh liền hiểu: “Không tệ không tệ. Chị cũng cảm thấy nhãn hiệu socola này ngon, hai công ty này vừa hay là đối thủ cạnh tranh nữa, năm nào cũng đấu đá nhau.”
Bắc Bắc gật đầu, thờ ơ nói: “Vậy ạ.”
“Đúng.”
Bắc Bắc im lặng một lúc, rồi khẽ nói: “Thương hiệu đó có phải là một sản phẩm của Triệu thị không?”
Trần Tĩnh cười tủm tỉm nhìn Bắc Bắc: “Có phải có thể lấy về?”
“Có thể.” Bắc Bắc cười: “Chị đi thương lượng trước. Nếu như chị lấy được rồi thì em khỏi ra mặt.” Nếu như cô nhớ không nhầm thì thương hiệu này là một thương hiệu nhỏ của nhà họ Triệu. Trước đây, Chu Thịnh cầm không ít sản phẩm socola mới về nhà, lúc đó cô còn cảm thấy kỳ lạ, tại sao trên thị trường chưa có mà Chu Thịnh lại có được, nhà họ Chu cũng không kinh doanh ngành hàng thực phẩm.
Sau này, Chu Thịnh nói đó là của Triệu Tử Dịch tặng cho cô.
“Được. Chị hiểu rồi. Cái công ty này muốn hủy hợp đồng thì cứ hủy, em đợi chị đòi khoản tiền bồi thường khổng lồ về cho em.”
“Vậy thì cảm ơn chị Tĩnh trước nhé.”
“Không cần khách sáo, nên thế mà.”
Trần Tĩnh vừa nhắc đến cái này là lại tức. Trong tay vẫn có mấy cái quảng cáo đã quay cũng nói là chuyện của Bắc Bắc ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của bọn họ, nên muốn hủy hợp đồng.
Ở chỗ Trần Tĩnh khá lâu, sau khi bàn bạc ổn ổn mọi chuyện rồi, Bắc Bắc mới chuẩn bị về nhà.
“Vậy em về trước nhé.”
“Về đi. Mấy ngày này cứ nghỉ ngơi cho tốt. Thứ tư vào đoàn làm phim rồi, thứ ba chị đến nhà đón em.”
“Vâng.” Bắc Bắc cong môi cười, vươn tay ôm Trần Tĩnh, khẽ nói: “Cảm ơn chị Tĩnh.”
Cô thật sự vô cùng may mắn gặp được người tốt với cô như thế.
Trần Tĩnh bật cười, vỗ vỗ lưng cô an ủi: “Thời gian sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà dừng lại, em cũng phải như thế. Đừng nghĩ đến những chuyện quá khứ, tiến về phía trước mới là điều quan trọng nhất.”
“Vâng.”
Mấy ngày tiếp theo, Bắc Bắc hoàn toàn không ra khỏi cửa. Phạm vi hoạt động chỉ giới hạn ở trong tiểu khu.
Chu Thịnh rất bận. Vì công việc bị chậm trễ của giai đoạn trước mà mỗi ngày đều phải tăng ca hoàn thành. Chuyện ở trên mạng cũng dần dà qua đi. Mấy ngày này, khi Bắc Bắc lên mạng đã ít người nhắc đến nữa rồi.
Trong lòng cô yên tĩnh hơn nhiều. Từ sau khi xảy ra chuyện, Bắc Bắc không quay về nhà họ Đồng, cũng không biết bây giờ nhà họ Đồng thế nào nữa. Điều duy nhất cô biết là nhà họ Đồng đã đổi chủ, Chu thị trở thành cổ đông lớn nhất. Đây là chuyện mỗi ngày sau khi tan làm, Chu Thịnh sẽ chia sẻ với cô.
Bắc Bắc không quan tâm chuyện này, sau khi nghe xong cũng không phản ứng quá lớn.
Cuộc sống cứ tiếp tục. Khi cô rảnh rỗi đã nghiên cứu một ít chuyện bếp núc, nấu cơm cho Chu Thịnh rồi hai người cùng ăn. Buổi chiều và buổi sáng, cô ở nhà đọc kịch bản hoặc vận động một chút. Mỗi ngày trôi đi rất dễ chịu, cho đến khi phải vào đoàn làm phim.
Buổi sáng thứ ba, Bắc Bắc nhìn biểu tình của Chu Thịnh mà bật cười: “Em cũng đâu đi chỗ quá xa đâu.”
Chu Thịnh hứ lạnh một tiếng: “Tuy nhiên cũng không gần.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . Em sẽ về nhà thường xuyên.”
Chu Thịnh ôm cô hôn, khẽ nói: “Đến nơi thì gọi điện cho anh. Thời gian này sau khi hết bận thì anh sẽ đến thăm em.”
“Vâng.” Bắc Bắc không nhịn được mà cười lớn, hành động cứ dính người của Chu Thịnh thì cô không ngạc nhiên chút nào.
“Em phải đi rồi.”
Chu Thịnh ôm cô, không muốn buông tay: “Không muốn em đi.”
Bắc Bắc bật cười, nhón chân hôn lên khóe môi của anh, vỗ về: “Em sẽ nhớ anh mà.”
“Một ngày mấy lần?”
“Ba lần.”
Chu Thình nguýt nhìn cô, khẽ cắn vào môi Bắc Bắc: “Không đủ, ít nhất ba mươi lần.”
Bắc Bắc bật cười: “Vậy em không cần quay phim nữa à.”
“Làm sao lại không được chứ, ba mươi lần cũng không nhiều.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . “
Cô lườm Chu Thịnh, nghiêm túc nói: “Nhưng em tính một lần nhớ là một buổi sáng, anh nói ba mươi lần thì em làm sao nhớ được?”
Chu Thịnh bỗng nhiên cúi đầu mút đôi môi cô, lại cười nói: “Ngoan quá!”
Khi Bắc Bắc nhìn thời gian trên tường cảm thấy sắp trễ rồi.
“Đưa em xuống dưới, chị Tĩnh đang ở dưới đợi em rồi.”
Chu Thịnh ừm hứ một tiếng: “Không vui.”
Bắc Bắc vỗ vỗ mặt anh, nghiêm khắc nói: “Chu Thịnh, anh phải nhớ anh là một tổng tài bá đạo, không phải người có thể thích dính người như thế.”
Chu Thịnh nhướng mày, phản bác lại không chút khách khí: “Trước mặt em, anh không phải tổng tài bá đạo.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . Được rồi. Vậy thì không phải nữa.”
Hai người kéo hành lý vào thang máy. Bây giờ đúng là giờ làm việc nên trong thang máy chỉ có hai người, rất yên tĩnh.
Chu Thịnh nắm tay cô chơi đùa: “Chuyện kia, anh sẽ tiếp tục điều tra, đừng lo lắng.”
Bắc Bắc im lặng trong giây lát, ngẩng đầu nhìn Chu Thịnh: “Nếu như quá tốn công thì không điều tra cũng không sao.”
Mặc dù trong lòng sẽ tiếc nuối, nhưng mà có lẽ tiếc nuối cũng tốt, giống như là số mệnh đã định vậy.
“Không đâu.” Chu Thịnh cúi đầu nhìn cô: “Mặc dù sẽ có chút phiền phức nhưng mà anh không sợ phiền. Em muốn biết thì anh sẽ cố gắng điều tra, điều tra cho kỳ được mới thôi.” Ngừng lại, Chu Thịnh nói thêm: “Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Thời gian đã qua đi rất lâu rồi, chuyện của hơn hai mươi năm trước, muốn điều tra lại cũng không dễ dàng như vậy.
Bệnh viện năm đó Bắc Bắc sinh, các y tá, bác sĩ đều chuyển đi một cách kỳ lạ, thậm chí còn có rất nhiều người thôi việc. Đặc biệt là bác sĩ đỡ đẻ Bắc Bắc, bây giờ không có chút tin tức nào.
Chu Thịnh chỉ có thể nhờ người điều tra theo manh mối bệnh viện, nói không chừng còn có chút kết quả.
Bắc Bắc gật đầu, khẽ nói: “Bất kể là kết quả hay không, cố gắng là được.” Cô nhìn Chu Thịnh cười: “Không cần miễn cưỡng.”
“Ừm.”
Đưa Bắc Bắc xuống dưới lầu, sau khi thấy cô lên xe thì Chu Thịnh cũng xuất phát đến công ty.
Hai người lại ngăn cách ở hai nơi.
—
Vừa lên xe, Trần Tĩnh liền quan sát Bắc Bắc ngay, sau khi quan sát một lúc thì mới nó nhỏ: “Được đấy, được đấy. Khí sắc quay về rồi.”
Bắc Bắc nhịn không được mà cười nhìn chị: “Có khi nào khí sắc của em không tốt chứ?”
Trần Tĩnh gật đầu: “Buổi trưa ngày xảy ra chuyện, vẻ mặt của em xấu lắm, chị còn tưởng em ngất ngay tại chỗ đó.”
“Không đến mức đó chứ.” Bắc Bắc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hít một hơi sâu: “Thật ra công khai cũng tốt, không cần phải giấu diếm gì nữa cả.”
Trần Tĩnh cười: “Vậy em còn thân phận cực lớn chưa công khai đó, vợ của sếp Chu, phu nhân tổng giám đốc Chu Thị.”
Bắc Bắc cho chị cái nhìn khinh bỉ: “Em cảm thấy sớm muộn cũng sẽ bị công khai.”
“Đương nhiên, cũng không thể giấu mãi được.”
Bắc Bắc cười: “Hy vọng trong khi còn giấu, bản thân em có thể có chút thành tựu.”
“Nhất định rồi. Bộ phim này chị đọc rồi, chị có dự cảm em có thể tiến một bước lớn.”
Bắc Bắc gật đầu: “Hy vọng em sẽ diễn tốt vai diễn này, cảm thấy vai này quá khổ.”
Lần này cô đóng là thể loại đô thị, kịch bản rất xuất sắc, đặc biệt đặc sắc, khi xem sẽ khiến người ta không tự chủ được mà nhập tâm vào.
“Em có quen biên kịch này không?”